Edit + beta: Iris
"Anh sửa lại tên công ty?" Thẩm Dục nhìn Diêu Văn Tiêu với vẻ mặt phức tạp.
Trong lúc đang đợi thông báo ở quầy lễ tân, Thẩm Dục đã chú ý đến điều này. Dục Tiêu Truyền Thông năm đó của Diêu Văn Tiêu đã đổi thành Văn Tiêu Truyền Thông. Vốn dĩ Thẩm Dục cho rằng bản thân không thèm để ý, nhưng khi thật sự nhìn thấy tất cả những điều này, Thẩm Dục vẫn cảm thấy chua xót trong lòng, như thể có thứ gì đó mất đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Diêu Văn Tiêu hơi nghiền ngẫm quan sát vẻ mặt thất hồn lạc phách như đang bị tổn thương vô cùng to lớn của Thẩm Dục, cảm thấy rất thú vị.
"Nếu không thì sao?" Diêu Văn Tiêu nhìn thẳng vào Thẩm Dục, bình tĩnh hỏi: "Em cảm thấy anh không nên sửa lại tên công ty?"
"Em không có ý này." Thẩm Dục giải thích trong vô thức: "Chỉ là em, có hơi đau lòng."
"Em đau lòng cái gì?" Diêu Văn Tiêu cười nhạo một tiếng. Hắn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt luôn luôn bày ra vẻ ngây thơ vô tội, mãi mãi không biết mình sai ở đâu của Thẩm Dục, đột nhiên cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị.
Có rất nhiều chuyện, khi hãm sâu vào thì nhiều người không chú ý đến, nhưng một khi thoát ra khỏi mê chướng, đứng xem với thái độ của một người ngoài cuộc, sẽ phát hiện có rất nhiều chi tiết hoàn toàn khác với trong ấn tượng.
Chẳng hạn như, Diêu Văn Tiêu luôn cảm thấy Thẩm Dục là một người không hề có lòng dạ, không hề có tâm cơ, nhưng trên thực tế, Thẩm Dục ngay cả cách nói chuyện cũng rất điêu luyện. Dáng vẻ ậm à ậm ờ muốn nói lại thôi, nếu đổi thành Diêu Văn Tiêu ngu ngốc lúc trước, có lẽ đã não bổ không ít. Diêu Văn Tiêu không khỏi nhớ tới những năm đó, mỗi lần hắn nhìn thấy Thẩm Dục bày ra dáng vẻ bị ấm ức cực lớn là đã nóng lòng muốn đứng ra, không phân rõ xanh đỏ trắng đen đã chỉ trích đối phương bắt nạt Thẩm Dục, thậm chí còn ngu ngốc trút giận cho Thẩm Dục một cách không đầu không đuôi, thì cảm thấy buồn cười.
"Anh..." Thẩm Dục nhìn nụ cười mỉa mai trên mặt Diêu Văn Tiêu, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt: "Anh đừng nói như vậy. Chỉ là em cảm thấy, chúng ta đã từng hạnh phúc như vậy, bây giờ lại... Mãi mãi không thể trở về được nữa, nên mới có chút cảm thán, có chút đau lòng."
"Xì!" Diêu Văn Tiêu khẽ cười thành tiếng, nhưng không nói gì, mà hỏi: "Từ trước đến nay em luôn là người không có việc gì sẽ không đến Tam Bảo Điện. Bây giờ vì sao đến tìm anh?"
Thẩm Dục nhíu mày. Hắn cảm thấy thái độ của Diêu Văn Tiêu không thân thiện như trong tưởng tượng của hắn. Thẩm Dục hơi do dự, vô thức cắn môi, bị xem nhẹ thế này thật khiến tâm trạng khó chịu. Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Anh biết Đào Mộ là nhị công tử Thẩm gia chân chính đúng không?"
Diêu Văn Tiêu nhướng mày: "Em muốn nói cái gì?"
"Anh cũng biết, bây giờ Thẩm gia đã mất đi tập đoàn Thẩm thị, đã không còn như trước. Cha em bị bệnh phải nằm viện, ngay cả một hộ công cũng không mời nổi. Em chỉ là nghĩ, nếu Đào Mộ đã là con cháu Thẩm gia, cậu ta phải có nghĩa vụ chăm sóc --"
"Nghĩ vụ?" Diêu Văn Tiêu không đợi Thẩm Dục nói xong đã cười nhạo: "Không nói đến chuyện rốt cuộc Đào Mộ có là cốt nhục Thẩm gia hay không. Em có hiểu luật pháp không? Đào Mộ đã có người nhận nuôi, người cha trên luật pháp của cậu ta là Lưu Diệu và Mạnh Tề, cậu ta không có nghĩa vụ gì với Thẩm gia cả."
