—Từ khi ngươi ra khỏi ‘Mộng Hoàng Lương’ đến nay, đã được ba tháng—Vô Ngân Thành, Ác Kỳ Đạo.
Mùa thu hoa quế nở rộ, từng khóm hoa quế tỏa ra mùi thơm mê say, thiếu nữ mặc váy thêu hoa lan cầm giỏ nhỏ đi khắp nơi hái hoa quế để làm bánh ngọt hoa quế và ủ rượu hoa quế, nơi nơi đều nghe thấy tiếng ‘bụp bụp’ của nhánh trúc đập vào thân cây quế.
Ngọc Hồ mặc một thân áo trắng với khuôn mặt lạnh lùng đi trên đường lớn, trong tay cầm theo một đống đồ ăn và bánh ngọt.
Con đường này vốn có tên là ‘Bất Động Tôn’, có lẽ là sợ phạm vào đại kỵ của thần phật nên đổi thành ‘Bất Động Tôn’, Ngọc Hồ đi tới cuối con đường, trước mắt là một tòa phủ đệ tinh xảo.
Cổng vào nguy nga lộng lẫy, cách trang trí cổng lớn có thể xưng tụng là xa hoa cùng cực, thiếu điều muốn dùng vàng thỏi thay cho gạch lót đường, sau khi tiến vào phủ đệ, hai bên đường nở rộ hoa quế, mùi thơm nức xộc thẳng vào mũi.
Ngọc Hồ thản nhiên băng qua hành lang uốn lượn đến sân sau thắp đèn đuốc sáng trưng, rồi từ từ đi xuống bậc thang dẫn xuống lòng đất.
Dưới lòng đất là linh mạch Thiên Diễn đang chảy cuồn cuộn dồi dào.
Linh mạch Thiên Diễn màu vàng trông giống con sông chảy róc rách dưới lòng đất được thả đầy đèn hoa lung linh trôi nổi, đèn đuốc hai bên sáng rực, khi Ngọc Hồ đi tới, đôi mắt của hắn bị hắt sáng nhiễm thành màu vàng.
Ngọc Hồ đặt từng dĩa bánh ngọt lên bàn, lạnh lùng nói: “Mua về rồi.”
Theo tầm mắt của hắn nhìn sang, giữa dòng sông linh mạch Thiên Diễn có một bóng người mờ ảo đang trôi lềnh bềnh.
Người kia không một mảnh vai che thân, toàn thân ngâm trong linh mạch màu vàng, thấp thoáng nhìn thấy vô số sợi dây dài từ trên người hắn bò lan tràn ra xung quanh, cắm vào bên trong linh mạch, có vẻ là đang hấp thụ linh lực Thiên Diễn.
Ở khoảng cách gần có thể phát hiện trên thân thể người này đầy rẫy vết sẹo do bị xiềng xích đâm xuyên qua, hầu như không có một miếng thịt lành lặn.
Trên cổ tay và cổ chân giống như bị cái gì trói chặt, vết thương sâu đến thấy cả xương, thậm chí gân tay và gân chân cũng bị đánh gãy, dù có dùng linh lực chữa thương thì không thể đi đứng bình thường được.
Ngọc Hồ vừa nhìn liền nhíu mày dời mắt khỏi, nhấc tay gõ nhẹ lên bàn.
Rốt cuộc, cơ thể tàn tạ kia tách ra một sợi phân thần, hòa lẫn với một chút linh lực Thiên Diễn ngưng tụ thành một cơ thể mờ ảo.
Ngọc Đồi Sơn nhảy phốc ra khỏi linh mạch Thiên Diễn, hất đầu cười hì hì: “Bánh ngọt tới bánh ngọt tới!”
Thân thể đầy rẫy vết thương kia chính là bản thể cuối cùng của Ngọc Đồi Sơn.
Ngọc Hồ lạnh nhạt ‘Ừm’ một tiếng: “Mới ra lò.”
