Edit + beta: Iris
Không nhắc đến sóng ngầm trong giới phim ảnh. Bên phía Thâm Thành, cha con Thẩm gia bất lực nhìn mẹ con Thẩm phu nhân không hiểu sao nhận được tin tức rồi chạy đến làm loạn, cảm thấy rất mệt mỏi.
"Vì sao con lại đón nó đến Thâm Thành? Vì sao con còn liên hệ với nó? Có phải con đã quên mẹ của nó là đầu sỏ hại chết em trai của con hay không?" Thẩm phu nhân điên cuồng hét lên với Thẩm Thần, dáng vẻ đau đớn tột cùng như thể Thẩm Thần mới là hung thủ giết người.
Thẩm Nghiên cũng rất kích động hét lên với Thẩm Thần: "Anh, anh đừng bị dáng vẻ giả vờ đáng thương của Thẩm Dục che mắt. Anh đừng quên lúc trước nó đối xử với em như thế nào. Loại người này không hề có trái tim, cũng không biết báo đáp. Thẩm gia chúng ta đối xử với nó tốt như vậy, nếu nó biết ơn thì lúc trước đã không để mặc cư dân mạng bôi nhọ em và Thẩm gia. Loại người như nó chỉ biết quan tâm đến bản thân, anh có đối xử tốt với nó cũng vô ích."
Thẩm Thần không để ý đến lời của Thẩm Nghiên, hỏi ngược lại: "Sao hai người biết chuyện này?"
Thẩm Nghiên nhìn thoáng qua Trác Nghiêm cũng đang đứng trong phòng khách khách sạn nhưng không nói gì, hừ hừ hai tiếng: "Em gọi cho Trác Nghiêm, phát hiện anh ấy đang ở Yên Kinh. Là tự em đoán được, anh đừng hiểu lầm Trác Nghiêm. Anh ấy không có mách lẻo với chúng em."
Trác Nghiêm cười khổ một tiếng, nói: "Là tôi sơ suất."
"Con có gì mà sơ suất chứ?" Thẩm phu nhân lườm cha con Thẩm gia một cái: "Nếu không phải con và Nghiên Nghiên nói chuyện điện thoại với nhau, làm sao dì biết được hai cha con bọn họ lại còn nhớ mong đồ giả tu hú chiếm tổ kia."
"Mẹ!" Thẩm Thần cau mày: "Con đón Thẩm Dục đến Thâm Thành, tất nhiên có lý do của con."
"Con thì có lý do gì?" Thẩm phu nhân hùng hổ dọa người. Thẩm Nghiên cũng hát đệm theo: "Đúng vậy, loại người như Thẩm Dục, ngoại trừ khuôn mặt thì không hiểu gì cả. Nó có thể giúp gì được cho anh?"
"Chuyện trong giới kinh doanh, có nói em cũng không hiểu." Thẩm Thần không thể biểu lộ cảm xúc trước mặt Thẩm phu nhân, nhưng biểu lộ trước mặt Thẩm Nghiên thì không sao cả. Hắn có hơi phiền chán vì bị mẹ và em gái ép hỏi. Trong mắt hắn, phụ nữ Thẩm gia chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hưởng thụ vinh hoa phú quý là được. Không cần phải tham gia vào chuyện của công ty, càng không cần phải gây rắc rối ở nhà.
Không ai hiểu con trai bằng cha, Thẩm Thế Uyên có thể đoán được một chút suy nghĩ của con trai. Ông giống với Thẩm Thần, ôm một loại tin tưởng ngoài lý trí đối với Thẩm Dục. Hiện giờ chuyện thu mua Ái Thanh Mậu Dịch đang rơi vào bế tắc, tập đoàn Thẩm thị muốn chồng của Dụ Thanh Thanh cam tâm tình nguyện nhường đường thì cũng phải có vài biện pháp. Có lẽ Thẩm Dục chính là cánh cửa để đột phá.
