Edit + beta: Iris
【 Cha ơi, cha ơi, ngoài trời đang đổ tuyết, vì sao anh trai nhỏ lại ngồi xổm bên ngoài rửa chén vậy! Anh ấy không lạnh sao? 】
【 Bởi vì anh trai nhỏ là trẻ mồ côi, không có cha mẹ chăm sóc anh ấy, nên phải tự kiếm tiền nuôi bản thân. Con phải ngoan ngoãn một chút, không được nghịch ngợm, nếu không cha mẹ sẽ đưa con đến trại trẻ mồ côi, để con giống như anh trai nhỏ kia. 】
Hóa ra mình bị cha mẹ vứt bỏ là vì mình không ngoan sao?
【 Mày cũng đừng trách tao. Đến cả cha mẹ ruột của mày cũng không cần mày, tao đã nuôi mày với tư cách là mẹ nuôi lâu như vậy, cho mày ăn cho mày mặc, đã là tận tình tận nghĩa rồi. 】
Hóa ra mình không ngoan chút nào hết, chỉ có cha mẹ ruột mới đối xử tốt với con cái.
【 Nghe nói gì chưa? Diễn viên đóng thế ở giường 52 mới là Thẩm nhị thiếu gia thật. Sắp từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi. 】
Hóa ra mình cũng có cha mẹ anh chị ruột, hóa ra mình không phải bị cha mẹ bỏ rơi vì không ngoan. Là tại y tá bất cẩn ôm nhầm con. Hóa ra...
【 Đứa nhỏ kia tâm tư quá sâu, tính tình lại không tốt. Sau khi về nhà cứ gây chuyện với Tiểu Dục khắp nơi, em thật sự nhìn không nổi nữa. Dù thế nào đi nữa, Tiểu Dục cũng là đứa bé chúng ta nuôi dưỡng 18 năm. Đứa nhỏ kia không thể hòa hợp với Tiểu Dục được sao? 】
Cha mẹ, không phải như thế, hai người là cha mẹ ruột của con, hai người phải đối xử tốt với con mới đúng chứ. Vì sao lại quan tâm đến đồ giả tu hú chiếm tổ kia?
【 Thẩm nhị thiếu gia kia quá xấu xa. 】
【 Đào Mộ, em khiến anh quá thất vọng. 】
【 Tôi không có đứa con trai như cậu, cậu cút khỏi Thẩm gia cho tôi. 】
Trăng hoa tháng 3, cảnh xuân ấm áp. Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài tiến vào cửa sổ, Đào Mộ ngơ ngác ngồi trước máy tính, xung quanh như có gió lạnh thổi qua, người cậu như ngâm dưới nước sông lạnh đến mức kết thành băng vào mùa đông, lạnh đến thấu xương.
Điện thoại rơi trên mặt đất liên tục rung lên, các diễn viên có mặt trong phòng nghỉ nhìn nhau. Ôn Bảo khom lưng nhặt điện thoại dưới đất lên, cẩn thận vỗ vỗ vai Đào Mộ: "Đào Mộ, điện thoại đang đổ chuông."
Đào Mộ hoàn hồn, cúi đầu nhìn dãy số hiển thị, nhận lấy điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài phòng nghỉ.
Điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác. Đào Mộ cầm điện thoại, đi qua hành lang yên tĩnh, đi xuống từng tầng cầu thang, đi ra ngoài ký túc xá, lúc này mới nhận cuộc gọi.
"Anh muốn nói cái gì?"
Bên kia điện thoại, Thẩm Thần cũng vô thức im lặng. Anh không phải là người nói nhiều. Kiếp trước, hắn có thể thờ ơ lạnh nhạt trước hoàn cảnh của Đào Mộ, bây giờ giữa hai người như cách nhau một đời, còn gì để nói chứ.
Huống hồ, Thẩm Thần cũng không biết mình nên nói gì với Đào Mộ. Hắn chỉ là vừa có một giấc mơ dài. Sau khi tỉnh lại, muốn nghe thấy giọng Đào Mộ. Về phần hắn, hắn cũng không có gì muốn nói với Đào Mộ. Kiếp trước, thật ra Đào Mộ rất thích nói chuyện với hắn. Khi cậu chật vật bị mấy kẻ ái mộ Thẩm Dục đuổi khỏi giới giải trí, được hắn dẫn vào công ty, ngày nào cũng bám theo hắn như cái đuôi nhỏ. Hỏi đông hỏi tây hỏi này hỏi kia, ồn ào đến mức khiến người ta đau đầu.
