Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 186

Edit + beta: Iris

Tính cách Đào Mộ vốn dĩ rất mạnh mẽ, sau vài năm nay rèn luyện bên ngoài đã trở nên khéo đưa đẩy hơn rất nhiều. Nhưng nếu thật sự chạm vào giới hạn của cậu, Diêu gia chính là ví dụ tốt nhất.

Viện trưởng Đào nhìn dáng vẻ cực kỳ tức giận của Đào Mộ, không nói được gì nhiều, chỉ có thể yên lặng thở dài. Đều là những đứa nhỏ do một tay bà nuôi lớn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Tuy bà thích Đào Mộ, nhưng cũng không đành lòng nhìn Tào Miểu lang bạt chịu khổ chịu tội ở bên ngoài.

Lưu Diệu vẫn cảm thấy thằng nhãi Tào Miểu kia kỳ quái, gọi điện cho Đại Huy, kêu Đại Huy tìm hiểu xem những chuyện trước đó của Tào Miểu: “Nếu cậu ta thật sự vi phạm pháp luật, có lẽ con sẽ phải làm Triều Dương Quần Chúng*.”

*Triều Dương Quần Chúng (朝阳群众): là biệt danh của những người cung cấp thông tin đến từ quận Triều Dương, Bắc Kinh, Trung Quốc, họ nổi tiếng vì đã nhiều lần báo cáo thành công về việc người nổi tiếng lạm dụng ma túy và mại dâm; Ngoài ra cũng có một app tên là “Triều Dương Quần Chúng” của “Triều Dương Bắc Kinh”, được ra mắt chính thức vào ngày 16/8/2016, thường tích hợp tin tức, thông tin, dịch vụ chính phủ, dịch vụ đời sống và các hoạt động tươmg tác. Công dân có thể tìm hiểu về thông tin Triều Dương trong thời gian thực thông qua nền tảng và tận hưởng các dịch vụ như đặt trước lương hưu, truy vấn vi phạm giao thông, yêu cầu dịch vụ và đọc báo.

Viện trưởng Đào cũng đang suy nghĩ chuyện này: “Quả thật nên điều tra. Nếu Tào Miểu thật sự làm chuyện không nên làm thì phải bị pháp luật trừng trị. Nếu nó không làm chuyện trái pháp luật, bà cũng có thể yên tâm.”

Viện trưởng Đào định giữ Tào Miểu lại cô nhi viện một thời gian, chờ Tào Miểu tìm được công việc mới thì để hắn rời đi.

Trên thực tế, nhiều năm qua có rất nhiều đứa nhỏ bước ra khỏi cô nhi viện, hầu hết đều giống như Tào Miểu, ra ngoài rồi thì không về nữa. Người giống như Đào Mộ, lúc nào cũng nghĩ đến bọn nhỏ, luôn trở về đưa tiền đưa đồ thì rất ít. Vì vậy viện trưởng Đào không trách Tào Miểu. Thế gian vốn đã khó khăn, những đứa nhỏ tốt nghiệp cấp hai đã phải ra ngoài đi làm, không bằng cấp không bối cảnh, còn phải nuôi gia đình, rất khó khăn. Không muốn đeo thêm gánh nặng cô nhi viện cũng là điều bình thường.

Nhưng có lẽ vì Đào Mộ đáng quý nên viện trưởng Đào mới không hy vọng loại người như Tào Miểu làm liên lụy đến cậu. Hiện giờ Đào Mộ phát đạt, có thể tưởng tượng được, nhất định có rất nhiều người muốn chạy về ôm đùi như Tào Miểu. Viện trưởng Đào không thể giúp được gì, nhưng nếu những đứa nhỏ bước ra từ cô nhi viện muốn liên lụy Đào Mộ, bà cũng phải tìm cách.

“Nếu thật sự không được thì để bọn nó ở lại cô nhi viện làm người giúp việc.” Viện trưởng Đào nghĩ như vậy: “Lúc trước trong tài khoản cô nhi viện không có tiền, từ khi Tiểu Mộ quyên góp hơn một trăm vạn xây quỹ giáo dục từ thiện, lại để người của Tư Bản Khiếu Hằng hỗ trợ xử lý sổ sách giúp chúng ta đầu tư, bây giờ trong tài khoản đã hơn hai trăm vạn.”