"Con trai nói đúng. Chuyện kinh doanh phụ nữ các em không hiểu thì đừng nói bậy. Anh kêu Thẩm Dục đến đây, quả thật có chuyện cần nó làm. Em đừng đối xử quá tệ với nó, tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của Thẩm Dục." Thẩm Thế Uyên có thể dung túng vợ con làm bậy ở những chuyện khác, nhưng chỉ cần liên quan đến lợi ích của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Thế Uyên còn để ý hơn Thẩm Thần.
Thẩm phu nhân dám tức giận chất vấn con trai, nhưng trước mặt chồng lại không dám nói thêm chữ nào, chỉ có thể tức giận dẫn con gái rời đi. Trác Nghiêm cũng muốn đi theo, nhưng bị Thẩm Thần gọi lại.
"Tôi biết cậu rất có năng lực, tôi cũng rất nể phục coi trọng năng lực của cậu, nhưng đừng làm mấy chuyện dư thừa."
Trác Nghiêm tiếp tục cười khổ: "Xin lỗi, chuyện lần này là tôi sơ suất."
Sơ suất hay cố ý cũng như nhau thôi. Thật ra Thẩm Thần không quan tâm đến thủ đoạn của Trác Nghiêm. Hắn biết Trác Nghiêm muốn rắp tâm hại người, trước giờ Trác Nghiêm không có ra tay, Thẩm Thần vừa lợi dụng vừa đề phòng hắn. Bây giờ cuối cùng Trác Nghiêm cũng có chút động tĩnh nhỏ, Thẩm Thần muốn xem thử, rốt cuộc Trác Nghiêm muốn làm gì.
Chính vì hầu hết sức lực của Thẩm Thần đều đặt vào việc thu mua và Trác Nghiêm, cùng với Thẩm Dục, vì vậy không chú ý đến hành động của mẹ con Thẩm gia. Do đó hắn không biết, sau khi hai mẹ con Thẩm gia bị hai cha con cảnh cáo xong, quả thật không dám gây rắc rối cho Thẩm Dục. Nhưng bọn họ cũng không rảnh rỗi, để trút giận, bọn họ đối phó với Dụ Thanh Thanh trong tù. Không những thế, mẹ con Thẩm phu nhân còn tra ra được đứa con của Dụ Thanh Thanh và người chồng hiện giờ của bà, phát hiện ra rằng, mặc dù Ái Thanh Mậu Dịch đã rơi vào cảnh phá sản bị thu mua, nhưng đứa con của vợ chồng Dụ Thanh Thanh vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp, lập tức bị kích thích rất lớn.
Dựa vào cái gì con trai của bà bị vứt bỏ khi còn nhỏ xíu, đến bây giờ vẫn không biết sống chết ra sao, còn con của thứ bần hèn kia lại có thể sống thoải mái như vậy?
Khác với tình huống ở kiếp trước, kiếp này sau khi trùng sinh, do Đào Mộ cố tình né tránh Thẩm gia, nên nhị công tử Thẩm gia chân chính đã trở thành chấp niệm trong lòng Thẩm phu nhân. Mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy đau thấu ruột gan. Trong tình huống đó, Thẩm phu nhân đương nhiên không thể trơ mắt nhìn con trai của Dụ Thanh Thanh vui vẻ hạnh phúc? Vì vậy Thẩm phu nhân bỏ tiền thuê một đám côn đồ, canh trên con đường mà con trai của Dụ Thanh Thanh chắc chắn sẽ đi ngang qua khi tan học về nhà, đánh con trai của Dụ Thanh Thanh đến thương tích đầy mình, thậm chí còn có một gậy đánh lên ót của đứa nhỏ, khiến đứa nhỏ ngất xỉu tại chỗ.
Cha con Thẩm gia không hề hay biết chuyện này, nhưng chồng của Dụ Thanh Thanh là đương sự lại đau đến điếng cả người. Hắn phát hiện cha con Thẩm gia, một mặt dẫn Thẩm Dục tìm tới cửa, vừa thăm tù vừa đánh nước cờ tình thân với hắn, mặt khác lại đang âm thầm tra tấn Dụ Thanh Thanh, thậm chí còn thuê người đánh con trai duy nhất của hắn bị thương nặng. Điều này đã vượt khỏi hành vi vừa đánh vừa xoa.