Ngọc Đồi Sơn vui vẻ chạy tới trước bàn, giơ tay bốc bánh ngọt nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, lúng búng nói với Ngọc Hồ: “Ưm, ngon quá! Ta mới mười hai tuổi đã bị Hề gia đánh gãy tay chân nhốt trong linh mạch Thiên Diễn, chưa từng được ăn một miếng bánh ngọt nào, mua ở đâu thế? Lần sau muốn ăn nữa.”
Ngọc Hồ: “…”
Ngọc Hồ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi ăn bánh cũng phải nhắc tới chuyện bi thảm mới chịu hả?”
Có cơ thể như miếng giẻ rách kia làm minh chứng, Ngọc Hồ không nghi ngờ những gì hắn nói.
“Nói thật mà.” Ngọc Đồi Sơn vô tội nói: “Ta bị nhốt tới tám năm lận đó, không có vụn bánh mà ăn.”
Ngọc Hồ nói: “Lo ăn của ngươi đi.”
Ngọc Đồi Sơn đành phải cúi đầu ăn lấy ăn để.
Hắn ăn giống như quỷ đói đầu thai, bỗng chốc đã quét sạch đống bánh ngọt trên bàn, sau đó hài lòng vươn vai duỗi người, lững thững ra ngoài tản bộ.
“Tình huống bên thành Cửu Tiêu ở Nam Cảnh sao rồi?”
Ngọc Hồ đi theo sau lưng hắn, lời ít ý nhiều: “Đã có người bắt đầu lén mua ‘Khí Tiên Cốt’.”
“Ừm ừm ừm.” Ngọc Đồi Sơn ra khỏi lòng đất, thong thả đi tới biệt viện: “Lần trước giết Ôn Cô Bạch hại ta lãng phí cả một lượng lớn linh mạch Thiên Diễn, lỗ sặc máu, với tính tình hung bạo của ta, phải giết Thịnh Tiêu và Ôn Cô Bạch cho hả giận, dù sao hắn…”
Ngọc Hồ vô cảm nói: “Ngươi không giết được Thịnh Tiêu.”
Ngọc Đồi Sơn cười khẩy: “Ta sẽ dùng toàn bộ linh mạch Thiên Diễn, không tin không giết được hắn.”
Ngọc Hồ tỉnh bơ nghe hắn nổ.
“Bây giờ linh lực Thiên Diễn đang thiếu hụt.” Ngọc Đồi Sơn thở dài nói: “Cắt đứt giao dịch ‘Khí Tiên Cốt’ giữa Ác Kỳ Đạo và thành Cửu Tiêu đi.”
Ngọc Hồ nhíu mày: “Không bán?”
Ngọc Đồi Sơn nói: “Không bán, kiếm đủ tiền rồi còn bán gì nữa.”
Ngọc Hồ nói: “Những tu sĩ ở Ác Kỳ Đạo đã lệ thuộc vào ‘Khí Tiên Cốt’ từ lâu, có vài người đã thấm độc tận xương tủy, nếu ngươi cắt đứt giao dịch ‘Khí Tiên Cốt’…”
“Hì hì.” Ngọc Đồi Sơn cười đểu với hắn: “Trước khi cắt đứt giao dịch, ngươi hãy cho tung ra tin tức linh lực Thiên Diễn có thể chữa khỏi hậu di chứng của ‘Khí Tiên Cốt’.”
Ngọc Hồ: “……”
Ngọc Hồ nhìn Ngọc Đồi Sơn với ánh mắt như nhìn một kẻ tội đồ khốn kiếp.
Ngọc Đồi Sơn là một kẻ điên, không thèm để ý ánh mắt người đời, miễn sao hắn thấy vui là được.
Hắn suy nghĩ chốc lát rồi bổ sung: “Mấy ngày gần đây khoan hãy cắt đứt, tung tin tức sắp hết bán ‘Khí Tiên Cốt’ trước đã, những tu sĩ có linh thạch chắc chắn sẽ còn điên cuồng tích trữ ‘Khí Tiên Cốt’, ta phải tranh thủ kiếm thêm bộn tiền mới được.”
