Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 116

Mỗi năm Chư Hành Trai sẽ tụ hội một lần.

Yến Tương Lan đã học thành nghề dưới sự dạy dỗ của Uyển phu nhân, cuối cùng có thể khai trương y quán ở Vô Ngân Thành, vì thế suốt ngày không có ở nhà.

Yến Tương Lan nhận được truyền âm của Hoành Ngọc Độ cũng không có thời gian về Yến Ôn Sơn ngay, y ngồi thuyền hoa xuôi dòng từ Vô Ngân Thành đến bến thuyền ở Trung Châu, vội vã muốn gặp Thịnh Tiêu ở Chư Hành Trai.

Nửa tháng qua y chưa về Yến Ôn Sơn, đoán chừng Thịnh Tiêu cũng đang bận rộn ở Giải Trĩ Tông, vì thế quyết định không truyền âm mà tới đó gặp hắn.

Khi xuống thuyền, Phong Duật đã đợi sẵn ở đó đón y, thấy y khoác áo bào đen liền xéo sắc: “Yến đại phu thật đáng thương, đến cái áo khoác cũng không có nữa à?”

Suốt ngày mặc áo của Thịnh Tiêu lượn qua lượn lại, cũng không ngại bị chê lập dị.

Yến Tương Lan lườm hắn: “Chứ không phải tại các ngươi hối như giặc hả, cái áo ta lấy bừa mặc lên cũng bị các ngươi chê?  Rốt cuộc là chuyện gì mà kêu ta về gấp thế?”

“Ngọc Độ chưa nói với ngươi sao?” Phong Duật vừa nói vừa dẫn y rời khỏi bến thuyền: “Đám nhãi con ở Ly Tương Trai sắp tốt nghiệp, ngày mai sẽ có thi đấu, tới hóng náo nhiệt.”

Yến Tương Lan kinh ngạc nói: “Nhanh thế?”

Y vẫn cảm thấy Tần Bàn Bàn mới nhập học có mấy năm, sao giờ đã chuẩn bị tốt nghiệp rồi?

“Đúng đúng.” Phong Duật nói tới đây bỗng hăng hái: “Tiểu cô nương Tần Bàn Bàn đó của ngươi, chà chà, đúng là quái vật, sau khi Tương văn ‘Tuyết Canh Ba’ biến mất đã dung hòa vào linh mạch hóa thành linh căn hệ băng, lẽ ra phải là một mỹ nhân băng tuyết nhưng lại chạy khắp nơi chọc phá gây họa, giống hệt cái nết hồi xưa của ngươi, Ngọc Độ vì nàng mà sầu bạc cả tóc, bây giờ có thể tống cục nợ nhỏ này đi rồi.”.

Yến Tương Lan xéo sắc: “Ngươi có ý nói ta, là cục nợ bự?”

Phong Duật kinh ngạc nói: “Ngươi nghe hiểu hả?”

Yến Tương Lan đuổi đánh hắn một đường tới Thiên Diễn học cung.

Quả nhiên Thiên Diễn học cung rất đông vui, tất cả thiếu niên nhập học Ly Tương Trai năm đó đều đã trưởng thành, thậm chí có mấy đứa còn cao hơn Yến Tương Lan.

Yến Tương Lan xanh lè cả mặt, ‘xí’ một tiếng thiệt nhỏ.

Bốn năm ngắn ngủi, Tần Bàn Bàn trổ mã trở thành một thiếu nữ cao ráo trắng trẻo, bộ áo trắng thêu hoa văn tuyết càng tôn lên nhan sắc mỹ mạo khuynh thành tựa như tiên nữ giáng trần của nàng.

Nàng mỉm cười đứng dưới tán cây hợp hoan, dung mạo xuất chúng thu hút mọi người không tự chủ dừng chân lại ngắm nàng, những tu sĩ tới Thiên Diễn học cung xem thi đấu đều không biết Tần Bàn Bàn, rối rít suy đoán vị tiên nữ kia là ai mà xinh đẹp khiến người ta xao xuyến.

Yến Tương Lan thấy nàng liền gọi: “Bàn Bàn.”

Trong phút chốc, vị tiên nữ đẹp tựa sen tuyết ‘khiến người ta xao xuyến’ lập tức lộ nguyên hình, nở nụ cười rạng rỡ đạp tuyết chạy tới, vạt áo tung bay như cánh bướm, không chút hình tượng nhào vào người Yến Tương Lan, ôm cổ y hét to: “Lan ca! Ca tới thật kìa! Bàn Bàn vui lắm!”.