“Bà định dùng số tiền này để mở một công việc kinh doanh nhỏ. Mở một cửa hàng trước cô nhi viện, bán chút cơm hộp gì đó. Còn có thể giao cơm cho các office building gần đó.”

Khi chiêu bài Tống Ký càng ngày càng nổi danh, Tống lão gia tử bị Đào Mộ lừa lên làm hiệu trưởng trường đào tạo, phải ngừng mở quán cơm bên này. Hai người học việc cũng bị Tống lão gia tử đưa đến trường đào tạo học nghề. Hàng xóm xung quanh và các thành phần tri thức không tìm thấy nơi ăn cơm, thường xuyên phàn nàn với viện trưởng Đào.

Sau khi nghe quá nhiều lần, viện trưởng Đào nghĩ có thể bàn bạc với Tống lão gia tử, tuyển vài học viên từ trường đào tạo hay không, để bọn họ vừa luyện tập nấu ăn vừa làm chút cơm hộp, sau đó giao cơm cho các office building gần đó.

“Đúng lúc Tào Miểu tới đây, để nó hỗ trợ giao cơm hộp. Cho nó lương cơ bản, mỗi một phần cơm hộp lại trích thêm một phần trăm cho nó. Chỉ cần nó cố gắng làm việc, một tháng ít nhất cũng có thể kiếm được ba bốn ngàn. Bà đã hỏi thăm rồi, ngay cả thành phần tri thức ngồi ở office building, một tháng cũng kiếm được nhiêu đó.”

Lưu Diệu không đồng tình, cười nhạo một tiếng: “Viện trưởng Đào, ý kiến của bà rất hay. Nhưng thằng ranh kia đồng ý sao?”


Lưu Diệu không nói thêm gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đảo quanh của thằng ranh kia là biết nó không phải người an phận.

“Vậy nó muốn làm gì?” Viện trưởng Đào cười hỏi lại: “Nó tới để nhờ cậy Đào Mộ, luôn miệng nói muốn tìm một công việc. Nó cũng là bước ra từ cô nhi viện. Vậy bây giờ cô nhi viện có công việc cho nó làm, trả lương cũng không ít, vì sao nó không chịu làm?”

Lưu Diệu tức khắc sửng sốt. Mọi người nhìn nhau, chợt bừng tỉnh.

Ý viện trưởng Đào là muốn lấp kín miệng thằng ranh kia.

Viện trưởng Đào hơi mỉm cười. Bà biết cả đời bà đã quen làm người hiền lành, trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều lo lắng bà mềm lòng hồ đồ, sẽ bị người ta lừa.

Nhưng làm người, ngã một lần thì khôn hơn một chút. Viện trưởng Đào chỉ là tốt bụng, sẵn sàng nghĩ tốt cho mọi người. Nhưng bà không phải kẻ ngốc, bà đã nhận được một bài học. Vì vậy chuyện của Tào Miểu, bà cảm thấy bà có thể giải quyết giúp Đào Mộ. Nếu Tào Miểu đã dùng vỏ bọc từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, xin Đào Mộ tìm công việc giúp hắn. Vậy viện trưởng Đào sẽ cho Tào Miểu cơ hội này.

Về phần Tào Miểu có chịu hay không, nó không nằm trong phạm vi suy xét của viện trưởng Đào.

Đừng tưởng người hiền lành sẽ không biết giở trò. Bà chỉ là không muốn trở nên quá mưu mô khi ở cùng người khác mà thôi. Nếu thật sự muốn chơi xấu, một bà già hơn 60 tuổi, kiến thức rộng rãi chẳng lẽ lại kém thanh niên hai mươi mấy tuổi sao?

Viện trưởng Đào chỉ cần dùng thân phận để đè người là có thể khiến Tào Miểu nói không nên lời.

