Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 146

Edit + beta: Iris

Mặc dù Lệ Khiếu Hằng rất muốn ngọt ngào ân ái tiếp tục rải thức ăn cho chó cùng Đào Mộ, ngặt nỗi tính chất công việc của hai người không cho phép —— Đào Mộ phải về trường cảnh sát huấn luyện, nếu có thể, Đào Mộ cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với các vị đại lão khác ở đoàn phim. Lần này Lệ Khiếu Hằng đến Hương Thành còn có nhiều việc phải làm, ngoại trừ đến thăm ban Đào Mộ, anh còn phải khảo sát môi trường đầu tư ở Hương Thành.

Do ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu, thị trường chứng khoán Hương Thành cũng bị ảnh hưởng bởi trái phiếu* mini, tình hình kinh tế cực kỳ suy thoái. Trước đây Tư Bản Khiếu Hằng bán khống trên toàn thế giới, tất nhiên sẽ không bỏ qua Hương Thành. Chỉ là lần này Lệ Khiếu Hằng đưa các nhà đàm phán từ Tư Bản Khiếu Hằng đến, không phải để bán khống mà là để thực hiện một số thương vụ thu mua.

*Trái phiếu: là một loại chứng khoán chứng nhận nghĩa vụ nợ của người phát hành phải trả cho người sở hữu trái phiếu đối với một khoản tiền cụ thể, trong một thời gian xác định và với một khoảng lợi tức quy định.

Đêm đó, Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ trò chuyện suốt đêm về chi tiết mua lại ở khách sạn. Kết hợp với ký ức kiếp trước, Đào Mộ đưa ra một số dữ liệu mấu chốt về vụ mua lại do Tư Bản Khiếu Hằng đề xuất mà có lẽ bây giờ chưa ai để ý đến, nhưng có một số bí mật được biết đến trong ngành sẽ giúp ích cho vụ mua lại. Trợ lý Khương cũng đi theo dự thính, ghi lại từng kiến nghị của Đào Mộ, chuẩn bị quay về sẽ để bộ phận đầu tư đi điều tra. Nếu có thể chứng thực tình huống mà Đào Mộ nói là thật, vậy phải điều chỉnh lại chi tiết dự án thu mua.

Trò chuyện đến 2:00 đêm, Lệ Khiếu Hằng mới đẩy Đào Mộ đi ngủ. Anh biết Đào Mộ hơi suy nhược thần kinh, trong lúc ngủ chỉ cần có một chút tiếng động là sẽ tỉnh lại. Sau đó anh dẫn đoàn đàm phán và trợ lý Khương đến phòng bên cạnh tiếp tục cuộc họp.

Bởi vì không có ai quấy rầy nên chất lượng giấc ngủ của Đào Mộ không tệ lắm. Hôm sau lúc được Lệ Khiếu Hằng đưa về học viện cảnh sát, tinh thần cậu cũng rất phấn khởi.

Trước khi xuống xe, Đào Mộ nhìn thoáng qua đám paparazzi đang ngồi buôn chuyện trước cổng học viện, không khỏi nghĩ đến phản ứng kém cỏi của mình trước sự cố học viên đi quán bar.

“Sao vậy?” Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ hơi cau mày, cười khẽ: “Không nỡ rời xa anh hả?”

“Không có, em chỉ đang nghĩ sao não mình lại bị chập mạch thôi.” Đào Mộ tiện tay nhét bức ảnh của Lệ Khiếu Hằng vào người, đang định xuống xe thì nghe Lệ Khiếu Hằng hỏi: “Tối nay có muốn ăn cơm với nhau không?”

Theo thỏa thuận giữa đoàn phim và học viện cảnh sát, trong những ngày các minh tinh hạng nhất đến học viện cảnh sát trải nghiệm sinh hoạt phải cùng ăn cùng ở trong học viện cảnh sát. Một số cơ quan truyền thông giải trí cũng sẽ đóng quân tại học viện cảnh sát để chụp ảnh và viết tin tức. Nếu là trước khi hai người xác nhận quan hệ, Đào Mộ chắc chắn sẽ chọn hoạt động cùng mọi người. Thứ nhất, cậu có thể hòa nhập vào cuộc sống tập thể một cách nhanh nhất, thứ hai là có thể xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người. Quan trọng nhất là không tạo cơ hội cho paparazzi ngồi lê đôi mách viết lung tung, miễn cho có người suy đoán Đào Mộ không hòa hợp với đoàn phim, hoặc cố ý ra vẻ ngôi sao.