Ngọc Hồ: “…”
Ngọc Hồ cạn lời nhìn hắn, không nói gì xoay người rời đi.
Ngọc Đồi Sơn gọi với lại: “Ngọc Hồ… A, A Nguyệt?”
Ngọc Hồ không để ý hắn, sải bước rời đi.
Ngọc Đồi Sơn đã quen với việc bị Ngọc Hồ ngó lơ, hắn sờ mũi không để ý, ngâm nga câu hát đẩy cửa đi vào biệt viện.
Bên trong biệt viện đều là rường cột chạm trổ, cực kỳ phong nhã, hoàn toàn khác với phong cách nhà giàu mới nổi thiếu điều muốn treo cái bảng ‘Ta đây có tiền’ ở bên ngoài cổng chính.
Đẩy cửa gỗ chạm trổ hoa văn đi vào, trong căn phòng treo vài tấm lụa trắng có viết thư pháp, gió lùa qua khe cửa làm những tấm lụa nhẹ nhàng đung đưa, hương quế thoang thoảng khắp phòng.
Ngọc Đồi Sơn định vào ngó một cái rồi đi ra, nhưng vừa bước tới vén màn đi vào phòng ngủ, hắn nhạy bén phát hiện ra luồng linh lực của Thần hồn quen thuộc đang chập chờn.
Hắn vui mừng khôn xiết, lật đật bước nhanh tới.
Trên cái giường rộng lớn chỉ có một người đang nằm, phía sau tầng tầng lớp lớp màn giường thấp thoáng nhìn thấy bóng người nằm ngủ say.
Màn giường được nhẹ nhàng vén lên, lộ ra khuôn mặt diễm lệ quen thuộc.
Ngũ quan tinh tế xinh đẹp, nốt ruồi son nơi khóe mắt đỏ rực như muốn nhỏ ra máu.
Là Hề Tương Lan.
Y mặc áo đỏ nằm say giấc trên giường, hít thở đều đều, giống như đã ngủ say một thời gian dài, trên hàng mi dài cũng đọng một tầng sương mỏng.
Ngọc Đồi Sơn từng đến đây mấy lần, khi đó Hề Tương Lan trông như người sắp chết, mặt mũi xám nghoét không còn sức sống, y nằm im không nhúc nhích, thậm chí hơi thở yếu đến mức tưởng như y đã tắt thở từ đời nào.
Hôm nay lại có chút hồng hào giống người sống.
Ngọc Đồi Sơn ngồi bên mép giường, không biết trân trọng cái đẹp mà vươn tay vỗ cái bép vào mặt Hề Tương Lan: “Ê! Dậy đi! Còn thở không?!”
Hề Tương Lan gầy hóp cả má, sương trắng đọng trên mặt y bị vỗ nứt ra, tan thành nước theo gò má chảy ra sau tai, giống như đang khóc thầm vậy.
Không có phản ứng.
Ngọc Đồi Sơn thật sự chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nắm hai vai y lắc muốn rớt não.
“Ta dùng hết một nửa linh lực Thiên Diễn để cứu sống ngươi đó, nếu ngươi chết thật thì ta lỗ vốn còn gì, mau tỉnh lại! Nếu không ta sẽ kêu Thịnh Tiêu tới đây, bây giờ hắn hận ngươi lắm luôn, ước gì muốn ăn tươi nuốt sống ngươi.”
Không biết có phải vì hai chữ ‘Thịnh Tiêu’ có tác dụng không, Hề Tương Lan ngủ say như chết rốt cuộc có phản ứng.
Đầu tiên là hàng mi dài khẽ rung rung, tiếp đến là đầu ngón tay giật giật, muốn thử cử động cơ thể đã lâu không dùng.
Ngọc Đồi Sơn kiên nhẫn ngồi đợi một lúc lâu, suýt chút nữa ngủ gục, chợt nghe thấy tiếng hít thở dồn dập truyền đến.
Hề Tương Lan đã mở mắt ra, nhưng con ngươi vẫn còn mông lung không tiêu cự, y ngơ ngác nhìn màn giường hồi lâu, hé miệng thở ra hít vào mấy hơi, tứ chi cứng ngắc dần khôi phục lại tri giác.
