Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 226

Edit + beta: Iris

Bầu không khí trong xe nhất thời có hơi xấu hổ.

Nguyên nhân chủ yếu là Đào Mộ nghĩ mãi không ra, đang nói chuyện đàng hoàng, sao Lệ Khiếu Hằng đột nhiên chuyển đề tài sang quỳ bàn phím và quỳ ván giặt đồ. Chẳng lẽ cái này cũng là truyền thống truyền từ đời này sang đời khác của Lệ gia?

Lệ Khiếu Hằng ôn tồn nói: “Nhà anh đông người, tính cả chú hai chú ba cô cả cô út, chỉ riêng trong nhà đã có hơn 20 người. Nếu tính thêm cả ông nội hai ông nội ba và ông cố, anh em họ ở bên họ hàng thân thích, số người trong nhà sẽ nhiều hơn. Mỗi năm gia đình họp mặt ngày Tết có đến bảy tám chục người.”

“Những thân thích này bình thường không có lui tới, chỉ gặp nhau vào họp mặt ngày Tết, chia tiền cổ tức, không đáng tiếc với gia đình anh. Có vài người sẽ ỷ vào thân phận trưởng bối để gây khó dễ cho tiểu bối, nói vài lời khó nghe.” Mà hầu hết những lời này đều hướng về phía con dâu cháu dâu.

Con dâu tiểu bối bị ấm ức trước mặt trưởng bối, vì ngại lễ nghĩa nên không trở mặt. Chỉ có thể đóng cửa lại giận dỗi. Vì vậy đàn ông Lệ gia đều luyện được bản lĩnh dỗ dành vợ, quỳ bàn phím quỳ ván giặt đồ chỉ là thao tác cơ bản. Lệ Khiếu Hằng mưa dầm thấm đất, không thầy dạy cũng hiểu từ lâu. Nhưng điều Lệ Khiếu Hằng không nói chính là, nếu Đào Mộ và anh cùng tham gia họp mặt gia tộc, anh chắc chắn sẽ không dung túng những thân thích chi thứ đó dùng danh nghĩa trưởng bối để gây khó dễ người mà anh thích, dù là nói một câu cũng không được.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Lệ Khiếu Hằng rời gia tộc, một mình gây dựng sự nghiệp sau khi học đại học. Trải nghiệm đau thương khi tốt nghiệp cấp 2 khiến Lệ Khiếu Hằng hiểu sâu sắc thế nào là “Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng”. Lệ Khiếu Hằng không muốn bị quy định của gia tộc trói buộc, càng không muốn nghe một số trưởng bối cậy già lên mặt chỉ trỏ lung tung, cũng chỉ có thể tự lập môn hộ.

Hiện giờ, Tư Bản Khiếu Hằng của Lệ Khiếu Hằng đã sớm trở thành trụ cột lớn nhất của tập đoàn Phong Hành, đồng dạng cũng là nguồn chi cổ tức lợi nhuận quan trọng cho nhiều thân thích chi thứ của Lệ gia. Tiếng nói của Lệ Khiếu Hằng trong gia tộc cũng ngày một lớn dần. Anh có vốn liếng hùng hậu để kiên trì nguyên tắc của mình, bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ. Tuyệt đối sẽ không giống cha của anh, dốc sức làm việc chăm chỉ cả đời để lo cho đại cục, còn thường xuyên phải chịu đựng những hành động nhỏ nhặt của các cổ đông.

“Nhưng em yên tâm, cho dù những trưởng bối đó nhìn thấy em, bọn họ cũng sẽ không thực sự dám làm khó em.” Nhận thấy Đào Mộ do dự, Lệ Khiếu Hằng mỉm cười trấn an. Anh không có nói dối. Dù sao trước khi quen biết Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng vẫn luôn chuyên quyền độc đoán, không cho phép người trong gia tộc nhúng chàm Tư Bản Khiếu Hằng của anh. Mà sau khi quen biết Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng lại có thể chủ động liên hợp với tập đoàn Phong Hành, phát triển một số dự án có tiềm năng lớn và lợi nhuận khổng lồ. Chưa kể sau khi Đào Mộ trở thành đối tác thâm niên của Tư Bản Khiếu Hằng, báo cáo phân tích mở khẩu đưa ra đã giúp Tư Bản Khiếu Hằng kiếm được lợi nhuận khổng lồ trên thị trường tài chính quốc tế.

