—Cút ra ngoài cho ta!—Địa mạch khô cạn mấy năm của Hề gia lại lần nữa được bơm linh lực dồi dào.
Ngọc Đồi Sơn ngồi xếp bằng ngay tại vị trí bị giam giữ tám năm trời, ngẩng đầu nhìn dòng sông linh lực Thiên Diễn đang chảy xuôi, cảm nhận Thiên Diễn nhanh chóng chảy tới biên giới.
Nửa tiếng sau, lòng đất bên dưới biên giới giữa Nam Cảnh và Bắc Cảnh giống như một dòng sông vừa mới đào xong, địa mạch Thiên Diễn chảy xuôi không chút trở ngại.
Ngọc Đồi Sơn nhấc tay phủ lên dòng sông Thiên Diễn chảy trước mặt.
Toàn bộ Thiên Diễn khắp Thập Tam Châu đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, chỉ cần tâm thần khẽ động là bản thể cất ở Ác Kỳ Đạo lặng lẽ xuất hiện ngay tại dòng sông trước mặt này.
Thân thể của Hề Tuyệt được Thiên Diễn nuôi dưỡng nên dần dần trưởng thành như một người bình thường, tuy bị hành hạ nhiều năm nhưng vẫn cao lớn hơn nấm lùn Yến Linh nhiều. (=))))
Ngọc Đồi Sơn nhìn bản thể đang nhắm mặt ngủ say vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, muốn giơ tay chạm vào nhưng đầu ngón tay vừa duỗi tới lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ra.
“Không sợ.” Ngọc Đồi Sơn nhìn vào thân thể đầy rẫy vết thương, nhỏ giọng tự nhủ: “Sắp được ra rồi.”
Sau khi những tán tu dùng ‘Khí Tiên Cốt’ ở Ác Kỳ Đạo tại Bắc Cảnh tụ hội với nhau, ai nấy đều giống như con rối bị giật dây điều khiển, ‘Khí Tiên Cốt’ có thể nói là vật kịch độc chôn sâu trong cơ thể khiến bọn họ tức khắc cứng đờ ngay tại chỗ.
Linh lực của các tán tu tràn ra hóa thành đốm sáng bay thẳng lên trời.
Trong thoáng chốc, Nam Cảnh, Bắc Cảnh và Trung Châu bị vây trong trận pháp khổng lồ không thể nhìn thấy rìa do ‘Khí Tiên Cốt’ ngưng tụ tạo thành, cuối cùng dưới sự thúc đẩy của địa mạch Thiên Diễn từ từ khởi động.
Trận pháp khổng lồ này có tên là ‘Khí Tiên Cốt’.
Đây mới đúng là Khí Tiên Cốt mà Thiên Đạo ban cho.
Khoảnh khắc trận pháp được hoàn thành, trên bầu trời của Hề gia từ đâu giáng xuống luồng sét kinh thiên động địa, ầm ầm vang trời, tựa như Thiên Đạo tức giận, phóng ra trấn áp cảnh cáo.
Nhượng Trần bình tĩnh cầm kiếm đứng trên bãi hoang tàn của Hề gia nhìn Ngọc Đồi Sơn.
“Ngọc Đồi Sơn.” Hắn cất giọng trầm thấp: “Tử kiếp đến rồi.”
Dù Ngọc Đồi Sơn có tàn sát toàn bộ Khúc gia thì Thiên Đạo cũng chỉ để Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu hiện lên một chữ ‘Diệt’ hòng nhắc nhở hắn, đừng to gan chống lại Thiên Đạo.
Lúc này có vẻ Thiên Đạo đã hiểu ra Ngọc Đồi Sơn muốn hủy diệt Thiên Diễn, chỉ trong một cái nháy mắt, tương lai và số mệnh của Ngọc Đồi Sơn đã hoàn toàn thay đổi.
Linh lực màu vàng bao bọc quanh người là sự chiếu cố của Thiên Diễn, lúc này lại bị thay thế bằng những sợi dây màu đỏ bất minh.
Vô số sợi dây màu đỏ tựa như nổi điên mà đâm liên tiếp vào trong thân thể của Ngọc Đồi Sơn, mấy giây ngắn ngủi đã để Nhượng Trần nhìn ra mấy chục kiểu chết từ trên người hắn.
Dù Nhượng Trần sớm đã bị ‘Khuy Thiên Ky’ mài luyện tâm trí trở nên vững như thái sơn, nhưng vẫn là bị cảnh tượng này dọa khiếp sợ.
Ngọc Đồi Sơn biết tử kiếp trong miệng Nhượng Trần là gì, trong lòng hắn không hề có chút sợ hãi, thậm chí còn cười phá lên giống như thành công chơi xỏ người khác.
