Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 276

Edit + beta: Iris

Sau khi trở về Yên Kinh, Lệ Khiếu Hằng đích thân giám sát, sắp xếp đưa Đàm Dục đến viện điều dưỡng tư nhân do tập đoàn Phong Hành tài trợ. Là một bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng, theo lẽ thường, Đàm Dục đương nhiên được sắp xếp vào phòng bệnh riêng ở khu vực dành cho người có triệu chứng nghiêm trọng. Phòng bệnh thuần trắng, vì để phòng ngừa bệnh nhân tự hại mình, bốn bức tường bao gồm cả trần và sàn đều được lót vải mềm. Đàm Dục bị trói chặt vào trên giường bệnh, trong miệng còn bị nhét một quả cầu bịt miệng.

Để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, kể cả các nhân viên y tế trông coi Đàm Dục, đều là những người đáng tin do Lệ Khiếu Hằng đích thân sắp xếp. Ngày nào cũng giám sát Đàm Dục chặt chẽ. Lo rằng phòng bệnh quá mức đơn điệu, Đàm Dục sẽ cảm thấy nhàm chán, nên Lệ Khiếu Hằng cũng tự chỉ huy đội ngũ kỹ sư thay thế trần nhà cao cao thành một TV LCD có kích cỡ ngang nhau. Một ngày 24 tiếng phát những tin tức liên quan đến Đào Mộ không hề gián đoạn. Kể cả những bộ phim truyền hình, lễ trao giải và các hoạt động công khai có Đào Mộ tham dự. Lệ Khiếu Hằng muốn chắc chắn rằng suốt quãng đời còn lại của Đàm Dục, mỗi một ngày đều có thể tận mắt chứng kiến Đào Mộ kiêu hãnh tỏa sáng vạn người chú ý, được tất cả người nhà và người yêu của cậu nâng niu trong lòng bàn tay suốt cả đời này.

"Cậu nên cảm thấy may mắn là Đào tổng nhà chúng tôi không phải là người đàn ông tàn nhẫn." Nhân lúc Đào Mộ đi vệ sinh, Lệ Khiếu Hằng đi đến trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống Đàm Dục hao hết sức lực, liên tục giãy giụa dù đã bị trói chặt trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Nếu như làm theo ý tôi, tôi vốn muốn cắm ống dẫn tiểu thông vào mũi cho cậu ăn, cũng tránh cho cậu nhân cơ hội làm ra chuyện xấu xa gì đó gây rắc rối cho mọi người, đáng tiếc là Đào tổng nhà chúng tôi không đồng ý."

Lệ Khiếu Hằng cong khóe miệng, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt, giọng điệu lạnh lẽo đe dọa: "Mặc dù theo tôi, hành động của cậu không thể xưng là người, nhưng Đào tổng nhà chúng tôi vẫn xem cậu là một con người, vì vậy cậu tốt nhất là thông minh một chút."

Lệ Khiếu Hằng hơi cong lưng, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt Đàm Dục, giọng nhẹ nhàng chậm rãi uy hiếp: "Chỉ cần cậu không ngoan một lần thôi, kiếp này cứ làm một người thực vật tỉnh táo đi."

Con ngươi Đàm Dục mở to ra, hốc mắt như muốn nứt ra, tròng trắng trong mắt phủ đầy tơ máu đỏ. Hắn vùng vẫy kịch liệt, miệng bị nhét quả cầu bịt miệng phát ra tiếng "ư ư", trông vô cùng điên cuồng khủng bố.

Nhân viên y tế thấy thế, lập tức chích thuốc an thần. Lệ Khiếu Hằng xua tay: "Tôi cần cậu ta mỗi ngày đều tỉnh táo, sau này nếu không cần thiết, cố gắng ít sử dụng thuốc an thần."

Lệ Khiếu Hằng ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà: "Quá yên tĩnh. Mở video đi."

Màn hình tối đen đột nhiên sáng lên, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nhạc sôi động. Trên màn hình lớn xuất hiện Đào Mộ mặc tây trang đen, đứng trên sân khấu lễ trao giải Lăng Tiêu phát biểu cảm nghĩ.

