—
-Mèo-—
Thịnh Tiêu cười không nổi.
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Bản mặt quan tài này duy trì đã hơn mười năm, hắn không thể tự nhiên cười trong một sớm một chiều được.
Yến Tương Lan thấy Thịnh Tiêu vẫn lạnh mặt, bụm ngực tỏ ra đau đớn: “Hai ta sắp hợp tịch rồi, nhưng ta chưa thấy đạo lữ của mình cười lần nào, nếu kể ra sẽ bị chọc cho thúi mặt.”
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nói: “Đã cười.”
“Ngươi cũng biết mình đã cười ha.” Yến Tương Lan lập tức được đà lấn tới: “Vậy cười thêm cái nữa cũng dễ mà nhỉ, có được không, xin ngươi đó Thịnh tông chủ.”
Yến Tương Lan thấy Thịnh Tiêu vẫn thờ ơ, liền chồm tới hôn nhẹ vào khóe môi của hắn, ra sức lấy lòng: “Thế thì Thịnh tông chủ nói xem ta phải làm gì ngươi mới cười đây? Ta bảo đảm dù có lên núi đao xuống biển lửa đều không từ.”
Thịnh tông chủ không muốn để ý tới y, đẩy nhẹ cơ thể gầy yếu của Yến Tương Lan ra rồi tưới cây tiếp.
Yến Tương dốc hết toàn bộ vốn liếng chiêu trò mà vẫn không thể thấy lại nụ cười lúc ấy, y trợn mắt trừng Thịnh Tiêu một cái rồi phất tay áo bỏ đi.
Thích cười không cười, dẹp không nhìn nữa.
Yến Tương Lan đi vòng vèo trở lại sân nhỏ của mình, định đi tìm Nhạc Chính Trấm chơi, nhưng còn chưa bước vào bỗng nghe tiếng gọi.
“Sư huynh.”
Yến Tương Lan sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Không biết Yến Ngọc Hồ đến lúc nào, thân hình trong suốt dưới ánh mặt trời, có vẻ hắn đã tích trữ đủ linh lực nên mới có thể thuận lợi ra ngoài, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười miễn cưỡng.
Yến Tương Lan kinh ngạc nói: “A Nguyệt? Sao đệ lại tới đây?”
Y vội vàng đi tới kéo Yến Ngọc Hồ vào trong hành lang, tránh cho ánh nắng mặt trời rọi xuống làm tiêu hao linh lực.
“Nhạc Chính Trấm dẫn đệ tới.” Yến Ngọc Hồ nhìn Yến Tương Lan với vẻ muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Khoảng thời gian trước, sao sư huynh không tới tìm đệ?”
Từ sau khi Ngọc Đồi Sơn chết, Yến Tương Lan giống như tránh mặt Yến Ngọc Hồ, nếu không phải được Nhạc Chính Trấm nói cho hắn biết tin tức của y, sợ là đến cuối cùng Yến Ngọc Hồ vẫn không hay biết gì.
Khóe môi đang nhếch cao của Yến Tương Lan bỗng cứng lại, y ngồi trên lan can không nói gì.
Yến Ngọc Hồ cũng không lên tiếng, đi tới ngồi sánh vai với y, giống như hồi nhỏ cả hai ngồi bên nhau nhìn sân viện trước mặt..
Lan can hơi cao nên mủi chân của Yến Tương Lan không chạm tới đất, chỉ có thể đong đưa qua lại.
Còn Yến Ngọc Hồ thì chạm cả chân xuống đất.
Yến Tương Lan vốn đang thương cảm, tình cờ liếc thấy không khỏi bực tức không chỗ xả, co chân đạp một cái vào bắp đùi của Yến Ngọc Hồ.
Yến Ngọc Hồ bị đạp không hiểu chuyện gì, nhưng từ nhỏ hắn đã bị Yến Tương Lan bắt nạt quen rồi nên cũng không tức giận, chỉ là tỏ vẻ nghi ngờ nhìn y, đợi sư huynh ‘trách móc’.
“Cao như vậy để chi?” Yến Tương Lan trừng hắn.
“À.” Yến Ngọc Hồ biết lắng nghe gật đầu: “Đệ sai rồi, không nên cao lên.”
Phải nói là không nên cao hơn sư huynh.
Yến Tương Lan thấy hắn trả lời trịnh trọng như vậy, cơn bực tức vô lý lập tức biến mất, y không nhịn được phì cười, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng rũ mi, khẽ nói: “…Lẽ ra năm đó ta không nên đến Giải Trĩ Tông.”
