Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 103

Edit + beta: Iris

Bộ phim mà Ôn Bảo nói tên là 《 Huyết nhục trường thành 》, là bộ phim truyền hình đề tài chính là kháng chiến dân quốc kim điệp chiến. Kể lại câu chuyện về vô số anh hùng, liệt sĩ đã chiến đấu ở tiền tuyến, hậu phương của kẻ thù trong những điều kiện vô cùng khó khăn trong kháng chiến chống Oa*, xây dựng Vạn Lý Trường Thành bằng máu thịt của mình để chống lại quân xâm lược.

*Oa (倭): là người Nhật Bản, vì từ đầu truyện đến giờ tác giả không dùng địa danh thật nên mình để là kháng chiến chống Oa thay vì kháng chiến chống Nhật.

Mặc dù cốt truyện khô khan trông rất sáo rỗng và chính thống, nhưng về mặt hình tượng nhân vật, 《 Huyết nhục trường thành 》 bất kể là năm nữ chính hay là nhân vật phụ đều mạnh dạn áp dụng phương pháp mô tả phong phú. Nhân vật chính không phải là vĩ quang chính* nghìn bài như một, miệng toàn là điều lệ kỷ luật đảng, nhân vật phụ cũng không phải ngu ngốc đơn giản nghìn bài như một. Chẳng hạn như nhân vật mà đạo diễn muốn cho Đạo Mộ thử vai, Tô Định Bang là một du học sinh trở về từ nước ngoài được tiếp xúc với những kiến thức và suy nghĩ tiên tiến. Sau khi về nước, chứng kiến quê hương bị tàn phá và bọn xâm lược thống trị Hoa Hạ thì muốn dấn thân vào cách mạng, đền đáp tổ quốc.

Không giống như hình tượng của Hán gian trước chê sau khen của Ôn Bảo, nhân vật mà Đào Mộ sắp thử vai, ngay từ khi vừa lên sân khấu đã là một thanh niên tiến bộ tích cực. Tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường chính chính, gia thế bất phàm, học thức uyên bác, hơn nữa còn có lý tưởng và đam mê, luôn sẵn sàng hi sinh vì lý tưởng của mình. Sau khi về nước, hắn thậm chí còn tổ chức một số cuộc biểu tình của sinh viên để phản đối sự thờ ơ của chính phủ Quốc dân trong chiến tranh. Bởi vì cha là chủ tịch của một ngân hàng thương mại Hỗ Thành, nên Tô Định Viễn còn lợi dụng quan hệ của cha, lén vận chuyển thuốc và vật tư cho Đảng ngầm, thậm chí còn vài lần yểm hộ cho Đảng ngầm.

Cũng chính vì nguyên nhân này, sau đó Tô Định Viễn kết bạn với nam hai, hơn nữa còn trở thành tuyến dưới phát triển cho nam hai.

Đến thời điểm này, hình tượng của Tô Định Viễn vẫn cực kỳ tích cực. Mãi đến khi người nước Oa điều tra tổ chức ngầm, vô tình điều tra được con đường vận chuyển của Tô gia để giao thuốc trị thương cho Đảng ngầm. Người nước Oa sinh ra hoài nghi về Tô Định Bang. Nhưng bọn họ vẫn án binh bất động, tiếp tục điều tra hành động của Tô gia, cuối cùng bắt được Tô Định Bang khi hắn đang sắp xếp sơ tán Đảng ngầm.

Tô Định Bang bị giam trong đại bản doanh của quân giặc. Ở nơi đó, Tô Định Bang đã tận mắt chứng kiến những đảng ngầm bị người nước Oa tàn bạo đối xử như thế nào. Có ba người trong số những chiến hữu vốn có ý chí kiên cường đã mất mạng trong vòng chưa đầy nửa ngày dưới sự tra tấn tàn bạo của người nước Oa.

Khi đến lượt Tô Định Bang. Tô Định Bang sợ hãi. Niềm đam mê cách mạng đã bị tiêu tan hoàn toàn dưới sự tra tấn của kẻ địch. Huống chi người nước Oa còn lấy tính mạng của người trong Tô gia ra để đe dọa Tô Định Bang.

