—Thịnh Tiêu, sao ngươi lại tới đây?—Hồ điệp nhập mộng.
Tu sĩ trong ảo cảnh giống như tiến vào giấc mộng hoang đường, xung quanh toàn những thứ quỷ quyệt quái đản, vô số quỷ vật tụ tập lại, ánh sáng xanh lập lòe ma quái, khiến mọi người cảm thấy thật không bình thường.
Hề Tương Lan nhạy bén nhận ra mình đang ở trong mộng, nhưng không đến mức muốn chìm đắm không tỉnh lại.
Y mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Trong đàn bướm bay lượn xung quanh, thân thể nhẹ như chim của thiếu niên Hề Tuyệt lại lần nữa biến trở về vóc dáng của đứa trẻ mười tuổi, cậu mặc một thân áo trắng chạy như bay xuống thang núi dài, cười tươi rói cất cao giọng.
“Ra ngoài chơi thôi, không luyện kiếm nữa, đệ đừng hòng mách lẻo nha, nếu không lần tới ta không dẫn đệ đi chơi cùng đâu!”
Cách mấy bậc thang phía sau, có một đứa trẻ vừa loạng choạng chạy theo vừa thở hổn hển, nói: “Nhưng, nhưng huynh sẽ bị mắng đó!”
Hề Tương Lan cười ha ha: “Từ nhỏ đến giờ ta bị mắng còn thiếu sao? Ai sợ người đó là… Mèo?”
Trong mơ, đứa trẻ chạy theo phía sau không nhìn rõ mặt mũi, nó chống tay lên gối thở không ra hơi, ngơ ngác nói: “Hả? Lúc trước nói là chó con mà?”
Hề Tương Lan ngoắc tay với nó: “Mau đến xem, có mèo.”
Đứa bé tò mò chạy tới, đứng bên cạnh Hề Tương Lan nhìn vào bụi cỏ um tùm trước mặt.
Quả nhiên trong bụi cỏ xanh mướt, có một con mèo mun to bằng bàn tay đang run rẩy bò ra, vì đêm qua vừa đổ trận mưa lớn nên cả người nó ướt nhẹp y chang chuột lột, nó yếu ớt meo meo mấy tiếng với hai đứa trẻ.
Hề Tương Lan tò mò nhấc bổng nó lên xem.
“Là mèo thật nè.”
“Huynh muốn nuôi?”
“Nuôi chứ, nếu nó thông minh, sau này có thể học biến thành người, giúp ta luyện kiếm qua mắt cha mẹ.”
“…”
Bỗng có một con bướm từ đâu bay tới, Hề Tương Lan đặt con mèo lên vai mình đang chầm chậm bước lên thang núi chợt dừng chân, cậu giơ tay để con bướm đậu trên ngón tay mình, nghiêng đầu nhìn.
Đôi cánh bảy màu thản nhiên vỗ nhẹ.
Hề Tương Lan nhìn nó không chớp mắt, bỗng nhẹ giọng nói: “Đây là mơ ư?”
Con bướm trên tay bỗng chốc hóa thành khóm hoa quế nở rộ trên đầu ngón tay cậu.
Hề Tương Lan chợt phản ứng kịp, lập tức hối hả chạy như bay băng qua ngàn bậc thang núi.
Đứa trẻ luôn đi sau lưng cậu giờ đang đứng trước mặt, thật giống như với không tới, cho dù Hề Tương Lan chạy nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp nó.
Hề Tương Lan liều mạng vươn tay muốn bắt lấy bóng lưng của đứa trẻ, nhưng dưới chân càng lúc càng nặng trĩu, vô số con bướm nhấn chìm nửa thân dưới, giữ chặt hai chân của cậu.
“A Nguyệt…”
“Cha! Mẹ!”
Rầm.
Đàn bướm kéo y rơi xuống vực sâu vạn trượng, thân thể không tự chủ ngã tự do, y trơ mắt nhìn giấc mộng đẹp đẽ kia tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Hề Tương Lan mở choàng mắt ra, chưa hoàn hồn bụm ngực thở hổn hển.
Sau khi tiếng ong ong bên tai lắng xuống, nối tiếp là tiếng xoay tròn vù vù quen thuộc chợt xa chợt gần khiến y nhức cái đầu của Thiên Diễn Châu, tựa như thanh đao bén ngót treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Hề Tương Lan ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy Thịnh Tiêu đứng cách đó không xa, đang lạnh lùng nhìn y.
