Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 153

Edit + beta: Iris

"Đào tổng đang xem kịch bản hả?" Người đại diện của Nghiêm Thịnh đi đến trước mặt Đào Mộ, bắt đầu tìm đề tài để nói.

Ánh nắng trên đầu bị che mất, Đào Mộ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang cười tủm tỉm trước mặt, mặc dù là đang ngồi nhưng không hề tỏ ra yếu thế.

"Tôi là người đại diện của Nghiêm Thịnh, tên Tằng Ích Hành." Tằng Ích Hành mỉm cười vươn tay ra, chủ động giới thiệu với Đào Mộ. Bởi vì trước khi tiến tổ, Đào Mộ từng thẳng thừng nói cậu không thích Nghiêm Thịnh, tuy Tằng Ích Hành rất muốn kết bạn với Đào Mộ, nhưng không dám tùy tiện đến gần. Chỉ là tình hình bây giờ đã khác. Trong lòng Tằng Ích Hành có vài thắc mắc, muốn trò chuyện với Đào Mộ một chút.

"Có phiền không nếu tôi ngồi một lát?" Tằng Ích Hành chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Đào Mộ, lễ phép hỏi.

Đào Mộ mở miệng nói: "Anh có việc gì sao?"

Tằng Ích Hành mỉm cười, thuận thế ngồi xuống: "Tôi nhớ khoảng thời gian trước, Đào tổng rất nhiệt tình đi thắp hương bái Phật, có nguyên nhân gì phải không?"

Đào Mộ nói thẳng: "Để trừ tà."

Tằng Ích Hành lại hỏi: "Đào tổng cũng tin chuyện quỷ thần?"

Đào Mộ khép kịch bản lại, đặt sang một bên. Cậu nhớ ở kiếp trước, Tằng Ích Hành là người đại diện kiêm bạn thuở nhỏ của Nghiêm Thịnh, quan điểm của hắn về Thẩm Dục cực kỳ bình thường. Tuy không phản đối chuyện tình cảm của Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục, nhưng cũng không tỏ thái độ ủng hộ. Thậm chí ngay cả khi Nghiêm Thịnh tìm mọi cách áp diễn cậu để trút giận cho Thẩm Dục, hắn còn từng khuyên Nghiêm Thịnh đừng làm như vậy.

Lý do Tằng Ích Hành làm vậy là vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của Nghiêm Thịnh trong mắt người trong ngành. Mặc dù ý định ban đầu không phải vì cậu, đến cuối cùng cũng không có tác dụng gì, nhưng Đào Mộ xét thấy kiếp trước khi cậu bị ngàn người chỉ trích, Tằng Ích Hành vẫn duy trì được thái độ trung lập, nên cậu cũng không từ chối người ngàn dặm.

"Thà tin là có."

Tằng Ích Hành suy nghĩ một lát, vẫn mở miệng hỏi: "Tôi nhớ rõ Đào tổng từng đối phó với Thẩm Dục vài lần. Không biết cậu cảm thấy Thẩm Dục là người thế nào?"


Đào Mộ nhíu mày, trực tiếp nói: "Tôi không muốn bình luận về người này."

"Đào tổng đừng hiểu lầm," Tằng Ích Hành cười khẽ, giải thích: "Tôi không có ý châm ngòi ly gián, cũng sẽ không kể cho người khác về cuộc nói chuyện của chúng ta. Chỉ là tôi cảm thấy từ khi Nghiêm Thịnh quen biết Thẩm Dục, biểu hiện của cậu ấy so với ngày thường cứ như hai người khác nhau."

Trước mặt Đào Mộ, Tằng Ích Hành ngại phàn nàn về việc Nghiêm Thịnh cứ như bị người ta bỏ bùa. Chỉ có thể uyển chuyển nói: "Nếu nói theo một thuật ngữ rất phổ biến trên internet gần đây, chính là phong cách không đúng lắm."

Đào Mộ mặt không cảm xúc: "Tằng tiên sinh muốn nói gì?"

