Edit + beta: Iris
Cuộc trò chuyện diễn ra đến đây, dường như biến thành không còn lời nào để nói.
Ban đầu Thẩm Thần còn lộ ra chút biểu cảm trên mặt, nhưng sau đó dần trở về khuôn mặt không cảm xúc mà Đào Mộ từng quen thuộc nhất. Hắn yên lặng nhìn Đào Mộ một cái rồi đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn bỗng nghe Đào Mộ ở phía sau hỏi: "Anh nhớ lại nhiều ký ức như vậy từ khi nào?"
Thẩm Thần hơi khựng lại, nghiêng người tới, nói ra thời gian. Sau đó hắn nhìn thấy, đầu tiên là Đào Mộ sửng sốt, ngay sau đó như nhớ tới gì đó, một màu đỏ đỏ lập tức lan ra từ vành tai đến cổ. Sự đau thương buồn bực giữa mày bị cảm xúc tươi đẹp hòa tan, trông rất có sức sống.
Dáng vẻ này của Đào Mộ, Thẩm Thần chưa từng thấy trong ký ức bao giờ. Đào Mộ trong ký ức của Thẩm Thần chỉ có dáng vẻ thâm cừu đại hận, cầu mà không được, khí chất lăng lệ giữa mày như tuyết đọng trên đỉnh Everest, ngay cả ánh mặt trời nóng rực cũng không thể làm nó tan chảy.
Thẩm Thần yên lặng cảm thán dưới đáy lòng, hắn nhất thời có hơi thổn thức, đột nhiên nhận ra, có lẽ trải qua nhiều lần luân hồi như vậy, nhưng Đào Mộ chưa từng thực sự hạnh phúc. Là do bấy nhiêu kiếp đó cậu chưa từng được người nhà họ Thẩm toàn tâm toàn ý công nhận sao?
Thẩm Thần hơi tò mò, nhưng thật ra kết quả thế nào đã không còn quan trọng nữa. Thẩm Thần cảm thấy, ít nhất tại kiếp này, Đào Mộ thật sự đã nhận ra.
Đào Mộ không chú ý đến muôn vàn suy nghĩ của Thẩm Thần, cậu chỉ nhớ lại thời gian mà Thẩm Thần nói -- lại là lần đầu tiên cậu và Lệ Khiếu Hằng khụ khụ. Đào Mộ cẩn thận nhớ lại, lúc đó cậu vừa nhận được điện thoại của Thẩm Thần trùng sinh gọi đến, tâm trạng rất chấn động, vô thức gọi cho Lệ Khiếu Hằng. Lệ Khiếu Hằng bay từ Yên Kinh đến đây vào ban đêm. Hai người trò chuyện trong khách sạn hơn nửa đêm, chuyện sau đó thì diễn ra một cách tự nhiên.
Dựa theo cách nói của Thẩm Thần, về cơ bản hắn đột nhiên nằm mơ thấy nhiều ký ức như vậy sau nửa đêm. Nếu suy luận cẩn thận, đây chẳng phải là tiết điểm lần đầu tiên Lệ Khiếu Hằng tiến vào cậu sao?
Lại nghĩ đến lời Thẩm Thần nói Lệ Khiếu Hằng là ngoại lệ, là nhân vật chưa từng xuất hiện trong nhiều lần luân hồi, và chuyện năm đó Lệ Khiếu Hằng không hề bị Thẩm Dục ảnh hưởng, dẫn đến việc Đào Mộ luôn cầm ảnh của Lệ Khiếu Hằng để trừ tà khi đóng phim, cả chuyện vầng sáng cốt truyện càng lúc càng trở nên vô dụng sau khi Thẩm Dục gặp Lệ Khiếu Hằng...
Đào Mộ mơ hồ hiểu ra một vài chuyện. Có lẽ điều thật sự có thể phá vỡ vầng sáng không phải là vì cậu không còn chấp niệm gì với Thẩm gia, mà là người chưa bao giờ bị Thẩm Dục ảnh hưởng -- Lệ Khiếu Hằng, nói chính xác hơn là không bị vầng sáng cốt truyện ảnh hưởng.
Nhưng vì sao Lệ Khiếu Hằng đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu?
Sau khi nói chuyện với Thẩm Thần, Đào Mộ chỉ cảm thấy lượng tin tức quá lớn khiến tam quan của cậu bị hủy hoại, đầu óc chập mạch vô thức gửi video call cho Lệ Khiếu Hằng.
Đến khi người yêu ở đầu bên kia nhận điện thoại, nhìn khuôn mặt quá đẹp trai, đường nét rõ ràng của Lệ Khiếu Hằng. Đào Mộ chợt phát hiện mình không biết nên nói như thế nào.
