—Thịnh Tiêu: “Trốn tiếp đi.”—Bởi vì người nọ từ từ đến gần, Yến Tương Lan giờ mới nghe thấy âm thanh vết thương nứt ra độc nhất vô nhị của Thịnh Tiêu, bỗng chốc ngẩn ngơ.
Thịnh Tiêu…?
Sao Thịnh Tiêu lại tới Vô Ngân Thành?!
Yến Tương Lan ngây ra như phỗng, phảng phất bị khí thế áp bức muốn ăn thịt người của Thịnh Tiêu làm cho vô thức lùi ra sau nửa bước.
Chẳng qua hành động này dường như đã chọc giận Thịnh Tiêu, hắn chậm rãi bước tới bên cạnh Yến Tương Lan, tháo mặt nạ xuống, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn xoáy vào y.
Yến Tương Lan sững sờ.
Mặc dù ngày thường trông Thịnh Tiêu lạnh lùng ít nói, nhưng Yến Tương Lan vì có ‘Nhàn Thính Thanh’ nên lờ mờ nhìn ra chút cảm xúc chân thực ẩn trong tảng băng hình người này.
Từ lần đầu tiên gặp nhau hồi nhỏ, lại thêm nhiều năm trôi qua, Yến Tương Lan chưa từng thấy ánh mắt lạnh lẽo nhường này của Thịnh Tiêu.
Mà ánh mắt kia lại đang nhìn thẳng vào mình.
Trong không gian ồn ào nhộn nhịp, hai tai của Yến Tương Lan không nghe thấy tiếng hoa nở, mà thay vào đó là tiếng đất nứt ra vì khô nẻ.
Trong đầu Yến Tương Lan giờ chỉ có một suy nghĩ.
Tiêu đời.
Thịnh Tiêu cứ thế lẳng lặng nhìn y, bờ môi khẽ động, nói ra mấy chữ.
Yến Tương Lan đang cẩn thận lắng nghe thì tiếng chuông báo giờ tý đúng lúc vang lên.
Trên bầu trời đen nhánh của Vô Ngân Thành được vô số pháo bông sặc sỡ nổ tung thắp sáng rực, sau khi một tia lửa bay lên nổ tung tỏa ra chùm sáng bảy màu, chớp mắt âm thanh pháo hoa nổ đùng đùng vang dội nối đuôi nhau vang lên liên tiếp, lấn át toàn bộ âm thanh xung quanh.
Mặc dù Yến Tương Lan không còn mất hồn vì tiếng sấm nữa, nhưng vẫn sợ nhất là tiếng nổ lớn, lúc này y giật mình hết hồn, cũng quên mất phải nhìn môi ngữ của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu thấy y bị dọa sợ, lạnh lùng duỗi tay tới.
Mới nãy Yến Tương Lan tuy còn kinh sợ nhưng muốn đi tìm Thịnh tông chủ để đầu thú nhận khoan hồng, thế mà khi chân chính đứng trước mặt Thịnh Tiêu thì không hiểu sao sợ hãi, tim đập bình bịch, đầu óc như nồi cháo heo không nghĩ được gì.
Không biết thế nào, Yến Tương Lan thấy Thịnh Tiêu đang duỗi tay tới, không nói lời nào liền xoay người…
Chạy.
Yến Ngọc Hồ:?
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của Yến Tương Lan.
Yến Ngọc Hồ suy nghĩ một chút, hiểu ra.
Sư huynh hoàn toàn thoát khỏi thân phận ‘Hề Tuyệt’ hay ‘Hề Tương Lan’, đương nhiên cũng phải cắt đứt quan hệ với người quen cũ, bao gồm cả vị đạo lữ còn chưa hợp tịch này.
Nếu thật sự muốn nối lại tiền duyên với Thịnh Tiêu, chắc chắn sư huynh sẽ không chạy nhanh như thế, cả linh lực cũng lấy ra xài.
Thịnh Tiêu cất bước có vẻ muốn đuổi theo, Yến Ngọc Hồ giơ tay cản hắn lại, lạnh lùng nói: “Thịnh tông chủ, xin tự trọng.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện lên lôi văn màu u lam.
***
Sự xúc động và sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm khiến Yến Tương Lan vắt giò lên cổ chạy bán sống bán chết, linh lực bao bọc toàn thân, thoáng cái xuyên qua biển người trở lại Ác Kỳ Đạo.
