Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 167

Edit + beta: Iris

"Cut!"

Cuối cùng cũng có một cảnh quay một lần là qua, đạo diễn Từ cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ cái bụng đói rồi nhờ người phụ trách đưa cơm đến. Mặc dù đang là mùa hè nắng chói chang, nhưng cơm hộp đã nguội ngắt lạnh tanh từ lâu. Cơm xá xíu thơm ngon béo ngậy, đạo diễn Từ, các kỹ thuật viên ánh sáng và nhóm người quay phim ăn ngấu nghiến, cực kỳ ngon miệng.

Nếu so sánh thì Thẩm Dục ăn uống rất không ngon miệng. Mặc dù hắn kết thúc lượt quay sớm, nhưng lại không có tâm trạng ăn trưa, cầm hộp cơm, gắp từng hạt cơm với vẻ mặt chán nản không vui.

Nghiêm Thịnh và Thẩm Nghiên ngồi xung quanh Thẩm Dục, dỗ hắn ăn cơm. Thẩm Dục vẻ mặt đưa đám, tủi thân khóc thút thít: "Em thật sự quá vô dụng. Dù diễn thế nào cũng không diễn tốt được, làm hại cả đoàn phải NG theo em, em còn mặt mũi gì mà ăn nữa."

Thẩm Nghiên khuyên bảo hắn: "Kỹ năng diễn xuất không tốt thì thế nào, dù sao chúng ta cũng không dựa vào đóng phim để sống, em cứ diễn đại là được rồi, nghiêm túc như vậy làm gì, ngược lại khiến bản thân không vui?"

Thẩm Nghiên chỉ lo khuyên bảo an ủi Thẩm Dục, không hề để ý đến lời mình nói đã thu hút sự chú ý của cả đoàn.

Nghiêm Thịnh không đồng ý với lời của Thẩm Nghiên, cũng không muốn đồng nghiệp trong đoàn có thêm khúc mắc với Thẩm Dục, nhịn không được ngắt lời an ủi của Thẩm Nghiên: "Tiểu Dục em đừng lo lắng quá. Em mới vào giới giải trí chưa bao lâu, chỉ diễn được vài bộ, đương nhiên không có cơ hội trau dồi kỹ năng diễn xuất. Anh nghĩ em không cần phải so sánh mình với người khác. Em chỉ cần nghiên cứu kỹ kịch bản và nhân vật, tìm ra những điểm tương đồng giữa em và Nghiêm Ngự. Anh tin em chỉ cần diễn đúng bản sắc cũng có thể diễn tốt vai diễn này. Em đừng lo lắng, anh sẽ ở cùng em."

"Chị thấy Nghiêm Thịnh nói rất có lý." Thẩm Nghiên xoa đầu an ủi Thẩm Dục: "Em mới bao lớn, vào giới giải trí đã được bao lâu đâu, ngay cả mấy bộ phim thần tượng cũng chưa quay. Sao cứ phải nghĩ không thông, lại đi so kỹ năng diễn xuất của mình với những ảnh đế đã đóng phim vài chục năm chứ."

"Nhưng Đào Mộ cũng đã quay được mấy bộ đâu, thậm chí kinh nghiệm đóng phim của cậu ấy còn ít hơn em, nhưng cậu ấy có thể diễn vai Chu Viễn Đình hay như vậy." Thẩm Dục buồn bã xụ khóe môi: "Em thấy em quá kém cỏi."


"Sao có thể chứ." Không chờ Nghiêm Thịnh mở miệng, Thẩm Nghiên đã đau lòng ôm lấy Thẩm Dục, lớn tiếng giải thích: "Em không hề kém chút nào. Sở dĩ em diễn không tốt chỉ là vì bản chất em đơn thuần, không hiểu gì về thế giới, giống như một tờ giấy trắng, chưa bị xã hội nhuốm màu, dĩ nhiên không thể muốn diễn giống là diễn giống được. Không giống như một số người, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, sống trong xã hội lâu rồi, đã quen với việc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lòng dạ âm u muốn chết, tất nhiên có rất nhiều bộ mặt. Hơn nữa lại còn diễn đúng bản sắc, đương nhiên diễn rất tốt."