Thiên Diễn Châu trên cổ tay dần dần ngừng lại.
Lúc này Hề Tương Lan không biết là mơ hay thực, y ngừng thở nhìn một trăm lẻ tám hạt Thiên Diễn Châu dừng lại.
Ánh sánh đỏ nhạt từ trên cổ tay của Thịnh Tiêu chiếu xuống, trông như kẽ tay giữa ngón trỏ và ngón cái của Thịnh Tiêu đang chảy máu, một màu đỏ nhức mắt.
Một trăm lẻ tám hạt Thiên Diễn Châu, đều hiện lên chữ ‘sát’.
Đôi mắt của Thịnh Tiêu lạnh lùng vô tình, môi không khép mở, giọng nói của hắn từ phía chân trời xa xôi vang vọng đến.
“Giết.”
Con ngươi của Hề Tương Lan co rụt lại, cơn sợ hãi ùn ùn kéo đến bao phủ cả người y, tiếng sấm rền vang nơi chân trời, linh lực trong tay Thịnh Tiêu có thể giết chết y chỉ trong chớp mắt.
Nhưng Hề Tương Lan giống như đã quên mất phải chạy trốn, trái lại bịt kín hai lỗ tai, hoảng hốt nói: “Không phải, không phải ta…”
Giống như chỉ cần che kín lỗ tai là sẽ không tồn tại.
Sát ý kinh khủng của Thịnh Tiêu, sự trấn áp giục giã của Thiên Diễn…
Tiếng hoa héo tàn nhỏ bé như thế, nhưng tiếng sấm rền rĩ lại vang rõ bên tai Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan tự lừa mình dối người, ngay lúc y sắp tan vỡ trong cơn mê mang, chuông vàng lạnh băng trên cổ tay chợt đụng vào vành tai, cảm giác lành lạnh của nó đánh thức y.
Chuông vàng?
Hề Tương Lan mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang chuông vàng tinh xảo đeo trên cổ tay của mình.
Chuông vàng lắc nhẹ theo cổ tay đang run bần bật của y, nhưng không phát ra âm thanh gì cả.
Rõ ràng là Thịnh Tiêu không có bên cạnh, vậy kẻ đang phán tội trước mặt y là ai?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Hề Tương Lan lập tức tỉnh táo lại, ‘Thịnh Tiêu’, ‘Tiếng sấm rền của Thiên Diễn’ và ‘Thiên Diễn Châu’ trong cơn ác mộng bỗng chốc hóa thành đàn bướm bay tản ra tứ phía.
Hề Tương Lan bị kéo vào mộng đẹp rồi lại bị đá sang ác mộng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y quay về bí cảnh thật sự tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, bỗng y nghe thấy gì đó mà sờ nhẹ vào vành tai.
“Hành nhân quả?”
‘Kham Thiên Diễn’ của Ngọc Đồi Sơn có thể tạo ra tất cả Tương văn đang và từng tồn tại trong một thời gian ngắn— Bao gồm cả Tương văn ‘Mộng Hoàng Lương’ cấp Linh.
Trong mười ba Tương văn cấp Linh, Hề Tương Lan nhớ Tương văn đứng thứ mười ba có tên là ‘Hành Nhân Quả’, có thể nhìn thấu nhân quả rắc rối phức tạp của vạn vật trong thế gian, chủ nhân của Tương văn này đã phi thăng vào mấy trăm năm trước.
Ngọc Đồi Sơn đang phục chế lại ‘Hành Nhân Quả’ trong bí cảnh?
Hắn muốn xem nhân quả quái quỷ gì thế?
Tương văn ‘Hành Nhân Quả’ là một cây đa trĩu đầy linh quả.
Bởi vì được tạo bởi Thiên Diễn trong thời gian ngắn ngủi nên cây đa khá là nhỏ như các cây thông thường khác, con bướm đậu trên linh quả được ngưng tụ bởi linh lực, chân nó vừa đụng vào liền giống như bị nước bao phủ lấy toàn thân, thoáng cái bị nuốt vào bên trong linh quả.
Keng.
Thịnh Tiêu thờ ơ đứng dưới tán cây.
Tần Bàn Bàn nằm gối đầu trên bộ rễ ngoằn ngoèo vạm vỡ trồi trên mặt đất của cây đa, ngáy khò khò.