Còn chưa bước vào cửa trốn thì cơn xúc động hồi nãy đã bị gió đêm thổi bay đi mất.
Yến Tương Lan ngơ ngác đứng trước cửa, hồi nãy dám to gan hóa thành cơn gió bỏ chạy trước khuôn mặt giận dữ của Thịnh Tiêu, nhưng giờ đây trái tim của y chỉ đọng lại sợ hãi và hối tiếc vô tận.
“A—!” Yến Tương Lan thê lương che mắt, lảo đảo ngồi xuống bậc thang, ước gì tìm được cái lỗ để chui vào: “Tại sao mình lại bỏ chạy?!”
Mới nãy cái gì đã khiến y có can đảm bỏ chạy ngay trước mặt Thịnh Tiêu?!
Thịnh Tiêu vui giận không lộ ra ngoài, nhưng vẻ mặt và âm thanh đó nói rõ hắn đang nổi cơn lôi đình chưa từng có trước đây.
Yến Tương Lan giả chết chạy trốn suốt ba tháng, gặp lại không vuốt lông dỗ ngọt người ta thì thôi đi, đã thế còn bỏ chạy như phía sau có ác quỷ đuổi theo.
Yến Tương Lan há miệng run rẩy, thầm nghĩ: “Bây giờ mình quay lại nhận lỗi còn kịp không?”
Không nghĩ cũng biết là không kịp.
Yến Tương Lan đau khổ vùi mặt vào đầu gối, ước gì chết quách cho xong.
Chỉ là sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Yến Tương Lan đã nghĩ thông suốt, giơ tay vỗ vào hai má cho nóng lên: “Hắn đã tức giận đến vậy, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách đuổi theo bắt ta, khi đó ta sẽ…”
Ta, ta, ta phải làm gì để hắn có thể nguôi giận đây?
“Nếu không…” Yến Tương Lan bỗng nảy ra một suy nghĩ hão huyền: “Ta giả vờ mất trí nhớ là được.”
Người mất trí nhớ nhìn thấy một người đeo mặt nạ ác quỷ, đã thế cả người tỏa ra khí thế khủng bố đáng sợ, thậm chí còn muốn duỗi tay bắt lấy ăn thịt tại chỗ, ai mà không hoảng sợ bỏ chạy chứ?
Ừ, rất hợp lý.
Yến Tương Lan nghĩ xong lại im lặng ngồi đó thêm chốc nữa, lẩm bẩm: “Mình đúng là một kẻ vô liêm sỉ hết thuốc chữa.”
Giấu giếm Thịnh Tiêu lâu như thế không nói, sau khi khôi phục lại thân phận vẫn nghĩ cách lừa hắn.
Đột nhiên, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân.
Yến Tương Lan còn tưởng là Thịnh Tiêu, lập tức cố tỏ ra bình tĩnh, cho dù bị kinh sợ lần nữa cũng quyết không chịu thua.
Móng vuốt của y đều run hết lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thường, y từ từ quay đầu nhìn sang, vốn tưởng sẽ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Tiêu, nhưng ai dè đập vào mắt thế mà lại là bản mặt của Ngọc Đồi Sơn.
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương vô cảm: “Ọe.”
Ngọc Đồi Sơn: “…”
Ngọc Đồi Sơn che lại trái tim nhỏ bị tổn thương: “Tại sao lại đối xử với ta như thế? Ta là ca ca A Linh thích nhất mà!”
“Tránh ra.” Yến Tương Lan quay đầu nhìn con đường rộng trước mặt, dòng người qua lại nườm nượp, nhưng không thấy người mà y mong chờ, lúc này không nhịn được nói: “Sao hôm nay Vô Ngân Thành đông người thế?”
Phiền chết.
Ngọc Đồi Sơn không nhận ra Yến Tương Lan mất kiên nhẫn, thấy vậy hí hửng kể công: “Tất nhiên là ta mời tới.”
Yến Tương Lan hơi khựng lại, quăng cho Ngọc Đồi Sơn cái liếc mắt sắc lẹm.