Nếu không đến Giải Trĩ Tông, Yến Nguyệt sẽ không vì hơi thở của y dính trên người mà bị Hề Thanh Phong tìm thấy.
…Cũng sẽ không có ‘tiếng sấm’ kia.
Bây giờ Yến Ngọc Hồ chỉ có mảnh thủy kính đó xem như là thân thể, dù có ‘Dẫn Họa Nhiễu’ cũng không thể tái tạo lại một thân thể hoàn chỉnh cho hắn.
Vĩnh viễn lạnh như băng.
Khoảng thời gian trước là lúc Yến Tương Lan còn đang đau khổ hoang mang, nên không thể đi tìm Yến Ngọc Hồ được.
Sự tồn tại của Yến Ngọc Hồ là niềm an ủi với Yến Tương Lan, nhưng một Yến Ngọc Hồ đã trở thành quỷ tu thì lại là ngọn núi to lớn đè ép y không thở nổi.
Túng phu nhân khiến y phải nghi ngờ liệu mình có phải hung thủ hại chét Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân hay không, nếu còn thêm chuyện vì sự cả tin của bản thân mà hại người bạn lớn lên từ nhỏ với mình và người thân phải chết thảm, vậy thì chắc chắn y sẽ sụp đổ mất..
Nhưng hôm nay Yến Tương Lan đã có thể bình thản đối diện với sai lầm này.
Yến Ngọc Hồ ngớ ra, nghiêng đầu nhìn Yến Tương Lan, một hồi lâu sau mới nói: “Hồi nhỏ sư huynh đã là chúa gây họa rồi.”
Bàn tay vịn trên lan can của Yến Tương Lan khẽ siết chặt lại, cúi đầu rũ mắt tựa như trên đầu đang treo một thanh đao.
“Mỗi lần lén trốn ra ngoài chơi, sư huynh đều thề thốt đảm bảo với ta ‘sẽ không bị phạt’, ‘nếu bị phạt sư huynh sẽ chịu phạt thay đệ’ các kiểu.” Yến Ngọc Hồ bình thản nói: “…Nhưng cho tới nay sư huynh đều không giữ lời.”
Yến Tương Lan tỏ ra kinh ngạc, móng tay bấu chặt như muốn để lại dấu vết trên lan can bằng gỗ.
Yến Ngọc Hồ gan to bằng trời dám ‘quở trách’ sư huynh một hồi, thấy y sắp cứng ngắc thành cây cột thì lén cười khẽ, ngã đầu lên vai Yến Tương Lan, vừa ỷ lại vừa tin tưởng như hồi bé vậy.
Cho dù bị làm liên lụy, bị lừa dối bao nhiêu lần, Yến Ngọc Hồ vẫn một lòng vào sinh ra tử với sư huynh của mình.
“Hồi nhỏ đệ chưa bao giờ trách sư huynh.” Yến Ngọc Hồ nói khẽ: “Đệ vẫn luôn không trách sư huynh.”
Huống chi đến tận hôm nay Yến Ngọc Hồ không bao giờ nghĩ năm đó mình chết thảm là tại Yến Tương Lan.
Hắn là bị thế gia hiểm độc giết chết, dù tiểu Yến Linh không đến Giải Trĩ Tông báo án, một khi Hề gia phát hiện ra thân phận của Yến Nguyệt thì tuyệt đối sẽ không chừa thủ đoạn nào để hắn triệt để biến mất khỏi thế gian này.
Thân thể căng thẳng của Yến Tương Lan bỗng thả lỏng, mặc dù y biết Yến Ngọc Hồ không có gút mắc gì với mình, nhưng khi nghe hắn nói ra thì trong lòng vẫn còn nặng nề.
Y choàng vai bá cổ với Yến Ngọc Hồ, đầu ngón tay hơi co lại vì nhiệt độ lạnh băng trên người hắn.
“A Nguyệt.”
“Vâng?”
Yến Tương Lan đột nhiên dùng lực đẩy Yến Ngọc Hồ rớt khỏi lan can.
Yến Ngọc Hồ lảo đảo dẫm vào vườn hoa mới được tưới nước, ngơ ngác quay đầu lại nhìn y: “Sư huynh?”
“Ta vẫn cảm thấy đệ quá cao.” Yến Tương Lan xéo sắc: “Không còn giống hồi nhỏ một tay có thể ôm trọn, đáng ghét.”
