Edit + beta: Iris
“Thật không hiểu rốt cuộc Thẩm Dục kia có sức quyến rũ gì!” Sau khi Lâm lão phu nhân rời khỏi web Phi Tấn, đại luật sư Chu cảm thán: “Ngay cả lão phu nhân chỉ gặp mặt một lần vào lúc trước cũng không cưỡng lại được.”
Đào Mộ vẻ mặt do dự, như đang suy nghĩ gì đó. Trong ấn tượng của cậu, vị Lâm lão phu nhân tuy có vẻ ưu nhã cao quý, hòa ái dễ gần, nhưng bản chất cũng không phải là người tốt lành gì. Có thể thấy điều này qua việc Lâm gia không có phòng hai phòng ba, người nắm quyền duy nhất tiến vào tập đoàn Lâm thị chỉ có con trai ruột của Lâm lão phu nhân.
Chu Thận Hành đột nhiên nói: “Haizz, cậu nói xem, sở dĩ Lâm tam kia biến thành thái giám cũng là vì cậu ta muốn hạ thuốc Thẩm Dục. Tuy trong chuyện này, Thẩm Dục là người bị hại, nhưng Lâm tam cũng đã biến thành như vậy, với tính tình của cậu ta, sao có thể buông tha Thẩm Dục?”
Đào Mộ khẽ nhíu mày, do dự nói: “Có lẽ là không đâu? Tôi thấy Lâm lão phu nhân có ấn tượng rất tốt về Thẩm Dục.”
“Dù có rất tốt thế nào thì cũng chỉ là người ngoài. Lâm Dung An chính là cháu trai ruột của bà ta, nghe nói trước giờ luôn là cháu trai được cưng chiều nhất. Bây giờ cháu trai mình thành thái giám, nếu lão phu nhân thật sự giận chó đánh mèo Thẩm Dục vì chuyện này, sao có thể khiến cháu trai mình khó xử vì một người ngoài?” Chu Thận Hành cười nhạo một tiếng, hắn cảm thấy suy nghĩ của ông chủ nhà mình rất ngây thơ: “Theo tôi thấy, Lâm lão phu nhân tốn 500 vạn mua đứt hợp đồng quản lý của Thẩm Dục, còn muốn dẫn Thẩm Dục đến Hương Thành, nói không chừng là có ý xấu gì đó.”
Còn muốn nổi tiếng ở Đông Nam Á? Chỉ với đám bùn nhão Thẩm Dục không trét được lên tường, ngay cả một ảnh đế như Nghiêm Thịnh cũng không kéo nổi, còn có thể trông cậy vào công ty quản lý nho nhỏ của Lâm gia ở Hương Thành?
“Dù sao đi nữa, nếu tôi là Thẩm Dục, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý lời mời này. Ký hợp đồng với công ty quản lý của kẻ thù, còn chạy đến căn cứ phát triển của kẻ thù. Vậy chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?”
Chu Thận Hành cứ cảm thấy ở đây có gì đó mờ ám, Đào Mộ cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cậu thật sự đã chán ngán Thẩm Dục và những cốt truyện đó rồi, dù sao cũng không phải là chuyện của cậu. Đào Mộ không thèm suy nghĩ nữa.
Nếu có dư sức, Đào Mộ thà đặt sức lực lên bộ phim tuyên truyền trưng binh vẫn chưa bắt đầu chuẩn bị kia. Dù sao bộ phim này cũng được chỉ đạo từ phía chính phủ, có chứa yêu cầu chính trị, nếu không phải có Lạc lão gia tử giật dây bắt cầu, chỉ sợ dù trước đó Đào Mộ có biểu hiện tốt đến đâu, giám sát sản xuất ra bộ phim truyền hình vừa nổi tiếng vừa có ratings cao đến mấy, cũng không đến lượt một người mới vừa ra mắt chưa được hai năm, đến cả vai diễn nam chính cũng chưa từng diễn như cậu ra mặt.
Đào Mộ vì để chứng tỏ web bullet screen rất coi trọng chuyện này, buổi sáng thứ tư kể từ ngày thăm bệnh trở về, cậu đích thân gọi vào hai số điện thoại mà Lạc lão gia tử đã đưa, liên hệ với người của quân đội và bộ tuyên truyền.
Sở dĩ kéo dài đến ba ngày là vì Đào Mộ muốn nhân khoảng thời gian ba ngày này để nhớ lại những bộ phim truyền hình bộ đội đặc chủng vô cùng tốt, có ratings và độ nổi tiếng ở kiếp trước —— bao gồm những đội ngũ biên kịch và tổ đạo diễn sản xuất những bộ phim truyền hình đó. Sau đó chọn ra 3 bộ phim kinh điển nhất trong số đó, giao cho người của quân đội và bộ tuyên truyền xét duyệt.