"Này, tôi bảo cô đấy cô gái, cô nói chuyện thì nói đi, đừng có nói bóng nói gió được không?"

Lưu Diệu và những người khác đứng ở bên kia phim trường, vốn dĩ không muốn quan tâm đến đám người này. Mỗi tội có người rảnh mỏ, nói câu nào cũng có thể nhắc tới Đào Mộ nhà bọn họ, dĩ nhiên ba cái miệng dùng để bao che khuyết điểm sẽ không nín được. Tống lão gia tử chắp tay sau lưng nói đạo lý với chị em Thẩm gia: "Kỹ năng diễn xuất của em trai cô không tốt, luôn kéo chân sau đoàn phim, các cô cậu hẳn phải nghĩ cách cải thiện kỹ năng diễn xuất, chứ không phải tự dưng đi công kích nhân phẩm lòng dạ của Đào Mộ nhà chúng tôi không tốt. Cô nói ra lời này chứng tỏ cô là người nhỏ mọn, ghen tỵ người hiền lương. Đào Mộ của chúng tôi diễn tốt, đó là Đào Mộ có năng lực, dù lòng dạ âm u cũng không hại gì đến người khác. Ít nhất không như một số người, cả ngày dựng flag tính tình hồn nhiên ngây thơ thiện lương, chuyện đứng đắn thì không thấy làm, chỉ thấy gây rắc rối cho người khác khắp nơi."

"Ông già này sao lại nói chuyện như vậy?" Thẩm Nghiên tức muốn hộc máu, đứng lên: "Tôi và em trai tôi đang nói chuyện, ông chỏ mỏ vào làm cái?"

"Cô nói xấu cháu trai tôi, tôi không thể chịu đựng được." Tống lão gia tử cũng không nóng nảy, thong thả nói.

"Nực cười, bộ tôi có chỉ tên nói họ sao? Ông luôn mồm bênh vực cháu trai ông, cháu trai ông là ai?" Thẩm Nghiên cười lạnh, nói chuyện càng chanh chua hơn: "Huống chi tôi cũng đâu có nói sai, có vài người là tâm cơ kín đáo, hơn nữa còn cực kỳ muốn làm cháu trai cho người ta, chuyện này có gì lớn lao đâu mà lại tìm ông nội tới chống lưng. Làm cháu trai miễn phí cho người ta, gọi vài câu ông ơi là có thể lấy được chiêu bài Tống Ký, Tiểu Dục nhà chúng tôi đương nhiên không có năng lực co được dãn được như vậy."

Đạo diễn Từ vừa hô cut là hơn phân nửa đoàn phim vội vàng ăn cơm nghỉ trưa, cuộc tranh chấp của Thẩm Nghiên và Tống lão gia tử lập tức khiến mọi người chú ý, nghe thấy Thẩm Nghiên nói lời cay nghiệt, tức khắc có người đứng ra bênh vực.

"Thẩm tiểu thư nói vậy không thấy quá đáng sao?" Từ trước đến nay Phương Nhược Đề luôn bênh vực lẽ phải, đặc biệt là dám nói thẳng, cô mất kiên nhẫn tháo kính râm xuống: "Kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ tốt hơn Thẩm Dục, đây là sự thật, chỉ cần ai có mắt cũng có thể nhìn ra. Kỹ năng diễn xuất của Thẩm tiểu công tử không tốt làm liên lụy đến đoàn phim, đây cũng là sự thật. Thẩm tiểu công tử không dựa vào đóng phim để sống, nhưng những người như chúng tôi thì vẫn muốn đóng phim đây. Thẩm tiểu thư cao quý như vậy, hay là dẫn em trai của cô về đi, để cậu ta mỗi ngày ở nhà làm thiếu gia Thẩm gia của cậu ta không tốt sao?"

"Cô là cái thá gì?" Thẩm Nghiên nhìn Phương Nhược Đề xinh đẹp tuyệt trần, không chút khách khí châm chọc: "Một con hát bán sự gợi cảm cho điện ảnh mà thôi, có tư cách gì nói chuyện với tôi?"