Mọi người: “…”

Ảo giác, hình ảnh vị tiên nữ vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác tốt đẹp.

Tính tình của Tần Bàn Bàn hào phóng thoải mái, chỉ cần mở miệng là phá hủy hình tượng tiên nữ ngay, trở nên hoạt bát hiếu động giống như mặt trời nhỏ.

Nàng không để ý ánh mắt của người khác, ôm chặt Yến Tương Lan hồi lâu mới thả ra, hớn hở nói: “Lan ca cố ý tới xem muội thi đấu?”

Yến Tương Lan cười to: “Tiếc quá, ta đến đây mới biết muội muốn tham gia thi đấu.”

Tần Bàn Bàn lấy làm lạ chậc lưỡi: “Quả nhiên nam nhân đã hợp tịch đều thay đổi tính tình, ca không nói dối gạt muội nữa.”

Yến Tương Lan vỗ đầu nàng, cười mắng: “Con nhỏ này, cả ta muội cũng dám chọc?”

Yến Tương Lan hàn huyên vài câu với Tần Bàn Bàn, rồi vỗ đầu nàng ý bảo bận gì thì bận đi.

Yến Tương Lan nhìn thiếu nữ như chim yến vui vẻ chạy đi, tiếp tục đi theo Phong Duật trở về Chư Hành Trai.

Khi chuẩn bị bước qua kết giới ở cửa Chư Hành Trai, Yến Tương Lan thuận miệng nói: “Thịnh Tiêu đâu, hắn tới chưa?”

“Chưa.” Phong Duật nói: “Khoảng thời gian này hắn luôn ở Yến Ôn Sơn, từ đó đến đây cũng mất nửa ngày. Tốc độ thuyền hoa của Phục Man thật nhanh, từ Bắc Cảnh đến Trung Châu chỉ tốn có một ngày.”

Yến Tương Lan dừng chân: “Hắn luôn ở Yến Ôn Sơn?”

Phong Duật kinh ngạc: “Ngươi không biết? Mấy ngày trước ta có đến Giải Trĩ Tông tìm hắn nhưng không gặp, Thượng Nguyên nói hắn luôn ở Yến Ôn Sơn câu cá.”

Yến Tương Lan: “…”

Tiêu rồi.

Nào tới giờ Thịnh Tiêu không phải kiểu người thích nói nhiều, không có chuyện gì quan trọng sẽ không dùng đèn Tê Giác liên lạc với y.

Sớm biết Thịnh Tiêu ở Yến Ôn Sơn nhàn rỗi câu cá, y chắc chắn sẽ bay về ngay, chứ không phải ở Ác Kỳ Đạo kéo Yến Ngọc Hồ đi chơi bời lêu lổng.

“Bất Thuật.” Yến Tương Lan cố tỏ ra bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Có thể nói một tiếng với Ngọc Độ dời buổi tụ hội lại vài ngày được không, ta sực nhớ ra có chuyện gấp chưa làm xong.”

Phong Duật nghi ngờ: “Chuyện gấp?”

“Cực kỳ gấp.”

“Không được.” Đi đôi với tiếng xe lăn là giọng nói trong trẻo của Hoành Ngọc Độ truyền tới từ phía sau: “Nếu đã tới thì đừng hòng về.”

Yến Tương Lan đau khổ nhắm mắt lại, cảm thấy lần này sẽ chết không toàn thây.

“Sao hắn không tới Giải Trĩ Tông?” Yến Tương Lan đẩy xe lăn cho Hoành Ngọc Độ, vắt óc suy nghĩ: “Quyện Tầm Phương không đi tìm hắn sao, dạo này bên chỗ Giải Trĩ Tông bận rộn nhiều công việc lắm mà, ở Ác Kỳ Đạo có không ít kẻ ác chạy tới lẩn trốn, ta cố ý phối hợp với Trừng Xá Viện giăng lưới bắt người, cũng xem như là lập công lớn nhỉ.”

Hoành Ngọc Độ cười nói: “Vô Chước không nói gì với ngươi à, hắn đã không còn làm Tông chủ Giải Trĩ Tông nữa.”

Yến Tương Lan đột ngột dừng chân lại, suýt chút nữa làm Hoành Ngọc Độ theo quán tính ngã chúi mũi, lạnh lùng nói: “Chuyện hồi nào vậy, sao ta không biết?!”

Mặc dù y xót Thịnh Tiêu phải bôn ba vì công việc ở Giải Trĩ Tông, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự từ chức.

Hoành Ngọc Độ nắm chặt tay vịn ngồi ngay ngắn lại, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không về Yến Ôn Sơn bao lâu rồi?”

