Edit + beta: Iris
"Đào tổng." Lâm Dung An mỉm cười nghiền ngẫm nhìn Đào Mộ, chủ động chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Đào tổng vẫn xinh đẹp như xưa."
Đào Mộ nhíu mày. Không có người đàn ông nào thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, Đào Mộ cũng không ngoại lệ.
"Đã lâu không gặp, câu này nên nói Lâm tiên sinh mới đúng," Nói tới đây, Đào Mộ nhìn bộ quần áo càng lòe loẹt hơn trước kia của Lâm Dung An, mỉm cười trò chuyện: "Tinh tế hơn trước kia nhiều."
Sắc mặt Lâm Dung An khẽ thay đổi, hắn nói Đào Mộ trông không giống đàn ông, Đào Mộ lập tức đáp trả hắn đã không còn là đàn ông. Lâm Dung An cũng không ngốc, thậm chí còn vì gặp phải cảnh ngộ nào đó mà nhạy cảm hơn trước kia. Hắn đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đào Mộ.
Không hổ là người hắn nhìn trúng, tính tình quả nhiên rất nóng.
Lâm Dung An cong khóe môi, tiếp tục nói: "Hôm nay là lễ công chiếu đầu tiên của 《 Hắc Bạch 》, tôi đã mong chờ diễn xuất của Đào tổng từ rất lâu. Hy vọng hôm nay có thể mở mang tầm mắt."
Câu sau ngả ngớn hơn câu trước, thậm chí còn chứa ý châm ngòi. Cũng may hai nam chính của bộ phim là Chu Ngạn Thanh và Nghiêm Thịnh đều nổi tiếng là có tính tình tốt trong giới, không có vì lời nói của Lâm Dung An mà giận chó đánh mèo Đào Mộ khách lấn át chủ, ngược lại hơi cau mày, không đồng tình với lời khiêu khích của Lâm tam công tử.
"Vậy thì Lâm tiên sinh phải xem phim nghiêm túc hơn một chút. Dù sao suất diễn của tôi trong phim cũng không nhiều lắm." Vẻ mặt Đào Mộ thờ ơ: "Đương nhiên, nếu Lâm tiên sinh cảm thấy xem không đã ghiền, có thể lên mạng search 《 Huyết nhục trường thành 》, hoặc tìm kiếm các đoạn clip đã cắt chỉnh sửa của tôi. Coi như là nhấp chuột cống hiến cho web bullet screen."
Các đại lão ngồi ở hậu trường suýt nữa cười thành tiếng, lại lần nữa cảm nhận được sức mạnh miệng lưỡi của Đào Mộ. Chẳng những có thể hóa giải được lời nói chứa ý châm ngòi và mạo phạm của Lâm Dung An, còn thuận tiện tuyên truyền cho web bullet screen của mình. Quan trọng là đáp trả rất khí phách, không như Lâm tam công tử, nói chuyện quái gở ngấm ngầm hại người.
Lâm Dung An trò chuyện hai câu không chiếm được tiện nghi, mặc dù tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ là cười như không cười, nói lời sâu xa: "Được, tôi nhất định sẽ xem thật kỹ."
Đào Mộ không thèm quan tâm đến Lâm Dung An, đang định tìm chỗ ngồi thì thấy nữ nghệ sĩ vừa bị Thẩm Dục tát đỏ nửa khuôn mặt đi đến trước mặt Đào Mộ, tủi thân làm nũng: "Đào tổng, ngài đòi lại công bằng giúp tôi đi. Tôi chẳng qua chỉ là nói vài câu sự thật mà thôi, tên họ Thẩm kia lại thẹn quá hóa giận, còn đánh tôi. Sắp đến giờ lễ công chiếu đầu tiên rồi. Tôi cũng đâu thể dùng khuôn mặt in dấu tay lên sân khấu đúng không? Tôi biết gặp người ta thế nào đây?"
Không đợi Đào Mộ mở miệng, Thẩm Dục lạnh lùng nói: "Biết mình không thể ra gặp người thì cút về đi. Tôi thấy cô khỏi lên sân khấu nữa đâu."
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong đoàn phim đều cau mày lại, cảm thấy thái độ của Thẩm Dục quá kiêu ngạo. So với tiểu thiếu gia Thẩm gia vâng vâng dạ dạ trốn sau lưng người khác hồi trước, quả thực như hai người khác nhau.
