Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 86

—Thiên Đạo đại nhân, mùi giấm nồng quá nha—

Yến Tương Lan trải qua một ngày sinh nhật độc đáo.

Từ giờ Tý trở đi, y luôn trong trạng thái ngơ ngơ ngáo ngáo, cả đêm bị giã từ hôn mê đến tỉnh rồi lại hôn mê, khi tỉnh lại thì choáng váng mặt mày, cuối cùng y thẹn quá hóa giận muốn cắn Thịnh Tiêu một cái, nhưng toàn thân bủn rủn, chỉ có thể bất lực để Thịnh Tiêu ‘trừng phạt’ tiếp.

Bởi vì quá mệt mỏi, Yến Tương Lan ngủ một giấc không mộng mị.

Khi tỉnh lại, ánh nến vẫn đang cháy lách tách.

Yến Tương Lan nhìn chằm chằm ánh nến mờ mờ ảo ảo phía sau màn giường, không khỏi sửng sốt hồi lâu, bỗng chốc không phân rõ mình đang mơ hay tỉnh.

Y chỉ chợp mắt một chốc thôi mà, hay là trời đã tối?

Không đúng, hình như lần cuối cùng y bất tỉnh mặt trời vẫn còn trên cao mà.

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan tức giận đấm vào thành giường, nhưng vừa nhấc tay lên liền vạ lây cái thây tả tơi xơ mướp, y đau rúm người lại, chật vật té nằm vào chăn mềm, suýt chút nữa rên ra tiếng.

Yến Tương Lan bị Thịnh Tiêu lăn qua lộn lại ‘hưởng dụng’ không biết bao nhiêu lần, ước gì có thể rút đao chém người.

Yến Tương Lan tức giận hét lên: “Thịnh Tiêu! Thịnh Vô Chước!”

Không ai đáp lại.

Trong phòng không một bóng người, Thịnh Tiêu ăn xong chùi mép chạy mất?

Yến Tương Lan lại bị tức xỉu, y xoa mi tâm thở hổn hển một hồi, sau đó khó khăn đặt chân xuống giường, nhưng hai chân mềm như bún không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể gắng gượng nằm bên mép giường chịu đựng cơn đau xót dịu bớt.

Không biết Thịnh Tiêu đi đâu làm gì, đèn Tê Giác ở đầu giường lóe lên ánh sáng nhạt.

Yến Tương Lan cố gắng với lấy đèn Tê Giác rồi phủ tay lên.

Giọng nói của Ngọc Đồi Sơn phát ra: “Linh Nhi há há há há mau đến xem trò vui nè! Không hay không lấy tiền há há, có tán tu biết được Thiên Diễn có thể giải ‘Khí Tiên Cốt’, đã rút Tương văn cấp Huyền của một đệ tử thế gia! Há há há há khụ khụ khụ!” 

Yến Tương Lan nhíu mày, nhìn thời gian truyền âm của Ngọc Đồi Sơn, là giờ dậu. (17h-19h)

Bây giờ mới giờ tuất. (19h-21h)

Xem ra Thịnh Tiêu đi giải quyết chuyện đó.

Yến Tương Lan không ham chuyện vui, giơ tay dập tắt đèn Tê Giác, định đặt đèn về lại chỗ cũ thì mèo mun thình lình nhảy vào từ cửa sổ, cẩn thận nói: “Tương Lan? Méo meo?”

Nó thử thăm dò Thịnh Tiêu còn ở đây không.

Yến Tương Lan nằm bẹp trên giường, uể oải nói: “Đi vào, hắn không ở đây.”

Mèo mun lập tức như tia điện màu đen lao tới, bốn măng cụt đáp xuống bụng của Yến Tương Lan.

Yến Tương Lan sao mà đỡ được, bụm miệng huệ một tiếng.

Mèo mun xù hết cả lông lên, kinh hoảng hóa thành hình người quỳ ngồi bên cạnh giường, lo sốt vó nói: “Sao thế sao thế, rốt cuộc tối qua hắn đã làm gì ngươi?! Bên ngoài có kết giới bao phủ nên ta không vào được!”

Bụng của Yến Tương Lan không biết bị mèo mun giẫm lên hay bị đâm cả đêm mà khó chịu quá trời, y héo queo vùi mặt vào trong gối, không còn sức để nhấc đầu lên: “Đừng nói nữa.”

“Ngươi!” Mèo mun thấy y mệt mỏi, thậm chí còn nôn ọe, trong mắt của mèo mun ít kiến thức chợt lóe lên tia sáng, nó khiếp sợ hỏi: “Ngươi… Ngươi có chửa?”