“Mười ngày?” Yến Tương Lan ấp úng: “…Nửa tháng?”

“Vậy thì đúng rồi.” Hoành Ngọc Độ nói: “Vô Chước mới rời khỏi Giải Trĩ Tông vào đầu tháng này.”

Yến Tương Lan đần mặt: “Còn bổng lộc của hắn?”

Tích cóp những năm qua của Thịnh Tiêu đều bị Yến Tương Lan lấy ra mua núi hết rồi, không có thân phận Tông chủ Giải Trĩ Tông, không lẽ từ nay về sau Thịnh Tiêu câu cá nuôi y sao?

“Đáng ghét.” Yến Tương Lan cũng không chột dạ, lạnh lùng bóp chặt tay vịn của xe lăn: “Thịnh Tiêu không còn bổng lộc thì lấy gì nuôi ta đây? Chẳng lẽ ta phải cày cuốc nuôi hắn sao? Hôm bữa hợp tịch đâu có nói như vậy đâu.”

Phong Duật ở một bên xéo sắc: “Ngươi tiêu xài linh thạch của người ta thoải mái lắm mà? Ta còn nhớ mấy năm nay ngươi làm ăn buôn bán ở Ác Kỳ Đạo kiếm lời không ít linh thạch, mắc gì phải tiếc nuối chút lương bổng ít ỏi của Thịnh Tiêu?”.

“Ta thích tiêu tiền của hắn.” Yến Tương Lan trừng hắn: “Ngươi không biết dáng vẻ hắn đưa nhẫn trữ vật của mình cho ta mua núi đẹp trai bá cháy thế nào đâu.”

Phong Duật: “…”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Đang đi trên đường tự dưng bị người thồn cơm chó.

Người của Chư Hành Trai đều đến đông đủ, Yến Tương Lan đẩy Hoành Ngọc Độ ngồi xuống xong, lập tức quen chân chạy đến một góc xó xỉnh kéo Phục Man ra ngoài để bàn tiếp chuyện thuyền hoa.

Phục Man lần nào cũng được Yến Tương Lan chính xác tìm thấy nên vui vẻ quá trời, cho dù Yến Tương Lan đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào cũng đều gật đầu đồng ý lia lịa, dốc hết tâm huyết thỏa mãn y.

Yến Tương Lan nói xong, còn đưa một cái nhẫn trữ vật cho Phục Man.

“Tiền lời kiếm được hàng năm của mỗi một chiếc thuyền hoa đều có phần của ngươi là ba ngàn linh thạch, cứ cầm lấy.”

Phục Man nghi ngờ mở nhẫn trữ vật ra nhìn vào, lập tức bị linh thạch chất chồng như núi bên trong dọa hết hồn, vội nói: “Ta… Ta chỉ làm một chiếc thuyền thôi, không nhiều tới vậy đâu.”

“Đừng ngại.” Yến Tương Lan kiên quyết dúi vào tay hắn.

Quen biết nhau đã nhiều năm, Phục Man không khách sáo nữa liền thẳng thắn nhận lấy.

Phong Duật sáp tới: “Nè, các ngươi có thiếu người không, dẫn ta theo làm ăn chung với? Cha ta suốt ngày cứ càm ràm ta không có nghề ngỗng gì, chỉ biết xài tiền, ta cũng muốn kiếm chút linh thạch để cha ta phải rửa mắt nhìn ta.”

Yến Tương Lan xoa đầu hắn, nói: “Ngoan, đi chơi với lũ quỷ của ngươi đi.”

Phong Duật: “…”

Tuyệt giao!

Màn đêm buông xuống, Thịnh Tiêu giờ mới thong thả đến Chư Hành Trai.

Mọi người đã uống mấy bình rượu, thấy hắn tới chỉ tùy ý phất tay xem như chào hỏi, để hắn tự kiếm chỗ mà ngồi.

Tửu lượng của Yến Tương Lan rất khá, đang ngồi xếp bằng rung chân ở chỗ kia, nhác thấy Thịnh Tiêu tới liền giật mình cái đụi, lập tức làm bộ say khướt nằm gục ra bàn, giả chết.

Thịnh Tiêu khoác áo bào đỏ nhạt, bên trên còn dính một tầng sương đêm, hắn tiện tay cởi ra đồng thời nhìn sang Yến Tương Lan giả chết bên cạnh Liễu Trường Hành.

Liễu Trường Hành đang ngà ngà say chợt thấy sống lưng lạnh toát, hắn run lập cập nhích mông ra xa.