Yến Ngọc Hồ: “…”
Yến Tương Lan nhìn Yến Ngọc Hồ lộ ra vẻ mặt uất ức nhường nhịn giống hệt hồi nhỏ bị bắt nạt, đột nhiên cười phá lên, suýt chút bị bị báo ứng ngã lộn cổ xuống lan can.
Y cười đến nỗi ho khù khụ, sau khi gút mắc trong lòng được hóa giải, cảm thấy vạn vật trên đời đều thật đáng yêu.
Yến Ngọc Hồ trở về ngồi lại trên lan can, duỗi bàn tay rộng lớn tới đỡ lấy vai Yến Tương Lan để y ngồi vững lại, dịu ngoan nói: “Sau này sư huynh định làm gì?”
Nếu là trước kia mà bị hỏi chuyện liên quan đến ‘tương lai’, Yến Tương Lan sẽ giãy nãy làm khùng làm điên cho hắn coi.
Nhưng hôm nay y lười như hủi, biếng nhác lấy cánh tay của Yến Ngọc Hồ làm lưng ghế để dựa vào, hai chân đung đưa, nói: “Xem sao đã, chứ ta cũng không biết nữa, hợp tịch rồi tính sau.”
Yến Tương Lan làm chuyện gì đều có kế hoạch rõ ràng, cho tới nay đi bước nào là tính bước đó, còn bây giờ lại không có hoạch định gì rõ ràng nhưng trong lòng cũng không quá bất an, ‘đi bước nào hay bước đó’ là thái độ cũng như cách sống cực kỳ mới lạ và thú vị với y ở hiện tại..
Nên y quyết định thử một lần.
“Hợp tịch?” Yến Ngọc Độ nhíu mày: “Với Thịnh tông chủ?”
Yến Tương Lan ngẩng đầu tỏ ra thâm sâu nhìn hắn: “Nếu không thì sao? Ta còn đào cả hũ rượu ủ bằng hoa quế lên rồi.”
Yến Ngọc Hồ ‘À’ một tiếng rồi im lặng.
“Sao hả?” Yến Tương Lan cầm vân vê một lọn tóc của Yến Ngọc Hồ, cười khoe mẽ: “Đệ có ý kiến với đạo lữ mà sư huynh đã chọn?”
“Không dám.” Yến Ngọc Hồ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất xứng đôi với sư huynh.”
Vừa có thể cưng chiều cái nết tác oai tác quái của Yến Tương Lan, vừa có thể áp chế tính cách quá mức ngang ngược của y.
Rất xứng đôi vừa lứa.
Chỉ là thuở thiếu thời không nghĩ tới sau này sư huynh nhà mình lại hợp tịch với một nam nhân, nếu Hướng phu nhân còn tại thế, sợ là toàn bộ Yến Ôn Sơn sẽ náo loạn gà bay chó sủa.
Yến Tương Lan cười nhạo một tiếng, quen mồm quở trách Yến Ngọc Hồ một trận: “Đệ thì biết cái gì, đạo lữ của ta có chỗ nào không tốt, các ngươi ai cũng không vừa mắt hắn là sao? Hả? Đệ nói thử xem?”
Yến Ngọc Hồ khéo léo nói: “Có một chút, chỉ là tại Thịnh tông chủ quá lạnh.”
Lạnh đến nỗi Yến Ngọc Hồ đã là quỷ tu cũng cảm thấy lạnh khiếp.
Yến Tương Lan thản nhiên nói: “Lạnh cái gì, Thịnh tông có thể sưởi ấm, còn cười với ta nữa đó.”
Yến Ngọc Hồ nghe mà hết hồn.
Thịnh Tiêu còn biết cười?
Sư huynh nhà hắn có phải bị bệnh chưa khỏi, bắt đầu xuất hiện ảo giác?
Yến Tương Lan trừng hắn, định mở miệng nói nhưng sực nghĩ đến gì đó mà thay đổi vẻ mặt, cười he he: “A Nguyệt, giúp ta chuyện này đi.”
Nếu là những người khác thì chắc chắn sẽ ngó lơ y, nhưng Yến Ngọc Hồ nhượng nhịn sư huynh nhà mình gần như là không có giới hạn, hoàn toàn không thèm để ý mới nãy còn bị sư huynh mắng một trận, ngoan ngoãn nói: “Được.”