Ngọc Đồi Sơn vẫn không biết ngày giỗ sắp giáng xuống, đắc ý nói: “Ta mời đoàn kịch lớn đến, mời luôn hết những người có mặt mũi ở Trung Châu. Sợ ngươi thấy không đủ náo nhiệt, còn hứa hẹn ai tới Vô Ngân Thành chúc thọ ngươi sẽ được tặng một phần ‘Khí Tiên Cốt’ miễn phí, ha ha ha ha, ta còn định dẹp bán ‘Khí Tiên Cốt’ đó chớ, vừa mới tun tin ra thôi, người người trên khắp Thập Tam Châu kéo tới đông không sao đếm xuể, từ trẻ đến già đều đủ hết, quá trời người luôn hé hé hé.”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan mỉm cười dịu dàng với hắn, nói: “Ca, vậy Thịnh Tiêu cũng là do ngươi mời tới?”
“Ngươi gặp hắn rồi?” Ngọc Đồi Sơn cười hì hì đặt mông ngồi xuống bên cạnh Yến Tương Lan: “Hắn tới thì tốt, ta còn nghĩ nếu hắn dám không đến, hôm nay ta sẽ tới Giải Trĩ Tông kết liễu hắn.”
Yến Tương Lan mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, nốt ruồi son nơi khóe mắt lấp lánh đỏ tươi.
Ngọc Đồi Sơn thấy Yến Tương Lan vui vẻ như vậy, còn gọi hắn một tiếng ca, lúc này mở cờ trong bụng nói: “Ngươi không giận nữa phải không?”
Yến Tương Lan cười híp mắt, năm ngón tay rũ trên bậc thềm khẽ dùng sức siết chặt.
Một tiếng ‘rắc’ giòn giã vang lên.
Trên bậc thang bằng đá xanh bị y bóp vỡ ra một lỗ thủng, miếng đá trong tay y bị nghiền nát thành phấn.
Ngọc Đồi Sơn: “…”
Ngọc Đồi Sơn cảnh giác nói: “Ngươi… Ngươi vẫn còn giận?!”
Yến Tương Lan cười nói: “Ta đâu có.”
Ngọc Đồi Sơn không biết nhìn mặt đoán ý, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, ta còn thắc mắc tại sao tổ chức tiệc sinh nhật hai mươi bốn tuổi hoành tráng cho ngươi mà ngươi lại giận? Xem ra ta đã nghĩ nhiều, à phải, năm nay là năm tuổi của ngươi, sợ sẽ có xui xẻo quấn thân, ngươi nhớ phải cẩn thận…”
“Éc—!”
Yến Ngọc Hồ vừa đi tới đã nghe thấy tiếng lợn thọc huyết thảm thiết rất đỗi quen thuộc, ngẩng đầu lên chỉ thấy Ngọc Đồi Sơn bị đánh dính chấu vào tường, tạo ra vết lõm hình người.
Phân thần của hắn sẽ không bị thương, chỉ là trông nhếch nhác te tua, hắn đội một đầu đất cát ngẩng mặt lên, tức giận nói: “Yến Linh!”
Thân hình cao ráo của Yến Tương Lan đứng trên bậc thềm, y lạnh lùng nói: “Cái gì?”
Ngọc Đồi Sơn nghẹn họng, kiêu căng trên mặt biến mất, ỉu xỉu nói: “À, ừ, thì, là không có gì, chỉ muốn gọi tên ngươi thôi, quả là một cái tên hay.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Yến Tương Lan còn đang run rẩy vì tức giận, đầu óc ong ong, y thấy Yến Ngọc Hồ tới đành miễn cưỡng nín giận, tỏ ra chờ mong hỏi: “Thịnh Tiêu đâu?”
Sao hắn không đuổi theo?
Chuông đáp lại trên cổ tay cũng chẳng có động tĩnh gì.
Yến Ngọc Hồ nói với vẻ đương nhiên: “Sư huynh không muốn gặp hắn, nên ta đuổi hắn đi rồi.”
Yến Tương Lan: “…”
Nụ cười trên môi Yến Tương Lan lập tức cứng ngắc, y suýt chút nữa còn tưởng tai của mình lại bị tật, nếu không tại sao ngay cả sư đệ mà y tin tưởng nhất cũng phản bội y?
“Đuổi… Đuổi đi?” Yến Tương Lan run rẩy nói: “Hắn… Hắn bị đuổi liền đi luôn?”
Quen biết đã nhiều năm, sao đến giờ y không biết Thịnh tông chủ lại dễ đuổi như vậy?
Yến Ngọc Hồ gật đầu: “Vâng, đi thẳng một mạch, không để lại lời nào.”
Yến Tương Lan: “…”
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ.