Phương Nhược Đề tức đến cười: "Vậy Thẩm tiểu thư là cái thá gì?"


Không chờ Thẩm Nghiên bùng nổ, Phương Nhược Đề hừ cười, mắng: "Một nhà giàu mới nổi ở nội địa mà thôi. Chẳng lẽ thật sự cho rằng Thẩm gia các người có thể một tay che trời? Nơi này là Hương Thành, không phải Hỗ Thành, tôi khuyên Thẩm tiểu thư tốt nhất là nhớ xài não trước khi nói chuyện thì hơn."

Nghe Phương Nhược Đề nói như vậy, sắc mặt Nghiêm Thịnh đột nhiên thay đổi, đang định mở miệng hoà giải thì Trác Nghiêm vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nói: "Phương tiểu thư nói không sai, người không được dạy dỗ là em."

Trác Nghiêm nhíu mày, vô thức nhìn về phía Đào Mộ vừa bước ra từ phim trường, lạnh lùng nhìn trò hề này: "Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục không tốt là chuyện của em ấy. Nếu đã chọn làm diễn viên thì nên mài giũa kỹ năng diễn xuất, chứ không phải mỗi lần làm liên lụy đoàn phim xong là lại để người nhà đi công kích kỹ năng diễn xuất tốt của đồng nghiệp."

Thẩm Nghiên tức giận: "Trác Nghiêm, rốt cuộc anh theo phe ai?"

"Anh không theo phe ai hết, anh chỉ nói sự thật." Trác Nghiêm vẻ mặt thờ ơ: "Em nên xin lỗi Đào tổng và Phương tiểu thư, là em nói xấu tổn thương người khác trước."

Thẩm Nghiên oán hận lườm Trác Nghiêm một cái, đương nhiên không chịu xin lỗi, cứng cổ nói: "Em không có nói sai, anh thương hương tiếc ngọc nhỉ, tiếc là không có ai cảm kích."

Phương Nhược Đề cười nhạo một tiếng, cố ý hỏi Trác Nghiêm: "Tôi thấy anh trai này phân rõ trắng đen, trông cũng rất đẹp trai, sao lại coi trọng loại đàn bà đanh đá này vậy?"

"Cô nói cái gì?" Thẩm Nghiên quay đầu nhìn Phương Nhược Đề: "Cô bớt châm ngòi ly gián đi."

"Tôi thì thấy Phương tiểu thư này không hề châm ngòi ly gián." Mạnh Tề hơi mỉm cười với Phương Nhược Đề, một người đàn ông trưởng thành nho nhã gợi cảm như vậy, dù là người đã gặp vô số đại mỹ nhân cũng nhịn không được tim đập thình thịch. Có vẻ như cô đã biết những chiêu trò quyến rũ của Đào Mộ học được từ đâu rồi.

Đúng là học từ trong nhà.


Mạnh Tề không để ý đến những tưởng tượng bậy bạ của Phương Nhược Đề. Hắn đi đến bên cạnh Đào Mộ, đau lòng ôm con trai cưng của mình, dịu dàng nói: "Với hàm dưỡng gia giáo của Thẩm tiểu thư, đừng nói là Trác tiên sinh, dù có đổi thành bất kỳ người đàn ông nào khác yêu đương với cô, nếu không phải vì tiền tài thì chắc chắn sẽ bị ấm ức."

"Vả lại, vừa rồi Thẩm tiểu thư nói con trai tôi có năng lực nhận ông nội, Thẩm tiểu công tử nhà cô tự thẹn không bằng. Tôi thì thấy hoàn toàn ngược lại, về mặt này, năng lực của Thẩm tiểu công tử lợi hại hơn con trai tôi rất nhiều."