Yến Tương Lan: “…”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Yến Tương Lan âm u nói: “Nhân lúc ta chưa tức giận, ngươi mau xin lỗi ta, xin lỗi thằng cu trong bụng ta đi.”

Hai nam nhân có thể tạo ra em bé?!

Đây tuyệt đối là không tôn trọng thằng cu!

Mèo mun trợn mắt nói: “Dạ da, xin lỗi nhiều lắm.”

Yến Tương Lan nhắm mắt lại, không để ý tới nó nữa.

Mèo mun đã có cơ thể độc lập, nhưng càng lúc càng ỷ lại vào Yến Tương Lan, nó bấu móng vuốt vào mép giường, kể chuyện vui để dỗ Yến Tương Lan cười.

“Bên ngoài xôm lắm, trên đường lớn chật ních người, mới nãy có tán tu đánh nhau với đệ tử thế gia, gáy của tu sĩ có Tương văn cấp Huyền bị rạch chảy máu từa lưa.”

Yến Tương Lan liếc sang: “Nhà nào?”

“Hình như là dòng thứ của Hoành gia? Dù sao chỉ là cấp Huyền không được chú trọng, hai, ba chục tuổi mới kết anh.”

Nếu là tu sĩ bình thường mà nói, ba mươi tuổi kết anh đã là thiên phú dị bẩm, nhưng còn với người có Tương văn thì lại là thiên tư bình thường, không được trọng dụng.

Ngọc Đồi Sơn cho truyền bá tin tức linh lực Thiên Diễn có thể giải ‘Khí Tiên Cốt’, tất nhiên đứng mũi chịu sào là những Tương văn cấp thấp không có sức tự vệ.

Yến Tương Lan nhíu mày, môi mấp máy.

Mèo mun còn say sưa kể chuyện vui, đang nói đến khúc cao trào thì đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vững vàng, nghe vào tai như ác quỷ giáng xuống.

Mèo mun lập tức xù lông, ‘meo’ một tiếng hóa thành mèo nhảy phốc lên bệ cửa sổ, tức giận vểnh râu.

Bây giờ thì nó oai phong, nhưng khi Thịnh Tiêu vén màn lộ ra nửa khuôn mặt, mèo mun tức khắc biến thành chó bị đánh một gậy, ẳng ẳng cong đuôi lủi mất.

Yến Tương Lan: “…”

Nhát cáy.

Thịnh Tiêu xử lý nhanh gọn lẹ chuyện tán tu tranh chấp với đệ tử thế gia, quay về nhìn thấy Yến Tương Lan đã tỉnh, từ từ đi tới quen tay đưa khối bánh hoa quế mới mua cho y.

“Làm phiền Thịnh tông chủ.” Yến Tương Lan bị lăn lộn giày vò cả một đêm, ngẩng khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn lên cười giả lả với hắn: “Sáu năm trước ngươi ăn xong còn biết dậy sớm đi mua cháo nóng cho ta húp, bây giờ ăn chán chê rồi bắt đầu hời hợt cho có, mua cái này cho ta ăn, cực cho ngươi quá.”

Mặc dù Thịnh Tiêu biết y bị hành cả đêm, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ quậy um một trận, đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn là bị lời nói châm chọc ẩn ý của y làm cho khó xử, hắn nhíu mày nói: “Muốn ăn cháo?”

Yến Tương Lan duy trì nụ cười ngoan ngoãn, tiếp tục dỗi hắn: “Không muốn, ta hầu hạ Thiên Đạo đại nhân một đêm, mặc dù tỉnh lại có hơi xây xẩm bốn năm mới hồi phục lại, nhưng thân thể khỏe mạnh của ta không mệt không đói chút nào cả. Đưa ta miếng bánh hoa quế không kèm theo nước, dù ta bị nghẹn chết cũng phải dập đầu tạ ơn long ân của Thiên Đạo đại nhân.” 

Thịnh Tiêu: “……”

Thịnh Tiêu nhíu mày đặt bánh hoa quế xuống, xoay người muốn đi nấu cháo cho y ăn.

“Đừng.” Yến Tương Lan nói dông dài một hồi mới trút xả hết oán khí ra, không dỗi Thịnh Tiêu nữa, bực bội nói: “Bây giờ ta cảm thấy trong bụng hơi chướng, không có hứng ăn.”

Lục phủ ngũ tạng giống như bị đâm lệch hết vị trí.

Thịnh Tiêu im lặng đi tới ngồi xuống mép giường, vươn tay thò vào trong chăn gấm, ngưng tụ thành một nhúm linh lực đặt trên eo nhỏ.