“Đệ đến Bắc Cảnh.” Yến Tương Lan đưa chìa khóa của y quán cho hắn: “Giúp ta đưa Vô Tẫn Kỳ đến Yến Ôn Sơn.”
Yến Ngọc Hồ nói: “Là con mèo mun đó?”
“Ừ ừ.”
Yến Ngọc Hồ gật đầu, khẽ nói: “Con mèo chúng ta nuôi trước kia… Đã thọ chết tại nhà.”
Yến Tương Lan sửng sốt.
Sau khi bị người Hề gia bắt đi, Yến Tương Lan không còn tâm trí hỏi tình hình của con mèo mun đó.
Mèo bình thường chỉ có mười năm tuổi thọ, đã mười mấy năm trôi qua nên nó không còn là đương nhiên.
“Sao đệ biết?”
Yến Ngọc Hồ nói: “Mấy năm trước đệ từng một lần về Yến Ôn Sơn.”
Khi đó con mèo vẫn còn sống, nó luôn quanh quẩn canh giữ ở trong đống đổ nát của Yến Ôn Sơn, dường như đang đợi người về.
Mèo mun thấy dáng vẻ đã trưởng thành chững chạc củaYến Ngọc Hồ, nó dè dặt tiến tới ngửi ngửi một phen, có vẻ nhận ra người nhà nên ngoan ngoãn dụi đầu vào chân Yến Ngọc Hồ.
Qua ngày hôm sau nó ra đi.
Đây là lần đầu tiên Yến Tương Lan bị một con mèo bình thường chưa sinh ra linh trí chạm tới trái tim, y nghe xong im lặng một lúc thật lâu, sau đó khẽ nói: “Đi đi.”
Yến Ngọc Hồ không nói gì thêm, gật đầu rời đi.
Yến Tương Lan ngồi một mình trên lan can nhìn vườn trồng thuốc trơ trọi.
Năm đó khi y và Yến Nguyệt nhặt mèo con về nhà, Hướng phu nhân vốn không thích mèo nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu y nói: “Người và mèo, chỉ có thể chọn một trong hai, ngoan nào, tự con quyết định đi.”
Yến Linh: “!”
Tiểu Yến Linh ôm chặt mèo con không chịu buông tay, bù lu bu loa ‘Vậy thì con và mèo sẽ ra đường ở, hu hu hu’, khiến Hướng phu nhân phải dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mèo con rất ngoan ngoãn, suốt cả ngày chỉ nằm cuộn tròn ở bụi cây bạc hà trong vườn thuốc, không bao giờ gây phiền phức cho Hướng phu nhân..
Qua một khoảng thời gian, tiểu Yến Linh thường xuyên bắt gặp Hướng phu nhân ngoài miệng nói không thích mèo nhưng quay ngoắt một cái là cầm gáo nước nhỏ tới chỗ mèo con để đút nó uống.
Yến Tương Lan giơ tay vẽ loạn xạ trên tường, lẩm bẩm trong miệng: “Mình phải trồng thêm cây bạc hà.”
Chắc chắn Vô Tẫn Kỳ sẽ rất thích.
Quyết định vào mùng mười tháng mười sẽ hợp tịch, Yến Tương Lan cầm đèn Tê Giác báo tin cho những người khác ở Chư Hành Trai.
Quan hệ giữa tám người rất thân, dù mùng mười tháng mười có chuyện lớn cỡ nào cũng sẽ đến tham dự, ai nấy đều rối rít đồng ý.
Chỉ có Liễu Trường Hành vẫn chưa chấp nhận sự thật, khóc mắng: “Các ngươi muốn hợp tịch thật hả?!”
“…” Yến Tương Lan cạn lời, dịu dàng dỗ hắn: “Ca à, đã nhiều ngày rồi sao ngươi cứ mãi xoắn xuýt chuyện này thế? Ngươi hãy ngẫm kỹ lại đi, cái hôm bị nhốt trong trận pháp hoa đào, tại sao Thịnh Tiêu có chết cũng không muốn cho ngươi máu đầu ngón tay? Có thật là hắn không muốn không?”
Liễu Trường Hành:???
Tiếng khóc của Liễu Trường Hành tắt ngúm.
Hắn hít sâu một hơi, bây giờ mới ngộ ra, đang định tức giận quát mắng một trận thì Yến Tương Lan đã nhanh tay lẹ mắt bóp tắt tim đèn, hài lòng ném đèn Tê Giác qua một bên, cười he he chạy ra ngoài chơi.
Liễu Trường Hành: “…”
===Hết chương 110===