Chồng của Dụ Thanh Thanh sống hơn nửa đời người, chỉ có một người vợ và một đứa con trai. Nếu nói hành động đón Thẩm Dục đến đây đánh nước cờ tình thân của Thẩm Thần khiến chồng của Dụ Thanh Thanh mềm lòng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện bán công ty, lấy tiền sống những ngày yên bình cùng vợ và con trai, vậy thì hành động cho người đánh con trai Dụ Thanh Thanh của Thẩm phu nhân, thậm chí còn đánh bị thương nặng đến mức ngất xỉu, đã đẩy chồng của Dụ Thanh Thanh về phía cực đoan.
Chuyện càng đáng sợ hơn là, do mẹ con Thẩm phu nhân cố tình giấu giếm, hơn nữa Trác Nghiêm còn giúp che giấu, nên chuyện này không lọt vào tai cha con Thẩm Thần. Thế nên khi chồng của Dụ Thanh Thanh gọi điện đến bày tỏ hắn bằng lòng để tập đoàn Thẩm thị thu mua, đồng thời sắp xếp lễ ký kết hợp đồng trong phòng họp ở Ái Thanh Mậu Dịch, cha con Thẩm Thần không hề phòng bị.
Sau đó, khi vừa mới vào phòng họp, Thẩm Thần thậm chí còn chủ động bắt tay tạo mối quan hệ tốt với chồng của Dụ Thanh Thanh, rồi trước mắt bao nhiêu người, bị chồng của Dụ Thanh Thanh vừa ôm vừa đâm vài nhát dao trên bụng.
Các nhân viên của tập đoàn Thẩm thị và các cổ đông của Ái Thanh Mậu Dịch có mặt trong phòng họp đều rất sốc. Mãi đến khi Thẩm Thần bê bết máu ngã xuống trong phòng họp, mọi người mới phản ứng lại, người thì gọi xe cứu thương, người thì báo cảnh sát.
Chồng của Dụ Thanh Thanh đâm người trước mặt mọi người, cũng không định chạy trốn. Khi bị vệ sĩ của Thẩm gia kéo ra, hắn gầm lên với Thẩm Thế Uyên bằng vẻ mặt hung ác: "Thẩm Thế Uyên tên khốn kiếp, hôm nay ông đây cũng khiến ông nếm thử cảm giác con trai bị người ta đâm chết. Thẩm gia mấy người khinh người quá đáng, coi ông đây là đồ ngu sao? Thẩm gia mấy người chắc chắn sẽ gặp báo ứng..."
Thẩm Thế Uyên không ngờ con trai của mình lại bị người ta đâm mấy nhát dao trong lễ ký kết hợp đồng. Khi vụ việc xảy ra, đầu óc ông ta trống rỗng, trong mắt toàn là dáng vẻ con trai bê bết máu. Phản ứng đầu tiên là kìm hãm chồng của Dụ Thanh Thanh lại, sau đó nhanh chóng đưa con trai đến bệnh viện.
Kết quả lúc đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói với Thẩm Thế Uyên, thận của Thẩm Thần bị đâm thủng, cần phẫu thuật ngay lập tức. Còn mẹ con Thẩm phu nhân hiện giờ đang tự khen thưởng cho mình bằng cách đi dạo phố mua sắm vì đã trừng trị mẹ con Dụ Thanh Thanh, tự cho rằng là đã báo thù trút giận, sau khi thấy được tin tức trên mạng thì cũng tức tốc chạy đến trước phòng phẫu thuật ở bệnh viện.
"Chồng ơi, A Thần thế nào --"
"Bốp" một tiếng, Thẩm phu nhân còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Thế Uyên đang đứng ngoài phòng phẫu thuật tát một bạt tai.
"Lúc trước anh đã dặn em thế nào? Nói em đừng làm chuyện dư thừa, em lại dám kêu người đánh con trai của Dụ Thanh Thanh bị thương nặng? Sao em không đánh chết nó luôn đi? Đúng là không ra thể thống!" Thẩm Thế Uyên oán hận lườm Thẩm phu nhân: "Bây giờ con trai bị người ta đâm đến mức phải vào phòng phẫu thuật, em hài lòng chưa?"