Trong bí cảnh yên tĩnh đến lạ, Thịnh Tiêu phóng linh lực ra xa mấy trăm dặm nhưng không phát hiện ra linh lực nào khác ngoài của hắn.
Nơi này có biến.
Thiên Diễn Châu giống như phát hiện ra gì đó chợt bay ra khỏi cổ tay của Thịnh Tiêu, một trăm lẻ bảy hạt tản ra tứ phía, liên tục bay xung quanh cây đa.
Cuồng phong bươm bướm cuốn tới, thổi cây đa nghiêng ngả dữ dội.
Dịch nước trong linh quả dập dờn theo cuồng phong, sau đó giống như đã chín muồi mà ‘bụp’ một tiếng vỡ toang.
Ba Tương văn cấp Linh đều tụ tập ở đây.
Thịnh Tiêu nhìn linh quả vỡ tan rơi xuống một giấc mộng, con ngươi chợt co rút lại.
Đó là mộng của Liễu Trường Hành.
Đó không phải là giấc mộng đẹp hay ác mộng gì, mà là một vườn đào.
Hoa đào bay tán loạn, thiếu niên Liễu Trường Hành ngồi xếp bằng trên thảm hoa đào chất đống, đang nhíu mày vắt óc đoán mò.
“Phùng Đào Hoa? Đào Hoa Phong? Dù sao chắc chắn có liên quan đến hoa đào.” Hắn đẩy nhẹ tiểu Hề Tuyệt đang nằm phờ phạc bên cạnh: “Tuyệt Nhi, ngươi nhớ ra chưa? Hai ta bị nhốt ở đây đã nửa ngày rồi, hôm nay lại đúng ngay ngày Khất Xảo. Đúng rồi, hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi phải không? Ngày tốt của các đôi uyên ương nha.”
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Hề Tuyệt xanh xao nhợt nhạt, cậu rầu rĩ nói: “Không phải ngày sinh nhật của ta.”
Liễu Trường Hành vỗ cậu cái bộp, nói: “Trận pháp này dùng để làm gì, có cách phá giải nó không?”
“Không nhớ nữa.”
Hề Tuyệt cúi đầu đờ đẫn nhìn hoa đào rơi trên đất, có vẻ không muốn nói chuyện, cả người tỏa ra sự mệt mỏi khó nén.
Ôn chưởng viện dạy bọn họ rất nhiều trận pháp, vì đào tạo năng lực phá trận cho bọn họ, hắn còn cố ý đặt không ít trận pháp ẩn trong Chư Hành Trai, hai người này bị xui xẻo đụng trúng.
Liễu Trường Hành thường hay lo ra trong giờ học, thấy Hề Tuyệt học giỏi nhất lớp đang thả hồn lên mây, cậu ngồi thừ người tại chỗ không nói năng gì.
Liễu Trường Hành ngồi đối diện duỗi tay tới nhéo má cậu, nhíu mày nói: “Từ lần ra ngoài rèn luyện trở về tới nay, thấy ngươi không ổn lắm, bị Giải Trĩ Tông giết người dọa sợ?”
Hề Tuyệt: “Ừm.”
“Thịnh gia còn muốn Thịnh Tiêu vào đó làm Chấp chính, sau này chắc chắn hắn sẽ tru diệt tội phạm giống vậy.” Liễu Trường Hành khuyên bảo cậu: “Từ trước đến nay Giải Trĩ Tông luôn đặt công lý lên hàng đầu, những Chấp chính đó là giết kẻ có tội, không cần phải thương xót cho bọn chúng đâu.”
Ánh mắt của Hề Tuyệt đờ đẫn, cậu ngơ ngác nói: “Giải Trĩ Tông… Công lý?”
Với cái tính tình hời hợt của Liễu Trường Hành thì còn lâu mới phát hiện ra chỗ không ổn của Hề Tuyệt, hắn nhíu mày vỗ nhẹ vào má cậu: “Tuyệt Nhi, Tuyệt Nhi? Ngươi sao thế?”
Hề Tuyệt vẫn ngơ ngác như mất hồn mất vía.
Liễu Trường Hành luôn cảm thấy trạng thái bây giờ của Hề Tuyệt sợ là sẽ xảy ra chuyện, lật đật đi loanh quanh trong trận pháp.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, kiến thức học về trận pháp trong hai năm qua đều trả hết lại cho thầy, chỉ lờ mờ nhớ hình như là cần dùng máu đầu ngón tay mới có thể phá trận.