Tại sao cậu luôn gặp phải những chuyện ly kỳ hơn cả phim truyền hình giả tưởng. Trùng sinh một lần còn chưa đủ, phải liên tục luân hồi, hơn nữa nếu không cẩn thận thì người bên cạnh sẽ hóa thành giấy, loại chuyện kỳ quái này, Lệ Khiếu Hằng thật sự sẽ tin sao?
Hiển nhiên, Lệ Khiếu Hằng vẫn sẵn lòng tin. Hoặc nên nói, Lệ Khiếu Hằng sẵn lòng tin mỗi một chữ của Đào Mộ.
"Em không phải kiểu người rảnh đến mức nói dối người khác." Trong video call, Lệ Khiếu Hằng cười dịu dàng với Đào Mộ, giọng nói ôn hòa an ủi: "Đừng lo lắng. Cho dù thế giới quan mà em từng trải qua có dáng vẻ gì. Có anh ở đây, ít nhất kiếp này, chắc chắn sẽ không khiến em thất vọng."
Từ lời miêu tả hơi lộn xộn của Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng kéo tơ lột kén, phân tích tổng kết, anh dễ dàng nhận ra, sở dĩ Đào Mộ liên tục luân hồi là vì mỗi một kiếp đều không có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của cậu.
Bởi vì cầu mà không được nên mới có chấp niệm, lại vì chấp niệm nên mới không ngừng luân hồi.
Lệ Khiếu Hằng chỉ là một người bình thường, không thể nào hứa hẹn quá nhiều. Nhưng điều duy nhất anh có thể chắc chắn là, ít nhất trong kiếp này, anh sẽ ở bên cạnh Đào Mộ. Giúp Đào Mộ có thể sống cuộc sống bình an vui vẻ, sống thọ và chết tại nhà.
"Cần anh qua đó với em không?" Lệ Khiếu Hằng đặt văn kiện đã xử lý xong qua một bên, cười hỏi.
Đào Mộ hơi do dự, mặc dù cậu rất muốn Lệ Khiếu Hằng lập tức xuất hiện bên cạnh cậu. Nhưng lý trí nói với cậu, Lệ Khiếu Hằng cũng có công việc của mình. Nhất là sau khi Đào Mộ đã giao cuốn sổ có mật khẩu cho Lệ Khiếu Hằng, Lệ Khiếu Hằng trong nửa năm gần đây quả thực rất bận vì muốn bảo đảm tối đa hóa lợi ích lớn nhất của cuốn sổ có mật khẩu. Vì vậy Đào Mộ cứ do dự, không muốn công việc của Lệ Khiếu Hằng bị trì hoãn vì mình!
Đào Mộ không muốn để lại ấn tượng cho người khác rằng cậu là một người dễ xúc động, mỗi khi xảy ra chuyện đều làm phiền người khác! Nhất là dưới tình huống người đó vừa mới biết được người thân cùng huyết thống ghét bỏ mình nhiều như thế.
Trong lòng Đào Mộ còn sợ hãi. Vì vậy cậu vô thức không muốn Lệ Khiếu Hằng cảm thấy cậu có bất kỳ điều gì không tốt.
Nghĩ đến đây, Đào Mộ vô thức cong khóe môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giọng nói ôn hòa: "Gần đây anh cũng rất bận, không cần đến đây đâu. Em không sao --"
Một tiếng thở dài ngắt ngang lời Đào Mộ nói. Lệ Khiếu Hằng rất bất đắc dĩ nhìn Đào Mộ, cong ngón tay lại gõ lên màn hình điện thoại, tiếng vang kia lọt vào trong tai Đào Mộ, như đang gõ vào trán cậu.
"Em phải nói là cần." Nụ cười của Lệ Khiếu Hằng không thay đổi, nhưng vô cớ lại có chút đùa giỡn: "Nếu em nói em cần anh, mong anh có thể lập tức bay đến bên cạnh em, vậy anh mới có thể yên tâm thoải mái đẩy hết mọi công việc cho trợ lý Khương."
Nói xong, Lệ Khiếu Hằng nhìn thoáng qua trợ lý Khương đang đẩy cửa đi vào.
Trợ lý Khương vừa mới vào phòng của sếp chuẩn bị báo cáo công việc, sắc mặt tối sầm lại: Sếp à, anh công khai nêu lý do trốn việc như vậy, còn cần người khác giúp anh cảm thấy yên tâm thoải mái sao?
Giọng nói hơi trầm mang theo ý cười nhè nhẹ, gợi cảm đến mức khiến tai Đào Mộ nóng lên. Tuy biết Lệ Khiếu Hằng đang cố ý trêu chọc để Đào Mộ có thể buông những lo lắng đó xuống.