Nhưng Đào Mộ chết rồi. Chết ở kiếp trước, chết vào ngày sinh nhật thứ 28.
Đào Mộ của bây giờ cũng không có gì để nói với người làm anh là hắn.
Thẩm Thần im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: "Em... Muốn biết gì không?"
"Không có gì muốn biết cả." Đào Mộ nắm chặt điện thoại, giả vờ bình tĩnh: "Đừng mù quáng truy cứu những chuyện đã xảy ra, đừng nghe những lời một chiều từ một người trong cuộc. Đây không phải là thứ anh đã nói cho tôi sao?"
Kiếp trước xảy ra rất nhiều chuyện, bất kể lúc trước Thẩm Thần làm gì, sau này có hối hận hay không. Đối với Đào Mộ đã mất đi một mạng sống mà nói, đã không còn gì quan trọng nữa rồi.
Hô hấp của Thẩm Thần ngưng trệ, đau đớn từ vết thương lan ra khiến hắn hơi khó thở.
"Vậy cũng tốt." Thẩm Thần khẽ đè vết thương lại, hơi thở dốc, ngoại trừ câu đầu tiên để lộ chút cảm xúc, Thẩm Thần từ từ bình tĩnh lại, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế như trước: "Kiếp này, đừng quay lại Thẩm gia nữa."
Đào Mộ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Tôi hiểu. Đúng lúc, tôi cũng đang có ý này."
Không, em không hiểu.
Thẩm Thần siết chặt điện thoại, dùng sức đến mức đầu ngón tay hơi trắng bệch. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nói câu nào. Bởi vì người ở bên kia điện thoại, là đứa nhỏ hắn dẫn theo bên cạnh sáu bảy năm, tay cầm tay dạy dỗ từng bước một. Hắn biết cậu cũng như hắn, như thể hắn đang nhìn vào gương.
Vì vậy Thẩm Thần biết rõ, Đào Mộ lưng đeo một mạng và cả cuộc đời, chắc chắn sẽ không tin một chữ nào của hắn.
Nếu đã định sẵn là sẽ không được tin, vậy thì không cần phải nói ra.
Thẩm Thần cúp máy. Yên lặng dựa vào giường bệnh. Cửa phòng bệnh vang lên tiếng "lạch cạch" bị mở ra, Thẩm Thế Uyên mặc tây trang giày da, hai mắt đỏ sẫm bước vào, vui mừng nói: "A Thần, con tỉnh rồi?"
"Vâng." Thẩm Thần gật đầu, lập tức thu hồi suy nghĩ: "Cha, bây giờ mẹ thế nào rồi?"
"Vẫn còn đang trong trại tạm giam. Bây giờ cha đang nghĩ cách." Thẩm Thế Uyên vừa nói vừa đi đến bên cạnh Thẩm Thần, ân cần hỏi: "Con thấy thế nào? Bác sĩ có đến khám chưa? Nói thế nào? Còn đau không?"
"Con không sao." Thẩm Thần nhíu mày: "Điều kiện trong trại tạm giam rất kém, sức khỏe của mẹ lại không tốt. Vả lại mẹ nhát gan như vậy, vẫn nên nghĩ cách kêu người nộp tiền bảo lãnh trước ——"
"Bây giờ không được." Thẩm Thế Uyên ngắt lời Thẩm Thần, cũng nhíu chặt mày: "Bây giờ thanh danh của Thẩm gia không tốt, dư luận bên ngoài có ý kiến rất lớn với mẹ con. Nếu chúng ta nộp tiền bảo lãnh người vào lúc này, sẽ chỉ khiến hầu hết mọi người cảm thấy Thẩm gia có đặc quyền. Chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng chồng của Dụ Thanh Thanh đế tẩy trắng chuyện mẹ con đã làm."