Hắn dang tay đối mặt với Thiên Diễn đang chảy róc rách, trên khuôn mặt đang cười ướt đẫm lệ: “Ngươi giờ mới biết hả?”
Thiên Đạo có ‘Khuy Thiên Ky’ thì sao? Còn không phải không lường trước được sẽ có một ngày bị loài người mà nó xem là sâu bọ vùng lên phản kháng?
Tầm mắt mờ nhòe của Ngọc Đồi Sơn nhìn thân thể chồng chất vết thương, bỗng hạ giọng lẩm bẩm: “Nhưng đã muộn.”
Nếu có biện pháp khác, hắn cũng sẽ không biết tự lượng sức chống lại Thiên Đạo.
Hắn đã không còn đường quay đầu, chỉ có thể tiếp tục tiến tới, đi thẳng đến con đường không lối về mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Trên bầu trời Hề gia, tiếng sấm vang rền nhức tai.
Thịnh Tiêu không dẫn theo người của Giải Trĩ Tông, mà là một thân một mình cầm kiếm Đông Dung sầm mặt đi tới Hề gia, khí thế rét lạnh lẫm liệt trên người khiến những người trong chu vi mấy trăm dặm không khỏi run cầm cập.
Khoảnh khắc Thịnh Tiêu xông vào Hề gia, đôi mắt lạnh lùng vô tình liếc nhìn xung quanh.
Không ai thấy hắn xuất kiếm thế nào, bóng người đen nhánh cao ngất như tùng đứng nghiêm ở kia, chỉ kịp thấy một luồng sáng vụt lóe qua.
Kiếm mang theo linh lực Đại thừa kỳ dường như chém cả âm thanh xung quanh mình, lập tức bốn phía rơi vào tĩnh lặng, tiếng ong ong của kiếm vang vọng bên tai kèm theo tiếng rè rè xé gió, tựa như muốn chấn vỡ vạn vật trên thế gian, xông thẳng tới lối vào địa mạch của Hề gia.
Kiếm ý có thể xuyên qua mặt đất cứng rắn, đâm vào nơi chí mạng của Ngọc Đồi Sơn, kết liễu hắn ngay tắp lự.
Đồng tử của Nhượng Trần co lại, linh lực ùn ùn dâng lên, gắng gượng cản lại một kiếm của Thịnh Tiêu.
Hai Tương văn cấp Linh ‘Kham Thiên Đạo’ và ‘Khuy Thiên Ky’ đấu với nhau, Hề gia đã là bãi hoang tàn giờ đây bị san bằng thành bình địa, bụi bặm nổi lên khắp nơi, sương mù lượn lờ.
Thịnh Tiêu cầm kiếm tiến tới từng bước một, ánh mắt vô tình đến đáng sợ.
Môi không mấp máy mà dùng linh lực truyền âm, tiếng nói phát ra nghe như truyền đến từ thế giới khác.
“Tránh ra.”
Sau khi Nhượng Trần quyết định hợp tác với Ngọc Đồi Sơn phá hủy Thiên Diễn, cũng đã lường trước sẽ có một ngày đứng ở phía đối lập với Thịnh Tiêu.
Hắn hạ kiếm xuống, ngăn trước lối vào địa mạch của Hề gia, lạnh nhạt nói: “Tại sao Thịnh tông chủ lại tới đây, bọn ta đã phạm vào luật thép của Giải Trĩ Tông?”
Đôi mắt của Thịnh Tiêu không có ánh sáng, dường như cũng không nhận ra người trước mặt là Nhượng Trần, bàn tay vững vàng cầm kiếm Đông Dung, dù đối diện với người bạn tốt cùng trường quen biết hơn mười năm cũng vẫn tỉnh bơ giơ kiếm lên chém xuống.
Oành!
Lại vang lên tiếng nổ kinh thiên, rõ ràng ‘Khuy Thiên Ky’ của Nhượng Trần giao đấu với ‘Kham Thiên Diễn’ không hề có cửa thắng, nhưng Ngọc Đồi Sơn đã thao túng toàn bộ Thiên Diễn của Thập Tam Châu, lờ mờ áp chế cả ‘Kham Thiên Đạo’.
Kiếm Đông Dung và linh kiếm của Nhượng Trần va chạm vào nhau, tia lửa văng tung tóe, trông như muốn đánh hai người thương tổn.
Sau khi đánh nhau mấy chiêu, Nhượng Trần mới bất giác nhận ra Thịnh Tiêu không đúng, hắn sầm mặt vung kiếm vài cái rồi lùi ra sau mấy bước, lạnh lùng nhìn đối phương.