Thật ra từ rất lâu trước kia, Đào Mộ không hề có hứng thú với loại phim thần tượng ngược chó, thậm chí còn có hơi khịt mũi coi thường. Dù sao thì mọi người cũng là người trưởng thành rồi, không cần dùng những chiêu trò nhỏ nhặt này để dỗ người vui vẻ. Huống chi hành động của Lệ Khiếu Hằng khá kiềm chế, thực tế khác xa so với tiêu chuẩn của phim thần tượng ngược chó.
Nhưng khi bản thân trở thành người được dỗ dành, ngay trong khoảnh khắc đó, cậu có cảm giác như mình là con chim non vừa rời xa tổ, sau khi bị mưa gió làm cho thương tích đầy mình thì được người nâng trong lòng bàn tay, thổi vào miệng vết thương. Trái tim vốn đang trống rỗng lập tức được lấp đầy.
Thực ra thế giới này rất lớn, ngoại trừ những người và những việc không xứng đáng kia, vẫn còn có rất nhiều người đáng để theo đuổi, đáng để trân trọng. Nếu trên đường đi có điều hối tiếc, vậy thì cách làm chính xác không phải là canh cánh trong lòng ôm nuối tiếc, mà là học được cách buông xuống, sau đó bắt đầu lại lần. Trên đường đời dài dằng dặc, sẽ luôn gặp được người thật sự tương thích với mình, có thể kết bạn đồng hành với mình qua những chặng mưa bão. Nếu có thể may mắn đi đến chặng cuối dĩ nhiên là tốt nhất, còn nếu tách ra giữa đường, ít nhất cũng từng trải qua rất rất nhiều cảnh đẹp chưa từng thấy.
- - cái rắm!
Đào Mộ phát hiện cậu thật sự không thích uống. Bất kể người khác nghĩ thế nào, theo quan điểm của Đào Mộ, cậu luân hồi nhiều lần như vậy, rất vất vả mới gặp được một Lệ Khiếu Hằng. Đương nhiên phải ôm chặt Lệ tổng nhà mình như người chết đuối ôm chặt khúc gỗ!
"Anh cũng biết mà đúng không? Em có kỹ năng trả thù đặc biệt!" Trong video, Đào Mộ kiêu ngạo cứng đầu nói những lời hung ác với Lệ Khiếu Hằng: "Nếu anh dám trèo tường, dám đối không tốt với em. Em sẽ cùng chết chung với anh, sau đó quấn lấy anh đời đời kiếp kiếp không buông!"
Mấy cái kinh nghiệm đặc biệt kia của em còn có thể dùng để uy hiếp anh?
Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì mỉm cười, nhưng biết Đào Mộ nhà mình có thể dùng chuyện này để đùa giỡn, có lẽ đã thật sự tiêu tan.
"Vậy phải làm sao đây?" Lệ Khiếu tỏ vẻ buồn rầu nhíu mày, hỏi Đào Mộ: "Anh muốn kiếp này đối xử tốt với em, còn muốn em đời đời kiếp kiếp quấn lấy anh. Có cách nào đẹp cả đôi đường không?"
Trợ lý Khương vừa mới bước vào văn phòng tổng tài nên không nghe được cuộc nói chuyện trước đó của Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ, bây giờ nghe một câu không đầu không đuôi, chỉ có thể bày ra vẻ mặt vô cảm. Không biết mấy ông sếp yêu đương vào có ngọt ngấy như vậy không, hay là do Lệ tổng và Đào tổng nhà bọn họ là tình huống đặc biệt.
Hiển nhiên Đào Mộ cũng bị lời yêu thương đột ngột của Lệ Khiếu Hằng làm cho nghẹn họng. Cậu ngẩn ra một lúc lâu, não mới miễn cưỡng quay trở về: "Anh thật đúng là..."
Ai nói Lệ tổng nhà bọn họ nhàm chán muộn tao? Đây thực sự là tay lái lụa đó!
Lệ Khiếu Hằng khẽ cười, vẫy tay với trợ lý Khương, ra hiệu trợ lý Khương đặt giúp anh một vé máy bay.
Trợ lý Khương nhìn sếp nhà mình trốn việc một cách quang minh chính đại, lòng cảm thấy mệt mỏi lạ thường.
Hắn rất nhớ nhung cái người cuồng tăng ca, không biết mùi giấm yêu đương là gì!
Bên kia video, lúc này Đào Mộ mới phát hiện trong văn phòng của Lệ tổng còn có người khác, nhớ lại những lời Lệ Khiếu Hằng vừa nói, Đào Mộ bừng tỉnh. Thì ra âm thanh vừa rồi không chỉ là Lệ tổng nhà mình gõ tay lên màn hình, e là còn có cả tiếng gõ cửa của trợ lý Khương.
