Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 274

Edit + beta: Iris

Đến khi kết thúc phát sóng trực tiếp, đã là hơn 8 giờ tối. Đào Mộ ngất xỉu ba ngày, chỉ vừa mới tỉnh lại, mặc dù cơ thể không xuất hiện triệu chứng gì, nhưng vì cẩn thận nên bệnh viện vẫn đề nghị Đào Mộ ở lại bệnh viện quan sát vài ngày. Xét thấy tuổi tác Tống lão gia tử đã cao, Lệ Khiếu Hằng chủ động đề nghị Lưu Diệu và Mạnh Tề dẫn lão gia tử về khách sạn nghỉ ngơi, còn anh thì ở lại bệnh viện.

Lưu Diệu và Mạnh Tề cũng biết hai đứa nhỏ vừa công khai, chỉ sợ có rất nhiều lời riêng tư muốn nói, nên cũng không khăng khăng muốn ở lại làm bóng đèn. Chỉ có thể vỗ vai con sói đuôi to với vẻ mặt lo lắng, dặn dò Lệ Khiếu Hằng phải chăm sóc Đào Mộ đàng hoàng.

Lệ tổng phe phẩy cái đuôi to, ý chí chiến đấu sôi sục, đồng ý. Còn ân cần đỡ cánh tay của Tống lão gia tử, đích thân dẫn người đến cửa thang máy, sau khi nhìn theo bóng ba người lớn trong nhà rời đi, anh lại ôm vai Đào Mộ quay về phòng bệnh.

Trong lúc đó, điện thoại của hai người vang lên liên tục, toàn là những bạn bè thân thích đã xem phát sóng trực tiếp gọi đến. Trong số đó, phản ứng của người nhà họ Lệ là phấn khích nhất. Đào Mộ đứng cách rất xa cũng có thể nghe thấy chất giọng khỏe khoắn của ông nội Lệ khen Lệ Khiếu Hằng làm rất đẹp trong điện thoại, cha Lệ và mẹ Lệ sốt ruột dò hỏi khi nào mới chuyện bị tiệc đính hôn.

Sau khi tin tức lan truyền trên mạng, phản ứng của các cư dân mạng cũng rất dữ dội. Ngoại trừ một bộ phận nhỏ cư dân mạng và fans kỳ thị đồng tính, không chấp nhận thần tượng yêu đương, hầu hết thái độ của người khác vẫn rất bình thản khoan dung. Nhất là trong lúc phát sóng trực tiếp, tất cả những gì Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng có thể nhìn thấy là lời chúc phúc của cư dân mạng.

Cũng không biết có phải những bình luận này đã được web bullet screen sàng lọc trực tiếp ở hậu đài hay không, nhưng Đào Mộ vẫn rất vui vẻ.

Buổi tối không nên ăn uống quá độ, huống hồ Đào Mộ vừa mới tỉnh lại. Lệ Khiếu Hằng vào khách sạn gọi cháo hải sản và một số món ăn thanh đạm, ăn tối cùng Đào Mộ. Đào Mộ vừa ăn cháo, vừa thảo luận cảnh trong mơ với Lệ Khiếu Hằng. Vừa nói vừa cười khổ: "Vốn dĩ em cho rằng, có thể trùng sinh một lần đã là chuyện hư cấu nhất. Nhưng không ngờ hiện thực lại khó tin hơn những gì em biết."

Đào Mộ nói với Lệ Khiếu Hằng: "Ban đầu, em còn tưởng kiếp trước của em là một cuốn sách. Hơn nữa lúc mới trùng sinh, trong đầu em còn thường xuyên có thể nghe thấy nội dung bình luận của độc giả. Hơn nữa còn có vài bình luận là sau khi em chết..."

Lệ Khiếu Hằng suy tư rồi phân tích: "Có lẽ những tin tức em nghe được trong đầu không phải là bình luận của độc giả, mà là đánh giá của những người khác nhau đối với việc này trong mỗi lần luân hồi. Mặc dù em không nhớ rõ mỗi một kiếp luân hồi, nhưng linh hồn em đã thật sự trải qua mỗi một kiếp. Lời những người đó nói biến thành mảnh nhỏ ký ức, chôn sâu trong tiềm thức."