Lệ Khiếu Hằng trầm trồ trước vẻ đẹp và khí phách của Đào tổng nhà mình trong chốc lát, sau đó cảm thán: "Đây là giải thưởng đầu tiên mà Đào tổng nhà chúng tôi nhận được. Giống như cậu, cũng là giải diễn viên mới xuất sắc nhất. Mặc dù bầu không khí nhận thưởng của hai người cách nhau một trời một vực, một bên là vạn người chú mục, một bên là sỉ nhục cố ép mới có, nói thật thì có hơi vũ nhục Đào tổng nhà chúng tôi, nhưng may thay, tình huống đó cũng chỉ có vào lúc này. Dù sao thì cuộc sống của cậu đã kết thúc rồi, nhưng cuộc sống mới của Đào tổng nhà chúng tôi chỉ mới bắt đầu. Diễn viên mới xuất sắc nhất là chiếc cúp đầu tiên mà Đào tổng nhà chúng tôi nhận được, nhưng đó chắc chắn không phải là chiếc cúp cuối cùng."

Lệ Khiếu Hằng không nói nhiều lắm. Nhưng nếu cần thiết, Lệ Khiếu Hằng có thể nói một cách đĩnh đạc. Ngay lúc này, Lệ Khiếu Hằng làm biết rõ khúc mắc của Đàm Dục —— một người tham sống sợ chết như hắn vậy mà lại có thể cá cược mạng sống đi hiến tế, cho dù vứt bỏ thất tình lục dục cũng muốn lưu lại lòng tham để tiếp tục luân hồi, còn không phải vì muốn thay thế Đào Mộ trở thành Thẩm Dục, muốn đạp Đào Mộ ở dưới chân sao? Vì vậy Lệ Khiếu Hằng cố ý bật video Đào Mộ nhận giải, dùng từ ngữ để kích thích Đàm Dục, chỉ để khơi dậy sự không cam lòng và tức giận của Đàm Dục lên mức cao nhất. Anh muốn Đàm Dục duy trì loại cảm xúc này mãi mãi, muốn cho Đàm Dục trải nghiệm những vất vả cầu mà không được, không buông bỏ được bấy lâu nay của Đào Mộ, muốn cho Đàm Dục sống trong cái bóng của Đào Mộ cả đời.

Quả nhiên, khi nghe Lệ Khiếu Hằng nói xong, cảm xúc của Đàm Dục càng kích động hơn. Hắn điên cuồng giãy giụa, ngay cả chiếc giường bệnh bị đóng đinh cố định trên sàn cũng lay động dữ dội.

Lệ Khiếu Hằng hơi mỉm cười, tiếp tục nói: "Hiện giờ tác phẩm của Đào tổng nhà chúng tôi không nhiều lắm, chỉ có thể thiệt thòi cậu xem đi xem lại video. Nhưng 《 Binh vương 》 do Đào tổng nhà chúng tôi sắm vai nam chính sắp đóng máy rồi. Sau này cũng sẽ có nhiều tác phẩm liên tục ra mắt, mỗi năm cậu sẽ nhìn thấy một tác phẩm mới của Đào tổng nhà chúng tôi, mỗi năm đều sẽ nghe thấy Đào tổng nhà chúng tôi lại nhận được giải thưởng gì, nhận được khen thưởng gì. Ngoài ra, tôi sẽ kêu nhân viên y tế chụp lại những bình luận của fans Đào Mộ trên mạng, đúng giờ cho cậu xem."

"Đào tổng nhà chúng tôi sống càng ngày càng tốt, cậu cũng sẽ không cảm thấy khô khan nhạt nhẽo."

Lệ Khiếu Hằng dùng một thái độ đẹp cả đôi đường, không kiêng nể gì kích thích thần kinh Đàm Dục.

Trên giường bệnh, Đàm Dục bị trói chặt như muốn điên luôn rồi. Trong mấy kiếp luân hồi, điều hắn không thích nghe là có người khen Đào Mộ tốt trước mặt hắn, càng không thể chịu đựng được Đào Mộ kiêu hãnh tỏa sáng hơn hắn. Nhưng mà suốt quãng đời còn lại của hắn lại phải sống trong hoa tươi và tiếng vỗ tay của Đào Mộ. Đào Mộ càng tốt hắn càng tức giận. Vào lúc này, Đàm Dục thật sự hận bản thân không bị điên luôn đi.

Nhưng Lệ Khiếu Hằng sao có thể để Đàm Dục bị điên. Có nguồn lực y tế hùng mạnh của viện điều dưỡng tư nhân, Lệ Khiếu Hằng chắc chắn rằng Đàm Dục sẽ sống cả đời trong trạng thái tỉnh táo. Tỉnh táo nhìn Đào Mộ bình an vui vẻ, cả đời trôi chảy như thế nào.