Liễu Trường Hành nghiến răng, quyết định thử vận may rồi tính sau.
Hắn cắn vỡ đầu ngón tay rồi nhỏ giọt máu vào chỗ Sinh Môn, sau đó loay hoay trích một giọt máu đầu ngón tay của Hề Tuyệt giờ chẳng khác gì rối gỗ đứt dây, rồi nhỏ vào mắt trận.
Chỉ thấy hai luồng sáng đỏ lóe lên, vườn đào rậm rạp xung quanh hóa thành khói mù màu đỏ theo gió tản ra.
Đoán trúng rồi?!
Số hên của Liễu Trường Hành từ trước đến nay đều không tệ, hắn mừng húm kéo Hề Tuyệt đứng dậy.
Hôm nay là tiết Khất Xảo, cũng là sinh nhật lần thứ mười sáu của Hề Tuyệt, bên ngoài trận pháp đang đổ mưa xối xả, tiếng sấm rền vang không dứt.
Hề Tuyệt mới ra khỏi trận pháp liền bị tiếng sấm làm chấn kinh, bên tai vang lên tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc, khuôn mặt nhỏ bị lôi quang lóe lên chiếu sáng trắng bệch.
Liễu Trường Hành đang muốn kéo cậu chạy đến Cửu Tư Uyển, nhưng cảm nhận cổ tay nhỏ gầy của cậu đang run rẩy liên tục, càng lúc càng run dữ dội hơn, run rẩy đến nỗi cả người bủn rủn vô lực, chật vật ngã ngồi xuống.
Hề Tuyệt cũng không bấm quyết tránh mưa, cậu nhếch nhác ngã ngồi trên đất, toàn thân ướt như chuột lột, vẻ mặt ngơ ngác mất hồn nhìn đăm đăm phía trước.
Liễu Trường Hành thấy vẻ mặt của cậu như vậy phải ngừng thở, hắn cẩn thận quỳ một chân xuống, nhấc tay đỡ lấy hai vai của Hề Tuyệt.
“Tuyệt Nhi?”
Hề Tuyệt cúi đầu, lọn tóc ước sũng nhỏ nước không ngừng.
Khi Liễu Trường Hành dìu cậu về phòng, Hề Tuyệt giống như bị người đâm một đao, bất thình lình toàn thân co rúm lại, dường như có vô vàn đau đớn không chịu nổi ào ạt phóng ra khỏi người cậu.
Liễu Trường Hành sững sờ, khi nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách trên sàn nhà thì bất giác nhận ra.
Hề Tuyệt đang khóc.
Cậu khóc một cách kiềm nén và đau khổ, giống như dã thú bị dồn vào đường cùng, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa lẫn nước mắt, bên ngoài lôi quang liên tục lóe sáng rồi vụt tắt, phảng phất như biến khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cậu trở nên méo mó dữ tợn.
Liễu Trường Hành cuống quýt không biết phải làm sao, đang muốn đỡ cậu lên thì lại nghe cậu cất giọng khản đặc.
“Ta muốn giết bọn hắn.”
Liễu Trường Hành sửng sốt: “Cái gì?”
Hề Tuyệt bịt kín hai tai, giống như rơi vào giấc mộng không thể tỉnh lại, con ngươi đỏ thẫm muốn vắt ra máu, cậu liên tục lặp lại như bị trúng tà.
“…Phải giết hết bọn hắn.”
Liễu Trường Hành bị những lời này của cậu làm cho nổi da gà: “Tuyệt Nhi, ngươi đang nói bậy gì đó?”
Hề Tuyệt không đáp, thở hổn hển thêm vài hơi, bất chợt khom người ói ra máu, cơ thể gầy yếu giống như mèo con bị mưa xối ướt, vô lực ngã xuống.
Liễu Trường Hành hết hồn chạy tới đỡ: “Tuyệt Nhi!”
Đó là lần đầu tiên Hề Tuyệt bị tiếng sấm dọa mất hồn.
Giấc mộng của Liễu Trường Hành đến đây thì kết thúc.
‘Hành Nhân Quả’ hình như phát hiện ra đầu mối, nó nhạy bén biến thành linh tuyến đỏ tươi mờ ảo.
không biết Thịnh Tiêu suy nghĩ gì mà sắc mặt càng lúc càng xấu.