Yến Tương Lan vô cảm xoay người bỏ đi.
Ngọc Đồi Sơn còn bị dính trên tường kêu y: “Linh Nhi, đi đâu thế? Nhà mình ở đây mà?”
Yến Tương Lan không quay đầu lại vung tay bắn ra một luồng linh lực, ầm một tiếng cổng nhà thành đống xà bằng.
Yến Ngọc Hồ: “…”
Ngọc Đồi Sơn: “…”
Xem ra còn tức giận, chậc, hèn gì bị đẹt không cao nổi.
Yến Tương Lan giận tím mặt, tức Thịnh Tiêu không đuổi theo mình, tức Ngọc Đồi Sơn và Yến Ngọc Hồ nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại, càng tức bản thân lỡ mất cơ hội, đột nhiên nuốt hết đau khổ vào bụng.
Nhưng y đã quay về với thân phận Yến Linh, lại không khỏi vì đó mà sinh ra cảm giác cận hương tình khiếp gần như là sợ hãi, không dám nghĩ bây giờ Thịnh Tiêu dành cho mình là tình cảm gì.
Tại sao Thịnh Tiêu không giống như trước tra rõ căn nguyên cố đế với y?
Đột nhiên Yến Tương Lan tự tát mình một cái.
Đúng là một kẻ lừa gạt nói khùng nói điên, nói dối quen miệng.
Cho dù bất kỳ ai chung sống với một người như y, không sớm thì muộn cũng sẽ thấy chán ghét.
Thịnh Tiêu không phải thánh nhân, bị y lừa gạt vô số lần như vậy, bây giờ muốn cắt đứt quan hệ với y cũng là chuyện đương nhiên.
Yến Tương Lan một thân một mình đi trong đám đông rộn ràng, ngửi thấy hương quế thoang thoảng, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy ven đường có một cây hoa quế nở rộ sắc vàng.
Yến Tương Lan không hiểu sao bật cười thành tiếng.
Y quay lại nơi gặp Thịnh Tiêu hồi nãy, nhưng ở đó đã không còn một bóng người.
Cũng đúng thôi, không ai luôn đứng tại chỗ chờ y cả.
Yến Tương Lan bất giác muốn về nhà, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nhận ra ngoài Yến Ôn Sơn thì không còn chỗ nào để về nữa.
Y ở Chư Hành Trai bốn năm, ở Ác Kỳ Đạo sáu năm, thậm chí còn táy máy tay chân cải tạo Thanh Trừng Trúc của Giải Trĩ Tông thành chỗ ở mình thích, tạm ở đó khoảng mấy ngày.
Nhưng cuối cùng vẫn không phải là nhà của y.
Yến Tương Lan im lặng đổi đường về y quán Thập Nhị Cư ở hẻm Vô Nại Hà.
Y quán này mở ra để chăm sóc người bị thương nhưng chưa bao giờ kinh doanh, những năm ở đây, Yến Tương Lan suốt ngày toàn nghĩ kế giết người, ngay cả tên thật cũng không lấy ra.
Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, y rốt cuộc muốn nghiêm túc kinh doanh y quán này.
Trước tiên phải đặt lại tên bảng hiệu rồi tính tiếp.
Yến Tương Lan tự sắp xếp một đống chuyện cho mình làm, muốn quăng Thịnh Tiêu ra sau gáy, chờ y có đủ dũng khí rồi nói sau.
Mất hồn mất vía quay về y quán Thập Nhị Cư, còn chưa đẩy cửa đi vào đã thấp thoáng thấy ánh nến bên trong.
Có người ở?
Yến Tương Lan hơi giật mình, sực nhớ lại trước khi vào ‘Mộng Hoàng Lương’, y có nhờ Yến Ngọc Hồ đưa Vô Tẫn Kỳ về Thập Nhị Cư, tránh cho bị vạ lây dưới thiên lôi trừng phạt.
Y không nghĩ nhiều, mở cửa ra bước vào, uể oải nói: “Ta về rồi đây.”
Vô Tẫn Kỳ: “Nghéo!”
Yến Tương Lan đang rầu thúi ruột, hời hợt nói: “Ngươi nên kêu meo meo chứ, mau meo meo mấy tiếng làm ta vui cái coi.”
Vô Tẫn Kỳ: “Nghéo nghéooo!!”