Yến Tương Lan uể oải dựa vào ngực Thịnh Tiêu, xoa lỗ tai của mình.

Thịnh Tiêu hiểu ý, cầm lấy hoa tai từ trong tay áo ra đeo lên tai cho y.

Bây giờ Yến Tương Lan mới nghe rõ âm thanh xung quanh, y đang dựa đầu vào ngực Thịnh Tiêu cứ tưởng sẽ nghe thấy âm thanh vết thương nứt ra mười mấy năm không đổi kia, nhưng không ngờ bên tai lại im re không có động tĩnh nào.

Yến Tương Lan nhíu mày, nín thở lắng nghe.

Thịnh Tiêu nhéo tai y, lạnh lùng nói: “Đừng nghe ta.”

Yến Tương Lan bĩu môi: “Ta quen rồi— Đừng nói chuyện, cho ta nghe một lần cuối cùng.”

Thịnh Tiêu đưa tay muốn bịt tai Yến Tương Lan, nhưng không kịp.

“…”

Y nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, giống như âm thanh chồi non phá lớp đất nứt nẻ vươn mình mọc lên, từ từ to lên vang vọng khắp bên tai của Yến Tương Lan.

Không còn nghe âm thanh đất nứt hay hoa nở nữa, mà thay vào đó là âm thanh mầm cây phá đất chui ra.

Yến Tương Lan mở to mắt ngửa đầu nhìn Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu rất chậm tiêu trong chuyện tình cảm, cũng không biết tâm cảnh của mình xảy ra biến hóa, lạnh nhạt nói: “Sao thế?”

“Không có gì.” Yến Tương Lan nhếch môi cười khẽ: “Thịnh Vô Chước, ngươi trưởng thành rồi.”

Thịnh Tiêu kéo y nằm xuống giường, nói nhỏ: “Ăn nói lung tung.”

Lửa giận của Thịnh Tiêu đã tắt, Yến Tương Lan lại mặt dày cầm tay hắn đặt trên bụng mình, lẩm bẩm: “Tiếp tục đi, ta còn khó chịu.”

Thịnh Tiêu im lặng xoa eo cho y.

Có lẽ hắn rất thích hai người ở trong không gian nhỏ hẹp xung quanh không có cảnh vật gì, giống như tất cả mọi ân oán tình thù, lập trường chức trách đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Không còn gì có thể chia rẽ bọn họ.

Màn giường phủ bên cạnh bị gió thổi tách ra một khe hở.

Yến Tương Lan giờ mới thấy dễ chịu, kéo Thịnh Tiêu nằm xuống bên cạnh, lười biếng trườn vào trong lòng hắn, hưởng thụ hương hoa quế xen lẫn chút lành lạnh quanh chóp mũi, giống như rốt cuộc tìm về được bến đỗ.

“Bên ngoài thế nào rồi?” Y hỏi nhỏ.

Năm ngón tay của Thịnh Tiêu vươn tới giúp y vuốt gọn lại mái tóc xõa dài, nghe vậy ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng đè lên đỉnh đầu của y, thấp giọng nói: “Không gây ra án mạng, nhưng động tĩnh quá lớn, không ít tán tu lệ thuộc vào ‘Khí Tiên Cốt’ đạt được chút tu vi linh lực bắt đầu để mắt đến đệ tử thế gia có Tương văn.”

Yến Tương Lan dụi mặt vào vạt áo trước ngực Thịnh Tiêu, nhập nhèm nói: “Vậy ngươi phải về Giải Trĩ Tông à?”

Thịnh Tiêu hỏi ngược lại: “Ngươi muốn theo ta về không?”

Yến Tương Lan phì cười mở mắt ra: “Ngươi không sợ ta và Ngọc Đồi Sơn cấu kết nhau tính kế ngươi?”

Thịnh Tiêu thờ ơ nhìn y, đột nhiên đặt tay lên gáy y, đầu ngón tay giống như có điện tràn ra, thoáng cái làm cho cả người Yến Tương Lan giật nhẹ một cái rồi xụi lơ.

“Ta, ta ta sai rồi.”

Lúc này Yến Tương Lan biết được mình nói bậy, tay chân mềm oặt, há miệng xin tha, Thịnh Tiêu giờ mới rút tay khỏi gáy y.

Yên tĩnh không được bao lâu, Yến Tương Lan lại nói: “Có phải ngươi định chế trụ Ngọc Đồi Sơn trước không?”

Thịnh Tiêu cũng không che giấu, nói: “Ừ, ‘Khí Tiên Cốt’ bắt nguồn từ hắn.”