Cuối cùng Tô Định Bang làm phản. Dưới chỉ thị của người nước Oa, đã gửi một tình báo cho nam hai vẫn chưa hay biết chuyện gì. Lừa nam hai bước ra. Nơi gặp mặt đã bị người nước Oa bố trí mai phục. Chỉ cần nam hai vẫn nam chính đến nơi hẹn sẽ lâm vào vòng quay của kẻ địch.


Vì để giải cứu nam chính và nam hai, cục trưởng của cục cảnh sát Hỗ Thành từ trước đến nay tham sống sợ chết -- cũng chính là Hán gian nhỏ mà Ôn Bảo đóng, muốn kịp mật báo cho nam chính và nam hai. Kết quả lại bị người nước Oa phát hiện. Chết thảm dưới làn đạn của người nước Oa.

Nhờ có Ôn Bảo mật báo, nam chính và nam hai thuận lợi chạy thoát. Nhưng những anh em mà bọn họ mang theo, có một nửa đã chết thảm dưới súng của người Oa hoặc bị người Oa bắt đi.

Nam chính và nam hai thề sẽ báo thù cho các anh em. Muốn giết kẻ phản bội Tô Định Bang.

Bọn họ lập một kế hoạch chi tiết để lẻn vào căn cứ của người Oa, tìm được kẻ phản bội Tô Định Bang. Lại kinh ngạc phát hiện cậu sinh viên vốn phong độ dịu dàng đã bị hủy dung, mười ngón tay cũng bị phế.

Tô Định Bang quỳ dưới họng súng của nam chính, khóc lóc thảm thiết nói rằng hắn không muốn làm phản, nhưng hắn thật sự chịu không nổi. Hắn không muốn chết, càng không muốn cả nhà Tô gia của hắn chôn cùng.

Nhưng hắn lại không biết rằng ngay từ khi người Oa bắt được hắn, đã lấy cớ kê biên toàn bộ tài sản Tô gia. Tất cả đàn ông Tô gia bị giết, phụ nữ bị bắt vào quân doanh. Tô gia từng nổi tiếng khắp sông Hoàng Phố đã tan thành mây khói.

Tô Định Bang bỗng nhiên ngơ ngẩn, kêu lên thảm thiết. Cuối cùng chết dưới súng của nam chính.

Đến khi chết hắn là một kẻ phản bội.

"... Viết ra nhân vật này, tôi muốn biểu đạt bản chất con người, sự tàn khốc của chiến tranh." Dưới sự thuyết phục của Ôn Bảo, Đào Mộ đã đi gặp đạo diễn và biên kịch 《 Huyết nhục trường thành 》, đạo diễn đã kéo tay Đào Mộ rồi nói thế: "Tô Định Bang là một du học sinh có tư tưởng tiến bộ và đạo đức cao thượng. Hiện tại, hắn là một giáo thảo đại học đang ở thời kỳ đỉnh cao. Phẩm chất hắn thật ra rất đáng quý. Nhưng ở thời đại đó, hắn phải thừa nhận, phải đối mặt với sự tàn khốc lớn hơn bây giờ rất nhiều."

"Bên dưới tổ là trứng. Trong thời đại mà những tòa cao ốc sắp sụp đổ, vô số anh hùng, tổ tiên đã đổ máu vì sự bình an của chúng ta ngày nay, bọn họ có người là liệt sĩ cách mạng, có người là anh hùng cho đến khi qua đời. Nhưng có người lại vì nhiều lý do khác nhau mà làm phản giữa đường." Đạo diễn nói: "Tôi viết một nhân vật như vậy, không phải vì muốn tẩy trắng cho ai. Tôi chỉ muốn cho mọi người biết là chiến tranh tàn khốc. Một người bình thường khi đối mặt với chiến tranh, đối mặt với giặc xâm lược tàn bạo, có lẽ sẽ trở nên mềm yếu. Nhưng sự mềm yếu của hắn chỉ có thể đổi lấy kết cục càng bi thảm hơn. Bởi vì giặc xâm lược không phải con người, là súc sinh, bọn họ sẽ không suy nghĩ vấn đề giống như con người. Bạn càng mềm yếu, bọn họ càng tàn bạo. Vì vậy, điều duy nhất có thể cứu chúng ta là cầm vũ khí và chiến đấu. Thế nên mới cho thấy giá trị của những anh hùng."