Ở cửa phòng bệnh, Đào Mộ lặng lẽ nhìn Lệ Khiếu Hằng làm mọi thứ vì cậu. Bỗng cảm thấy mấy kiếp cay đắng đau khổ không uổng phí chút nào.

Cho dù không thể cứu vãn Thẩm gia, cho dù một mình vất vả chống đỡ nhiều kiếp như thế, nếm trải sự phản bội và ánh mắt lạnh lùng, nhưng Đào Mộ đã gặp được người yêu của mình trong dòng luân hồi dài đằng đẵng. Quãng đời còn lại sau này, chỉ cần có Lệ Khiếu Hằng làm bạn bên cạnh, tất cả những chuyện xấu mà cậu trải qua đều đáng giá cả.

Em đi qua bóng đêm, đi qua trời đông giá rét, là vì chờ thời khắc xuân về hoa nở, chờ một người ấm áp sáng ngời.

Đào Mộ nhẹ nhàng bước lên, ôm lấy Lệ Khiếu Hằng đang trêu chọc cảm xúc của Đàm Dục từ phía sau, giọng ôn hòa: "Em tin, kiếp này của em sẽ càng ngày càng tốt hơn, bởi vì bên cạnh em có anh."

Lệ Khiếu Hằng vốn đang vẫy vẫy cái đuôi to tức khắc cứng đờ lại. Người anh cứng ngắc, từ từ xoay người lại: "Em về khi nào?"

Lệ Khiếu Hằng xấu hổ, còn mang theo tia chật vật. Anh không ngờ một mặt ấu trĩ tâm cơ của mình lại bị Đào Mộ trùng hợp thấy được, trong lòng ảo não không thôi, không biết những lời vừa rồi của mình có ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn hùng dũng của mình trong cảm nhận của Đào Mộ hay không.

Đào Mộ — trước giờ chưa từng cảm thấy Lệ tổng nhà mình cao lớn hùng dũng — hơi mỉm cười: "Từ khi anh uy hiếp Thẩm Dục, muốn biến cậu ta trở thành người thực vật." Đi vệ sinh có mất bao lâu đâu, huống chi Đào Mộ cũng lo lắng cảm xúc Đàm Dục không ổn sẽ xúc phạm tới Lệ tổng nhà mình. Đào Mộ tự hào về giá trị vũ lực mạnh mẽ của mình, lúc nào cũng đi theo bên cạnh Lệ Khiếu Hằng, còn có thể bảo vệ Lệ Khiếu Hằng. Lại không ngờ khi trở về lại kịp thời nghe thấy những lời này.

"Lệ tổng, cảm ơn anh." Đào Mộ hơi ngại ngùng, thậm chí cậu không có mặt mũi gọi tên Lệ Khiếu Hằng, nhưng vẫn dùng ánh mắt sáng ngời kiên định nhìn vào mắt Lệ Khiếu Hằng. Giọng nói ôn hòa: "Cảm ơn anh đã để cho em cảm thấy luân hồi nhiều lần như vậy là điều cần thiết. Em rất biết ơn Thẩm Dục, Mặc dù sự tồn tại của cậu ta đã từng khiến em cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng cũng để em có cơ hội chờ được anh."

"Đáng giá!"

Hẹn hò bao lâu nay, hầu như chưa từng nghe thấy lời tỏ tình động lòng người từ miệng Đào Mộ. Lệ Khiếu Hằng mừng đến mức muốn bay lên trời. Khóe môi anh cong lên, ngốc nghếch lộ ra hàm răng trắng bóc, cái đuôi to phía sau suýt nữa vẫy thành cánh quạt. Không còn sót lại chút khí chất nào của tổng tài bá đạo.

Lệ Khiếu Hằng ôm chặt Đào Mộ. Ngay lập tức, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vạn câu làn đạn, nhưng cuối cùng không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh nào. Chỉ có thể vùi đầu vào xoáy tóc của Đào Mộ, rầu rĩ nói: "Đào Mộ, em tin anh, anh sẽ đối xử với em rất tốt, kiếp này anh sẽ đối xử với em rất tốt."

Đào Mộ được Lệ Khiếu Hằng ôm vào lòng, cong cong khóe môi, cũng ôm đáp lại Lệ Khiếu Hằng.

Không còn gì nghi ngờ nữa, hành động khoe ân ái của hai người đã kích thích Đàm Dục trên giường bệnh. Đàm Dục hai mắt đỏ ngầu, hốc mắt muốn nứt ra, giãy giụa kịch liệt trên giường bệnh, cố gắng tạo ra tạp âm lớn nhất, nhưng vẫn bị hai người đang rơi vào cảm xúc yêu đương cuồng nhiệt làm lơ.

