Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 193

Edit + beta: Iris

"Chị?" Thẩm Dục nhìn Thẩm Nghiên đứng gào khóc trước bàn làm việc, hơi do dự gọi.

"Cậu còn dám gọi tôi là chị?" Đôi mắt Thẩm Nghiên đỏ ngầu, vẻ mặt kích động nhìn Thẩm Dục: "Thẩm Dục, tôi làm gì có lỗi với cậu sao? Bao nhiêu năm qua, tôi đối xử không tốt với cậu chỗ nào sao? Người khác bắt nạt cậu, đều là người làm chị này xông lên bảo vệ cậu đầu tiên. Tôi vì cậu mà chống đối với cả mẹ. Ầm ĩ đến mức bây giờ có nhà mà không thể về, còn bị cha và anh cả cắt tiền tiêu vặt. Phải tự làm công kiếm sống bên ngoài. Ngày nào cũng phải bắt chước đám người bình thường kia chen lấn trong tàu điện ngầm. Ngược lại, một đứa tu hú chiếm tổ như cậu lại có thể sống trong biệt thự lớn, làm đại minh tinh. Cậu được như ngày hôm nay, còn không phải nhờ tôi sao, kết quả cậu đối xử với tôi thế nào?"

"Cậu lại dám để fan của cậu bôi đen tôi trên mạng. Còn bôi nhọ tôi bắt nạt các bạn nữ đẹp hơn tôi, được chào đón hơn tôi. Làm hại tôi bị nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, ngay cả Trác Nghiêm cũng giận tôi vì chuyện này. Thẩm Dục, tôi xem cậu như em trai ruột, cậu có xem tôi như chị ruột không? Vì sao cậu lại để mặc fan của cậu bôi nhọ nhục mạ tôi, không chịu đứng ra nói giúp tôi một câu. Có phải cậu đã quên, lúc trước tôi "bắt nạt" những bạn nữ đó, hầu hết đều là những người từng bắt nạt cậu không. Là cậu khóc lóc kể lể với tôi rằng những bạn nữ đó xa lánh cậu, chán ghét cậu, tôi muốn trút giận cho cậu nên mới bắt nạt mấy người đó. Trước đây tôi đánh nữ diễn viên kia cũng vậy, mắng Đào Mộ cũng vậy, không phải đều là vì cậu sao?"

"Tôi làm nhiều chuyện vì cậu như vậy, suýt nữa bị chúng bạn xa lánh, đến bây giờ cha và anh cả cũng đang trách tôi. Chẳng lẽ cậu không cảm động chút nào sao? Thẩm Dục, rốt cuộc cậu có trái tim không?"

Thẩm Nghiên nghĩ đến cảnh mình sẽ bị fan của Thẩm Dục truy đuổi mắng mỏ trên mạng, tức khắc giận sôi máu. Giống như bị con mèo con chó mình nuôi cắn ngược lại mình. Mất mặt tức giận hơn bất kỳ điều gì khác.

Thẩm Nghiên vẫn còn nhớ những người bạn thân của cô đã gọi điện đến an ủi cô, nhưng thực chất là đang cười nhạo cô bị mù, nuôi ra con sói mắt trắng. Lại còn xích mích với gia đình vì con sói mắt trắng này, đến mức con gái ruột của Thẩm gia như cô không được cưng chiều bằng người ngoài tu hú chiếm tổ.

Điều khiến Thẩm Nghiên tức giận nhất là ngay cả Trác Nghiêm cũng cảm thấy cô vừa ngu vừa ác, còn nói cô không thông minh bằng một nửa Thẩm Dục.


Đây chính là điều Thẩm Nghiên không phục nhất. Mấy năm nay, nếu không có cô che chở, chỉ sợ Thẩm Dục đã bị người khác bắt nạt đến chết. Dựa vào đâu Trác Nghiêm nói cô không thông minh bằng Thẩm Dục? Nếu Trác Nghiêm nói cô không thiện lương bằng Thẩm Dục thì không sao, nhưng dựa vào đâu lại nói cô không thông minh bằng Thẩm Dục?