Chẳng lẽ gia phong của Lâm gia ghê gớm đến mức này? Tuy là mưa dầm thấm đất, nhưng thỏ con cũng có thể biến thành con gà trống nhỏ sao? Thấy Thẩm Dục đang trong trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, Đào Mộ thầm bổ sung thêm: Còn là con gà chiến trong đám gà trống cơ!
"Sao nào, cậu còn muốn bênh vực kẻ yếu giúp cô ta?" Thấy Đào Mộ như đang suy tư quan sát, Thẩm Dục tiếp tục cười nhạo: "Nếu tôi nhớ không lầm, không phải Đào tổng có một chân với Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng sao? Xu hướng tính dục khác nhau, chẳng lẽ cũng biết thương hoa tiếc ngọc."
Đào Mộ thờ ơ cười nói: "Cái này thì liên quan gì đến thương hoa tiếc ngọc. Tôi chỉ là cảm thấy, là một người đàn ông, không ra tay đánh phụ nữ là phong độ cơ bản nhất."
Thẩm Dục cười nhạo một tiếng: "Tôi cũng cho rằng, làm người, không nói xấu sau lưng người khác mới là phong độ cơ bản nhất."
Thẩm Dục chỉ vào nữ nghệ sĩ bị hắn đánh một bạt tai, hỏi ngược lại: "Bây giờ cậu ra mặt thay cô ta, nhưng cậu có biết, vừa rồi cô ta mắng tôi bán thân cầu vinh, đắm mình trụy lạc trước mặt mọi người trong hậu trường hay không, còn nói tôi lúc trước bị người ta bỏ thuốc là cầu mà không được, thậm chí còn nói tôi cố ý đi theo Lâm tam ca là vì để lấy được tài nguyên như ngày hôm nay."
Không chỉ như thế, nữ nghệ sĩ kia còn dùng giọng điệu quái gở để châm chọc Thẩm Dục vứt dưa hấu để nhặt hạt mè, chỉ vì chút tài nguyên mà từ bỏ một người yêu tốt như Nghiêm Thịnh. Nữ nghệ sĩ kia còn tự xưng là fan của Nghiêm Thịnh, phải bênh vực Nghiêm Thịnh.
Lại không ngờ những lời cuối cùng đó đã trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất trên vết thương của Thẩm Dục.
Thẩm Dục liên tục cười nhạo: "Đúng là quá buồn cười. Tôi đường đường là nhị công tử Thẩm gia, muốn cái gì mà không có chứ. Chẳng lẽ còn vì chút tài nguyên mà bán đứng bản thân?" Nếu hắn thật sự có suy nghĩ đó, lúc trước đã không vui mừng phấn khởi công khai tình yêu của hắn và Nghiêm Thịnh, cuối cùng lại bị người yêu phản bội một cách đau khổ.
"Nếu cô ta dám ba hoa chích chòe thì tôi dám đánh cô ta." Hắn muốn cho mọi người biết, hắn không còn là Thẩm Dục luôn bị người khác bắt nạt như trước kia. Từ nay về sau, hắn sẽ tự bảo vệ bản thân, không bao giờ để bản thân bị thương nữa, cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai có cơ hội tổn thương hắn.
Nữ nghệ sĩ đứng bên cạnh Đào Mộ hừ lạnh một tiếng, ỷ có Đào Mộ bên cạnh, cô trực tiếp phản bác: "Nói dễ nghe thật đó. Còn đường đường là nhị công tử Thẩm gia? Cậu họ Thẩm hả? Cậu là cốt nhục ruột thịt của chủ tịch Thẩm? Trên người cậu chảy dòng máu Thẩm gia? Thẩm phu nhân chấp nhận cậu sao? Theo tôi được biết, chỉ vì chủ tịch Thẩm hiến thư viện để cậu được học ở Yến Ảnh, Thẩm phu nhân đã chạy đến làm loạn tại trụ sở chính của tập đoàn Thẩm thị. Dùng mọi cách buộc chủ tịch Thẩm thu hồi lại tất cả biệt thự cao cấp và công ty đã tặng cậu. Đại tiểu thư Thẩm gia còn chỉ vào mũi cậu mắng cậu không phải người nhà họ Thẩm."