Yến Tương Lan đóng cửa lại xong mới nhận ra âm thanh xung quanh mình không đúng, ngơ ngác xoay người lại thì lập tức hóa đá.
Trong y quán được sắp xếp vô cùng ngay ngắn trật tự, hoàn toàn không giống ‘nhà hoang’ bị mèo mài móng suốt ba tháng trời, Vô Tẫn Kỳ trong lốt mèo mun bị phược lăng của Giải Trĩ Tông trói thành bánh tét nằm chàng hảng trên bàn, ngoài ra hình như bị hạ bế khẩu thiền, không nói được nửa câu.
Nó thấy Yến Tương Lan về lập tức nước mắt nước mũi tuôn trào, liều mạng nghéo nghéo, mở to đôi mắt ngập nước cầu cứu với y.
Bên cạnh bàn vốn không bóng người, một tầng kết giới chầm chậm biến mất, lộ ra dáng người cao lớn ẩn trong bóng tối.
Cùng lúc đó, bên tai Yến Tương Lan chợt vang lên âm thanh đất nứt của Thịnh Tiêu, chuông đáp lại trên cổ tay réo lên liên tục như gọi hồn.
Thịnh Tiêu ngồi trên ghế, rũ mắt vuốt ve kiếm Đông Dung, trên bàn đặt một cây nến cháy còn non nửa.
Hắn đã đợi rất lâu.
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan theo phản xạ lùi ra sau nửa bước, dựa sát vào cửa gỗ chạm trổ hoa văn, phát ra tiếng cạch.
Thịnh Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Trốn tiếp đi.”
Yến Tương Lan cứng đờ, nhìn Thịnh Tiêu vừa lau kiếm vừa nhẹ nhàng hất cằm ý bảo cho y trốn tiếp, có ảo giác nếu y chạy thật, kiếm Đông Dung kia có lẽ sẽ bay tới lướt nhẹ qua cổ y.
Yến Tương Lan nuốt nước miếng cái ực, liếc sang mèo mun bị trói gô một bên, khiếp sợ nói: “Ca, ca, mèo của ta…”
Thịnh Tiêu không thèm nhìn y, chợt vung kiếm Đông Dung lên.
Mũi kiếm nhắm thẳng vào Vô Tẫn Kỳ, kiếm ý rét lạnh giống như muốn đóng băng người ta, hàn quang lóe lên.
Mèo mun sợ cứng còng cả người, suýt chút nữa ngỡ mình sẽ chết dưới lưỡi kiếm kia.
Một giây sau, phược lăng trói trên người rơi xuống, lặng lẽ bay trở về quấn quanh trên cổ tay của Thịnh Tiêu, nhưng trông có vẻ không phải thu về cất đi mà là đợi lát nữa dùng tiếp.
Mèo mun sửng sốt, tứ chi xụi lơ vì bị trói nãy giờ lập tức loạng choạng trèo xuống bàn, nhào vào lòng Yến Tương Lan khóc lóc: “Meo meo! Méo méo méo! Sao bây giờ ngươi mới về cứu ta?! Hắn lăm le muốn đem ta nấu canh mèo để húp đó!”
Yến Tương Lan vuốt ve Vô Tẫn Kỳ khóc nức nở, nhìn Thịnh Tiêu với ánh mắt một lời khó nói hết.
Vô Tẫn Kỳ cũng không phải canh mèo, mà là cháo gà.
Thịnh Tiêu đang giết gà dọa khỉ.
Bây giờ ‘khỉ’ đã về, Vô Tẫn Kỳ tất nhiên hết giá trị lợi dụng.
Sợ là chuyện này khó giải quyết êm xuôi, Yến Tương Lan mở cửa đặt Vô Tẫn Kỳ trước ngưỡng cửa, ủn mông nó, nói: “Đi ra ngoài chơi đi.”
Mèo mun vốn sợ Thịnh Tiêu, lúc này thấy hắn hung thần ác sát giống hệt ác quỷ, càng lo lắng cho Yến Tương Lan, giơ móng vuốt mềm nhũn vì sợ liều mạng cào cửa, nức nở nói: “Còn ngươi thì sao?! Hắn có ăn thịt ngươi không!?”
Yến Tương Lan không nói gì, lặng lẽ đóng cửa lại.
Cơn mưa dai dẳng từ năm mười tuổi đến nay đã tạnh.
Bây giờ lại có mưa to gió dữ kéo đến.
===Hết chương 84===