Ngoài ra, bản thân Đào Mộ cũng lén mang theo một chút vật tư cá nhân. Nhiệt độ xã hội do 《 Thời thượng phong vân 》 tạo ra trong thời gian phát sóng đã khiến Đào Mộ nếm được ngon ngọt khi sản xuất phim truyền hình của riêng mình. Cảm giác thành tựu này không chỉ do tăng nhiều ratings cho phim truyền hình, thậm chí phá vỡ kỷ lục rating trong cùng thời gian, tạo ra một làn sóng phim truyền hình hàng tuần mới phát sóng lúc 10 giờ tối. Huống chi Đào Mộ tự dựng phim để nâng người của mình, sau đó nhìn kịch bản mà mình suy nghĩ được cư dân mạng cả nước bàn tán sôi nổi, người mới được mình nâng trở thành thần tượng mới của toàn dân, cảm giác kiêu ngạo như một người cha già.
Đào Mộ nghĩ đây có lẽ là khoái cảm của nhà sản xuất ở sau màn. Minh tinh tận hưởng vinh quang vô hạn khi đứng trước sân khấu, trong khi các nhà sản xuất ở sau màn tận hưởng cảm giác phấn khích khi chỉ huy tình hình chung.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, Đào Mộ thực chất là một người có khát vọng kiểm soát mãnh liệt. Chỉ là Đào Mộ kiếp này đã học được một bài học sâu sắc, không biểu hiện ra rõ, nhưng cảm giác bất an và khủng hoảng tích tụ trong xương cốt vẫn không thể xóa bỏ trong thời gian ngắn. Có thể thấy được điều này từ việc cậu kiểm soát hơn 90% cổ phần của web Phi Tấn, web bullet screen, thậm chí những người quản lý cũng phải là những thành viên thân thiết nhất trong gia đình cậu, nhưng cổ phần bên Tư Bản Khiếu Hằng, Công Nghệ Skynet và web Lệ Đào thì tương đối ít, Đào Mộ chỉ chịu trách nhiệm xây dựng kế hoạch kinh doanh, từ hành động trong tiềm thức của cậu là có thể nhìn ra, cậu gần như không hỏi gì về chuyện quản lý nội bộ cụ thể.
Kiếp trước, vì bị chúng bạn xa lánh, mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi nên Đào Mộ mới nhảy lầu tự sát. Lúc ấy, người trên khắp thế giới đều chỉ trích Đào Mộ quá tham lam không biết đủ, tâm tư kín đáo, từng bước ép sát. Những người thân cùng huyết thống luôn bài xích và cảnh giác cậu vì điều này. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được cảm giác khi bị cha mẹ ruột và người anh trai mà mình ngưỡng mộ nhất đối xử với mình như một con sói. Cho dù Đào Mộ đã trọng sinh, nhưng bóng ma ở kiếp trước vẫn còn ở lại. Vì vậy trong tiềm thức của Đào Mộ, cậu cũng nghi ngờ bản thân có phải thật sự quá tham lam ác độc hay không nên mới khiến người bên cạnh không thể chịu đựng được.
Dẫn tới sau khi trọng sinh, Đào Mộ luôn phải cảnh giác trước những gì đã diễn ra với mình ở kiếp trước. Trong sâu thẳm, cậu luôn phân chia ra những thứ của riêng mình và những thứ của người khác. Những thứ của cậu, bao gồm sự nghiệp, người nhà, cậu đều giữ rất chặt, sẽ không bao giờ để người khác được chia một chén canh nào. Còn về đồ của người khác, Đào Mộ không thèm. Có thể hợp tác, đôi bên cùng có lợi là tốt nhất, mặc dù không thể hợp tác, chỉ cần gặp nhau và chia tay trong vui vẻ cũng được.