Đào Mộ nhìn Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh phân tích, nhịn không được hỏi: "Anh thì sao? Em muốn biết, trong mỗi lần luân hồi, anh sống như thế nào?"

"Không nhớ rõ." Lệ Khiếu Hằng lắc đầu: "Chỉ nhớ là anh muốn tìm một người, nhưng dù có tìm thế nào cũng không tìm thấy."

Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng bỗng cười khẽ một tiếng, nhìn Đào Mộ rồi nói: "Với lại, anh độc thân mấy đời, đều là vì em. Em nói xem, em nên bồi thường anh thế nào?"

Đào Mộ đặt chén cháo lên tủ đầu giường, cười hỏi: "Anh muốn bồi thường thế nào?"

"Bồi thường anh đời đời kiếp kiếp." Lệ Khiếu Hằng bình thản nói: "Một đời quá ngắn, không đủ để yêu em."

"Mấy đời dài như vậy, anh không thấy chán sao?" Đào Mộ nhíu mày, bỗng nghĩ đến gì đó, nói tiếp: "Huống hồ liên tục luân hồi quá mệt. Hơn nữa Thẩm nhị đã không còn chấp niệm đối với Thẩm gia, có lẽ sau này sẽ không luân hồi nữa."

Đào Mộ phân tích, sở dĩ lặp lại luân hồi nhiều lần như vậy, không chỉ là do lòng tham và suy nghĩ xằng bậy của Thẩm Dục tạo thành. Ít nhất cũng phải có chấp niệm muốn cứu vớt người nhà của Thẩm nhị. Chỉ khi có Thẩm nhị cam tâm tình nguyện cùng Thẩm Dục rơi vào vòng luân hồi, tình trạng này mới có thể tiếp tục không ngừng.

Nói theo cách khác, luân hồi giống như một ván cờ. Người chơi cờ là Thẩm nhị và Thẩm Dục, tất cả mọi người là quân cờ, luân hồi không ngừng là bàn cờ. Chỉ khi hai người đều cầu mà không được, không buông bỏ được, đều có dục vọng chơi cờ, thì bàn cờ này mới có thể tiếp tục. Về phần ai thắng ai thua thì phải xem thủ đoạn của ai cao siêu hơn. Hiện thực hóa trong ván cờ, có lẽ chính vầng sáng cốt truyện mà Đào Mộ từng nghĩ tới.

Mà bây giờ, tất cả tình nghĩa của Thẩm nhị đối với người nhà họ Thẩm rõ ràng đã tiêu hao sạch trong vòng luân hồi dài dằng dặc. Khi một bên đánh cờ từ bỏ, ván cờ hoàn mỹ lập tức lộ ra khe hở, thậm chí là từ từ sụp đổ, nhưng một bên đánh cờ khác lại không cam lòng sụp đổ như vậy, cho nên mới trăm phương ngàn kế muốn kéo Đào Mộ trở lại ván cờ. Đây có lẽ là nguyên nhân vì sao sau khi trùng sinh, tuy Đào Mộ đã cố gắng né tránh Thẩm Dục, hơn nữa còn e sợ né tránh người nhà họ Thẩm, nhưng vẫn bị Thẩm Dục đang không cam lòng lần lượt ăn vạ, cố gắng kéo trở về cốt truyện ban đầu.

Chỉ là sự nỗ lực thoát khỏi luân hồi trong tiềm thức của Đào Mộ đã gây ra sai lệch thực tế. Quỹ đạo luân hồi vốn chưa từng thay đổi đã chệch khỏi hướng đi ban đầu, giống như quả cầu tuyết, bất kể Thẩm Dục có cố gắng dụ dỗ thế nào, cho dù đã dùng hết sức lực cuối cùng, thì vận mệnh lăn thành một quả cầu tuyết khổng lồ đã lăn về một hướng hoàn toàn mới, cho đến khi phá vỡ luân hồi, tất cả những người trong cuộc đều đã tỉnh táo lại. Mà Thẩm Dục châu chấu đá xe, mưu toan đùa giỡn vận mệnh dĩ nhiên phải thừa nhận sự thống khổ bị vận mệnh nghiền nát.