Tằng Ích Hành do dự một lát rồi hỏi: "Tôi muốn hỏi là trước đó Đào tổng đi thắp hương bái Phật cầu bùa bình an, mỗi ngày sau khi tan tầm còn sao chép thanh tâm chú và kinh Phật, có phải có liên quan đến Thẩm Dục không?"

Đào Mộ nhướng mày, nói thẳng: "Tôi cảm thấy bát tự của tôi và người này không hợp."

Vậy là có liên quan?

Tằng Ích Hành nghe huyền ca đã biết nhã ý*, đang định hỏi thăm Đào Mộ là hương khói nhà ai tương đối linh nghiệm thì nghe Đào Mộ nói tiếp: "Chỉ là tình huống của tôi và Nghiêm ảnh đế không giống nhau. Chúng tôi là bát tự không hợp, Nghiêm ảnh đế và Thẩm Dục lại là duyên trời tác hợp. Tôi khuyên Tằng tiên sinh không cần làm chuyện dư thừa."

*Nghe huyền ca đã biết nhã ý (闻弦歌而知雅意): Nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó; giỏi suy luận; suy đoán; chỉ nghe nói bề ngoài đã nắm bắt được trọng tâm.

Xét thấy kiếp trước Tằng Ích Hành luôn giữ thái độ trung lập, Đào Mộ không ngại nhắc nhở một câu. Chỉ cần có vầng sáng cốt truyện, bất kỳ ai muốn chia rẽ quan hệ cũng sẽ không có kết cục tốt. Đào Mộ không muốn nhìn thấy Tằng Ích Hành trở thành pháo hôi.

Chỉ là Tằng Ích Hành không tin cái này: "Tôi không biết vì sao Đào tổng lại có suy nghĩ này, nhưng Nghiêm Thịnh là bạn thuở nhỏ của tôi, cũng là đối tác của tôi. Về công về tư, tôi sẽ không mặc kệ Nghiêm Thịnh cứ mơ hồ ở bên nhau với Thẩm Dục."

"Anh không cần phải phản ứng lớn như vậy." Đào Mộ khẽ cười: "Có lẽ hai người họ là chân ái thì sao!"

Tằng Ích Hành dường như bị từ ngữ này làm cho buồn nôn. Một lúc lâu sau mới cười nói: "Đào tổng đúng là biết kể chuyện cười."


Tằng Ích Hành nói xong thì trực tiếp hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, trước đó Đào tổng đi thắp hương bái Phật, cảm thấy miếu thờ nhà ai linh nghiệm nhất?"

Đào Mộ không nói gì, tầm mắt nhìn lướt qua Tằng Ích Hành, nhìn ra sau lưng hắn.

Tằng Ích Hành quay đầu lại thì thấy Thẩm Dục ôm kịch bản đáng thương đứng đó, tủi thân nói: "Mộ Mộ, Tằng đại ca, hai người đang nói chuyện gì thế?"

Tằng Ích Hành đầu đầy hắc tuyến, hỏi: "Cậu đứng đây khi nào?" Hắn không biết Thẩm Dục đã đứng chỗ này bao lâu, cũng không rõ Thẩm Dục nghe được bao nhiêu. Chỉ là bản thân hắn thảo luận về chuyện của bạn thuở nhỏ và bạn trai của người bạn đó với người khác, còn bị đương sự bắt được, Tằng Ích Hành cảm thấy hơi xấu hổ.

"Em vừa mới tới đây." Thẩm Dục hơi mờ mịt nhìn Tằng Ích Hành. Không rõ vì sao người đại diện của Nghiêm đại ca lại phản ứng lớn như vậy.

"À, ồ," Tằng Ích Hành ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ: "Cậu tìm tôi hay tìm Đào tổng?"