Đám người kinh ngạc nhìn bà, viện trưởng Đào cười tủm tỉm nói: “Đừng lúc nào cũng cho rằng bà là người tốt. Cho dù bà thật sự đau lòng cho đứa nhỏ Tào Miểu này, nhưng cũng không đến mức đưa một nhân tố không ổn định đến bên người Tiểu Mộ làm hại thằng bé.”

Trước đó viện trưởng Đào quả thật rất muốn để Tào Miểu đến trường đào tạo học nghề Tống Ký để học nấu một món. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, nếu bản thân bà đã biết nhân phẩm Tào Miểu có thể có vấn đề, vì sao phải cưỡng cầu Tống Đạo Trăn nhận người. Hơn nữa trường dạy nấu ăn không phải chỉ có mỗi trường đào tạo học nghề Tống Ký, Tống Ký còn có hợp tác với rất nhiều trường khác. Nếu Tào Miểu thật sự muốn học nấu ăn, hắn có thể chọn những trường đầu bếp đó. Sau khi học được các kỹ năng thật sự, có thể lại đến Tống Ký thi cử cũng được mà.

Sở dĩ viện trưởng Đào muốn để Tào Miểu phụ trách giao cơm cũng là vì muốn mài giũa tính tình của Tào Miểu. Để hắn học cách kiềm chế nóng nảy. Nếu Tào Miểu thật sửa đổi được, sau này giao việc làm ăn ở quán cơm cho Tào Miểu xử lý cũng không phải là không được.

Cha mẹ yêu con cái, tính toán trải đường cho con. Có thể nói, viện trưởng Đào thật sự đã suy nghĩ kỹ càng con đường tương lai giúp Tào Miểu. Nếu Tào Miểu có thể thành thật kiên định làm việc, dù không được đại phú đại quý, nhưng chắc chắn ăn no mặc ấm.

Nhưng Tào Miểu trời sinh không phải là người thành thật kiên định. Vào ban đêm, sau khi nghe thấy sắp xếp của viện trưởng Đào, Tào Miểu ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng rất bực bội.

Hắn cảm thấy viện trưởng Đào cũng khinh thường hắn. Đều là cùng bước ra từ cô nhi viện, dựa vào đâu Đào Mộ có thể làm ông chủ lớn làm đại minh tinh, còn hắn phải làm em trai nhỏ giao cơm?


Nhưng con người Tào Miểu, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt. Không những không thể hiện ra ngoài mặt, mà còn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với viện trưởng Đào.

Tuy nhiên, viện trưởng Đào cũng là người đã hơn 60 tuổi, cho dù không biết nhìn người, nhưng bà vẫn hiểu rõ tính nết con cái nhà mình. Tào Miểu rời khỏi cô nhi viện lâu như vậy, tính tình lại không thay đổi chút nào.

Nhìn dáng vẻ này của Tào Miểu, viện trưởng Đào không khỏi nhớ tới lời nói đùa của Mạnh Tề trước đó.

—— Hắn nói loại người như Tào Miểu vừa nhìn là biết thằng ranh phản nghịch. Trời sinh bụng dạ hẹp hòi, lòng ghen ghét nặng. Có khi nào vì ghen ghét Đào Mộ, lúc giao cơm bỏ độc vào cơm hộp không?

Lúc đó viện trưởng Đào còn cười chọc Mạnh Tề đúng là biết nói giỡn. Nhưng khi nhìn trạng thái hiện tại của Tào Miểu, viện trưởng Đào lại không chắc lắm.

Viện trưởng Đào là người tốt, nhưng cũng từng chứng kiến một mặt tham lam vô độ đê tiện ác độc nhất của lòng người. Bà không dám bảo đảm rốt cuộc Tào Miểu sẽ làm ra chuyện gì. Xuất phát từ bản tính, viện trưởng Đào không muốn nghĩ xấu Tào Miểu. Nhưng cũng không muốn vì bà nhất thời mềm lòng mà khiến Tống Ký và Đào Mộ gặp nguy hiểm.

“Nếu con không muốn đi giao cơm, có thể ở lại trong tiệm hỗ trợ xử lý việc buôn bán. Bà sẽ giao chuyện thu tiền và kế toán cho con, con thấy thế nào?” Viện trưởng Đào suy tư một lát, cuối cùng vẫn đổi lại.