Mãi một lúc lâu sau, Hề Tương Lan tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên minh mẫn hơn.
Sau khi y mơ màng chớp mắt khôi phục lại thị giác, nghiêng đầu nhìn sang thì bị khuôn mặt thiếu đánh của Ngọc Đồi Sơn đập thẳng vào mắt.
Hề Tương Lan ngơ ngác nói: “Ca?”
“Ừ.” Ngọc Đồi Sơn giơ móng vuốt quơ qua quơ lại trước mắt y, nói: “Ngoan, số mấy đây? Đã tỉnh táo hẳn chưa?”
Hề Tương Lan thoi thóp quay đầu về, đã khôi phục lại tinh thần, uể oải nói: “Tránh ra.”
“Ngươi tỉnh cũng thật đúng lúc.” Ngọc Đồi Sơn lười biếng ngồi chơi với màn giường, thản nhiên nói: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của ngươi, muốn quà gì, ca đều có thể lấy cho ngươi.”
Toàn thân Hề Tương Lan vẫn còn bủn rủn vô lực, không thể trở mình nằm nghiêng, bực bội nói: “Ta muốn ngươi giúp ta nằm nghiêng.”
Ngọc Đồi Sơn vỗ tay: “Được.”
Hắn nói xong liền đỡ cơ thể gầy yếu của Hề Tương Lan trở mình nằm nghiêng.
Hề Tương Lan mệt mỏi díu cả mặt, cố gượng nói: “Ôn Cô Bạch đâu?”
“Chết ngắc, một mảnh vụn cũng không còn.” Ngọc Đồi Sơn thuận miệng nói: “À phải, thiên lôi trừng phạt Đại thừa kỳ kia thật kinh khủng, cái thây này của ngươi mà bị đánh một đòn, chết mất xác tại chỗ là cái chắc, cả ta cũng không thể cứu ngươi. Cũng may cái đầu của ngươi thông minh, biết dùng ‘Mộng Hoàng Lương’ để lừa gạt Thiên Đạo, khiến Ôn Cô Bạch oan uổng gánh hết tội cho ngươi, ha ha ha ha nếu là ta chắc tức hộc máu.”
Hề Tương Lan ừ ừ cho có.
“Đừng ngủ nữa.” Ngọc Đồi Sơn lắc y: “Ngươi không muốn đi gặp Thịnh Tiêu sao? Năm đó ngươi háo hức muốn hợp tịch với người ta lắm mà?”
“Ngươi phiền quá đi.” Hề Tương Lan ước gì mình điếc quách cho rồi, tức giận nói: “Ta mệt chết đi được, ngươi có thể đợi ta yên tĩnh ngủ một giấc rồi nói tiếp được không? Với lại ngươi đã nói với Thịnh Tiêu là ta không sao rồi mà?”
Ngọc Đồi Sơn hơi ngớ ra, chột dạ che miệng ho khù khụ.
Hề Tương Lan quá hiểu rõ Ngọc Đồi Sơn, y mở choàng mắt ra, không thể tin nổi nói: “Ôn Cô Bạch đã chết rồi mà? Ta đã dặn ngươi sau khi kế hoạch thành công phải nói hết sự thật cho Thịnh Tiêu, ngươi quên hả?!”
“Ta tức giận.” Ngọc Đồi Sơn lạnh lùng nói: “Hắn kề kiếm lên cổ ta, kẻ trước đó từng kề kiếm vào cổ ta giờ đã…”
Hề Tương Lan tức giận duỗi chân đá hắn xuống giường.
Ngọc Đồi Sơn: “……”
Ngọc Đồi Sơn không giả vờ nữa, ngồi bệt trên sàn ỉu xìu nói: “Lúc đầu ta còn thù dai, sau đó nghĩ thông suốt rồi liền chạy đến Giải Trĩ Tông tìm hắn, nhưng không tìm được người.”