"Em tìm Mộ Mộ." Thẩm Dục ôm kịch bản, cẩn thận nhìn Đào Mộ: "Em muốn Mộ Mộ đối diễn với em. Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

"Đang nói chuyện hương khói chùa miếu nhà ai linh nghiệm nhất ở Hương Thành." Tằng Ích Hành giành nói trước Đào Mộ, trịnh trọng nói: "Tôi cũng muốn dẫn Nghiêm Thịnh đến với lạy."

Thẩm Dục nghe vậy thì đỏ mặt, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ngại ngùng nói: "Cũng được. Lúc trước Nghiêm đại ca đi ngắm cảnh đêm với em, nhưng khi đó cũng đã muộn, chúng em không kịp đi dạo chùa miếu. Anh đi hỏi thăm đi, hôm nào em và các anh cùng đi."

Hắn nhớ lúc trước người đi cùng Đào Mộ là Lệ Khiếu Hằng, nghe nói còn rút được xăm thượng thượng. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn đi rút xăm —— tốt nhất là có thể hỏi về nhân duyên.

Sắc mặt Tằng Ích Hành tái nhợt, ấp úng cho qua, không chờ Thẩm Dục nói thêm gì nữa, hắn lập tức đứng dậy, xám xịt rời đi.

Thẩm Dục nhìn bóng lưng Tằng Ích Hành, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Tằng đại ca dường như không thích tớ?"


Thẩm Dục quay đầu nhìn Đào Mộ: "Cậu nói gì với anh ấy vậy? Anh ấy hình như có hiểu lầm gì với tớ."

Đào Mộ luôn không có kiên nhẫn với Thẩm Dục: "Tự cậu đi hỏi anh ta đi."

"Vì sao cậu không chính miệng nói với tớ?" Thẩm Dục ôm kịch bản, đứng trước người Đào Mộ, nói như đúng rồi: "Cậu không cần phải xấu hổ. Thật ra tớ đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người. Cậu nói với Tằng đại ca là tớ và Nghiêm đại ca là duyên trời tác hợp, là chân ái. Còn khuyên Tằng đại ca chấp nhận sự thật là chúng tớ ở bên nhau. Mộ Mộ, cảm ơn cậu đã ủng hộ chúng tớ. Trước đó là tớ sai. Tớ cứ tưởng cậu thật sự ghét tớ và Nghiêm đại ca. Không ngờ cậu lại quan tâm chúng tớ như vậy."

Lúc nãy Đào Mộ nói một câu "chân ái" khiến Tằng Ích Hành buồn nôn đến suýt không nói nên lời. Bây giờ chính cậu cũng bị Thẩm Dục làm cho buồn nôn không khác gì.

Thẩm Dục hoàn toàn không thông cảm cho tâm trạng của Đào Mộ, vẫn dùng dáng vẻ thanh lệ như đóa sen trắng đứng ngay đó, cảm động đến nước mắt lưng tròng, tự quyết định: "Cậu đừng mất tự nhiên như vậy, cậu thích tớ thì cứ việc nói thẳng, vì sao nhất định phải hại tớ đau lòng khi đối mặt với nhau, sau lưng lại che chở tớ trước mặt người khác. Những chuyện cậu làm đó tớ đều không biết, lỡ như hiểu lầm cậu thì làm sao? Thật ra cậu cũng muốn làm bạn với tớ đúng không? Lúc trước cậu ăn nói khó nghe như vậy với tớ, chắc chắn là tức giận vì tớ hiểu lầm cậu. Vậy tớ xin lỗi cậu, sẵn tiện cũng tha thứ cho cậu."

Nói tới đây, Thẩm Dục hừ nhẹ một tiếng, nhăn cái mũi nhỏ, nhỏ giọng nói: "Không bao giờ trách cậu đối xử nhẫn tâm với tớ nữa."

Đào Mộ mặt không cảm xúc chà chà cánh tay, trơ mắt nhìn da gà rớt đầy đất. Cậu vẫn luôn rất bội phục mạch não tự lẩm bẩm của Thẩm Dục, chỉ là cậu chưa từng nghĩ kỹ năng của Thẩm Dục còn có thể tăng lên.