Đào Mộ nói: "Thật ra ở thế giới thứ nhất, tuy nhân phẩm của Thẩm Dục chẳng ra gì, nhưng vẫn có IQ có thủ đoạn, nhưng qua mỗi lần lặp lại luân hồi, Thẩm Dục sẽ trở nên ngốc hơn một chút." Vì vậy ở kiếp này, thất tình lục dục gần như đã cạn kiệt hết, chỉ còn lại lòng tham và suy nghĩ xằng bậy chống đỡ thiết lập cho Thẩm Dục.

Tuy nhiên, lòng tham không đáy, bên dưới túi da chỉ còn lại dục vọng tham lam của Thẩm Dục, hiển nhiên mãi mãi không thể nào thỏa mãn được. Hắn chỉ biết yêu cầu không ngừng, đòi hỏi không ngừng. Nhưng loại người này, dù ở bất cứ khi nào, đã được định sẵn là sẽ không được người khác thích. Nói cách khác, Thẩm Dục dùng hết mọi thứ để đổi lấy luân hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục lòng tham không đáy, chúng bạn xa lánh.

Nghĩ như vậy, Đào Mộ bất giác có chút thổn thức. Thẩm Dục đã làm hại Thẩm nhị và nhiều người khác vì lòng tham nhất thời, cuối cùng cũng bị lòng tham nuốt chửng. Đào Mộ cảm thấy, Thẩm Dục bây giờ gần như đã mất đi tất cả cảm xúc và nhận thức mà một con người nên có, mà con người khi mất đi những thứ này thì không còn được gọi là con người.

"Đó cũng là do cậu ta gieo gió gặt bão." Lệ Khiếu Hằng hừ lạnh một tiếng, ôm chặt lấy Đào tổng nhà mình: "Cậu ta hại em thảm như vậy! Lại làm hại chồng em phòng không gối chiếc lâu như vậy! Làm xử nam tận mấy kiếp! Thù này hận này không đội trời chung! Em rảnh rỗi thổn thức thay cậu ta, không bằng nghĩ xem nên bù đắp anh thế nào?"

Lệ Khiếu Hằng nói xong, toàn thân dính lên trên giường bệnh, đè Đào Mộ dưới người, tay chân bắt đầu không thành thật.

Đào Mộ bị Lệ Khiếu Hằng làm cho ngứa ngáy khắp người, chỉ có thể nắm lấy cánh tay Lệ Khiếu Hằng, mềm mại nói: "Anh đừng gây chuyện nữa. Nói chuyện chính đi!"

"Em nói của em, anh làm của anh, đâu có chậm trễ." Lệ Khiếu Hằng thúc mạnh vào Đào Mộ, một câu hai ý.

Đào Mộ bị Lệ Khiếu Hằng làm cho mềm nhũn cả người, không có chút sức lực nằm liệt trên giường. Hai tay rất thành thật câu lấy cổ Lệ Khiếu Hằng.

Vốn dĩ Lệ Khiếu Hằng chỉ muốn gây chuyện với Đào Mộ một chút, phân tán suy nghĩ của Đào Mộ, đừng mãi nghĩ đến những chuyện không vui và những người buồn nôn đó. Không ngờ Đào Mộ ngoan như vậy, lập tức khơi dậy tất cả dục vọng của Lệ Khiếu Hằng.

Vì vậy, không cần phải nói nhiều, đó là một trận mây mưa cần phải tắt đèn. Sau khi mây mưa xong, Lệ Khiếu Hằng ôm Đào Mộ vào lòng, lòng bàn tay lướt dọc theo tấm lưng mịn màn của Đào Mộ, chậm rãi hỏi: "Lúc em ngất xỉu, anh mơ một giấc mơ. Dựa theo phân tích của em, có lẽ những người trong cuộc đều sẽ nằm mơ. Có lẽ người nhà họ Thẩm cũng đã nhớ ra."

Lệ Khiếu Hằng cúi đầu nhìn Đào Mộ, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: "Em có nghĩ xem, nên làm gì bây giờ chưa?"

"Không làm gì cả." Đào Mộ nằm trong lòng Lệ Khiếu Hằng, lười biếng nói: "Thật ra người nên báo thù, người nên hận, Thẩm nhị ở thế giới thứ nhất cũng đã giải quyết xong hết."