Vì vậy, Đào Mộ sẽ vô thức bộc lộ rõ thái độ này khi giao tiếp. Cậu không muốn khiến đối tác và bạn bè nghĩ rằng cậu quá tham lam, hoặc thậm chí là đe dọa sự nghiệp của bọn họ. Vì thế trong lúc hợp tác, cậu luôn duy trì khoảng cách. Dựa vào những kinh nghiệm và ký ức của kiếp trước, Đào Mộ cần phải duy trì tiếng nói trong dự án, bởi vì cậu muốn tối đa hóa lợi nhuận. Nhưng ngoài điều đó ra, Đào Mộ chưa bao giờ nghi ngờ về việc quản lý nội bộ của đối tác. Kể cả khi cậu đã trở thành đối tác thâm niên của Tư Bản Khiếu Hằng, mỗi lần làm xong báo cáo tài chính hoặc kế hoạch đầu tư, Đào Mộ vẫn gửi mail cho Lệ Khiếu Hằng. Đào Mộ chưa từng bỏ qua Lệ Khiếu Hằng để tìm các nhân viên khác của Tư Bản Khiếu Hằng để tìm hiểu về hoạt động nội bộ của công ty, cho dù đây là quyền lợi mà một đối tác như Đào Mộ có.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Lệ Khiếu Hằng luôn cảm thấy Đào Mộ có chút dè dặt khi ở với anh. Bất kể Đào Mộ xuất phát từ tị hiềm hay thật sự tin tưởng Lệ Khiếu Hằng. Ở một góc độ nào đó, loại thái độ quá nhấn mạnh vào việc quản lý và vận hành độc lập cũng là một loại từ chối và bài xích.
Cũng giống như việc từ đó đến giờ Đào Mộ vẫn không đồng ý lời mời của Lệ Khiếu Hằng và người Lệ gia, đến thăm nhà họ Lệ. Cũng may Lệ Khiếu Hằng không vội. Mặc dù anh đã là một ông già sắp 30, nhưng anh rất có kiên nhẫn, có thể khiến cho báo săn tiên sinh của nhà bọn họ có cảnh giác siêu mạnh dần dần mềm lòng.
Đề tài đi xa quá rồi. Chỉ cần nói, khi Đào Mộ đi gặp đại biểu của bộ tuyên truyền quân đội, cậu lấy tổng cộng bốn bản phác thảo. Ba bản phác thảo kia là bộ phim truyền hình kinh điển được Đào Mộ tóm tắt dựa trên ký ức kiếp trước của cậu. Chỉ có bộ thứ tư là có cốt truyện do Đào Mộ tự nghĩ ra.
Đại biểu cơ quan tuyên truyền quân đội là chiến hữu cũ của Lạc lão gia tử. Ngay sau khi Đào Mộ đến thăm Lạc lão gia tử, ông đã chủ động liên lạc với các chiến hữu cũ, nói với họ rằng ông đã kể chi tiết cho Đào Mộ về việc quay phim tuyên truyền trưng binh, có lẽ Đào Mộ sẽ sớm liên lạc với các ông, để các chiến hữu cũ chuẩn bị sẵn sàng.
Lạc lão gia tử cũng là tốt bụng nhắc nhở, sợ Đào Mộ lỗ mãng hấp tấp đi gấp quá sẽ bị người ta cho ăn canh bế môn*.
*Canh bế môn: đóng cửa từ chối tiếp khách.
Kết quả, đại biểu quân đội đợi 3 4 ngày mới nhận được điện thoại của Đào Mộ. Trong khoảng thời gian này, các chiến hữu cũ của Lạc lão gia tử ngày càng mất kiên nhẫn. Suýt nữa hiểu lầm Đào Mộ không để chuyện này trong lòng nên mới lười biếng trì hoãn như vậy.
Thế nên khi gặp nhau, bọn họ mới nhận ra Đào Mộ cực kỳ coi trọng chuyện quay phim lần này. Chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi, cậu đã lấy ra được bốn bản phác thảo.
Đại diện cơ quan tuyên truyền quân đội tức khắc chuyển từ giận thành vui mừng, cười nói: “Đào tổng là có chuẩn bị mà đến.”
Đào Mộ ỷ mình tuổi nhỏ mặt nộn, cười ngại ngùng, ngoan ngoãn nói: “Hai vị lãnh đạo đừng gọi con là Đào tổng. Cứ gọi con là Đào Mộ đi.”
Đại biểu quân đội đột nhiên mỉm cười: “Cũng đúng, tuổi của con cũng không nhỏ hơn con trai lớn của chú bao nhiêu. Con trai chú năm nay đã tốt nghiệp thạc sĩ, nó học nghiên cứu vật liệu composite tại Đại học Hàng Thiên. Đáng tiếc không có triển vọng như con.”
Đào Mộ cười khiêm tốn: “Lãnh đạo quá khen. Hổ phụ sao có thể có khuyển tử. Huống chi quý công tử còn là nhà khoa học. Nếu bàn về việc cống hiến cho quốc gia xã hội, anh ấy cống hiến nhiều hơn so với diễn viên chúng con.”