Ở Lệ gia, dù là người ở nhà chính hay chi thứ đều là người thông minh, bọn họ đều có thể nhìn ra được sự tồn tại của Đào Mộ đã giúp bọn họ thu được bao nhiêu lợi ích. Vì vậy, giống như khi mẹ anh gả vào Lệ gia, bởi vì vốn liếng nhà mẹ đẻ hùng hậu, cũng như địa vị và ảnh hưởng của chủ tịch Lệ trong gia tộc nên không bị gây khó dễ nhiều, Lệ Khiếu Hằng tin rằng mình cũng có đủ năng lực để bảo vệ người mình thích không bị ấm ức.

Nghe anh nói vậy, Đào Mộ vô thức nhíu mày. Cậu không có nghi ngờ hứa hẹn của Lệ Khiếu Hằng, chỉ là không khỏi nhớ lại nỗi sợ bị cô út dùng đại pháp giục kết hôn trên bàn ăn —— Không thể không nói, cô út Lệ gia dùng đại pháp giục kết hôn bất chấp hoàn cảnh đã thật sự để lại bóng ma tâm lý cho Đào Mộ.

Mặc dù Đào Mộ không thích bầu không khí gia đình của Thẩm gia, nhưng hiển nhiên cậu cũng không thể tiếp thu cách sống chuyện nhà quá mức, thậm chí là hùng hổ dọa người của Lệ gia. Hơn nữa, người Lệ gia luôn nói bóng nói gió muốn công khai mối quan hệ của mình cũng khiến Đào Mộ hơi bất mãn.

Xuất phát từ thái độ có trách nhiệm, Đào Mộ cũng không muốn che giấu quan hệ yêu đương của cậu và Lệ Khiếu Hằng, thậm chí khi đối mặt với bạn bè thân thích, Đào Mộ vẫn chủ động tiết lộ sự thật. Nhưng xét đến kế hoạch sự nghiệp và hình tượng trên màn ảnh, Đào Mộ hiển nhiên không có ý định nói cho cả thế giới biết về mối quan hệ này. Vì vậy khi nghe Lệ Khiếu Hằng nói chuyện họp mặt gia đình, Đào Mộ không biết nên dùng thái độ thế nào để đối mặt với người Lệ gia, vô thức lựa chọn trốn tránh —— suy cho cùng, Đào Mộ cũng không phải là người có thể xử lý thành thạo quan hệ gia đình và mâu thuẫn gia đình. Nếu cậu có thể làm được điều này, kiếp trước đã không rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh, tuyệt vọng tự sát.

Bóng ma tâm lý hai kiếp không dễ gì xoay chuyển được. Đào Mộ không muốn làm Lệ Khiếu Hằng thất vọng, cũng không muốn bản thân chịu ấm ức. Đành phải trung hòa một chút, nghiêm túc nói: “Thật ra cũng không cần phải lo lắng như vậy, chỉ cần anh nhớ nói ngày họp mặt gia đình nhà anh tổ chức cho em biết trước, khi đến thăm nhà vào ngày Tết, em sẽ tránh đi ngày đó.”

Lệ Khiếu Hằng nghe Đào Mộ nói vậy thì hơi mất mát, nhưng anh cũng có thể hiểu suy nghĩ của Đào Mộ. Suy cho cùng, năm nay Đào Mộ mới 19 tuổi, còn ba năm nữa mới đạt độ tuổi tối thiểu có thể lãnh giấy kết hôn theo quy định của pháp luật. Hơn nữa, Đào Mộ còn là diễn viên. Dù là suy xét từ kế hoạch sự nghiệp hay từ những mặt khác, Đào Mộ hiển nhiên sẽ không bước vào hôn nhân quá sớm —— nếu như chỉ yêu đương, vậy thì còn lâu mới đến trình độ cùng tham gia họp mặt gia đình vào dịp Tết.

Đào Mộ cảm thấy mình đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, nhưng lại lo, liệu Lệ Khiếu Hằng có tức giận hay không. Nhất thời thành ra lo được lo mất. Cho đến khi Lệ Khiếu Hằng chủ động mở miệng ——

“Vậy cũng được.” Lệ Khiếu Hằng mỉm cười dịu dàng đồng ý. Nhìn Đào Mộ ngồi ở ghế phụ càng thêm bối rối, anh chuyển đề tài, dịu dàng trêu chọc: “Đề tài vừa rồi vẫn chưa nói xong đâu. Em thích bàn phím hay ván giặt đồ? Anh nhớ trong nhà hình như không có ván giặt đồ, nếu em cần, lát nữa chúng ta đến siêu thị.”

Vẻ mặt rối rắm của Đào Mộ lại nứt ra lần nữa.