Đó không phải là Thịnh Tiêu.
Nhượng Trần hồi mới vào Thiên Diễn học cung gặp gỡ Thịnh Tiêu vô tình vô cảm, cảm thấy hắn giống như bị cưỡng ép cướp mất thất tình lục dục, thế nhưng tình trạng này chỉ kéo dài có vài ngày.
Sau khi chung sống với Yến Linh không bao lâu, tử khí dày đặc trên người Thịnh Tiêu giống như đầm nước tĩnh lặng bị hòn đá làm gợn ra từng vòng sóng.
Rốt cuộc sống lại.
Còn bây giờ, Thịnh Tiêu bị sức mạnh vô hình điều khiển trở lại với dáng vẻ lạnh lùng không tình người.
Điều này khiến Nhượng Trần cảm thấy nghiêm trọng.
Ngọc Đồi Sơn dùng Thiên Diễn truyền âm với hắn: “Không ngăn được thì thôi.”
Mặc dù Nhượng Trần nhìn thấu hồng trần, nhưng lúc này Ngọc Đồi Sơn dùng Thiên Diễn áp chế ‘Kham Thiên Đạo’, dưới tình huống có lợi như vậy mà còn được ‘an ủi’, đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện nhận thua.
Nhượng Trần lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Dứt lời, hai Tương văn cấp Linh lại lao vào chiến nhau, kiếm ý phang nhau ầm ầm, tia lửa văng tung tóe khắp nơi như đốt pháo bông.
Yến Tương Lan mơ màng ngủ say thêm nửa tiếng, cuối cùng ‘Nhàn Thính Thanh’ cũng phá vỡ giam cầm của Ngọc Đồi Sơn, khó khăn tỉnh lại từ vũng bùn nhầy nhụa.
Y biết nguyên nhân tại sao Ngọc Đồi Sơn khiến mình ngủ mê man, nhưng y vốn không định vô tư đắp chăn ngủ tiếp chờ Ngọc Đồi Sơn một mình hủy diệt xong Thiên Diễn, dù có đứng đối lập với Thịnh Tiêu thì y cũng phải đi.
Yến Tương Lan chạy một mạch từ Thiên Diễn học cung đến Hề gia, còn chưa đáp xuống đất suýt chút nữa bị sóng linh lực của Nhượng Trần và Thịnh Tiêu đánh nhau chấn cho liểng xiểng.
Y dựng một tầng kết giới bảo vệ quanh người bằng linh lực Hư cảnh, trong khói bụi mịt mùng khắp bốn phía không thể thấy hai người họ đang đánh nhau, chỉ có thể nghe được từng tiếng sát ý rít rít chói tai.
Sát ý?
Yến Tương Lan bịt tai lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, phải lật đật tháo hoa tai xuống mới dễ chịu được chút.
Bất thình lình, một bóng người áo trắng từ trong bụi bặm bay vụt ra, Nhượng Trần chống kiếm trên đất lảo đảo đứng vững lại, mái tóc dài luôn gọn gàng giờ đây ngổn ngang chật vật.
Yến Tương Lan kinh ngạc: “Nhượng Trần?!”
Nhượng Trần nhíu mày nhìn y: “Tương Lan, sao ngươi lại tới đây?”
Yến Tương Lan định mở miệng lại thấy trong bụi bặm thêm một người nữa bay ra, mặt mũi vô cảm cầm kiếm chém thẳng tới chỗ Nhượng Trần.
Hai người đánh nhau đã được hai canh giờ, kỳ lạ ở chỗ Thịnh Tiêu vốn bị Ngọc Đồi Sơn áp chế ‘Kham Thiên Đạo’ đồng thời linh lực đang tiêu hao một cách chóng mặt, nhưng vẫn còn sức chống lại áp chế của ‘Kham Thiên Diễn’ từng chút một.
Nhượng Trần chỉ mới tới Hư cảnh, trong lúc đánh nhau vô số chiêu biết rõ mấy lần suýt bị Thịnh Tiêu giết chết.
Ngọc Đồi Sơn lạnh lùng truyền âm tới: “Hắn không phải bị đoạt mất thất tình lục dục.”
Thịnh Tiêu không còn là Thịnh Tiêu.
Hắn đã là hiện thân của Thiên Đạo ở trần gian.
Vô tình vô cảm, nghiệt ngã tàn nhẫn.
Nhượng Trần nhíu mày.
Ngọc Đồi Sơn nói: “Ta bảo, đừng ngăn hắn nữa.”