Lúc trước Trác Nghiêm cố ý tiếp cận Thẩm nhị, hợp tác với Diêu gia hại Thẩm gia nhà tan cửa nát. Thẩm nhị nghĩ cách tìm được Tống lão gia tử, ép Diêu gia giao ra 《 Thực đơn Tống gia 》, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, làm đến mức khiến tập đoàn Thánh An đóng cửa phá sản, khiến Diêu gia hai bàn tay trắng. Thủ đoạn có thể nói là tàn nhẫn hơn Đào Mộ kiếp này nhiều. Sau đó lại hợp tác với Lệ Khiếu Hằng buộc Trác Nghiêm ngồi tù, cuối cùng là đồng quy vu tận. Một mạng đổi một mạng, ân oán đã được giải quyết từ lâu. Về phần những lần luân hồi sau đó, dù là Diêu Văn Tiêu và Trác Nghiêm hãm hại Đào Mộ, hay là Đào Mộ trả thù ngược lại Diêu Văn Tiêu và Trác Nghiêm, những vòng lặp vớ vẩn đó, Đào Mộ lười so đo.

Còn sót lại người nhà họ Thẩm, thật ra quan hệ người thân cũng đã chặt đứt ở thế giới thứ nhất từ lâu. Chỉ là bản thân Thẩm nhị không nhận ra. Bây giờ chấp niệm đã hoàn toàn biến mất, Đào Mộ không có mong chờ nào đối với người nhà họ Thẩm, tất nhiên cũng không thèm hận. Cậu vất vả lắm mới phá vỡ luân hồi, không muốn dính líu với những chuyện xấu xa đó, càng không muốn liên quan với những người trong cuộc kia. Quãng đời còn lại trong tương lai, cậu chỉ muốn sống một cuộc sống cho riêng mình cùng Lệ tổng nhà mình.

Lệ tổng vô cùng tán thành lời nói của Đào Mộ. Nhất là câu cuối cùng. Nhưng có một số người cần phải bị trừng phạt, nếu không, Lệ tổng khó buông bỏ mối hận này, cũng khó có thể thanh thản ổn định đi cùng Đào Mộ trải qua nửa đời sau.

Người này chính là Thẩm Dục.

"Em cũng có nói, những lần Luân hồi này đều là do chấp niệm và lòng tham của Thẩm nhị và Thẩm Dục tạo thành. Tuy nói là hai yếu tố, thiếu thứ nào cũng không được, nhưng cũng khó bảo đảm Thẩm Dục không làm ra chuyện xấu gì. Anh thật vất vả mới tìm được em, không muốn tự dưng đâm ngang. Cho nên cần phải giải quyết người này." Lệ Khiếu Hằng vừa nghĩ đến tên súc sinh Thẩm Dục kia là đã giận sôi máu. Tên trứng thối đó không xứng được gọi là người, chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà hại Đào Mộ thành như vậy. Lệ Khiếu Hằng có thể tha cho hắn mới là lạ.

Đào Mộ khó khăn lắm mới thoát khỏi luân hồi, đương nhiên cũng không muốn quay về đường cũ. Nghe thấy lời của Lệ Khiếu Hằng, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Mặc dù luân hồi ở mỗi kiếp đều giống nhau, nhưng em đã suy nghĩ nghiêm túc, thật ra trong mỗi một kiếp luân hồi, dù có thay đổi thế nào cũng có hai tiết điểm thời gian tuyệt đối sẽ không thay đổi. Đó là nhận thân năm 18 tuổi, và cái chết năm 28 tuổi."

Trùng hợp đó là tiết điểm thời gian lần gặp mặt đầu tiên của Thẩm Dục và Thẩm nhị, còn có cái chết ở thế giới thứ nhất. Không biết vì sao, dường như Thẩm Dục cực kỳ chấp nhất với hai tiết điểm thời gian này. Luân hồi nhiều như vậy, có rất nhiều chi tiết đều có thay đổi, nhưng chỉ có hai tiết điểm thời gian này là chưa từng thay đổi.

"Nên là," Đào Mộ suy tư một chút rồi đưa ra kết luận: "Nếu có thể đảm bảo không có ai chết vào năm sinh nhật 28 tuổi, có lẽ sẽ có thể phá vỡ luân hồi."

"Cái này dễ mà" Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm: "Để một người sống sót rất khó, nhưng nếu để một người không chết được thì lại quá đơn giản."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chương sau sướngggggg lắm

Đăng: 24/6/2024
Bình Luận (0)
Comment