"Sao anh không nhắc em một tiếng?" Đào mộ tin rằng Lệ Khiếu Hằng là người biết nặng nhẹ, chắc chắn sẽ không để trợ Lý Khương nghe thấy nội dung không nên nghe. Nhưng nghĩ đến vừa rồi mình không coi ai ra gì, đưa ra lời đe dọa khiến người khác phải nổi da gà!
Đào tổng có gánh nặng thần tượng ít nhất nặng một tấn tức khắc héo queo. Dùng móng vuốt che nửa khuôn mặt, không khỏi gào thảm thiết một tiếng: "Hình tượng của em!"
Lệ Khiếu Hằng mỉm cười, anh vẫn là thích dáng vẻ tươi tắn hoạt bát của Đào tổng nhà mình hơn!
Nhân tiện còn có thể khoe ân ái, để cho mọi người biết, kỳ thực Đào tổng nhà bọn họ cũng cực kỳ để đến anh!
Đào Mộ sợ mình bị mất mặt, hiển nhiên không nhận ra hình tượng của mình trong cảm nhận của Lệ tổng nhà mình. Về phần hành vi khoe khoang trắng trợn của Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ cũng thích.
Nếu nói trước đây Đào Mộ là một người vô cùng lý trí, cho dù yêu đương với Lệ Khiếu Hằng cũng không quên cân nhắc được mất. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, nói chính xác hơn là sau khi hai người mở lòng với nhau, Đào Mộ đã không còn cẩn thận như vậy nữa.
"Sau khi anh đến đây thì ở trong phòng em, hay em giúp anh đặt một phòng khác?" Đào Mộ ngẩng đầu, mặt hơi đỏ lên. Cũng may dạo gần đây bận việc đóng phim, làn da của cậu đã sạm đi hai tông, không thể thấy rõ được.
Ánh mắt Lệ Khiếu Hằng dịu dàng ngắm nhìn đường nét của Đào Mộ, nghe vậy thì nhướng mày, nói không chốt do dự: "Vẫn nên đặt một phòng khác đi."
Đào Mộ tiến tổ quay phim, xung quanh khách sạn toàn là phóng viên giải trí và các fans minh tinh hóng tin tức của thần tượng. Lệ Khiếu Hằng không sợ những phóng viên đó biết được hành tung của mình, dù sao mối quan hệ giữa anh và Đào Mộ đã là bí mật mà người trong nghề đều biết, những phóng viên này không có can đảm đưa tin.
Nhưng fans minh tinh hoặc fans cuồng thì khác, cho dù Lệ Khiếu Hằng có bản lĩnh cũng không có cách nào khống chế mọi người. Suy xét đến sự nghiệp và hình tượng của Đào Mộ, có rất nhiều chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Đào Mộ đương nhiên cũng có thể hiểu nỗi băn khoăn của Lệ Khiếu Hằng. Trên thực tế, đây cũng từng là băn khoăn của cậu. Dù sao thì cậu cũng từng lấy lý do là vì sự nghiệp để yêu cầu hai người sẽ công khai với bên ngoài khi cậu tốt nghiệp đại học. Hàm ý là trước năm 22 tuổi, cậu không muốn để quá nhiều người biết mối quan hệ của bọn họ.
Lúc đó Lệ Khiếu Hằng cũng đã đồng ý rồi. Nhưng bây giờ Đào Mộ nghĩ lại, cảm thấy yêu đương thì đã sao, nếu kiêng kỵ quá nhiều cũng trở nên vô vị. Biết thì biết đi! Dù sao thì quốc gia cũng đã thông qua 《 Luật hôn nhân đồng tính 》. Bọn họ là quan hệ yêu đương tuân theo luật pháp và quy định của quốc gia. Chẳng lẽ còn phải giấu giếm?
Nghĩ đến đây, Đào Mộ nói với giọng quả quyết: "Cái đó, kinh phí đoàn phim eo hẹp, em không có tiền đặt phòng cho anh. Anh chịu khó ở chung với em đi!"
Nói đến đây, Đào Mộ vô thức khụ một tiếng, ngón trỏ gãi gãi lông mày, vành tai đỏ bừng: "Em bận rồi, không nói chuyện với anh nữa."
Nói xong, Đào Mộ lập tức cúp máy như bị lửa đốt, chỉ còn lại một mình Lệ tổng cười ngây ngô nhìn màn hình đen thui.
Liệu đây có phải là, anh có danh phận rồi phải không?!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Nhìn hai người nói chuyện mà quắn quéo hết lên >