Nhưng bây giờ, Đào Mộ lạnh lùng nhìn Lệ đại tổng tài cố ý tỏ vẻ đáng thương, không khỏi chế nhạo: “Em phát hiện anh cũng rất thích diễn xuất.”

Lệ Khiếu Hằng vẻ mặt vô tội nói: “Biểu hiện này là xuất phát từ tận đáy lòng mà, là bản năng không thể nào khống chế được, anh biết phải làm sao đây.”

Đáp cũng có vần điệu ghê!

Đào Mộ bất đắc dĩ nhìn Lệ Khiếu Hằng, không khỏi nhếch khóe môi: “Được thôi, buổi tối kết thúc huấn luyện em sẽ gọi điện cho anh.”

Lệ Khiếu Hằng lập tức nói: “Anh đến đón em.”

Đào Mộ gật đầu, bởi vì bên ngoài có phóng viên buôn chuyện đang nhìn như hổ rình mồi, hai người không làm ra động tác thân mật nào. Sau khi xuống xe, phóng viên canh trước cổng trường lập tức vây quanh bọn họ, vừa chụp ảnh vừa hỏi: “Hôm qua Đào tổng xin nghỉ là để làm hướng dẫn viên du lịch cho Lệ tổng sao? Nghe nói hai vị cùng đến Hương Thành, còn đi rất nhiều chùa miếu thắp hương cầu phúc, xin hỏi hai vị đang cầu điều gì không?”

“Nghe nói lần này Tư Bản Khiếu Hằng đến Hương Thành là để mua lại một số xí nghiệp nhãn hiệu lâu đời. Với tư cách là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, xin hỏi Đào tổng có ý kiến gì đối với môi trường đầu tư hiện giờ ở Hương Thành không?”

“Đào tổng vừa kinh doanh vừa đóng phim, xin hỏi bình thường ngài làm thế nào để cân bằng hai thân phận này?”

“Ngài đánh giá thế nào về các diễn viên khác trong đoàn phim?”

“Nghe nói ngài và ảnh đế Nghiêm Thịnh không hợp nhau, có thật là vậy không?”

“Nghe nói Nghiêm ảnh đế và một người mới trong đoàn phim có quan hệ mờ ám, mà người mới kia còn là bạn tốt của Đào tổng, xin hỏi ngài nghĩ thế nào về mối quan hệ của bọn họ?”


Đào Mộ cười như không cười nhìn đám paparazzi trước mặt. Nếu không phải có mấy câu hỏi phía sau, suýt nữa Đào Mộ đã cho rằng đám paparazzi ngồi lê đôi mách muốn đổi nghề đưa tin tài chính.

“No comment.” Đào Mộ tùy tiện đuổi đám phóng viên canh cửa đi.

Mặc dù đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 muốn tuyên truyền, nhưng lại muốn xào tai tiếng hơn, vả lại còn là hình thức tuyên truyền tai tiếng đồng tính cấp thấp, Đào Mộ không có hứng thú với phương thức tuyên truyền này, càng không có hứng thú làm người tung tin nóng.

Đám paparazzi mặt như trái khổ qua nhìn Đào Mộ đi vào học viện cảnh sát, nhưng bọn họ lại không dám đi theo vì chiếc siêu xe đang đỗ sau lưng.

Lệ Khiếu Hằng là người sáng lập Tư Bản Khiếu Hằng, đồng thời là con trai trưởng của nhà họ Lệ ở Yến Kinh. Có thân phận lai lịch như vậy, các tờ báo lá cải nhỏ ở Hương Thành không dám gây rắc rối, lúc đưa tin đương nhiên không dám tùy tiện nói bậy. Vì vậy mặc dù Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ đi dạo cả ngày, hết cầu thần bái Phật lại đến thuê du thuyền ra biển, rồi còn ngồi bánh xe quay, tối đến còn ở cùng một phòng khách sạn, người sáng suốt đều có thể nhận ra điều gì đó không đúng. Các paparazzi không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ đăng vài bức ảnh hai người cùng đi chơi với nhau, cảm thán mối quan hệ cá nhân giữa Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ, đồng thời trêu chọc hai vị tổng tài bá đạo rất mê tín, toàn đến những ngôi chùa miếu có nhiều hương khói nhất ở Hương Thành, tiện thể đoán xem lần này Lệ Khiếu Hằng đến Hương Thành sẽ tạo ra động tĩnh lớn cỡ nào.