"Các anh hùng rất đáng quý, nhưng sự thỏa hiệp và yếu đuối của những người bình thường trước mối đe dọa cường quyền có thể phản ánh rõ hơn sự phức tạp của bản chất con người."

"Hôm qua tôi và lão Phạm cũng có đi xem vở kịch cuối kỳ của Kinh Ảnh. May mắn thấy được màn trình diễn của Đào tổng, lúc đó chúng tôi đã cảm thấy Đào tổng sắm vai hình tượng Vương Tuấn Khanh thực sự rất phù hợp với Tô Định Bang mà chúng tôi muốn."

Nghe đến đó, sắc mặt Đào Mộ tối sầm lại. Ý gì đây? Từ trên người Vương Tuấn Khanh gợi cảm anh tuấn bùng nổ hormone nhìn ra hình tượng của nhân vật Hán gian... Đây là châm chọc kỹ năng diễn xuất của cậu quá kém, hay là nói hình tượng khí chất của cậu quá xấu xa? Giống một Hán gian?

Quả thực là tào đa vô khẩu*.

*Tào đa vô khẩu (槽多无口): có rất nhiều chỗ để phàn nàn và không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Không, không, không, Đào tổng ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm." Biên kịch Phạm vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói lời nào chú ý tới những cảm xúc nhỏ trên mặt Đào Mộ, nhanh chóng mở miệng: "Lão Chu không có ý đó. Ông ấy chỉ muốn nói Vương Tuấn Khanh mà Đào tổng thủ vai có dáng vẻ hào hoa phong nhã, hà tư nguyệt vận, thanh phong tễ nguyệt*, vô cùng phù hợp với ấn tượng ban đầu mà nhân vật Tô Định Bang mang đến cho mọi người."

*Nói chung là thành ngữ 4 chữ nói về phong thái, vẻ ngoài đẹp trai.

"Cái gọi là nghệ thuật, là phải phá bỏ những gì đẹp đẽ nhất để người ta nhìn thấy. Ấn tượng ban đầu càng tốt đẹp thì bi kịch cuối cùng càng bi ai và sâu sắc hơn. Tô Định Bang là nhân vật chủ chốt trong kịch bản của chúng tôi, là người phản đối chiến tranh. Sự thành công của nhân vật này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến ý tưởng của kịch bản..." Biên kịch Phạm nói dối không cần tiền. Cố gắng hết sức để Đào Mộ hiểu Tô Định Bang là nhân vật bia đỡ đạn xuất hiện trong chưa đầy ba tập lại quan trọng như thế nào.

Đạo diễn Chu ở một bên cũng liên tục phụ họa. Thái độ quá mức trịnh trọng của hai người khiến Đào Mộ cảm thấy có chút kỳ quái.


"Tôi nghĩ là tôi hiểu được. Nghe biên kịch Phạm nói vậy, vai Tô Định Bang này quả thật rất quan trọng." Đào Mộ chớp chớp mắt, cố giữ bình tĩnh rồi nói thử: "Tôi thấy đạo diễn Chu và biên kịch Phạm nên gọi tôi là Đào Mộ thì hơn. Cứ gọi Đào tổng mãi, tôi rất ngại."

"Đào tổng khách sáo quá. Ngài lên làm tổng tài bằng thực lực, có gì phải ngại." Đạo diễn Chu cười khô khan, liếc nhìn biên kịch Phạm một cái, cũng nói thử: "Vừa rồi Đào tổng ngài cũng đã đọc kịch bản. Ngài cảm thấy kịch bản của chúng tôi thế nào?"

"Kịch bản này vô cùng tốt." Đào Mộ không chút do dự nói ra. Đào Mộ có ký ức kiếp trước, hiểu rõ hơn hai người trước mặt rằng bộ phim này sau khi phát sóng, sẽ cho ra phản ứng như thế nào trong giới truyền hình.

"Vậy..." Đạo diễn Chu và biên kịch Phạm lại liếc nhau, cẩn thận hỏi: "Không biết Đào tổng có hứng thú, đầu tư một ít không?"

Hả?