"Nói rất đúng." Tống lão gia tử tiếp lời, cũng vỗ lưng Đào Mộ, thong thả phân tích: "Mặc dù cháu trai này của tôi là nửa đường nhận ông nội, nhưng khi nó 5 tuổi thì đã học nấu ăn ở Tống Ký. Có lẽ Thẩm tiểu thư không rõ quy tắc nghề nghiệp của chúng tôi, theo lý, Đào Mộ học nấu ăn với tôi, được tôi công nhận thì chính là đệ tử quan môn thế hệ này của Tống Ký chúng tôi. Lúc trước Đào Mộ đến Diêu gia đòi lại công đạo cho Tống Ký, là nó tự thân tự lực, sau đó còn giúp Tống Ký thành lập trường dạy nấu ăn. Có thể nói, sở dĩ tôi giao Tống Ký cho Đào Mộ, nguyên nhân quan trọng nhất vốn không phải vì nó nhận tôi làm ông nội, mà là nó thật sự rất cố gắng tạo hy vọng cho truyền thừa của Tống Ký, làm rạng rỡ Tống Ký."

"So ra thì em trai này của cô không đơn giản chút nào, rõ ràng không phải là con ruột của Thẩm gia, nhưng lại có thể bình yên hưởng thụ đãi ngộ của con cháu Thẩm gia, ỷ có Thẩm gia làm chỗ dựa nên không cần phải cố gắng làm gì cả. Đương nhiên người làm chị như cô cũng không bình thường, tự tay đổi em trai mình đi, còn giấu người nhà 19 năm, không thể không nói, dù hai người không phải chị em ruột thì chắc cũng thân hơn chị em ruột."

Thẩm Dục vẫn luôn im lặng, nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo như thể không chịu nổi lời nói ác độc như vậy.

"Ông cụ, sao ông lại nói như vậy?" Thẩm Dục hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Tống lão gia tử: "Con chưa từng đắc tội ông, sao ông lại đưa ra những suy đoán ác độc về con như vậy? Con không phải, con không phải như vậy."

"Cậu là cái gì thì liên quan gì đến nhà chúng tôi." Muốn chỉ trích ai thì cả nhà cùng ra trận! Lưu Diệu vỗ mạnh vào vai Đào Mộ, bày ra dáng vẻ che chở con, không hề sợ người ngoài đánh giá: "Người xưa có câu, điều mà mình không muốn người khác làm với mình thì đừng làm điều đó với người khác. Nếu biết người khác suy đoán ác ý về mình rất khó chịu thì cậu đừng để mặc chị gái cậu suy đoán ác ý về người khác. Không phải cậu rất đơn thuần thiện lương sao? Ngay cả lòng đồng cảm cũng không có, rốt cuộc cậu đơn thuần thiện lương ở đâu vậy?"

Thẩm Dục bị Lưu Diệu làm cho nghẹn họng không nói được câu nào, chỉ cảm thấy vừa hổ thẹn vừa mất mặt, che mặt khóc lóc chạy khỏi phim trường.

Nghiêm Thịnh vẻ mặt rối rắm nhìn nhìn mọi người rồi lại nhìn hướng Thẩm Dục chạy đi, cuối cùng vẫn lo lắng chạy theo.

Thẩm Nghiên quan tâm em trai nhà mình, nhưng không nói lại Tống lão gia tử và Lưu Diệu, cuối cùng chỉ có thể thở phì phò chạy theo.

Trác Nghiêm nhìn thoáng qua Diêu Văn Tiêu im lặng từ đầu đến cuối, nhướng mày hỏi: "Cậu không đuổi theo à?"


Không phải cậu trai này tới mừng sinh nhật bù cho Thẩm Dục sao? Có vẻ như hắn cực kỳ quan tâm đến Thẩm Dục mà, sao vừa rồi Thẩm Dục bị nghẹn, hắn lại không nói gì, bây giờ Thẩm Dục chạy mất, hắn vẫn đứng bất động, ngược lại nhìn chằm chằm Đào Mộ với vẻ mặt phức tạp?