Thậm chí còn không dám đưa nó lên trang nhất mà chỉ đăng ở trang bên trong hoặc trang hai của tờ báo. Khi đạo diễn Từ và vài diễn viên khác nhìn thấy tờ báo, còn trêu chọc Đào Mộ cũng có ngày không lên trang nhất. Chỉ có Thẩm Dục sau khi nhìn thấy tin tức này thì hâm mộ không thôi.

“Tớ cũng muốn ra ngoài chơi.” Thẩm Dục mắt trông mong nhìn Đào Mộ vừa từ bên ngoài trở về: “Tớ đến Hương Thành lâu như vậy rồi mà vẫn luôn huấn luyện trong trường, không có thời gian ra ngoài đi dạo. Mộ Mộ, cậu và Lệ tổng đi chơi vui không?”

“Rất thú vị.” Đào Mộ vừa mới xác nhận quan hệ với Lệ Khiếu Hằng, tâm trạng cực kỳ thoải mái, lúc nhìn thấy Thẩm Dục cũng không khó chịu như trước kia. Thậm chí còn trò chuyện vài câu: “Cơm niêu rất ngon. Điểm tâm sáng cũng rất ngon.” Đạo diễn Từ nghe vậy, bất giác cười ha ha, nói: “Đào Mộ rất biết thưởng thức. Điểm tâm sáng của Hương Thành chúng tôi rất nổi tiếng. Chỉ là các cậu ăn trong khách sạn, không tính là món ăn chính thống. Nếu có cơ hội, tôi mời các cậu đến quán trà có nhãn hiệu lâu đời nhất ở Hương Thành, tôm sủi cảo, xương sườn và cánh gà ở đó cực kỳ ngon.”

“Vậy cảm ơn đạo diễn Từ.” Đào Mộ cười trả lời, sở thích của cậu không nhiều lắm, ăn uống là điều cậu coi trọng nhất.

Mắt Thẩm Dục sáng lên, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thịnh, hắn cũng rất muốn ăn điểm tâm sáng.


Nghiêm Thịnh không dấu vết cau mày, gần đây, các paparazzi thường xuyên đưa tin về mối quan hệ thân mật của hắn với Thẩm Dục. Bởi vì trước đó hai người từng hợp tác quay một bộ phim nên có thể giải thích là do mối quan hệ thân thiết, nhưng nếu thân thiết đến mức cùng đi ăn điểm tâm sáng, bọn họ không phải là Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, khó có thể đảm bảo các paparazzi sẽ đặt tiêu đề lòe thiên hạ vì doanh số.

Mặc dù Hoa Hạ đã thông qua luật kết hôn đồng giới, nhưng môi trường dư luận trong nước vẫn tương đối bảo thủ và sự nghiệp diễn xuất của Nghiêm Thịnh đang trên đà phát triển, hắn không muốn có bất kỳ tin đồn bất lợi nào bị lan truyền trong thời điểm quan trọng khi hắn đang củng cố địa vị của mình.

Nhưng hắn không thể từ chối Thẩm Dục một cách rõ ràng được.

Trong thoáng chốc, Nghiêm Thịnh suy nghĩ rất nhiều. Nhưng trong mắt mọi người, Nghiêm Thịnh chỉ hơi suy ngẫm rồi nói: “Đoàn phim sắp khởi động máy rồi, chúng ta vẫn nên tập trung toàn bộ sức lực cho việc quay phim. Tiểu Dục, chẳng phải em luôn lo lắng kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình sẽ ảnh hưởng đến mọi người sao? Chúng ta nhân khoảng thời gian này luyện tập thật tốt, đến khi đoàn phim bắt đầu quay, em có thể gây ấn tượng với mọi người.”

Thẩm Dục hơi do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Hắn cũng hy vọng sau khi đoàn phim khởi động máy, biểu hiện của hắn có thể tốt hơn một chút.

Đào Mộ hơi ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Nghiêm Thịnh. Loại phản ứng này khác với phản ứng trong trí nhớ của cậu.

Nghiêm Thịnh cũng nhìn về phía đào Mộ rồi nói: “Tôi nghe đạo diễn Từ nói, Đào tổng nghiên cứu rất kỹ nhân vật Chu Viễn Đình này. Còn kiến nghị trong lúc quay phim, có thể dùng cảnh đánh diễn để thể hiện sự lột xác nội tâm nhân vật, nhân vật tôi sắm vai cũng là đặc vụ nằm vùng, có nhiều cảnh đánh diễn, nếu có cơ hội tôi cũng rất muốn tham khảo thảo luận với Đào tổng.”