Thẩm phu nhân ôm gò má sưng tấy, tức khắc luống cuống: "Không, không thể nào, sao có thể vậy được. Sao anh ta dám --"
"Sao người ta lại không dám? Em hành hạ vợ người ta, đánh con trai người ta, một gia đình đang êm đẹp bị em hành hạ đến tan nát, anh ta có gì mà không dám?" Chồng của Dụ Thanh Thanh đâm người ở lễ ký kết hợp đồng, chuyện nghiêm trọng như vậy, đương nhiên cảnh sát sẽ vào cuộc điều tra rõ ngọn nguồn. Lúc đó sẽ biết rõ nguyên nhân hậu quả. Mặc dù chồng của Dụ Thanh Thanh đâm người là sai, nhưng Thẩm gia cũng không hề vô tội. Nếu không phải Thẩm phu nhân kêu người đánh con trai của Dụ Thanh Thanh, cha người ta cũng sẽ không trả thù như vậy.
Chồng của Dụ Thanh Thanh là người giàu có ở Thâm Thành*, mặc dù không phải là nhà giàu số một, nhưng do thuộc tính sen trắng của Dụ Thanh Thanh, luôn kiên trì làm từ thiện trong nhiều năm qua. Mà đứa con trai vô tội đang bị thương của Dụ Thanh Thanh rất ngoan ngoãn lanh lợi, tính cách ôn hòa, rất được giáo viên và bạn học yêu thích. Có thể nói đây là một gia đình vô cùng hạnh phúc, hơn nữa còn khá được dân chúng địa phương công nhận. Kết quả chỉ vì chọc phải nhà họ Thẩm mà rơi xuống kết cục này. Tuy lúc trước Dụ Thanh Thanh bỏ rơi đứa bé rồi bị Thẩm gia truy cứu tội bỏ rơi, xem như đã trừng phạt đúng tội, nhưng chồng và con của Dụ Thanh Thanh là vô tội. Nhà họ Thẩm hung hãn như thế, bảo sao bị đâm.
*Khúc này tác giả ghi nhầm là "Hỗ Thành".
Kể cả chú cảnh sát thụ lý vụ án, trên mặt pháp luật thì không tán thành hành vi quá khích của chồng Dụ Thanh Thanh, nhưng về mặt tình cảm, nếu vợ con của bọn họ cũng bị đối xử như vậy, bọn họ cũng rất muốn giết đối phương để báo thù.
Vì vậy, cho dù chuyện lần này Thẩm gia mới là người bị hại, nhưng sau khi báo chí đưa tin, dân chúng Thâm Thành đều đứng về phía chồng của Dụ Thanh Thanh, cho rằng Thẩm gia quá đáng nên mới bị trả thù. Sau khi cảnh sát biết được chuyện Thẩm phu nhân thuê côn đồ đánh người, còn muốn mời thẩm phu nhân về Cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Nếu lời buộc tội của chồng Dụ Thanh Thanh là đúng, Thẩm phu nhân cũng phải bị pháp luật trừng trị.
"Kẻ giàu có cũng không phải muốn làm gì thì làm." Vị cảnh sát Thâm Thành đến bệnh viện mời Thẩm phu nhân về Cục cảnh sát để điều tra là một người vừa mới tốt nghiệp không lâu, vẫn còn trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng, không nhịn được nói: "Đã là thời đại nào rồi, mọi người phải tuân thủ pháp luật."
Con trai vẫn còn đang nằm trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết, làm sao Thẩm phu nhân có thể phối hợp điều tra với cảnh sát được. Bà ta muốn ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trông chừng con trai của mình.
Đường đường là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị lại khóc lóc ầm ĩ ở nơi công cộng, mặc dù xung quanh không có người khác, nhưng cảnh tượng vẫn không mấy đẹp đẽ. Thẩm Thế Uyên không giấu được nét mặt, chỉ có thể đen mặt bảo vợ phối hợp với cảnh sát.