Ngọc Đồi Sơn cũng không kiêng dè, từ khi hắn nghe tử kiếp giáng xuống từ Nhượng Trần cũng biết mình sẽ chết dưới tay Thịnh Tiêu, nhưng một khi hắn đã khởi động trận pháp thì sẽ không thể dừng lại, dù Thịnh Tiêu có giết hắn cũng vô ích.
Tuy Ngọc Đồi Sơn nói vậy nhưng Nhượng Trần vẫn không lùi bước.
Sát ý của Thịnh Tiêu ngày càng nặng, giống như kiên quyết xử hết những ai dám ngăn cản hắn giết Ngọc Đồi Sơn, một kiếm chém về phía Nhượng Trần không hề có chút tình cảm nào.
“Keng—”
Kiếm Xuân Vũ chợt bay ra khỏi vỏ, thân hình của Yến Tương Lan như mũi tên nhọn trực tiếp đứng chắn trước mặt Nhượng Trần, khó khăn đỡ một kiếm của Thịnh Tiêu.
Khi nhìn đến khuôn mặt của Yến Tương Lan, đôi mắt màu u lam của Thịnh Tiêu chợt lóe lên tia sáng, dường như theo phản xạ muốn rút kiếm về.
Nhưng ‘chức trách’ mà Thiên Đạo ban cho khiến hắn chỉ được do dự giây lát, sau đó lập tức biến về dáng vẻ vô tình giá lạnh, kiếm Đông Dung chưa rút về hết đã phải tiếp tục vung ra chém giết.
Đồng tử của Yến Tương Lan co lại, y trở tay đẩy Nhượng Trần qua một bên, kiếm quyết từ kiếm Xuân Vũ tùy ý xuất ra, linh lực của Hư cảnh tựa như lũ vỡ đê ồ ạt lan tràn.
Hai thanh kiếm được đúc từ một tảng linh thạch đột nhiên đụng vào nhau, chẳng qua Yến Tương Lan vừa nhìn một cái liền biết Thịnh Tiêu bây giờ xuất kiếm ra chiêu không phải là chủ ý của hắn, mà giống như bị ‘đoạt xác’.
Yến Tương Lan nhìn chằm chằm, kiếm Xuân Vũ xuất chiêu không chút lưu tình, mũi kiếm nhắm thẳng vào mi tâm của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu bị Thiên Đạo nhập xác ra chiêu lãnh khốc vô tình, không hề nương tay, mặc dù Yến Tương Lan thanh tỉnh nhưng y còn xuất kiếm tàn nhẫn hơn cả Thịnh Tiêu.
Yến Tương Lan ra tay ác độc, chỉ công không thủ, sau khi đánh nhau mấy chiêu, kiếm Đông Dung đã chém vỡ kết giới hộ thân của y.
Vang lên âm thanh vỡ tan của ngọc lưu ly.
Ánh mắt Thịnh Tiêu vô cảm, kiếm Đông Dung mang theo kiếm ý lạnh thấu xương, không nươn tay đâm thẳng vào Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan không ngăn cản, thân hình gầy yếu nhanh nhẹn như chim yến, mặc cho lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua hông mình, cùng lúc đó kiếm Xuân Vũ phá vỡ cấm chế áp bách của Đại thừa kỳ, đâm mạnh vào bả vai của Thịnh Tiêu, cưỡng chế ghìm chặt hắn, còn Nhượng Trần thì nằm trên đất dính đầy bụi.
Có lẽ vì đổ máu nên đồng tử của Thịnh Tiêu chợt co lại, kinh mạch toàn thân hò hét muốn giết tất cả những người cản đường, nhưng một tia ý thức còn sót lại tựa như đang treo vật nặng ngàn cân, ép hắn đứng im tại chỗ, không có đánh tan cấm chế trên người y.
Đôi mắt màu u lam trông như mặt hồ bị đá rơi xuống tạo ra vòng gợn sóng.
Eo của Yến Tương Lan bị đâm, phần áo đen chỗ đó dính đẫm máu tươi, dung mạo của y tựa như mũi kiếm vừa sắc bén vừa tuyệt diễm.
Hai tay y nắm chặt chuôi kiếm Xuân Vũ, lợi dụng kiếm ý đặc biệt vừa mạnh mẽ vừa điên cuồng của Xuân Vũ hòng chế ngự Thịnh Tiêu, trên mặt dính một vệt máu, ánh mắt lạnh lẽo.
“Mau cút ra khỏi…”
Kiếm ý của Xuân Vũ tung hoành ầm ầm trong kinh mạch của Thịnh Tiêu, Yến Tương Lan lạnh lùng nói.
“—Cơ thể của hắn cho ta!”
===Hết chương 98===