Lệ Khiếu Hằng lén cong khóe môi. Tuy có hơi đau lòng, nhưng Lệ Khiếu Hằng vẫn cảm thấy, Đào Mộ bị cô út dùng đại pháp ép hôn có hơi chật vật, hơn nữa sau mấy tiếng đồng hồ mà vẫn còn sợ hãi, thậm chí còn vì thế mà từ chối tham gia họp mặt gia đình cùng anh, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu. Như thể cả người cậu bị lây dính bầu không khí khói lửa của gia đình. Không còn cố ý vô tình tách mình ra khỏi đám đông như trước kia. Mỗi một câu nói mỗi một hành động đều cân nhắc lợi ích tác hại, khách sáo nghiêm cẩn như một thước đo tinh tế.

Đào Mộ không hề biết hành vi lợi dụng lợi ích để duy trì mối quan hệ và kết giao nhân mạch trong vô thức của cậu đã bị Lệ Khiếu Hằng gán cho một tính từ hình dung như vậy trong lòng, cậu đang mất tự nhiên nhìn vẻ mặt trêu chọc của Lệ Khiếu Hằng, giải thích: “Cũng không phải em không thích người nhà của anh, em chỉ là… còn hơi chưa thích nghi được.”

“Anh có thể hiểu.” Lệ Khiếu Hằng gật đầu, đừng nói là Đào Mộ, ngay cả bản thân anh cũng có lúc bị người trong nhà chọc tức. Nếu không, lúc trước Lệ Khiếu Hằng cũng sẽ không hạ quyết tâm sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại nước M không về nữa. Nếu mình cũng đã không thích, Lệ Khiếu Hằng đương nhiên sẽ không cưỡng cầu Đào Mộ nhất định phải chấp nhận người Lệ gia.

Dù sao Đào Mộ đang yêu đương với anh, không phải yêu đương với Lệ gia.

Như bây giờ rất tốt.

Lệ Khiếu Hằng đưa Đào Mộ đến cửa tiểu khu. Sau khi xuống xe, quả nhiên Lệ Khiếu Hằng kéo Đào Mộ đến siêu thị mua ván giặt đồ nhựa màu tím. Sau đó ôm ván giặt đồ đứng ở cửa tiểu khu, lưu luyến nhìn Đào Mộ lên lầu.

Đào Mộ… Đào Mộ rời đi mà không quay đầu lại!

Bởi vì cần phải tiếp tục thảo luận chuyện chuẩn bị phim truyền hình với cha Tiểu Tề. Tối hôm nay, Đào Mộ kêu Lệ Khiếu Hằng đưa mình đến nhà hai người cha.

Lưu Diệu và Mạnh Tề cũng biết Đào Mộ đến Lệ gia lấy số đo may quần áo, cả ngày hôm nay căng thẳng muốn chết. Cực kỳ sợ Đào Mộ chịu ấm ức ở Lệ gia. Tống lão gia tử biết chuyện cũng lo lắng không kém hai người họ. Trước giờ cơm chiều, hai người đã đến đón Tống lão gia tử tới nhà. Từ khi Đào Mộ bước vào cửa, mấy ông cháu lập tức bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, muốn hỏi lại không dám hỏi. Cuối cùng vẫn là Đào Mộ nhìn không nổi nữa, chủ động giải thích.

Ba ông cháu tức khắc chấn động. Tính tình Lưu Diệu thẳng thắn nhất, lập tức thốt lên: “Người Lệ gia cũng giục kết hôn?” Hắn cứ tưởng những hào môn thế gia đó sẽ không dính khói lửa phàm tục như trên TV chứ! Không ngờ cũng giục kết hôn, lắm mồm, buôn chuyện như mấy bác gái cùng ngõ nhỏ.

Đào Mộ nghe cha Diệu hình dung, bất giác mỉm cười, thì lại nghe Lưu Diệu đắc ý: “Xem ra, vẫn là trưởng bối nhà ta cởi mở nhất. Tiểu Mộ con yên tâm. Cho dù đến 30 tuổi con vẫn không kết hôn, chúng ta cũng sẽ không giục con kết hôn.”

Tống lão gia tử thật sự sợ Đào Mộ đến 30 tuổi vẫn không kết hôn, nhìn về phía Lưu Diệu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

—— Thôi, con cháu có phúc của con cháu. Chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ, có kết hôn hay không cũng không quan trọng.

Cách đó mấy km, Lệ tổng ôm ván giặt đồ trở về chung cư hắt xì liên tục mấy cái.
Bình Luận (0)
Comment