Trong lòng Diêu Văn Tiêu quả thật vô cùng phức tạp, đã gần nửa năm hắn không gặp Thẩm Dục. Gần nửa năm qua, hắn vừa sứt đầu mẻ trán giải quyết đống rắc rối của mình, vừa nhớ thương Thẩm Dục. Vốn dĩ cho rằng lần này tới Hương Thành thăm ban Thẩm Dục, Thẩm Dục chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Kết quả Thẩm Dục lại như không có gì, tâm tư dường như đặt hết lên người Nghiêm Thịnh, ngay cả Trác Nghiêm cũng được quan tâm hơn cả hắn. Diêu Văn Tiêu tưởng mình sẽ rất đau lòng, nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện, sau khi Thẩm Dục liên tục bị Đào Mộ áp diễn trên phim trường, Diêu Văn Tiêu bỗng đưa ra kết luận đáng sợ rằng "Có lẽ Thẩm Dục không ưu tú như hắn tưởng tượng".

Nhất là sau khi Lưu Diệu một lời trúng đích, chỉ ra có lẽ Thẩm Dục không hồn nhiên ngây thơ thiện lương như vậy, tâm trạng Diêu Văn Tiêu càng phức tạp hơn, hắn không khỏi nghĩ đến những lời trước đó ông nội đã nói với hắn.

Người nhà họ Thẩm trời sinh bạc bẽo, Thẩm Dục được Thẩm gia nuôi nấng cũng như thế. Gần nửa năm qua, Thẩm Dục chưa từng chủ động liên hệ với hắn, Diêu Văn Tiêu có thể hiểu cho hoàn cảnh hiện giờ của Thẩm Dục. Sau khi thân thế của Thẩm Dục bại lộ, bị Thẩm phu nhân đuổi khỏi Thẩm gia, cuộc sống không suôn sẻ. Nhưng rõ ràng Thẩm Dục biết, sau này Diêu gia suy tàn, Diêu Văn Tiêu hắn cũng sống không tốt. Vì sao trước nay chưa từng gọi điện cho hắn, hỏi thăm hắn một lần nào?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diêu Văn Tiêu càng thêm chật vật. Hắn không muốn thừa nhận Thẩm Dục mà hắn thích nhiều năm qua là loại người như vậy, nhưng hắn cũng không có cách nào để thuyết phục bản thân, vì vậy Diêu Văn Tiêu chỉ có thể trốn tránh. Hắn chật vật rời khỏi phim trường, không đi tìm Thẩm Dục mà là lập tức đến sân bay.

"Em không sao chứ?" Lệ Khiếu Hằng đưa chè đậu xanh vừa ướp lạnh cho Đào Mộ. Lúc Tống lão gia tử và Lưu Diệu tranh cãi với Thẩm Nghiên, anh không lên tiếng nói giúp, nhưng có ám chỉ trợ lý Khương quay lại cuộc tranh cãi rồi đăng lên web Phi Tấn.

Nhất là đoạn Lưu Diệu chỉ trích Thẩm Dục không thiện lương, Lệ Khiếu Hằng cũng rất tò mò, các fan Thẩm Dục trước giờ thích tẩy não người ta rằng thần tượng nhà bọn họ cực kỳ thiện lương cao quý sẽ giải thích như thế nào.

—— Đừng trách Lệ đại tổng tài nhỏ mọn, thật sự là đám fan não tàn kia của Thẩm Dục quá buồn nôn. Lúc trước Tư Bản Khiếu Hằng khởi tố cư dân mạng bịa đặt Đào Mộ nghiện thuốc, fan não tàn của Thẩm Dục đã nhảy nhót, khóc lóc kể lể khắp nơi rằng Lệ Khiếu Hằng và web Phi Tấn quá lạnh lùng, quá vô tình, quá không thiện lương.

Lệ Khiếu Hằng bận rộn công việc, lười so đo với đám não tàn chưa phát dục, nhưng điều đó không có nghĩa là Lệ Khiếu Hằng không mang thù. Trước kia là do không có cơ hội, bây giờ tìm được cơ hội, đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù. Tốt nhất là gậy ông đập lưng ông.

Vì vậy khi trợ lý Khương trợ lý đăng lên web Phi Tấn, Lệ đại tổng tài còn đặc biệt nhắc nhở, nhất định phải tô đậm ba chữ "Không thiện lương" lên tiêu đề.

Hành động này thật đúng là... Quá không thiện lương!

Bình Luận (0)
Comment