Cấp dưới đáng tin của Lệ gia đang trốn bên ngoài phòng bệnh, thấy cảnh này, bọn họ lén lút gọi điện cho gia đình để báo tin vui. Thế nên khi hai người rời khỏi viện điều dưỡng, Lệ Khiếu Hằng nhận được điện thoại của cha Lệ. Cha Lệ hỏi thẳng vào vấn đề rằng khi nào Lệ Khiếu Hằng mới dẫn bạn trai "đã công khai mối quan hệ trên phát sóng trực tiếp" về nhà ăn cơm.

Chủ tịch Lệ xưa nay luôn nghiêm túc đứng đắn trước mặt người ngoài đã lên tiếng và bày tỏ nỗi lòng được an ủi của mình, ông đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Bây giờ đứa con trai ngốc cuối cùng cũng có danh phận, ông bố già vô cùng vui mừng, ra lệnh cho tất cả các công ty con của tập đoàn Phong Hành, bắt đầu thực hiện các chương trình giảm giá khuyến mãi "sếp có tin vui" vào ngày Đào Mộ công khai mối quan hệ. Bây giờ toàn bộ tập đoàn đang thực hiện các chương trình giảm giá khuyến mãi, nhưng người Lệ gia vẫn mãi không nhìn thấy con dâu nam của mình đâu. Tình cảnh này, thật sự khiến người ta sốt ruột lo lắng mà!

Bên kia điện thoại, mẹ Lệ và mấy đứa em nhà họ Lệ cũng không chịu cô đơn, la hét ầm ĩ: "Anh cả, anh ra sức tí đi, tốt nhất là có thể dẫn chị dâu về nhà trong tối hôm nay."

Ông nội Lệ đã về hưu cũng vô cùng phấn khích nói rằng, ông đã bắt đầu tra hoàng lịch chọn ngày lành tháng tốt. Chỉ muốn biết Đào Mộ muốn tổ chức lễ đính hôn vào khi nào? Muốn cử hành lễ ở đâu? Thích kiểu cổ hay kiểu Tây? Có yêu cầu đặc biệt gì về sính lễ không? Có yêu cầu đặc biệt gì về phòng cưới không? Nếu Đào Mộ không thích phòng ngủ hiện giờ, có yêu cầu gì thì cứ việc nói, Lệ gia sẽ nhanh chóng chọn một mảnh đất, tổ chức đội ngũ công trình xây dựng, xây một phòng cưới mới hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Đào Mộ...

Vấn đề của ông nội Lệ chẳng những nhiều mà còn siêu đỉnh. Lệ Khiếu Hằng lặng lẽ cúp mấy, nắm tay Đào Mộ an ủi: "Em đừng sợ. Người nhà của anh chỉ là sốt ruột quá thôi, sợ anh đã lớn tuổi nhưng không cưới được vợ, vì vậy mới thúc giục căng như vậy. Nếu em không quen, anh sẽ nói rõ với bọn họ ——"

Anh còn chưa nói xong đã bị Đào Mộ ngắt lời: "Không sao."

Đào Mộ hơi mỉm cười với Lệ Khiếu Hằng, trở tay nắm lấy tay Lệ Khiếu Hằng, nghiêm túc nói: "Thật ra em cũng rất sốt ruột."

"Đã đợi mấy kiếp rồi, thật sự không muốn đợi nữa." Đào Mộ nói, ánh mắt lơ đãng quét qua thùng xe, cuối cùng nhìn trên hộp khăn giấy, hai mắt sáng rực. Tiện tay rút ra một tờ khăn giấy, nặn thành chiếc nhẫn hình trái tim, giơ lên trước mặt Lệ Khiếu Hằng. Cậu căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, thậm chí còn lắp bắp: "... Vậy nên, Lệ, Lệ tổng, anh có bằng lòng gả cho em không?"

Chiếc xe hơi màu đen đang chạy bình thường bỗng chạy thành hình chữ S trên đường phố, Lệ Khiếu Hằng hú vía đậu xe sang một bên, nắm lấy tay Đào Mộ, nghiêm túc trả lời: "Bằng lòng, anh đương nhiên bằng lòng."

°°°°°°°°°°

Lời editor:

Đăng: 24/6/2024
Bình Luận (0)
Comment