Hắn giống hệt một vị khách bị cưỡng ép ngồi xuống xem kịch, còn cây đa trước mặt là sân khấu, kẻ sau màn bày ra vô số giấc mộng của mọi người cho hắn xem— Hoặc là nói, cho Thiên Diễn Châu xem một vở kịch tuyệt vời khó quên.
Tất cả mọi người trong bí cảnh, đều bị lợi dụng.
Ngay sau đó, lại thêm một linh quả khác vỡ bụp.
Là giấc mộng của Thịnh Tiêu.
Là giấc mơ về năm ấy Hề Tuyệt tròn mười lăm tuổi, mùa đông tuyết rơi, chưa đến năm mới, dù tuyết rơi trắng xóa nhưng cây quế vẫn nở rộ.
Thịnh Tiêu che dù đi trong làn tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, trên khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh đó hiếm khi tỏ ra ngạc nhiên, hắn càng đi bước chân càng chậm dần.
Phía trước là Hề gia.
Trước khi Thiên Diễn học cung cho về nhà nghỉ đông ăn tết, Hề Tuyệt đã vui vẻ hẹn hắn đi ăn sủi cảo xua tan cái lạnh vào ngày đông chí.
—Ở Bắc Cảnh vừa ra một tập tục mới, là ăn sủi cảo vào ngày đông chí, còn ở Trung Châu và đại bộ phận Nam Cảnh thì là ăn chè trôi nước, không biết một người sinh ra và lớn lên ở Trung Châu như Hề Tuyệt lấy đâu ra thói quen ăn sủi cảo.
Đông chí năm nay, Hề Tuyệt thích đi chơi thế mà lại không tới rủ Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu trằn trọc cả đêm không ngủ, vào ngày đông chí hôm sau, trời mới tờ mờ sáng mà hắn đã đạp tuyết đến Hề gia.
Hề Tuyệt ở Hề gia có một sân viện độc lập của mình, những năm gần đây cậu đã cho Thịnh Tiêu ngọc lệnh tùy ý ra vào sân viện của mình.
Thịnh Tiêu như chốn không người sải bước tiến vào Hề gia, nhưng bàn tay buông xuôi bên hông lại nắm chặt.
Hắn luôn nghĩ nếu đông chí hàng năm không đến Hề gia tìm Hề Tuyệt, chắc chắn thằng nhóc lừa đảo đó sẽ quậy um sùm lên, còn tự biên tự diễn bịa đặt khoác lác, trêu ghẹo Thịnh Tiêu không nỡ rời xa mình bằng những ngôn từ khiến người ta đỏ mặt.
Móng tay của Thịnh Tiêu bị siết đến trắng bệch, nhưng dù hắn có bước chậm thế nào đi nữa rồi cũng sẽ phải đến trước sân viện của Hề Tuyệt.
Thiên Đạo đại nhân tuổi trẻ ngô nghê, đã chuẩn bị sẵn tâm lý hứng chịu lời lẽ châm chọc và cười nhạo của Hề Tuyệt.
Chỉ là hắn vừa mới đặt chân tới trước ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn sang, lập tức ngây ra như phỗng.
Tuyết trong sân đã rơi dày đến mức ngập tới tận đầu gối, Hề Tuyệt với vóc người nhỏ gầy chỉ mặc bộ áo mỏng tanh đang quỳ giữa trời tuyết, sống lưng thẳng tắp, tóc dài xõa tung phủ trên đất, thậm chí trên đỉnh đầu không thấy màu đen của tóc đâu.
Con ngươi vô tình lạnh lùng của Thịnh Tiêu co rút thành chấm nhỏ.
Tiếng dẫm chân trên tuyết khẽ vang lên, làm cho đôi mắt thẫn thờ của Hề Tuyệt hơi động, sương lạnh phủ trên hàng mi dài rơi lả tả xuống.
Có người đứng trước mặt cậu, bóng dáng cao lớn bao trùm cả người cậu.
Hề Tuyệt dường như bị lạnh đến ngu người, cậu giật mình ngơ ngác nhìn lên.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp nhau, Hề Tuyệt đã gầy đến độ trơ xương, khi nhận ra người đến là Thịnh Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đó liền hiện ra vẻ kiêu căng độc nhất vô nhị của Hề đại thiếu gia, cậu gượng cười nhìn hắn.
—Có lẽ ngay cả cậu cũng không lường trước chuyện này, nên giống như bị bắt đeo vội một tấm mặt nạ giả tạo.
“Thịnh Tiêu? Sao ngươi lại tới đây?”
===Hết chương 70===