Đào Mộ hơi sửng sốt. Bỗng nghĩ đến kiếp trước, bộ phim kinh điển về chiến tranh chống Oa này có ratings tối đa là trên 15% khi phát sóng lần đầu tiên, ngay cả ratings phát sóng lại cũng trên 10%, vài năm sau ratings sau khi phát lại N lần thậm chí có thể vượt qua 1%, có tin đồn là năm đó lúc quay, dường như không đủ kinh phí, đoàn phim trong lúc quay phim đặc biệt tiết kiệm, tiết kiệm đến mức chỉ có hai con ngựa lúc quay kỵ binh, không có đủ kinh phí cho giai đoạn hậu kỳ, thù lao của nam chính không được trả trực tiếp vì đoàn phim phải dùng để duy trì việc quay phim.

Cho nên...

Đôi mắt đen láy trong suốt của Đào Mộ trầm ngâm nhìn đạo diễn Chu và biên kịch Phạm.

Hai người này không chỉ muốn lừa cậu đến diễn nhân vật Hán gian lên sân khấu chưa đầy 3 tập, còn muốn lừa tiền đầu tư đoàn phim?

Nhân tài nha!

Để ý thấy biểu cảm chậc chậc khen ngợi của Đào Mộ, đạo diễn Chu và biên kịch Phạm lại nổi lên xấu hổ liếc nhìn nhau, đạo diễn Chu xoa tay, cực kỳ ngượng ngùng giải thích: "Kịch bản này của chúng tôi, bởi vì hình tượng nhân vật không giống với bộ phim kháng chiến trước đó, nên không có nhiều người coi trọng. Vốn dĩ phim kháng chiến đã khó kéo đầu tư, nhưng bây giờ mấy ông chủ mỏ than đó thà đầu tư vào phim thần tượng cũng không muốn đầu tư phim kháng chiến, đều nghĩ là cốt truyện lỗi thời không ai xem. Cũng không nâng được ai. Nhưng tôi thực sự rất muốn quay bộ phim này. Kịch bản này là tôi và lão Phạm đã xem xét tận bảy tám năm trời. Thật đó, tôi chỉ muốn nghiêm túc quay một bộ phim kháng chiến trong lòng tôi. Tất cả nhân vật đều có máu thịt, có nhân tính, có đấu tranh..."

"Đương nhiên có lẽ Đào tổng ngài cũng không coi trọng chủ đề này..."


"Cần bao nhiêu?"

"... Nhưng tôi thật sự hi vọng ngài có thể xem xét thử... Hả?" Đạo diễn Chu đang nói, bỗng nhiên cảm giác Đào Mộ hình như vừa nói gì đó, mờ mịt ngẩng đầu lên.

"Tôi nói tôi rất coi trọng bộ phim này. Tôi cũng cảm thấy kịch bản này viết cực kỳ hay." Vẻ mặt Đào Mộ cũng có hơi kỳ quái. Không nghĩ tới, cậu ngồi trong nhà cũng có tiền bay vào túi.

"Nói xem, ngài cần đầu tư bao nhiêu?"

Không đợi đạo diễn Chu phục hồi tinh thần, biên kịch Phạm dường như sợ Đào Mộ lập tức đổi ý, vội vàng nói: "Tôi và lão Chu đã tính rồi. Một tập phim có thể tốn 30 vạn, chúng tôi định quay 30 tập, chưa đến 900 vạn. Bây giờ chúng tôi đã có 500 vạn đầu tư, Đào tổng ngài chỉ cần --"

"Tôi đầu tư 900 vạn!" Đào Mộ trực tiếp ngắt lời biên kịch Phạm: "Nhưng tôi có một yêu cầu. Sau khi bộ phim quay xong, tôi muốn web bullet screen được độc quyền phát sóng trên internet --"

"Không thành vấn đề!" Không đợi Đào Mộ nói hết, đạo diễn Chu đã trực tiếp nhận lời. Vì nói quá vội nên còn nấc cụt một cái.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Đào Mộ chớp chớp mắt: "Thành giao."

Ôn Bảo ngồi bên cạnh vẻ mặt mờ mịt từ đầu tới đuôi: Vụ gì đây? Không phải tới để thử vai hả?

# iêm đi thử vai với bạn cùng phòng, đột nhiên bạn cùng phòng thành nhà đầu tư lớn nhất trong đoàn phim bọn iêm. Giải quyết sao đây! Online chờ! Rất gấp #

Bình Luận (0)
Comment