Rõ ràng cậu đã thể hiện rất rõ thái độ của bản thân, vì sao Thẩm Dục vẫn có thể dựa vào lời nói cử chỉ của cậu để đưa ra kết luận hoàn toàn tương phản? Đây không còn là điều mà filter có thể giải thích được.

Chẳng lẽ là sau khi hợp thể với Nghiêm Thịnh, vầng sáng cốt truyện trên người hắn tự động tăng mạnh?

Nếu không thì phải giải thích chuyện Thẩm Dục rõ ràng biết thái độ của cậu, nhưng chỉ trong một đêm đã có thể nghĩ ra câu giải thích kỳ lạ như vậy thế nào đây.

Đào Mộ nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ, yên lặng đứng dậy cách xa Thẩm Dục 3m.

Thẩm Dục ôm kịch bản đứng tại chỗ, cười như một con mèo. Đột nhiên nghe thấy có người hỏi hắn: "Em đang cười gì vậy?"

Thẩm Dục hoảng sợ, nhanh chóng hồi phục tinh thần thì thấy đó là Nghiêm Thịnh vừa làm xong tạo hình.

"Nghiêm đại ca." Thẩm Dục mỉm cười vui vẻ chào hỏi, lớn tiếng tuyên bố phát hiện của mình: "Em thấy Mộ Mộ không hề ghét chúng ta một chút nào đâu. Hóa ra cậu ấy luôn thầm quan tâm chúng ta ở sau lưng. Còn nói chúng ta là duyên trời tác hợp."


Nghiêm Thịnh sắc mặt tối sầm lại nhìn Thẩm Dục nói cười vui vẻ. Quả nhiên, hắn biết ngay mà, tình cảm của con mèo nhỏ của hắn đối với Đào Mộ rất khác biệt, nhưng Tiểu Dục đã là người của hắn, hắn không thể chịu đựng được việc trong lòng anh bạn nhỏ còn chứa người khác, càng không thể chịu đựng được tâm tư của Thẩm Dục bị người khác tác động.

Hắn muốn cho Tiểu Dục biết, chỉ có hắn mới là người ưu tú nhất, mới có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho Tiểu Dục.

"Em đừng bị lời nói ngon ngọt của Đào Mộ lừa gạt. Lúc trước cậu ta có thể nhẫn tâm tổn thương em, sau này cũng sẽ như vậy." Nghiêm Thịnh nắm lấy vai Thẩm Dục, thầm hạ quyết tâm.

Anh bạn nhỏ của hắn luôn luôn ngây thơ thiện lương như vậy, bất kể người khác nói gì cũng tin. Nhưng Đào Mộ rắp tâm hại người, vì sự an toàn của Tiểu Dục, hắn cần phải để Tiểu Dục rời xa Đào Mộ.

Đôi mắt Nghiêm Thịnh sâu thẳm, thầm thề.

Buổi chiều là cảnh đầu tiên phối hợp diễn của hắn và Đào Mộ. Hắn phải cho Đào Mộ biết, kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh đế là gì. Hắn muốn cho Thẩm Dục thấy rõ con người của Đào Mộ.

Người này căn bản không đáng để Tiểu Dục sùng bái quan tâm như thế.

"Nghiêm đại ca?" Thẩm Dục vẻ mặt mờ mịt nhìn Nghiêm Thịnh.

Nhưng Nghiêm Thịnh luôn luôn che chở hắn lại không trả lời. Vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, cũng không biết là nghĩ cái gì.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Vầng sáng cốt truyện: ta muốn đi theo cốt truyện cũng có dễ gì đâu _(:з" ∠)_

Lời editor: Rốt cuộc Thẩm Dục làm gì mà cả anh Lệ với Nghiêm Thịnh đều cho rằng Thẩm Dục thích Đào Mộ vậy =.=

Lúc dịch chương này não mình nó bị đơ, nhiều khi đọc thấy cấn cấn mà não không load sửa được:)))

Bình Luận (0)
Comment