Lúc này Thẩm phu nhân mới nhận ra hành vi thuê côn đồn đánh người của mình là sai trái. Lập tức bối rối, kéo tay áo Thẩm Thế Uyên đau khổ cầu xin, kêu Thẩm Thế Uyên nghĩ cách cứu bà ta. Thẩm Nghiên đứng ở một bên bị dọa đến mức không dám ho he gì, sợ mình nói chuyện sẽ khiến cảnh sát chú ý, sau đó cô ta cũng bị cảnh sát dẫn đi luôn.
Cô ta không muốn đến Cục cảnh sát.
Phu nhân Thẩm gia bị cảnh sát bắt giữ, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thanh danh của Thẩm gia sẽ rất khó nghe. Thật ra Thẩm Thế Uyên muốn đè chuyện này xuống, nhưng ngặt nỗi nơi này là Thâm Thành, không phải Hỗ Thành, Thẩm gia không thể muốn làm gì thì làm. Huống chi, các doanh nhân Thẩm Thành luôn cảnh giác tập đoàn Thẩm thị cũng không rảnh rỗi, đã hợp lực để gây rắc rối cho Thẩm gia.
Vì vậy, đêm hôm đó, tin tức phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị thuê côn đồn đánh con trai của ông chủ Ái Thanh Mậu Dịch, khiến ông chủ Ái Thanh Mậu Dịch nổi điên đâm tổng giám đốc điều hành tập đoàn Thẩm thị, tổng giám đốc điều hành tập đoàn Thẩm thị rơi vào tình trạng nguy kịch và hôn mê, Thẩm phu nhân bị cảnh sát dẫn đi điều tra đã được đưa lên bản tin buổi tối Thâm Thành, thậm chí là trang nhất của các tờ báo lớn trên toàn quốc.
Sau khi loạt tin tức này được đưa ra, bất chấp đánh giá của dư luận, giá cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị là nơi đầu tiên bị ảnh hưởng. Nó đã giảm xuống dưới mức giới hạn hàng ngày trong vài ngày liên tiếp. Tại trụ sở của tập đoàn Thẩm thị ở Hỗ Thành xa xôi, các cổ đông khác đương nhiên không thể trơ mắt nhìn giá cổ phiếu của tập đoàn sụt giảm, lập tức triệu tập đại hội cổ đông để quy trách nhiệm cho Thẩm Thế Uyên, thậm chí còn muốn bãi miễn chức chủ tịch của Thẩm Thế Uyên.
Diêu gia vốn đang nấp trong bóng tối chờ ngày báo thù cũng nhảy ra. Diêu Thánh An không màng bản thân tuổi già sức yếu, chẳng những đích thân đứng ra liên lạc với các cổ đông tập đoàn Thẩm thị, khuyến khích các cổ đông nhất định phải kiên trì với quyết định bãi miễn chức chủ tịch của Thẩm Thế Uyên, mà còn tìm đủ mọi cách thu mua cổ phần tập đoàn Thẩm thị trong tay các cổ đông.
Thẩm gia lục đục nội bộ, Thẩm Thế Uyên vừa phải chăm sóc con trai đã phẫu thuật thành công nhưng vẫn chưa tỉnh lại, vừa phải giải quyết công việc của tập đoàn và sự truy hỏi từ công ty, kể cả dự án thu mua Ái Thanh Mậu Dịch đã không còn ai quan tâm, còn phải trao đổi với cảnh sát Thâm Thành, cố gắng nộp tiền bảo lãnh Thẩm phu nhân ra ngoài. Chưa kể phải tìm luật sư khởi kiện chồng của Dụ Thanh Thanh cố ý đả thương người. Do hiện giờ trên tay chồng của Dụ Thanh Thanh cũng có nhược điểm của Thẩm phu nhân, chồng có Dụ Thanh Thanh đề nghị hai nhà hòa giải riêng. Nếu không, hắn có ngồi tù, cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm phu nhân đã khiến con hắn bị thương.
Nói cách khác, nếu Thẩm Thế Uyên không muốn vợ của ông ta ngồi tù, vậy thì đừng truy cứu chuyện chồng của Dụ Thanh Thanh đâm người. Sau khi cơn bốc đồng nhất thời trôi qua, chồng của Dụ Thanh Thanh cũng đã nghĩ thông suốt. Hắn không muốn chôn cùng Thẩm Thần, hắn muốn giữ lại cái mạng để chăm sóc con của hắn và chờ vợ hắn ra tù. Không nhất thiết phải hủy hoại cả đời vì chuyện này.