Thịnh Tiêu ngồi xếp bằng bên cạnh Yến Tương Lan, Hoành Ngọc Độ muốn rót rượu cho hắn nhưng hắn giơ tay chặn lại, tỏ ý chỉ uống trà.

Hoành Ngọc Độ rất hiểu chuyện liền rót trà cho hắn.

Yến Tương Lan nằm im, nghe tiếng rót trà và tiếng hít thở vững vàng của Thịnh Tiêu, y trong lòng hoảng muốn chết, thầm nghĩ: “Nói gì đi chứ? Kêu tên ta cũng được mà.”

Nhưng Thịnh Tiêu không phản ứng gì.

Yến Tương Lan chờ sốt cả ruột, đành phải diễn say cho trót, y nhoài người đến trước mặt Thịnh Tiêu, mở đôi mắt mông lung cướp lấy ly trà trong tay Thịnh Tiêu ngửa cổ uống cạn, sau đó lè lưỡi phì phì mấy tiếng, lè nhè: “Không phải rượu.”

Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y.

Những người khác đều im lặng xem Yến Tương Lan diễn hề, hiếm khi được chứng kiến bộ dáng sợ hãi thậm thụt của y nên ai nấy đều cảm thấy rất mới mẻ, Phong Duật còn lấy hộp hạt thông ra chia đều cho mỗi người một nhúm.

Yến Tương Lan bị mọi người xem như xiếc khỉ nên cũng lười giả xỉn, y ngồi thẳng người lại, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Ngươi đến rồi à, nhanh đấy.”

Thịnh Tiêu thản nhiên nói: “Không nhanh bằng ngươi.”

Yến Tương Lan nghẹn họng, thấy lừa gạt không được đành nháy mắt ra hiệu cầu cứu với Phục Man.

Phục Man thấy vậy vội vàng đi tới, vỗ bàn thu hút tầm mắt của Thịnh Tiêu, đoạn tằng hắng một tiếng rồi nói như hát: “Nửa tháng qua Tương Lan cùng với ta kiếm ăn bằng thuyền hoa, không có ra ngoài chơi bời lêu lổng.”

Yến Tương Lan: “…”

Thà im lặng còn hơn!

Không khác gì giấu đầu lòi đuôi!

Thịnh Tiêu phảng phất như đang cười lạnh, ánh mắt lạnh băng chỉa thẳng vào Yến Tương Lan, trong mắt viết đầy ‘Còn biết bắt tay với người khác nói dối ta, có tiến bộ’.

“Ta… Ta không có chơi bời lêu lổng, mấy ngày nay đều bận tính sổ sách tối mày tối mặt đây nè.” Yến Tương Lan chớp chớp đôi mắt long lanh tràn ngập thâm tình, không để ý người khác đang xem trò cười của mình, quen miệng buông lời ngon tiếng ngọt: “Nghe nói ngươi không làm Tông chủ Giải Trĩ Tông nữa, cũng tốt cũng tốt. Vị trí Tông chủ kia quá bóc lột sức lao động, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, không làm càng khỏe! E hèm, năm nay ta kiếm lời không ít linh thạch, ngươi giúp ta cất, muốn gì cứ mua!”.

Y rất giỏi khoe khoang, Thịnh Tiêu vân vê nhẫn trữ vật nặng trịch trong tay, rũ mắt không nói gì, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Ngay lúc này, Phong Duật đột nhiên tỏ ra khiếp sợ, nói: “Ủa? Mới nãy ngươi còn chê Thịnh Tiêu không làm ở Giải Trĩ Tông sẽ không có bổng lộc nuôi ngươi mà?”

Yến Tương Lan:?

Tốc độ ăn dưa của mọi người tăng lên chóng mặt.

Quá k1ch thích.

Yến Tương Lan thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, ngoài mặt cười giả lả: “Làm gì có chuyện đó, ngươi nói xàm gì thế? Hơ hơ hơ Bất Thuật ngươi đùa vui ghê.”.

Phong Duật vô tội lấy đèn Tê Giác ra, thổi tới một đốm lửa.

Giọng nói của Yến Tương Lan truyền ra một cách rõ ràng:

“Thịnh Tiêu không còn bổng lộc thì lấy gì nuôi ta đây? Chẳng lẽ ta phải cày cuốc nuôi hắn sao? Hôm bữa hợp tịch đâu có nói như vậy đâu.”

Yến Tương Lan: “…”

Thịnh Tiêu: “…”

===Hết phiên ngoại 3===
Bình Luận (0)
Comment