Trong mắt Thẩm Thế Uyên, chồng của Dụ Thanh Thanh cố ý giết người trước mắt bao người nhưng không thành công, hành vi kiếm tiền lúc trước cũng không sạch sẽ, chỉ cần Thẩm Thế Uyên có thể nắm giữ chứng cứ xác thực, người nọ sẽ thành châu chấu sau thu, không nhảy nhót được bao lâu. Nếu đã chắc chắn sẽ chết, vậy hãy giúp Thẩm gia một chút trước khi chết.
Thẩm Thế Uyên đã kêu người đi chuẩn bị. Một mặt âm thầm điều tra chứng cứ buôn lậu lúc trước của chồng Dụ Thanh Thanh, mặt khác liên lạc với các nhà truyền thông lớn, chỉ chờ sau khi Thẩm Thế Uyên giao toàn bộ chứng cứ ra, các nhà truyền thông lớn sẽ đăng tải các tin tức liên quan về tội trái pháp luật của chồng Dụ Thanh Thanh, và chuyện Dụ Thanh Thanh cầm tiền nhưng lại bỏ rơi con nhỏ, khiến Thẩm nhị thiếu gian chân chính không rõ sống chết. Thẩm gia chỉ muốn đòi lại công bằng, chỉ là thủ đoạn hơi quá khích một chút, nhưng chồng của Dụ Thanh Thanh lại kiêu ngạo đến mức giết người trước mặt mọi người, sau khi đâm người còn dẫn dắt dư luận chửi rủa Thẩm gia. Thật ra Thẩm gia mới là người bị hại.
Đến lúc đó, dư luận đang lên men chắc chắn sẽ đảo chiều, Thẩm Thế Uyên sẽ nghĩ cách tẩy trắng cho Thẩm phu nhân, đồng thời tẩy trắng danh dự cho Thẩm gia và tập đoàn Thẩm thị. Vì vậy việc cấp bách hiện giờ là Thẩm phu nhân phải ở lại trại tạm giam. Bây giờ bà càng chịu oan ức thì hiệu quả phản ứng sẽ càng dữ dội khi dư luận đảo chiều.
Nói đến đây, Thẩm Thế Uyên không khỏi nhíu mày: "Con nhìn thấy tin tức Lâm Dung An nói chưa? Nếu Đào Mộ thật sự là con của nhà chúng ta thì tốt rồi. Web Phi Tấn của cậu ta có danh tiếng rất tốt trong cư dân mạng Hoa Hạ. Huống chi Đào Mộ cũng là chuyên gia trong chuyện này. Nếu web Phi Tấn chịu tẩy trắng giúp Thẩm gia..."
"Đừng trêu chọc Đào Mộ." Thẩm Thần thờ ơ ngắt lời Thẩm Thế Uyên: "Người kia và Lệ gia sau lưng rất phiền phức. Chắc cha cũng không muốn xua hổ nuốt sói biến thành dưỡng hổ vi hoạn* đúng không?"
*Dưỡng hổ vi hoạn (养虎为患): Nghĩa bóng là giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.
"Cha cũng cố kỵ điều này nên không có đáp lại lời suy đoán của bên ngoài." Thẩm Thế Uyên cười khổ một tiếng, vỗ vỗ vai Thẩm Thần: "Con yên tâm đi, Thẩm gia cuối cùng cũng là của con. Cho dù Đào Mộ thật sự là em trai con, cha cũng sẽ không thiên vị nó."
Thẩm Thần cười cười, không trả lời mà nói: "Con nghĩ vẫn nên nộp tiền bảo lãnh mẹ thì hơn. Dù sao cũng là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, cứ ở mãi trong trại tạm gia cũng không hợp lý. Một khi để lại ấn tượng phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị là tội phạm trong mắt người dân, chỉ sợ sẽ bất lợi cho danh dự của tập đoàn hơn."
Thẩm Thế Uyên hơi suy tư, cảm thấy lời của con trai cũng có lý.
"Còn có Trác Nghiêm," Thẩm Thần hơi dừng lại, nhắc đến cái tên này là trong lòng lại dâng lên tức giận: "Cậu ta có hành động gì không?"