Đại biểu quân đội cười ha ha. Cảm thấy Đào Mộ không hổ là nhân tài do lão Lạc nhiệt liệt đề cử, quả nhiên rất biết ăn nói.
“Bộ phim 《 Huyết nhục trường thành 》 mà con đầu tư không tồi. Cực kỳ đẹp.” Đại biểu quân đội giơ ngón cái về phía Đào Mộ. Có lẽ do Đào Mộ tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa lại là người do chiến hữu cũ giới thiệu. Quan trọng nhất là Đào Mộ có danh tiếng rất tốt trên mạng. Trước đây web Phi Tấn còn khởi xướng hoạt động tuyên truyền trong hai lần Quốc khánh, cũng thực sự giúp quân đội đắp nặn hình ảnh tích cực và thân thiết với dân hơn. Tổng hợp các yếu tố này lại, đại biểu quân đội cầm lòng không đậu đối xử với Đào Mộ như con cháu trong nhà.
“Sau khi xem xong bộ phim này, có rất nhiều cựu thủ trưởng trong bộ phận của các chú cảm thấy nó rất chân thực, diễn xuất cũng vô cùng tốt. Kể từ khi bộ phim phát sóng đến nay, trong bộ phận xuất hiện phong trào nhớ lại những chuyện cay đắng ngày xưa. Mấy lão già các chú, mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm là lại ôm một ấm trà lớn ôn lại chuyện cũ, ngày nào cũng nhắc đến chuyện cũ khiến những người trẻ tuổi phiền muốn chết luôn.”
Đại biểu quân đội nói xong lại cười lớn một trận. Ông thần bí chớp chớp mắt nhìn Đào Mộ, đột nhiên đổi chủ đề: “Nói cho con nghe một ít tin tức nội bộ, 《 Huyết nhục trường thành 》 đã vượt qua vòng tuyển chọn nội bộ, trực tiếp lọt vào giải thưởng Lăng Tiêu, biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất. Cuộc cải cách của giải thưởng Lăng Tiêu năm nay, nhằm khuyến khích các diễn viên trẻ tập trung hơn vào các tác phẩm, mang đến nhiều tác phẩm hay hơn cho khán giả, vì vậy có thêm giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất. Trong bộ phim 《 Huyết nhục trường thành 》 này, con cũng là một vai phụ nhỏ cực kỳ hay, phân tích sâu sắc sự chuyển biến của nhân vật từ tích cực thành phản diện, rất có trình tự cảm xúc, cũng rất khiến người thổn thức. Hoàn toàn khác với nhiều bộ phim truyền hình có hình tượng phản diện một chiều và rập khuôn. Kỹ năng diễn xuất của con cũng được ban giám khảo công nhận, vì vậy giải thưởng người mới xuất sắc nhất này, con cũng nhận được đề cử.”
Đào Mộ lập tức sửng sốt, có hơi kinh ngạc nhìn đại biểu quân đội. Một mặt là không ngờ rằng năm nay giải thưởng Lăng Tiêu lại bất ngờ tung ra giải thưởng người mới xuất sắc nhất, kiếp trước chưa từng có sự thay đổi này. Mặt khác, cậu không ngờ mình chỉ đóng một vai phụ nhỏ xuất hiện chưa đầy ba tập, lại có thể nhận được đề cử giải thưởng người mới xuất sắc nhất nhờ vai phụ này.
Đại biểu quân đội cười ha ha, vỗ vai Đào Mộ rồi nói: “Kỹ năng diễn xuất có tốt hay không, không nằm ở việc lên sân nhiều hay ít. Con có dùng cả tấm lòng để diễn hay không, chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn thấy được. Thằng nhóc con phải tiếp tục cố gắng, các chú đều rất coi trọng con.”
Đào Mộ cười ngại ngùng, tiếp tục bán manh: “Con sẽ cố gắng.”
Trò chuyện xong, đại biểu quân đội mới cầm bốn bản phác thảo cốt truyện được Đào Mộ chuẩn bị kỹ càng lên xem.
Không biết có phải là số mệnh hay không, nhưng bản phác thảo đầu tiên mà đại biểu quân đội cầm đọc chính là bản do Đào Mộ viết.
Đại biểu quân đội đọc đại cương cốt truyện một lần, sau đó nhìn Đào Mộ bằng ánh mắt kỳ quái: “Nam chính này, chẳng lẽ là dựa vào hình ảnh nguyên mẫu của con để viết đúng không?”