"Nhưng dù sao Đào Mộ cũng là cốt nhục Thẩm gia --"
"Thì đã sao?" Diêu Văn Tiêu nghiêng đầu quan sát Thẩm Dục: "Không phải em cũng là con của Dụ Thanh Thanh hay sao? Dụ Thanh Thanh ngồi tù, cũng đâu có thấy em gánh vác nghĩa vụ con cái, đi đưa một bữa cơm tù nào."
"Anh --" Thẩm Dục bị đáp trả đến á khẩu. Hắn không ngờ Diêu Văn Tiêu lại nói như vậy, đành phải trốn tránh không trả lời: "Cái đó không giống."
"Vậy em nói cho anh biết, không giống chỗ nào?" Diêu Văn Tiêu xoay bút máy, hứng thú truy hỏi.
"Dụ Thanh Thanh là bị phạt vì tội bỏ rơi, bà ta bỏ rơi nhị công tử Thẩm gia chân chính, chồng bà ta là vì đâm anh cả bị thương, hai người họ ngồi tù là bị trừng phạt đúng tội. Nếu lúc này em đi thăm bà ta, chẳng phải sẽ khiến cha và anh cả đau lòng sao. Thẩm gia nuôi dưỡng em hơn 20 năm, em đã không thể báo đáp cái gì, đâu thể làm ra loại chuyện khiến bọn họ đau lòng được."
"Nhưng Đào Mộ thì khác. Mẹ và chị thật lòng muốn tìm con trai, em trai về. Huống hồ cha còn bị bệnh. Nếu lúc này, Đào Mộ có thể trở về Thẩm gia --"
"Là em có thể quăng cái gánh nặng Thẩm gia cho Đào Mộ đúng không?" Diêu Văn Tiêu ngắt lời Thẩm Dục. Hắn dựa lưng vào ghế, vỗ tay: "Anh đúng là không nhìn ra, Thẩm gia nuôi em 20 năm, bỏ ra biết bao nhiêu tiền bạc và sức lực lên người em. Bây giờ chỉ mới kêu em chăm sóc Thẩm Thế Uyên ở bệnh viện có mấy ngày, em đã chịu không nổi?"
"Em không có!" Thẩm Dục tỏ vẻ tủi thân vì bị đổ oan, hai tay siết chặt thành nắm đấm, tức giận đến dậm chân: "Diêu Văn Tiêu, sao anh có thể nghĩ em như vậy? Cho dù bây giờ chúng ta không phải là bạn bè, nhưng dù sao cũng từng là trúc mã. Chẳng lẽ trong lòng anh, em là thứ kinh khủng như vậy sao?"
"Chẳng lẽ anh nói sai?" Diêu Văn Tiêu nhún vai: "Không phải là em muốn quăng gánh nặng Thẩm gia, mà chỉ đơn giản là ngứa mắt Đào Mộ. Em nhìn thấy cậu ta sống thoải mái, em sẽ khó chịu. Vì vậy muốn kéo Đào Mộ vào vũng bùn Thẩm gia này? Kêu một người chưa từng sống ở Thẩm gia, một người xa lạ về mặt pháp luật phải chịu gánh nặng già trẻ lớn bé Thẩm gia?"
"Tuy nhiên, em dựa vào cái gì cho rằng, đứa con nuôi được Thẩm gia yêu thương trong lòng bàn tay suốt 20 năm thì không muốn phải gánh vác trách nhiệm, còn một người ngoài chưa từng sống ở Thẩm gia lại bằng lòng gánh vác?"
"Em không có --"
"Để anh đoán thử xem," Diêu Văn Tiêu gõ mặt bàn, tiếp tục phân tích: "Với tính cách của Đào Mộ, hiển nhiên là không muốn nhận thân với Thẩm gia. Lúc trước khi Thẩm gia vẫn còn thịnh vượng đã không muốn nhận thân, huống hồ hiện giờ Thẩm gia đã trở nên nghèo túng. Nhưng em thì muốn ép Đào Mộ và Thẩm gia nhận thân, vì vậy em đến tìm anh, có lẽ là muốn mượn Văn Tiêu Truyền Thông dẫn đường dư luận, tạo áp lực cho Đào Mộ đúng không?"