Còn có thể thế nào?

Tào Miểu về Yến kinh là muốn ôm đùi Đào Mộ. Đáng tiếc Đào Mộ không để ý đến hắn, viện trưởng Đào lại lấy công việc vặt này để tống cổ hắn. Tào Miểu đương nhiên không vui.

Một quán cơm nhỏ bán cơm hộp, cho dù việc làm ăn phát đạt thì có thể kiếm được bao nhiêu? Tào Miểu đến nhờ cậy Đào Mộ là vì muốn kiếm nhiều tiền. Viện trưởng Đào và Đào Mộ lại lấy công việc làm ăn nhỏ để tống cổ hắn, sao Tào Miểu có thể hài lòng.

Không kể đến Tào Miểu bực bội không cam lòng cỡ nhiêu. Nghe những lời của viện trưởng Đào, Đào Mộ chợt nhớ tới hệ thống giao cơm hộp cực kỳ phổ biến ở đời sau.

Sau khi rửa mặt xong, Đào Mộ nằm trên giường ở căn phòng phía đông, cầm điện thoại, vô thức bấm gọi video cho Lệ Khiếu Hằng, muốn trò chuyện một chút.

Lúc đó, Lệ Khiếu Hằng đang ở trong nhà, khoe món quà mà Đào Mộ mua với mọi người trong nhà.


Mẹ Lệ nhìn vòng tay phỉ thúy quý phái trên cổ tay, cười nói: “Khiến Đào tổng tiêu pha rồi, còn chưa gặp mặt đã tặng món quà quý giá như thế.”

Cha Lệ không vội đeo chiếc đồng Patek Philippe mà Đào Mộ tặng, chỉ cười tủm tỉm nói: “Đào Mộ này là đối tác mà con coi trọng nhất đúng không? Hai con đầu tư trên thị trường quốc tế, lại hợp tác với cảnh sát tạo ra hệ thống Skynet gì đó, còn kết phường tạo ra nền tảng mua sắm trực tuyến. Rất sinh động, như diều gặp gió. Xem ra các con hợp tác rất vui vẻ. Nếu đã như vậy, có thời gian thì mời thằng bé đến nhà ăn một bữa cơm. Thanh niên tài tuấn như vậy, nên lui tới nhiều hơn mới được.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Em gái Lệ vừa mới mặc thử lễ phục dạ hội cực kỳ hưng phấn nói: “Em còn là fan não tàn của Mộ Mộ đây. Đợi Mộ Mộ đến đây, em nhất định phải xin cậu ấy ký tên rồi chụp ảnh chung.”

Nói xong còn xoay một vòng tại chỗ, hưng phấn nói: “Mộ của em không hổ là người đàn ông dẫn đầu trào lưu thời thượng. Ánh mắt quá tốt. Cậu ấy chọn lễ phục dạ hội màu đen, vô cùng hợp màu da của em. Hơn nữa khi mặc vào trông em cực kỳ thon, chân lại rất dài. Nè, mọi người nói xem, khi Mộ Mộ tới, em nhờ cậu ấy trang điểm giúp em được không? Cậu ấy sẽ đồng ý chứ?”

“Sao có thể đồng ý được? Em tưởng em là Quách Nhã Ngưng hả? Đào tổng của chúng ta chỉ trang điểm cho đại mỹ nhân thôi. Em cùng lắm chỉ là tiểu mỹ nữ mà thôi.” Anh trai sinh đôi của em gái Lệ hiển nhiên là fan thẩm mỹ của Đào Mộ. Không chút khách sáo dội một gáo nước cho em gái nhà mình.

“Anh nói cái gì?” Em gái Lệ nghe vậy thì giận dữ, nhào lên bóp cổ hắn.

Trong lúc đang đùa giỡn ầm ĩ vui vẻ, điện thoại của Lệ Khiếu Hằng đột nhiên vang lên. Lệ Khiếu Hằng nhìn lời mời video call, vô thức nói: “Mọi người từ từ trò chuyện đi, con lên lầu trước.”