Hề Tương Lan tức đến nổ phổi, quát: “Vậy ngươi nói cho những người khác đi chứ!”
Ngọc Đồi Sơn ủ rũ đứng bên mép giường, trên mặt toàn là ‘ta sai rồi’.
Hắn thấy Hề Tương Lan giận nhưng không thể động đậy tứ chi, nợ đòn móc miếng bánh trong vạt áo trước ngực ra, chìa đến trước mặt y để lấy lòng: “Ăn không?”
Có thể được Ngọc Đồi Sơn yêu thức ăn hơn mạng chia cho miếng bánh, Hề Tương Lan là người duy nhất.
Nhưng Hề Tương Lan không thèm, tức giận muốn giơ tay đánh hắn.
Ngọc Đồi Sơn vội vàng lùi ra sau, nói nhỏ: “Ta làm giả ra ‘Kham Thiên Đạo’ nhưng không thể khống chế nó hoàn toàn được, lúc đó Thần hồn của ngươi bị đánh tan một nửa, thương tổn cực nặng, vì ngươi bị thiên lôi trừng phạt đánh bị thương Thần hồn nên ta khó lòng bảo đảm ngươi tỉnh lại trong một sớm một chiều, nên, nên mới trì hoãn.”
Hề Tương Lan thở hồng hộc ngã đầu nằm lại trên gối, vừa bực vừa mệt không muốn để ý hắn.
Ngọc Đồi Sơn thấy y giận thật, đứng ở đó gọi nhỏ: “Tương Lan?”
Hề Tương Lan im lặng không nói gì.
Ngọc Đồi Sơn lại gọi: “Yến Linh?”
Hề Tương Lan nghe thấy cái tên này, không nhịn được mở mắt trừng hắn: “Im miệng.”
“Được rồi được rồi, đừng giận, bây giờ ngươi đã trong sạch, Thiên Diễn Châu sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa.” Ngọc Đồi Sơn cười ra tiếng, nói: “Ngươi thích dùng thân phận ‘Hề Tương Lan’ hay ‘Yến Linh’ đều được tất, dù sao Thịnh Tiêu thích là con người của ngươi mà, ngươi chủ động tới tìm hắn làm hòa không phải là xong xuôi sao? Chút chuyện vặt này ca đây làm chủ cho ngươi, coi như xí xóa nha, đừng giận nữa.”
Hề Tương Lan bị hắn chọc tức cười.
Có điều cũng may nhờ Ngọc Đồi Sơn nói xàm nói xí một hồi làm cho cái não ngừng hoạt động đã lâu của y cuối cùng cũng vận hành lại bình thường, y chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng nhất.
“Khoan đã.” Hề Tương Lan hơi sửng sốt, ngửi mùi hoa quế lành lạnh trong không khí, có linh cảm xấu: “Ngươi mới nói… Sinh nhật của ta sắp tới?”
Ngọc Đồi Sơn: “Đúng.”
Hề Tương Lan tái mét cả mặt.
Sinh nhật của y là ngày hai mươi tám tháng tám giữa thu.
Ngọc Đồi Sơn không hiểu nói tiếp: “Từ khi ngươi rời khỏi ‘Mộng Hoàng Lương’ đến nay, đã được ba tháng.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan xây xẩm mặt mày.
Chẳng lẽ… Trong ba tháng qua Thịnh Tiêu chưa biết y vẫn còn sống?
Ngọc Đồi Sơn ngồi đằng kia gặm bánh ngọt, lờ mờ cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên thì thấy Hề Tương Lan đang nhìn mình với ánh mắt chết chóc, trong mắt toàn là sát ý lạnh lẽo.
Ngọc Đồi Sơn: “…”
Ngọc Đồi Sơn khó khăn nuốt miếng bánh khô cằn trong miệng xuống, dè dặt đưa nửa miếng bánh còn lại cho y.
“Tiểu, Tiểu Yến Linh, ăn bánh ngọt không, ăn cho chóng cao.”
Hề Tương Lan: “…”
“Ta giết ngươi!!”
===Hết chương 73===