Diêu Văn Tiêu nghiền ngẫm cong khóe môi: "Thẩm Dục, sao trước kia anh không phát hiện, em còn có tâm cơ thế này?"
"Em không có!" Bị Diêu Văn Tiêu dùng từng câu một vạch trần suy nghĩ sâu thẳm trong lòng, thậm chí còn phơi bày những suy nghĩ điên cuồng ra dưới ánh mặt trời, sắc mặt Thẩm Dục hết xanh lại trắng, đột nhiên lắc đầu phản bác: "Em không có như vậy. Chỉ là em nghĩ, bây giờ cha vất vả như vậy, nếu có thể nhìn thấy đứa con thật sự, ông ấy sẽ vui vẻ hơn."
Diêu Văn Tiêu cười nhạo: "Lúc trước em đâu có nghĩ như vậy."
"Còn nhớ lúc trước Thẩm gia đến Hương Thành muốn nhận thân với Đào Mộ, em đã làm thế nào không?" Diêu Văn Tiêu cố tình chỉ ra: "Cấu kết với Lâm Dung An làm giả xét nghiệm ADN, còn chạy đến sân bay Hương Thành ngăn cản người nhà họ Thẩm, bị Thẩm phu nhân tát một bạt tai. Việc này cũng mới trôi qua chưa được bao lâu, chẳng lẽ em quên rồi?"
Diêu Văn Tiêu xé nát tấm màn che của Thẩm Dục, ép Thẩm Dục phải nhìn thẳng vào lòng tham và dục vọng trần trụi của mình: "Nói đến cùng, em chỉ là thích quyền thế phú quý của Thẩm gia. Một khi Thẩm gia không thể cung cấp hoàn cảnh mà em muốn cho em nữa, em sẽ vứt bỏ Thẩm gia như đôi giày rách. Giống như lúc trước em đã làm với anh."
Diêu Văn Tiêu bình tĩnh nói: "Ngay từ ban đầu, thứ em để ý căn bản không phải là tình thân Thẩm gia, giống như lúc trước em không phải là để ý đến tình hữu nghị giữa hai chúng ta. Nếu đã vậy, em cần gì phải vất vả giả vờ như vậy. Rõ ràng là có lòng tham, là muốn giành thân phận, địa vị và cuộc sống không thuộc về mình, cần gì phải giả vờ là mình tốt đẹp, là người lương thiện hồn nhiên trọng tình trọng nghĩa? Em sống không mệt sao? Hay là, em giả vờ lâu vậy rồi, ngay cả bản thân cũng bị lừa luôn?"
Rắc rắc!
Như thể có sự kiên trì nào đó sâu thẳm trong lòng bị phá vỡ, Thẩm Dục chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng xông thẳng vào đầu, bất giác rùng mình. Hắn không nhịn được siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Diêu Văn Tiêu, lòng tràn đầy oán hận nói: "Anh nói bậy. Anh nói bậy, em không phải là loại người này. Anh dựa vào cái gì bôi nhọ em?"
Không đúng, không đúng, không phải như thế. Nó không nên như thế này. Thẩm Dục là nhị thiếu gia Thẩm gia, hắn nên là công tử hào môn ngây thơ thiện lương trọng tình trọng nghĩa, hắn nên được tất cả bạn bè người thân yêu thương và giúp đỡ, mãi mãi cao cao tại thượng hưởng thụ việc mọi người trả giá vô hạn cho hắn. Thẩm Dục hắn không có sai, Diêu Văn Tiêu dựa vào đâu nói như vậy?
Thẩm Dục hít sâu một hơi, vẻ mặt phê phán chỉ trích Diêu Văn Tiêu: "Diêu Văn Tiêu, em vốn cho rằng chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng anh lại khiến em quá thất vọng?"
"Bạn bè?" Diêu Văn Tiêu nhướng mày: "Anh rất tò mò, Thẩm Dục em định nghĩa bạn bè là như thế nào? Lúc trước Diêu gia anh bị Thẩm gia em hại thành như vậy, anh cũng không có giận chó đánh mèo em. Thậm chí còn lén em trút giận, chèn ép những người bắt nạt em. Anh còn đến Hương Thành chúc mừng sinh nhật em, nhưng lúc trước em đối xử với anh thế nào?"