Thiếu niên thiên tài diện mạo anh tuấn, khi còn ở nhà trường, thiếu niên là một nhân vật phong vân. Từ khi còn nhỏ đã học tán đả*, đồng thời thành thạo lập trình mã, là một hacker nổi tiếng trong nước. Thích chơi 《 Counter-Strike 》. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, thi đậu đại học kỹ thuật truyền thông tốt nhất cả nước. Trong thời gian huấn luyện quân sự, thiếu niên bị huấn luyện viên mắng vì nghịch ngợm gây sự, thiên chi kiêu tử lần đầu tiên nếm mùi thất bại hoàn toàn. Thế là tức giận bỏ học, nhập ngũ, thề rằng sẽ lấy lại mặt mũi…
*Tán đả (散打): Khi Trung Quốc bắt đầu hình thành bộ môn “Tán thủ đả lôi đài” hay “Tán đả” – Sanda, tức là Tán thủ thể thao bây giờ, Thái Lý Phật là một trong những “thế lực” đầu tiên xưng bá trên sàn Tán đả trước khi Tán thủ xuất hiện sự đồng hóa kỹ thuật đến tận ngày hôm nay.
Mặt già của Đào Mộ đỏ lên, có chút xấu hổ nói: “Cũng không coi như là lấy hình ảnh nguyên mẫu của con.”
Đại biểu quân đội vừa định trêu trọc Đào Mộ đừng khiêm tốn, lại nghe Đào Mộ nói tiếp: “... Kỹ năng viết văn của con không đủ, trước mắt chỉ có thể lấy ra một phần mười sức hấp dẫn của bản thân con!”
Đại biểu quân đội không kịp phòng bị bị Đào Mộ cắn một cái, hơi sửng sốt một chút rồi chợt cười to thành tiếng.
“Nếu đã như vậy, thế thì quyết định vậy đi.” Sau khi cười xong, đại biểu quân đội vỗ vỗ đại cương cốt truyện: “Chúng ta quay bộ này đi.”
Đào Mộ nghe vậy thì giật mình. Trong bốn kịch bản cậu đưa ra, chỉ có kịch bản của cậu là ít có thể đảm bảo về danh tiếng và ratings nhất.
“Chú không xem cách kịch bản khác sao?” Đào Mộ cẩn thận khuyên nhủ: “Nói thật với chú, đại cương cốt truyện này là con tự viết. Ba đại cương cốt truyện khác là con trích ra từ một số bộ phim quân sự nổi tiếng nhất trên mạng, Nếu chú thích ba bộ khác, con sẽ lập tức liên hệ với tác giả gốc ngay ——”
“Không cần. Bộ này khá tốt.” Đại biểu quân đội xua tay, ngược lại bình tĩnh hơn Đào Mộ nhiều: “Các chú vốn định kêu con làm nam chính. Nếu con đã dùng hình ảnh nguyên mẫu của mình để viết ra kịch bản này, vậy không phải rất đúng lúc sao.”
Hơn nữa, đại biểu quân đội chủ quan tin rằng, trước đó Đào Mộ đã giám sát việc sản xuất một bộ phim có thể nói là phim kháng chiến kinh điển như 《 Huyết nhục trường thành 》, lại còn tự chế tác bộ phim thần tượng đô thị hoành tráng là 《 Thời thượng phong vân 》. Đã hoàn toàn chứng minh tài năng chế tác của cậu.
Do đó, so với những bộ phim quân sự trên thị trường, đại biểu quân đội càng tin tưởng kịch bản của Đào Mộ hơn. Cho rằng Đào Mộ hoàn toàn có năng lực tự đảm nhận, có thể chế tác một bộ phim bộ đội đặc chủng kinh điển giống 《 Huyết nhục trường thành 》 và 《 Thời thượng phong vân 》.
“Nhưng con phải trau chuốt lại kịch bản này, Nam chính chỉ bằng một phần mười sức hấp dẫn của con thì sao mà được? Ít nhất phải gấp 10 lần.” Đại biểu quân đội mỉm cười trêu chọc.
Đào Mộ cũng không ngờ vị đại biểu quân đội này lại còn tin tưởng cậu hơn cả bản thân cậu. Tuy nhiên, Đào Mộ có thể nghĩ ra đại cương cốt truyện này, trong tiềm thức, cậu càng muốn tạo ra một bộ phim về bộ đội đặc chủng được thiết kế riêng dựa trên nguyên mẫu của bản thân.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, đặc biệt là các bạn nam, ai mà không có nguyện vọng làm anh hùng.
Trong mắt Đào Mộ, quân nhân chính là anh hùng vĩ đại nhất thời đại này.