Người Lệ gia nhìn Lệ Khiếu Hằng chậm rãi lên lầu, đột nhiên ngồi ngay ngắn lại. Em gái Lệ nhỏ giọng hỏi mẹ Lệ: “Mộ Mộ nhà chúng ta vô duyên vô cớ mua cho chúng ta nhiều quà quý giá như vậy, anh con lại còn mang về như hiến vật quý. Mọi người nói xem, hai người bọn họ có phải hay không…”

Em gái Lệ chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau.

Mẹ Lệ cũng lo lắng sốt ruột thở dài: “Mẹ cũng không biết nữa. Anh con có bao giờ nói chuyện riêng tư với chúng ta đâu.”

Nói tới đây, mẹ Lệ đột nhiên nhìn về phía chồng của mình, lén lút hỏi: “Hay là, anh đi hỏi thử xem?”

“Anh hỏi cái gì!” Chủ tịch Lệ xụ mặt, dáng vẻ như được trời phú cho trí thông minh phi thường: “Tìm lúc nào đó mời người đến ăn một bữa, chúng ta tự quan sát không phải được rồi sao.”

Kêu hắn lên lầu hỏi, lỡ như con trai không chịu trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Vậy hắn làm ba ba chẳng phải rất mất mặt à.

Người Lệ gia nghe vậy, chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, anh ba sinh đôi của em gái Lệ ngại ngùng hỏi: “Vậy, vậy lỡ như anh cả thật sự ở bên nhau với Đào tổng thì sao?”

“Vậy thì cứ ở bên nhau thôi.” Không chờ cha Lệ và mẹ Lệ mở miệng, em gái Lệ gia tiếp lời như không có việc gì: “Anh cả vốn là gay mà. Dù không tìm Đào tổng cũng chắc chắn sẽ không kết hôn với phụ nữ. Con nghĩ với tính tình của anh cả, có thể tìm được bạn đời cùng giới vừa đẹp trai vừa giỏi như Đào tổng, quả thực phải đi thắp nhang cảm ơn chứ?”

“Nhưng hai người đàn ông ở bên nhau, vậy con cái phải làm sao bây giờ?” Anh hai Lệ nhịn không được vò đầu. Chẳng lẽ cả đời cũng không có con cái sao?


“Uổng cho anh cũng là con cái Lệ gia. Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không tính toán được.” Em gái Lệ trợn mắt xem thường, thong thả ung dung nói: “Đào Mộ và anh cả hợp tác kinh doanh, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng giao dịch bán khống dầu thô thị trường quốc tế thôi là đã kiếm lời mấy chục tỷ đô la M. Càng đừng nói sau đó còn có hệ thống Skynet và nền tảng mua sắm trực tuyến, ngay cả tập đoàn Phong Hành cũng được kiếm ké được rất nhiều. Bây giờ cổ đông trong công ty hận không thể coi Đào Mộ là Thần Tài để trèo lên, một ngày thắp nhang ba lần.”

Em gái Lệ nói xong, cực kỳ mê trai vẽ thành hình “cái chậu”: “Mộ của em bây giờ chính là chậu châu báu đó nha. Bao nhiêu người khóc la muốn gả con gái cho cậu ấy. Còn sinh con, chẳng lẽ Mộ của em ngoài sinh con ra thì không có gì làm nữa à.”

“Anh phải nghĩ như vậy.” Em gái Lệ vỗ tay một cái, dùng tay trái ra hiệu: “Mộ của em và anh cả hợp tác kinh doanh, một lần giao dịch là kiếm được mấy chục tỷ đô la M. Hai người họ còn đang bán khống thị trường tài chính quốc tế, nghe nói bộ phận đầu tư của Tư Bản Khiếu Hằng ở nước ngoài mỗi tháng kiếm được ít nhất hơn 1 tỷ. Một người đẻ thuê ở nước ngoài giá bao nhiêu?”

Em gái Lệ dùng tay ra hiệu: “Chỉ có 20 vạn đô la M mà thôi. 20 vạn một đứa bé, 40 vạn 2 đứa bé, 60 vạn thì 3 đứa. Chỉ cần có tiền, còn sợ không có con sao?”