"Có việc thì lấy dùng, không có việc thì vứt sang một bên. Bây giờ còn có mặt mũi chất vấn anh không xem em là bạn bè." Diêu Văn Tiêu khẽ hừ một tiếng: "Thẩm Dục, em vẫn luôn muốn so đo với Đào Mộ. Nhưng bản chất của em, thật sự kém xa Đào Mộ."
"Mặc dù Đào Mộ lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cậu ta sẽ không tính kế người bên cạnh và bạn bè. Người đi theo cậu ta luôn luôn có thể đạt được lợi ích lớn hơn. Dù là về mặt sự nghiệp hay tinh thần, đều có thể thu hoạch sự hài lòng to lớn. Đó là lý do vì sao càng ngày càng có nhiều người vây quanh cậu ta hơn. Còn em thì sao, miệng toàn nói đạo lý đàng hoàng, nhưng lại chỉ biết tính kế người bên cạnh đã trả giá vì em. Một khi không làm theo ý em, em sẽ đứng ở đỉnh cao đạo đức để phê phán. Nhưng khi em yêu cầu người khác, em có từng nghĩ đến em đã làm gì cho người khác chưa?"
Diêu Văn Tiêu càng nói càng thấy tẻ nhạt. Trước kia vì có Thẩm Dục, nên hắn rất ngứa mắt con người Đào Mộ. Mãi đến khi tập đoàn Thánh An và Đào Mộ đối đầu nhau, ông nội Diêu Thánh An thua dưới tay Đào Mộ, Diêu Văn Tiêu mới bắt đầu nhìn thẳng vào con người Đào Mộ.
Sau đó hắn phát hiện, con người Đào Mộ nếu làm đối thủ hay kẻ địch, có thể khiến người ta hận đến ngứa răng, nhưng cũng có thể khiến người bại trận tâm phục khẩu phục. Ông nội hắn bị Đào Mộ tính kế một trận, tuy mất đi tập đoàn Thánh An, nhưng vẫn lén khen Đào Mộ không dứt miệng. Cho rằng con người Đào Mộ, nếu có thể làm bạn hoặc đối tác, chắc chắn sẽ là kiểu khiến cho người khác yên tâm.
Ngược lại, làm đối thủ của Thẩm Dục thì cảm thấy rẻ mạt, làm bạn bè thì cảm thấy không đáng giá.
Thế nên bây giờ Diêu Văn Tiêu thấy rất khó tin. Sao lúc trước hắn lại thích loại người như Thẩm Dục?
Thẩm Dục đã 20 tuổi, trước khi gặp được Đào Mộ, hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, là tâm điểm của sự chú ý, nhưng từ khi gặp Đào Mộ, mọi thứ vốn thuộc về hắn đều thay đổi. Không quá chút nào khi nói Đào Mộ đã trở thành tâm ma của Thẩm Dục, là cái dằm trong tim trong mắt hắn. Thẩm Dục có thể chấp nhận bất kỳ ai nói hắn không tốt, nhưng tuyệt đối không chịu đựng nổi có người nói hắn không bằng Đào Mộ.
"Anh nói bậy!" Thẩm Dục tức đến mức nước mắt chảy ròng ròng, vô thức cầm vật trang trí trên bàn ném về phía Diêu Văn Tiêu: "Đào Mộ sao có thể tốt hơn Thẩm Dục được? Đào Mộ chỉ là một cô nhi không ai thèm, ngay cả cha mẹ ruột cũng cảm thấy cậu ta là đứa trẻ dư thừa nên vứt bỏ. Lòng dạ cậu ta âm u, khẩu Phật tâm xà, cậu ta nên là đống bùn lầy, mãi mãi bị người khác dẫm dưới chân, dựa vào đâu cậu ta lại tốt hơn Thẩm Dục?"
"Em điên rồi à?" Diêu Văn Tiêu không ngờ Thẩm Dục nói một hồi lại ra tay đánh người, suýt nữa bị vật trang trí ném trúng, vừa trốn vừa kêu bảo vệ tiến vào.