Thẩm Nghiên tức muốn hộc máu, cứng cổ nổi giận với Trác Nghiêm. Kết quả Trác Nghiêm chỉ cười như không cười nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: "Em tự cho là em thông minh hơn cậu ta, mạnh hơn cậu ta. Kết quả bây giờ xảy ra chuyện, một người vừa thông minh vừa mạnh lại bị dân mạng cả nước chỉ mũi mà mắng, một người lương thiện mềm yếu lại có thể đẩy hết mọi sai lầm lên đầu em, bản thân cậu ta thì vẫn là một người tốt trong sáng sạch sẽ. Anh rất tò mò, hai người các em rốt cuộc là ai thông minh ai ngu ngốc?"

"Bao nhiêu năm qua bị người ta dùng làm vũ khí mà không biết, còn tưởng rằng mình rất thông minh. Câu nói tự cho là thông minh là để chỉ loại người như em đấy." Trác Nghiêm không chút khách sáo đả kích Thẩm Nghiên: "Kỳ thật, tự cho là thông minh cũng không sao. Anh chỉ cảm thấy rất buồn cười, em bị người ta xoay như xoay dế, còn đắc chí cho rằng mình rất thông minh. Anh thế mà không biết em lại ngu ngốc đến mức này."

Trác Nghiêm cười lạnh, đặt áo khoác tây trang lên khuỷu tay, nho nhã lễ độ nói: "Con người của anh, ghét nhất chính là phụ nữ vừa ngu vừa ác. Nhất là phụ nữ vừa ngu vừa ác mà còn không tự biết. Em có từng nghĩ tới, một thiên kim Thẩm gia chân chính như em, tại sao lại bị vạn người thóa mạ chúng bạn xa lánh vì một đứa em trai vừa ngu vừa lương thiện không. Đứa em trai vừa ngu vừa lương thiện của em có từng nói giúp em một câu nào không?"

"Anh có ý gì?" Sắc mặt Thẩm Nghiên thay đổi, nhịn không được hỏi.

"Không có ý gì cả." Trác Nghiêm nhún vai: "Gièm pha của hai chị em các em đã tạo ra ảnh hưởng xấu đến mức giá cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị cũng giảm theo. Cha em chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này đúng không? Theo anh quan sát, cha và anh cả em dường như đối xử với Thái Tử giả tu hú chiếm tổ kia tốt hơn. Bọn họ có thể nhẫn tâm đuổi con ruột Thẩm gia là em ra đường, cắt phí sinh hoạt của em. Nhưng lại không nỡ để Thái Tử giả kia bị một chút ấm ức nào. Em đoán xem, nếu cha và anh cả em muốn truy cứu trách nhiệm, ai là người xui xẻo đây?"

"Là người chị vừa ngu vừa ác như em hay đứa em trai vừa ngu vừa lương thiện, cái gì cũng không làm, chỉ biết khóc sướt mướt, thường phàn nàn với em kia?"


Thẩm Nghiên tức khắc im lặng. Ngạc nhiên nhìn Trác Nghiêm.

Trác Nghiêm cười nhạo một tiếng: "Anh thấy hai chúng ta nên chia tay đi thôi."

Sắc mặt Thẩm Nghiên thay đổi: "Anh nói cái gì?"

"Con người của anh rất thực tế." Trác Nghiêm nghiêng đầu quan sát Thẩm Nghiên, khẽ cười lạnh: "Em không được xinh đẹp lắm, tính cách còn tệ. Thanh danh lại kém như vậy. Chuyện duy nhất có thể kiêu ngạo, có lẽ là thân phận thiên kim Thẩm gia của em. Chỉ là bây giờ xem ra, thân phận thiên kim Thẩm gia của em cũng không mấy hữu dụng ở Thẩm gia. Còn không bằng hàng giả tu hú chiếm tổ."

"Nếu đã vậy, vì sao anh phải yêu đương với em?" Trác Nghiêm nhướng mày, lạnh lùng nói đùa: "Vì em vừa ngu vừa ác sao?"