“Hơn nữa, con nít thì có gì tốt. Ngoại trừ khóc lóc gây rắc rối thì làm được gì nữa? Anh tưởng ai cũng giống cha mẹ chúng ta chắc? Liều mạng làm việc nộp tiền phạt để được sinh nhiều con? Em thấy nếu anh cả có thể ở bên nhau với Mộ của em, dù có DINK* cả đời cũng không tồi. Em nhớ Mộ của em hình như không thích con nít. Anh cả chắc cũng không thích đâu. Vậy hai người họ đúng là duyên trời tác hợp nha.”

*DINK (丁克): một cụm từ viết tắt để chỉ những gia đình có hai vợ chồng đi làm, tạo dựng hai nguồn thu nhập và chủ động lựa chọn không có con cái. Những cặp đôi DINK thường khá ổn về mặt tài chính và họ thường không tính tới chi phí để nuôi con.

Cha Lệ mẹ Lệ bị con gái nhà mình nói xấu đều đồng thời nhìn về phía em gái Lệ. Ánh mắt sâu thẳm có thêm ai oán: “Em gái hai vạn, con có gì không hài lòng về bậc cha mẹ chúng ta sao?”

Năm đó vì sinh nhiều con, khi đôi song sinh em gái Lệ và anh ba Lệ chào đời, Lệ gia chỉ bị phạt nộp hai vạn. Lúc ấy, lương hàng tháng của công nhân viên chức bình thường cũng chỉ hơn 100 nhân dân tệ. Có thể thấy, cha Lệ và mẹ Lệ đã phải trả bao nhiêu tiền để giữ hai đứa con của mình.

Em gái Lệ vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức cười nịnh nọt: “Không có không có. Nếu không phải cha mẹ kiên trì, con và anh ba sao có thể xuất hiện trên thế giới này, còn được sống tốt như vậy. Con chỉ muốn nói là cha mẹ đã có tính toán trước, sinh nhiều con cái như vậy. Dù sau này anh cả không sinh con thì Lệ gia chúng ta cũng có rất nhiều người sẵn sàng sinh con. Đúng không, anh hai?”

Anh hai Lệ — người cũng bị phạt tiền vì sinh nhiều — nhướng mày, thấy mẹ Lệ quay đầu lại, lo lắng sốt ruột hỏi hắn: “Một ngàn à, chừng nào con mới có bạn gái vậy hả?”

Anh hai Lệ mặt vô cảm nhìn mẹ: “Con mới 22 tuổi. Không vội tìm đối tượng. Hơn nữa mẹ đừng kêu nhũ danh của con nữa được không.”

—— Khi anh hai Lệ sinh ra thì bị phạt một ngàn nhân dân tệ, cho nên nhũ danh là một ngàn.

Cha Lệ mẹ Lệ không dám giục con cả lấy vợ sinh con, chỉ có thể dồn hết hy vọng vào lão nhị: “Vậy con phải tìm bạn gái nhanh đi. Con xem những bạn học của con kìa, lúc vào đại học đã tìm được bạn gái. Chỉ có con là không tìm được. Chẳng lẽ con giống anh cả con?”

“Con không phải, con không có. Chỉ là con bận học, không rảnh tìm bạn gái.” Anh hai Lệ cực kỳ bất đắc dĩ phủ nhận ba lần. Không biết vì sao cha mẹ hắn lại gấp gáp như vậy. Bộ tưởng hắn tốt nghiệp đại học Cambridge với số điểm cao dễ lắm sao? Còn tìm bạn gái. Mỗi tối đi ngủ trước 3 giờ cũng là một cái tội đó có được không?

Vì sao hắn mới 22 tuổi mà đã bị trong nhà giục kết hôn, anh hắn đã 26 rồi mà vẫn có thể chậm rãi yêu đương?

Anh hai Lệ bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Nằm liệt trên sô pha không hề có chút hình tượng. Trồng nấm.

°°°°°°°°°°

Bình Luận (0)
Comment