Đào Mộ cười nói: “Sẽ có cơ hội.”

Vương Cẩm Sinh và La Đạt Minh mỉm cười nhìn nhau, cảm thấy rất thú vị, xem ra lúc quay phim sẽ rất náo nhiệt!

Đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 khởi động máy vào ngày 6 tháng 6, xét thấy Đào Mộ vẫn là sinh viên Kinh Ảnh, đoàn phim cho phép Đào Mộ tiến tổ trễ nửa tháng, đến nghỉ hè thì vào đoàn. Chỉ là cuộc họp báo khi khởi động máy vẫn phải tham gia.

Một ngày trước cuộc họp báo khởi động máy, toàn bộ diễn viên của đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 đã đến đông đủ. Từ Mục Sâm thực hiện lời hứa, mời cả đoàn phim đi ăn sáng ở quán trà rất nổi tiếng.

Bởi vì trước đó Phương Nhược Đề từng gặp mặt Đào Mộ một lần, sau khi vào phòng riêng, cô cực kỳ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Đào Mộ: “Đào tổng không hổ là người đàn ông gây mưa máu gió tanh trong giới giải trí. Trước đó tôi còn tưởng tôi và Đào tổng tình cờ gặp nhau trong quán bar chắc chắn sẽ lên trang nhất, dọa cho chị Anh phải liên hệ với mấy tờ báo lá cải đó để đè mấy bức ảnh tôi vẽ hoa trên mắt xuống. Kết quả sau khi tin tức bị đăng ra ngoài, căn bản không có ai quan tâm. Tôi sắp nghi ngờ có phải tôi hoa tàn ít bướm nên không đủ sức hấp dẫn nữa hay không.”


Đào Mộ cười nói: “Phương lão sư gọi tôi là Đào Mộ là được, Phương lão sư không cần phải nghi ngờ, ngài chính là nữ thần trên màn ảnh trong cảm nhận của tất cả nam giới. Dù bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, ngài vẫn luôn tỏa sáng rạng rỡ, xinh đẹp không gì sánh được.”

Đào Mộ hơi dừng lại một chút rồi trêu chọc: “Cho dù không vẽ hoa trên mắt vẫn rất quyến rũ.”

“Trước đó tôi có nói nam giới trong nội địa các cậu đúng là không hiểu phong tình.” Phương Nhược Đề liếc mắt nhìn Đào Mộ: “Cậu là như thế này, Nghiêm Thịnh cũng vậy, không thú vị gì hết.”

Nghe Phương Nhược Đề nhắc đến tên mình, Nghiêm Thịnh cười khổ lắc đầu: “Tôi luôn là người không thú vị như vậy, thật sự xin lỗi.”

Thẩm Dục ngồi bên cạnh Nghiêm Thịnh không hiểu sao lại căng thẳng muốn chết, hắn rất muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, nhưng hắn luôn không thích kiểu trò chuyện thế này. Trước kia ở nhà họ Thẩm, bởi vì cha mẹ anh và chị đều rất cưng chiều hắn, sẽ không ép hắn làm chuyện mà hắn không muốn. Người muốn kết bạn với hắn sẽ chủ động tìm đề tài, Thẩm Dục hoàn toàn không cần phải phiền não là nên nói cái gì.

Bây giờ thì không như thế. Hắn cần phải chủ động hòa nhập với mọi người.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Dục lặng lẽ động viên bản thân, cầm hộp trà sữa đứng lên, nghiêm túc nói: “Phương lão sư, tôi cũng cực kỳ thích diễn xuất của cô, từ nhỏ tôi đã xem phim điện ảnh của cô.”

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ căn phòng đột nhiên yên tĩnh, Phương Nhược Đề suýt nữa không nhịn được làm ra vẻ mặt dữ tợn.

Nói vậy là có ý gì!!! Là nói tôi rất già đúng không??? Đồ khốn nạn chết tiệt*!

*Nguyên văn là 你个死扑街, câu này nguyên gốc là của tiếng Quảng, mình tra 扑街, ý chỉ là chết đi hay là cút, hay còn có ý là nguyền rủa người khác xui xẻo.

°°°°°°°°°°

Đăng: 13/11/2023

Bình Luận (0)
Comment