Thẩm Thế Uyên đương nhiên không muốn chấp nhận lời đề nghị của chồng Dụ Thanh Thanh, nhưng ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn vợ mình ngồi tù. Ông ta muốn mượn thế lực của tập đoàn Thẩm thị để làm vài chuyện, nhưng hiện giờ bên tập đoàn Thẩm thị cũng không yên ổn. Các cổ đông phiền phức rảnh rỗi thì kiếm cổ tức, khi có chuyện thì gây rắc rối, tên khốn Diêu Thánh An kia lại còn chọn gây hấn. Thẩm Thế Uyên cảm thấy rất kỳ lạ, với chút tài chính hiện giờ của Diêu gia, sao lại có tự tin có thể mua được cổ phần trong tay các cổ đông khác của tập đoàn Thẩm thị?
Cho dù giá cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị sụt giảm trong 2 năm gần đây, nhưng dù sao tập đoàn Thẩm thị cũng là tập đoàn công nghiệp, nói thật, tuy tin tốt trên thị trường chứng khoán có thể là dệt hoa trên gấm, nhưng dù có là tin xấu cũng không gây trở ngại đến hoạt động bình thường trong tập đoàn. Nếu cổ đông tập đoàn có đầu óc sáng suốt, có lẽ sẽ không bán rẻ cổ phần cho Diêu Thánh An. Huống chi, ngay cả khi những cổ đông đó thật sự luẩn quẩn trong lòng bán cổ phần, thì tổng cổ phần của năm người Thẩm gia bọn họ cũng trên 51%. Vì vậy, Thẩm Thế Uyên không sợ thủ đoạn nhỏ nhặt của Diêu Thánh An, trừ khi Thẩm gia bọn họ cũng có người bán cổ phần đi.
Tuy là nói vậy, nhưng cả đống chuyện đòi mạng chồng chất kéo nhau đến, Thẩm Thế Uyên luôn xuôi chèo mát mái cũng cảm thấy mệt mỏi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã già đi chục tuổi. Phóng viên canh trước cửa bệnh viện chụp được bức ảnh ông ta tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, rất có dáng vẻ bi thương của một anh hùng ở tuổi xế chiều.
Chuyện của Thẩm gia ầm ĩ đến mức Đào Mộ đang ở Yên Kinh xa xôi chuẩn bị quay 《 Binh vương 》 cũng nhìn thấy từ các bản tin thời sự. Còn chưa kịp cảm thán thì bên Hương Thành, Lâm Dung An đang ngồi tù lại tuôn ra tin chấn động với truyền thông --
Đào Mộ sáng lập ra web Phi Tấn chính là nhị công tử Thẩm gia, trên tay hắn có chứng cứ vô cùng xác thực! Sau đó, khi Lâm Dung An nhận phỏng vấn từ phía truyền thông, hắn đã báo ra địa chỉ két sắt, trong đó có cất một bản báo cáo giám định ADN. Theo lời Lâm Dung An giải thích, bản báo cáo này mới là thật. Mẫu ADN trong bản báo cáo mà Thẩm Dục lấy ra trước đó không phải là của Đào Mộ. Nếu bên ngoài không tin, có thể dám định ADN lần nữa.
Tin tức này vừa được tuôn ra, truyền thông cả nước và quần chúng ăn dưa lập tức ồ lên.
Đào Mộ không chút phòng bị đột nhiên bị lột áo, tức khắc cảm thấy hỗn độn trong gió.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thấy Thẩm phu nhân chửi "tiện nhân", nếu để vậy thì bảo đảm sẽ có người bay vào nói là QT, nên đổi sang "hạ đẳng", nhưng kiểu gì cũng sẽ có người nói (thấy có mấy thánh soi ở truyện khác rồi), ngồi nghĩ một hồi thì nghĩ ra "bần hèn" với "con chó cái" đồng nghĩa, nhưng Thẩm phu nhân không thể nào chửi tục "con chó cái" được nên loại