Nói xong những lời tàn nhẫn này, Trác Nghiêm hơi gật đầu với Thẩm Nghiên. Không màng đến tiếng la hét, tức đến phát điên của đối phương, bỏ đi thẳng một mạch.

Thẩm Nghiên gần như tức đến ngất đi, bị k1ch thích đến mức nổi giận đùng đùng chạy đến tập đoàn Thẩm thị để tố ấm ức.


Lý do của Thẩm Nghiên cũng rất mạnh mẽ: "... Nhiều năm qua, chẳng lẽ con đối xử tệ bạc với nó sao? Không sai, con đắc tội không ít người vì hành vi quá khích, nhưng con đắc tội những người này là vì ai? Còn không phải vì Thẩm Dục sao. Là nó tủi thân kể lể với con, nên con mới trút giận giúp nó. Kết quả bây giờ chuyện này nổ ra, tất cả mọi người đều trách con. Chẳng lẽ bọn họ quên mất, nếu không có Thẩm Nghiên con, Thẩm Dục sao được như ngày hôm nay?"

Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiên thật sự cảm thấy hơi đau lòng. Làm trò lẩm bẩm trước mặt cha anh: "Nếu biết trước như vậy, lúc trước con đã không đổi em trai."

Khi Thẩm Dục được thư ký mời đến văn phòng, trùng hợp nghe thấy câu cuối cùng của Thẩm Nghiên. Tức khắc cảm thấy vừa tủi thân vừa sợ hãi.

Hắn không biết hắn đã làm sai chuyện gì. Rõ ràng hắn chưa làm gì cả, kết quả rất nhiều người trên mạng đều mắng hắn, bây giờ ngay cả chị ruột của hắn cũng sinh oán hận với hắn.

"Cậu đừng giả vờ vô tội trước mặt tôi. Trác Nghiêm đã nói rồi, bao nhiêu năm qua, cậu luôn lợi dụng tôi, xem tôi như công cụ sai khiến. Trước kia tôi bị não úng nên mới đối xử tốt với cậu, quả nhiên không phải ruột thịt thì khác hẳn, che chở cậu nhiều năm như vậy cũng không sưởi ấm được trái tim cậu." Thẩm Nghiên trợn trắng mắt với Thẩm Dục. Vốn dĩ cô có tính cách cực đoan là "Thương thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết". Hơn nữa, có lời của Trác Nghiêm châm ngòi. Bây giờ Thẩm Nghiên đã nhận định Thẩm Dục không có ý tốt. Nhiều năm qua cố ý trốn sau lưng cô.

Thẩm Dục sợ tới mức muốn khóc, suy sụp nhìn Thẩm Nghiên, vâng dạ hét lên: "Chị --"

"Cậu đừng gọi tôi là chị, tôi không phải chị của cậu. Cậu căn bản không phải con cái của Thẩm gia tôi, không có tư cách gọi tôi như vậy." Thẩm Nghiên liên tục cười lạnh: "Lại còn tiểu vương tử Thẩm gia, có phải cậu và fan cậu thật sự quên thân phận của cậu rồi không? Chỉ là hàng giả tu hú chiếm tổ, đáng lẽ nên mang ơn đội nghĩa vì được sống ở Thẩm gia chúng tôi nhiều năm như vậy, thế mà lại dám oán giận tôi đối xử với cậu không tốt? Còn dám oán giận tôi ác độc nên mới liên luỵ thanh danh của cậu? Cậu thì có thanh danh gì? Chẳng lẽ cậu đã quên, mỗi lần cậu trốn sau lưng tôi, nhìn tôi dạy dỗ những "kẻ xấu" bắt nạt cậu giúp cậu, trong lòng cậu sung sướng cỡ nào?"

"Quả nhiên là trời sinh hạ tiện, vừa ngu vừa ác còn thích giả bộ làm người tốt --"

"Láo xược! Con nói cái gì vậy hả!" Chủ tịch Thẩm xanh mặt ngắt lời Thẩm Nghiên: "Con có biết con nói như vậy, Tiểu Dục nghe thấy sẽ đau lòng bao nhiêu không. Con đối xử tốt với nó nhiều năm như vậy, coi nó là em trai ruột của mình, còn cãi lại mẹ vì nó, dọn ra khỏi nhà. Con trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ vì lời châm ngòi và chửi bới của một vài cư dân mạng mà đã xem em trai con thành kẻ thù sao?"