Bảo vệ canh gác ở ngoài cửa nhanh chóng đi vào khống chế Thẩm Dục. Diêu Văn Tiêu trông chật vật, trên mặt còn có vết đỏ như máu, tức muốn hộc máu, cầm điện thoại trên cái bàn khác: "Thẩm Thần, anh nghe rồi chứ? Em trai anh điên rồi, anh mau qua đây dẫn người đi đi!"
Thẩm Dục bị bảo vệ khống chế vẫn không ngừng giãy giụa khóc la đột nhiên im bặt, hắn nhìn về phía Diêu Văn Tiêu bằng vẻ mặt không thể tin được.
Diêu Văn Tiêu cười nhạo: "Đừng có ở chỗ này khóc la giả điên nữa. Có rảnh có sức lực thì nên nghĩ xem nên giải thích chuyện này với người nhà họ Thẩm thế nào đi."
"Thẩm Dục!" Diêu Văn Tiêu liếm môi, dùng mu bàn tay lau vết thương: "Vừa rồi em nói sai rồi. Mặc dù Đào Mộ là cô nhi, nhưng người thật sự bị cha mẹ vứt bỏ không phải cậu ta, mà là em. Người có thể được tất cả bạn bè người thân yêu thích, cũng là cậu ta, không phải em."
"Đồ giả mãi mãi là đồ giả. Cho dù em trùng hợp đánh cắp được thân phận, địa vị và cuộc sống vốn nên thuộc về Đào Mộ, nhưng chung quy em không phải là cậu ta."
Một người thông minh dù có thấp hèn dơ bẩn đến đâu, cũng có thể bò ra từ đầm lầy lầy lội, cố gắng đứng trên cao; một kẻ ngu dốt rõ ràng có được gia cảnh tốt, người thân hòa thuận, bạn tri kỷ tốt bụng, lại có thể tiêu xài phung phí hết mọi thứ. Cho dù có một ngày, hai người lưu lạc thành cùng một hoàn cảnh, chắc chắn cũng sẽ không thể có cuộc sống giống nhau.
"Thẩm Dục, đừng gây rắc rối nữa, sống cuộc sống của chính mình đi. Em mãi mãi kém hơn cậu ta, em không cần phải so với cậu ta."
Nể tình hai người lớn lên cùng nhau, Diêu Văn Tiêu vẫn nhịn không được nói ra những lời này. Hắn cũng là có ý tốt, sợ Thẩm Dục phạm tội, muốn liều mạng với Đào Mộ, với tác phong làm việc tàn nhẫn độc ác của Đào Mộ, Thẩm Dục không thể nào đấu lại cậu được.
Nhưng điều khiến Diêu Văn Tiêu không ngờ là, ngay khi hắn nói ra những lời này, Thẩm Dục đột nhiên mở to mắt sợ hãi.
Vào lúc này, thời gian như ngừng trôi. Ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, Thẩm Dục dường như lại nghe thấy có tiếng thủy tinh vỡ. Thẩm Dục đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, buồn nôn. Tất cả hình ảnh gợn sóng như mặt hồ nước, sau đó nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng tạo thành từng đợt lốc xoáy.
Thẩm Dục trơ mắt nhìn lốc xoáy, một vài hình ảnh hiện ra.
"Thẩm Dục? Thẩm Dục?" Diêu Văn Tiêu nhìn Thẩm Dục bị hai bảo vệ giữ chặt, đang giãy giụa kịch liệt thì đột nhiên ngất xỉu không rõ nguyên do.
Hắn vô thức giơ điện thoại lên, báo với Thẩm Thần ở đầu dây bên kia: "Em trai anh ngất xỉu rồi. Không liên quan gì tới tôi, tôi không có chạm vào cậu ta."
"Nó không phải em trai tôi!" Thẩm Thần nhíu mày, thờ ơ nói: "Đưa nó đến bệnh viện đi."
Cùng lúc đó, Đào Mộ đang tiễn Lệ Khiếu Hằng ở sân bay, cũng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngã lên người Lệ Khiếu Hằng.
Lệ Khiếu Hằng đưa tay ra đỡ người theo bản năng, bị dọa đến hồn bay phách lạc: "Tiểu Mộ!"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Rồi xong, Thẩm Dục cũng nhớ ra luôn:v
Tối nay nếu kịp 2 chương kia thì mình đăng, không kịp thì mai nha