Yến Tương Lan ‘ồ’ một tiếng, lại nói: “Thế ngươi định khi nào đi bắt Ngọc Đồi Sơn, mang ta theo được không.”

Thịnh Tiêu nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được, lạnh lùng nói: “Dẫn ngươi theo, để ngươi bắt tay với hắn đối phó ta?”

“Sao lại nói là đối phó?” Yến Tương Lan hùng hồn đầy lý lẽ: “Cái này gọi là lập trường khác biệt. Nhưng nói trước nha, nếu ngươi thua, buổi tối không thể ở trên giường bù lại— Giống như hôm qua ngươi hành động theo cảm tình bất thành vậy ó.”

Thịnh Tiêu: “…”

Điệu bộ lả lơi không đàng hoàng của Yến Tương Lan đủ để Thịnh tông chủ luôn tuân theo khuôn phép phải khiếp sợ mấy năm.

Thịnh Tiêu nhìn y hếch mũi đắc ý, vươn tay nắm lấy cằm y rồi cắn nhẹ lên bờ môi mỏng kia.

Trong khi Yến Tương Lan ngẩn ngơ, Thiên Đạo đại nhân im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Ngươi và Ngọc Đồi Sơn…”

Yến Tương Lan thắc mắc: “Cái gì?”

Trong mắt Thịnh Tiêu thoáng hiện lên cảm xúc ão nảo khó phát hiện ra, có vẻ thấy mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, im lặng nhấn đầu Yến Tương Lan vào lòng mình, lạnh lùng nói: “Ngủ.”

“Ta không buồn ngủ.” Yến Tương Lan luôn thấy mình đã bỏ lỡ gì đó, cố gắng đẩy Thịnh Tiêu để ngóc đầu ra khỏi ngực hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói gì, ta và Ngọc Đồi Sơn… Làm sao?”

Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Không có gì.”

Yến Tương Lan im lặng quan sát sắc mặt của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu theo phản xạ bịt tai y lại, không muốn cho y nghe.

Yến Tương Lan bĩu môi, thầm nghĩ dù Thịnh Tiêu có nghe được âm thanh chồi non phá đất chui lên cũng sẽ không hiểu ý nghĩa của nó. 

Không đúng.

Yến Tương Lan sáng dạ bất tử, bỗng giật nảy lên, giống như nghĩ tới gì đó mà mở to hai mắt sáng rực nhìn Thịnh Tiêu.

Nếu Thịnh Tiêu không có tật giật mình, tại sao phải cảnh giác ‘Nhàn Thính Thanh’ của y?

“He he!” Yến Tương Lan chợt bật cười gian xảo, níu vạt áo trước ngực của Thịnh Tiêu chồm tới, híp mắt vui vẻ nói: “Thiên Đạo đại nhân, ngươi có ngửi thấy không, mùi giấm thật nồng nha, chua chết ta rồi.”

Thiên Đạo đại nhân: “…”

Thịnh Tiêu không muốn để ý đến lời lẽ cợt nhả của Yến Tương Lan, đỡ tay sau gáy y để nhấn đầu y vào ngực mình lại.

Yến Tương Lan là đầu tiên thấy Thịnh Tiêu còn biết ghen, cười run cả người, nhưng tự làm tự chịu khiến cái eo bị vạ lây, phải than đau một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch nhưng vẫn cười nắc nẻ.

Thịnh Tiêu nhíu mày muốn bịt miệng y lại, bỗng thấy trong mắt y tràn ngập ý cười chân thành không chút giả vờ, hơi khựng lại một chốc rồi để y cười thỏa thích.

Vô tư hồn nhiên như vậy cũng tốt, nếu không chẳng biết đến khi nào y mới thoát ra khỏi những năm tháng u tối kia.

Khi Yến Tương Lan cười no xong, Thịnh Tiêu cầm lấy tay y đặt trong lòng bàn tay dày rộng của mình, sau đó đeo chuỗi hạt tràn đầy linh lực lên cổ tay của y— Nhưng cổ tay của y quá nhỏ, thành ra chuỗi hạt hơi bị rộng, trông như chỉ cần buông thỏng tay là sẽ trượt rơi xuống đất, Thịnh Tiêu đành rút ra hai hạt châu lớn, lúc này chuỗi hạt mới đeo vừa cổ tay.

Để dành hai hạt châu lớn này, đợi đến khi linh châu trên hoa tai hết linh lực sẽ lấy nó thay vào.

Yến Tương Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn chuỗi hạt châu có giá trị không hề nhỏ.

Thịnh Tiêu tỏ ra tỉnh rụi, lời ít ý nhiều.

“Quà sinh nhật.”

===Hết chương 86===
Bình Luận (0)
Comment