Phương Đường vừa mới đếm số ba, chỉ thấy Khương Húc lúc nãy còn ngồi dưới đất vẽ vòng tròn ì ạch đứng lên rồi co cẳng chạy về phía ba mẹ.
Sau đó, cậu nhóc sải một bước dài và chui vào lòng mẹ, bàn tay nhỏ để sau lưng, ôm mông ấm ức nói: "Mẹ xấu lắm.”
Phương Đường ôm con trai, buồn cười nói: "Nếu mẹ xấu, vậy tại sao con không chạy đến chỗ ba đi?”
Khương Húc đang ôm mông càng ấm ức hơn: "Lúc mẹ đánh mông Húc Húc, ba không giúp Húc Húc, ba còn xấu hơn!
Khương Nguyên và Phương Đường: "...”
[Nhà Phương Đường thật sự rất giống với nhà tôi, mỗi lần nói nhỏ nhẹ với đứa nhỏ trong nhà, nó căn bản không chịu nghe, nhưng chỉ cần mỗi lần tôi bắt đầu đếm ngược, nó liền lập tức trở nên nghe lời.]
[Ha ha ha, ba mẹ đều quá xấu xa, Húc Húc của chúng ta rất tủi thân.]
Bởi vì Phương Đường lấy được một phiếu nên tỷ số giữa đội ba và đội mẹ đã hòa nhau, điểm cuối cùng của nhóm Thẩm Minh Dữu rất quan trọng.
Trần Nguyệt và Phương Đường đi tới trước mặt Niệm Niệm. Các cô đều tha thiết nhìn Niệm Niệm, hy vọng cuối cùng Niệm Niệm có thể để cho đội mẹ của các cô chiến thắng.
Dưới ánh mắt tha thiết của các dì, Niệm Niệm cuối cùng cũng lên sàn.
Cô bé mặc một bộ quần áo cá sấu nhỏ, phía sau mông còn có một cái đuôi cá sấu, cuối cùng lại đội mũ cá sấu lên, một con cá sấu nhỏ đáng yêu đang vẫy đuôi đứng ở đó.
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đều làm động tác muốn ôm Niệm Niệm, vỗ tay thu hút sự chú ý của Niệm Niệm…
“Niệm Niệm, mẹ ở đây, mẹ ôm ôm nào.”
“Niệm Niệm, ba ở đây.”
Niệm Niệm nghe thấy tiếng của ba mẹ, chỉ do dự một chốc rồi dang tay chập chững đi về phía trước.
Nhưng Niệm Niệm mới lắc lư mình cá sấu nhỏ, cô bé chậm rãi đi được vài bước thì bỗng dừng chân đứng lại.
Sau đó Niệm Niệm giống như Khương Húc, ngồi phịch xuống sàn.
Trong lúc mọi người hoài nghi không hiểu, cho rằng Niệm Niệm cũng sẽ ngồi trên sàn giống như Khương Húc một lúc lâu, Niệm Niệm lại đột nhiên bổ nhào xuống đất, sau đó nhanh chóng bò đi.
Cô bé cứ bò, bò mãi, chỉ một lát sau đã bò được rất xa, tốc độ nhanh hơn lúc chập chững đi vừa rồi rất nhiều.
[Ôi chao, cá sấu nhỏ tới rồi, mọi người mau chạy đi!]
[Đây là cá sấu nhỏ dễ thương từ đâu tới thế, có thể ôm về nhà nuôi không?]
[Chắc chắn Niệm Niệm chê đi quá chậm nên mới đổi thành bò, bé cá sấu nhỏ nhà ta thông minh quá.]
Mọi người ở hiện trường cũng bị cá sấu nhỏ cố gắng bò trên mặt đất làm cho tan chảy, sau đó họ đều mong chờ dõi theo bé cá sấu nhỏ, xem cuối cùng bé con sẽ đi đến chỗ của cá sấu mẹ hay là cá sấu ba.
Thẩm Minh Dữu vỗ tay, thu hút sự chú ý của Niệm Niệm: "Bảo bối, mẹ ở đây.”
Niệm Niệm rất nhanh đã bị giọng nói của mẹ hấp dẫn, cô bé nhanh chóng bò đi, rất nhanh đã bò tới trước mặt mẹ. Gương mặt của Thẩm Minh Dữu rạng rỡ, ngay khi cô cho rằng Niệm Niệm sẽ bò vào lòng mình, bé cá sấu nhỏ chợt xoay người một cái, bò về phía ba cá sấu.
Trên mặt Thẩm Minh Dữu có một chút kinh ngạc.
Giang Trầm nhìn vợ một cái, sau đó lại nhìn bé cá sấu bò trên đất, khi tất cả mọi người cho rằng Niệm Niệm cuối cùng sẽ nhào vào lòng ba, Niệm Niệm lại đột nhiên đổi ý.
"Ba ba…" Chỉ thấy bé cá sấu nhỏ trên sàn ngẩng đầu lên, toe toét cười vui vẻ với ba, cười lộ ra mấy cái răng sữa đáng yêu. Sau khi cười với ba, Niệm Niệm mới lại đổi hướng, tiếp tục bò về phía mẹ, bổ nhào tới, lao vào lòng mẹ yêu đang ngồi xổm.
“Me me…” Niệm Niệm kêu lên bằng giọng sữa non nớt.
“Ôi!" Thẩm Minh Dữu vui mừng ôm lấy Niệm Niệm, dùng sức hôn cô bé một cái.
[Ha ha ha Niệm Niệm có phải là cao thủ lôi kéo không đấy, treo quả tim của ba mẹ lên cả rồi.]
[Hu hu hu, bé cá sấu nhỏ thật sự đáng yêu quá đi!]
Bởi vì cái ôm cuối cùng của Niệm Niệm, các mẹ đã giành được chiến thắng chung cuộc.
Sau khi thu dọn xong, các khách mời đi xe tới địa điểm sẽ cắm trại ngày hôm nay.
Hôm nay thời tiết rất tốt, phong cảnh ở nơi cắm trại cũng rất đẹp, sau khi tới nơi, tâm trạng của mọi người đều trở nên sảng khoái hơn.
Các ba sẽ phải bận rộn, mặc dù các mẹ thắng trận đấu nhưng không xấu đến mức thật sự không làm gì cả. Vì thế, trong khi các ba bắt đầu dựng lều trại, các mẹ cũng ở một bên làm những việc nằm trong khả năng của mình.