"Còn luôn miệng nói mình là nhị công tử Thẩm gia, đừng tự lừa mình dối người nữa. Ai mà không biết Thẩm Dục cậu là đồ giả tu hú chiếm tổ. Chỉ là năm đó bị đại tiểu thư Thẩm gia đánh tráo nên cậu mới sống ở Thẩm gia một cách thoải mái dễ chịu suốt 19 năm. Sao nào, chuyện qua lâu rồi nên đồ giả cậu cho rằng mình là hàng thật? Còn nói tôi ba hoa chích choè. Nếu cậu thật sự không thèm khát hư vinh, ham phú quý, thì lúc trước khi thân thế bị phơi bày, cậu nên rời khỏi Thẩm gia. Đi tìm cha mẹ ruột của cậu. Cho dù không muốn rời đi, cũng không nên yên tâm thoải mái hưởng thụ tài nguyên của Thẩm gia như vậy. Đại tiểu thư Thẩm gia đối xử tốt với cậu như thế, không phải cậu cũng lấy oán trả ơn, hại cô ấy thân bại danh liệt sao?"
"Nếu tôi mà là người nhà họ Thẩm, một đồ giả hại thiên kim đại tiểu thư chân chính thành như vậy, tôi cũng thấy khó chịu. Một người lạnh lùng tàn nhẫn độc ác, lại giả vờ vô tội, chẳng lẽ không phải là một con sói mắt trắng sao? Nói thật thì Thẩm gia cũng đã tận tình tận nghĩa." Nữ nghệ sĩ chạm vào dấu tay trên mặt, câu nào câu nấy cũng sắc bén: "Đầu tư nhiều thứ trên người cậu như vậy, nếu đổi thành người khác đã sớm bò lên tuyến hai tuyến một. Còn cậu thì lại làm đến mức khiến bản thân bị nội địa phong sát, còn liên lụy đến Nghiêm ảnh đế cũng không thể ở lại nội địa, phải từ bỏ sự nghiệp trong nước, đến các chiến trường ở Hollywood. Một cơ hội tốt lại bị dùng thành như vậy, đúng là bùn nhão không trét lên tường được. Nói cậu không phải là người nhà họ Thẩm cũng đâu có sai."
"Cô --" Thẩm Dục không ngờ nữ nghệ sĩ có thể nói ra những lời như vậy. Lập tức nổi giận, càng thẹn quá hóa giận hơn. Hận không thể lại đánh cô thêm một bạt tai.
Ngặt nỗi sau khi nữ nghệ sĩ nói xong thì trốn ra sau lưng Đào Mộ. Bình thường cô có chơi Phi Tấn và web bullet screen, biết Đào Mộ và Thẩm Dục như nước với lửa. Cô tin Đào Mộ chắc chắn sẽ không để loại người như Thẩm Dục đánh cô.
Đào Mộ đúng là sẽ không để Thẩm Dục đánh cô. Cậu là một người đàn ông, dù là xuất phát từ lễ phép giao tiếp hay gì khác, tóm lại sẽ không để một người đàn ông khác đánh phụ nữ trước mặt cậu. Huống chi, hiện giờ đang ở hậu trường lễ công chiếu đầu tiên của 《 Hắc Bạch 》, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đang canh giữ. Dù Đào Mộ không có ý gì khác, cũng phải suy xét đến ảnh hưởng của đoàn phim.
Cậu không muốn tiêu đề trên báo chí ngày mai đều là tin tức "Diễn viên đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 không hợp nhau, vung tay đánh nhau ở hậu trường". Đặc biệt là Nghiêm Ngự mà Thẩm Dục sắm vai và nhân vật mà nữ nghệ sĩ sắm vai là một đôi vợ chồng ân ái trong phim.
Những người khác trong đoàn phim cũng suy xét đến mấy vấn đề này, vội đi lên can ngăn. Thẩm Dục lạnh lùng lườm nữ nghệ sĩ, tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng không nói lời nào.
Đầu Từ Mục Sâm như muốn nứt ra, nhưng vì cố kỵ hình ảnh nên chỉ nhỏ giọng trách mắng: "Đừng làm loạn nữa. Định dẫn paparazzi tới đây thật sao?"
Sau đó nghiêm túc dặn dò nhân viên công tác ở hậu trường tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện hôm nay với phóng viên truyền thông. Cũng may đã sắp đến giờ lễ công chiếu đầu tiên bắt đầu. Từ Mục Sâm nhanh chóng tống cổ các diễn viên đi thảm đỏ theo trình tự. Đặc biệt là tránh đi cùng Thẩm Dục và nữ nghệ sĩ nói chuyện như đâm người ta kia.