"Cha, cha cũng thừa nhận nhiều năm qua con đối xử tốt với nó bao nhiêu đúng không?" Thẩm Nghiên không phục, phản bác: "Nhưng cha có thấy nó đối xử với con thế nào không? Con đối xử tốt với nó như vậy, nó lại có thể bỏ đá xuống giếng con vì danh dự và sự trong sạch của nó, để mặc fan bôi đen con trên mạng. Chẳng lẽ cha không sợ con sói mắt trắng này sớm muộn gì cũng có ngày trả thù cha sao?"

"Người này không hề có trái tim. Nó mãi mãi chỉ nghĩ đến việc nó tủi thân bao nhiêu, sẽ không suy xét người khác trả giá bao nhiêu vì nó. Năm đó Diêu Văn Tiêu có đối xử tốt với nó không? Từ sau khi Diêu gia thất bại, cha có thấy nó chủ động gọi cho Diêu Văn Tiêu một cuộc nào không?"

"Còn có con, con đã phải chịu đựng rất nhiều vì nó, ngay cả phí sinh hoạt cũng bị cha cắt đứt. Nó có từng chủ động quan tâm con không? Có từng lén cho con một cắc nào không? Ngay cả mẹ cũng biết lén đưa tiền đưa đồ ăn ngon cho con sau lưng cha, còn nó thì chưa từng gọi điện cho con. Cuộc gọi duy nhất là kêu con đến Hương Thành chúc mừng sinh nhật nó. Con mắng Đào Mộ một trận để trút giận cho nó, sau đó bị cha và anh cả áp tải từ Hương Thành về Hỗ Thành, nó không hề gọi điện thoại cho con, hỏi thăm xem con khỏe không, có bị hai người mắng không!"

Thẩm Nghiên càng nói càng tức, suy nghĩ càng rõ ràng hơn, lại dời chiến hỏa lên người cha con Thẩm gia: "Còn có hai người cũng vậy. Thẩm Dục rời Thẩm gia lâu như vậy, ngoại trừ gọi cho hai người khóc lóc hỏi mẹ có tha thứ cho nó hay không, khi nào có thể để nó về nhà, nó có từng chủ động hỏi thăm sức khỏe của mẹ chưa? Có từng chủ động quay về thăm mẹ chưa?"

"Dù gì cũng là đứa nhỏ được mẹ yêu thương chăm sóc lâu như vậy, cho dù chỉ là con nuôi, cho dù mẹ chỉ nhất thời tức giận đánh nó, nhưng chẳng lẽ nó không thể chủ động về nhà thăm mẹ sao? Dỗ mẹ vui vẻ, để mẹ đừng trách nó nữa?"

"Chỉ vì sợ mình bị mắng bị đánh nên có thể trốn bên ngoài lâu như vậy. Nó hưởng thụ tài nguyên của Thẩm gia, hưởng thụ tài sản của Thẩm gia, sống sung túc như thế mà lại luôn bày ra dáng vẻ tủi thân, luôn cảm thấy mình không phải con ruột Thẩm gia nên mẹ không chịu tha thứ cho nó? Chẳng lẽ nó còn muốn mẹ chủ động cúi đầu với nó, mời nó về Thẩm gia sao?"

"Em không có, em không phải." Thẩm Dục thật sự không nhịn được, khóc lóc ngắt lời lên án của Thẩm Nghiên, tủi thân hô lên: "Em không có tệ như chị nói. Chị đừng vu oan em."

Thẩm Nghiên cười lạnh một tiếng, chỉ vào Thẩm Dục rồi nói với cha con Thẩm gia: "Hai người thấy rồi chứ? Con nói nhiều như vậy, nó cũng chỉ nhớ rõ là con vu oan nó. Tên này chính là con sói mắt trắng."

Bình Luận (0)
Comment