"Giống như con đã đoán trước. Sau khi cậu ta tiếp nhận quản lý tập đoàn, đúng là có âm thầm điều tra chứng cứ phạm tội của các quản lý cấp cao và các cổ đông của tập đoàn Thẩm thị. Năng lực của thằng nhóc này không tệ, đúng là có bị cậu ta tra ra vài thứ. Chẳng qua có lẽ thằng nhóc này không ngờ rằng mấy thứ cậu ta tra được là do con cố ý thả ra."
Nói đến đây, Thẩm Thế Uyên bỗng thở dài một tiếng, không đành lòng, nói: "Nhưng các chú của con cũng là người lâu năm trong tập đoàn. Năm đó cũng có cống hiến rất lớn cho tập đoàn, con chắc chắn..."
"Năm đó quả thực các chú rất cố gắng. Con không phủ nhận rằng tập đoàn Thẩm thị có được thành tựu như hôm nay, không thể không kể công của bọn họ. Nhưng Thẩm gia cũng không có đối xử tệ với bọn họ, bọn họ cũng có nhận cổ tức từ cổ phần."
Thẩm Thần vừa mới tỉnh lại, lúc đầu cảm xúc thay đổi rất nhanh, sau khi nói chuyện nhiều với Thẩm Thế Uyên thì có hơi mệt. Uể oải dựa vào giường bệnh: "Nếu bọn họ chịu an phận kiếm tiền, đương nhiên con sẽ không vắt chanh bỏ vỏ. Nhưng bọn họ lại vừa cầm cổ tức từ cổ phần của Thẩm gia, vừa muốn gây chuyện. Người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi*, trong hai năm nay, đại hội cổ đông đã đặt ra quá nhiều ràng buộc cho chúng ta. Mặc dù không ảnh hưởng đến quyền lên tiếng của Thẩm gia, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu."
"Vậy là con muốn lợi dụng Trác Nghiêm, một lưới bắt hết bọn họ?" Thẩm Thế Uyên nhướng mày, vô cùng vui mừng nhìn con trai. Đứa con trai này của ông, không hổ là mang dòng máu Thẩm gia. Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.
Ánh mắt Thẩm Thần hơi lóe lên. Trước khi bị thương hôn mê, xét đến hoàn cảnh gia thế của Trác Nghiêm, quả thật Thẩm Thần có tương kế tựu kế, lợi dụng Trác Nghiêm để một lưới bắt hết đám lão già ăn no rửng mỡ chỉ biết đối đầu với hắn. Sau khi chuyện thành công thì buộc tội Trác Nghiêm thao túng thị trường chứng khoán một cách ác ý, đánh cắp cơ mật thương hiệu để tống cổ Trác Nghiêm.
Nhưng sau khi trùng sinh, Thẩm Thần không muốn nhẹ nhàng với Trác Nghiêm. Hắn không quên, kiếp trước Trác Nghiêm đã nhiều lần nhảy vào giữa Đào Mộ và Thẩm Dục.
Mặc dù Thẩm Thần luôn cảm thấy Đào Mộ của kiếp trước rất ngu, để ý quá nhiều những thứ không đâu. Nhưng dù Đào Mộ có ngu thì cũng là em trai mà hắn cầm tay dạy dỗ, được hắn nuôi dưỡng như con trai suốt 6 7 năm. Cuối cùng rơi xuống kết cục như vậy, Thẩm Thần không phủ nhận rằng có một phần nguyên nhân bên trong là do hắn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là người Thẩm gia đã bỏ mặc hoặc quạt gió thêm củi. Nhưng loại người như Thẩm Thần, hắn mãi mãi không cho rằng mình đã sai.
Huống chi, Thẩm Thần cảm thấy mình hoàn toàn không để ý đến sống chết của Đào Mộ. Kiếp trước, hắn đã hoàn thành nghĩa vụ của một người anh trai đối với Đào Mộ. Nếu thật sự muốn nói, Thẩm Thần chỉ để ý một chút mà thôi.
Để ý đến kẻ ngu được hắn cầm tay dạy dỗ, hoàn toàn tin tưởng và nghe lời hắn, không thể đi cùng hắn lâu hơn một chút, không thể bình an vui vẻ, sống thọ và chết tại nhà.
Chỉ thế mà thôi.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mấy nay mắc lên TP, dọn trọ mua đồ này nọ mệt xỉu, đến giờ mới rảnh được một chút, tuần sau là bắt đầu đi thử việc