Nghiêm Thịnh nhíu chặt mày, đi đến bên cạnh Đào Mộ, vừa định nói gì đó thì bị đạo diễn Từ đạo kêu đi.
Đào Mộ hơi nghi ngờ nhíu mày, quan sát bóng lưng Thẩm Dục. Cậu cứ cảm thấy, sau khi Thẩm Dục đến Hương Thành, thiết lập tính cách của hắn có hơi khác biệt. Hoàn toàn không giống với Thẩm Dục trong ấn tượng của cậu.
Mà ở bên kia, Thẩm Dục cũng lạnh lùng dò hỏi Lâm Dung An: "Đã lấy được đồ chưa?"
"Đương nhiên là lấy được rồi." Lâm Dung An cười nói: "Nhưng cậu suy nghĩ kỹ chưa? Tự tiện đánh cắp tóc của người khác làm giám định ADN là phạm pháp. Cậu không sợ Đào Mộ lại gửi thêm thư luật sư cho cậu sao?"
"Vậy cậu ta cũng phải có chứng cứ chứng minh là em làm mới được." Thẩm Dục cười nhạo: "Trước kia là em quá ngu ngốc. Làm chuyện gì cũng thừa nhận, cho cậu ta có cơ hội tổn thương em. Bây giờ em không ngu ngốc như vậy."
Nói tới đây, Thẩm Dục nhìn về phía Lâm Dung An. Trên khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ hiện lên nụ cười như có như không: "Vả lại, những sợi tóc đó không phải là anh cho người đi trộm sao?"
Lâm Dung An nhướng mày, mỉm cười khen ngợi: "Không hổ là đứa con do Thẩm gia nuôi."
Thẩm Dục siết chặt nắm tay. Không sai, hắn mới là đứa con do Thẩm gia nuôi. Là người mà cha và anh cả thương yêu nhất. Chỉ cần hắn để cho cha và anh cả nhìn thấy năng lực của hắn, hắn nhất định có thể trở về Thẩm gia, một lần nữa lấy lại tất cả những thứ thuộc về hắn. Trước kia là hắn quá ngu ngốc, không biết quý trọng người nhà đã trả giả vì hắn, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.
Nhớ đến Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên trong lòng nảy sinh khúc mắc với hắn, Thẩm Dục âm thầm thề, chờ sau khi hắn trở về Thẩm gia lần nữa, hắn nhất định sẽ cố gắng lấy lòng mẹ và chị. Mẹ và chị từng yêu thương hắn như vậy, chắc chắn sẽ không giận hắn thật. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn, nhất định có thể dỗ được mẹ và chị.
Những người đó nói không sai, hắn ở Thẩm gia suốt 19 năm. Hắn được Thẩm gia nuôi lớn. 19 năm tình cảm, cho dù là nuôi con mèo con chó cũng có tình cảm rất sâu đậm, huống chi là nuôi một đứa bé. Thẩm Dục tin rằng tình thân ở chung sớm chiều với nhau chắc chắn có thể so sánh với máu mủ tình thâm. Hắn không tin mẹ và chị của hắn thật sự nhẫn tâm như vậy. Huống chi, người được gọi là Thẩm nhị công tử đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu...
Thẩm Dục đang miên man suy nghĩ, hắn không hề biết rằng, ở Hỗ Thành xa xôi ngàn dặm, Thẩm Nghiên vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người nào đó, sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì vui mừng hô lên: "Cái gì, tìm được người phụ nữ kia rồi?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thẩm Dục nói muốn chứng minh cho mọi người thấy mình không còn dễ bị bắt nạt, nghe ghê gớm đấy, nhưng hành động chứng minh lại khiến mình mắc ***:)))
Người ta chứng minh bằng cách tỏ ra mạnh mẽ, tự gây dựng sự nghiệp hoặc có những màn đáp trả khôn ngoan.
Mẻ thì chứng minh mình đã thay đổi và trưởng thành bằng cách đánh nhau, không những đánh nhau mà còn đánh phụ nữ, vãi lìn thật.
Lúc trước đọc sơ thấy lễ trao giải có drama, cứ tưởng drama của Mộ Mộ. Nhưng nhìn tình hình này thì hết biết là drama của ai luôn rồi, tại có Thẩm Nghiên xuất hiện lại và tìm được người.