Edit + beta: Iris
"《 Bên ngoài vòng luân hồi 》?" Trình Dật nhận tác phẩm mà Đào Mộ giao cho mình, nghiêm túc đọc một lần, vẻ mặt hơi quái dị.
Ca từ này! Toàn là "luân hồi", "số mệnh", "lặp lại ký ức", "thời gian đông lại", còn ảo tưởng rằng thế giới ban đầu đã bị phá vỡ, muốn đi ngược dòng thời gian để khâu lại, nhưng dù có dốc hết sức cũng không làm được. Giống như một tấm gương vỡ không thể lành lại, mọi duyên phận đều bị giam trong mảnh nhỏ thời gian, một người lặp đi lặp lại luân hồi, dần dần tiêu tan tất cả tình cảm, cuối cùng lại được một người phá vỡ vòng luân hồi cứu vớt. Đến tận lúc này, những chấp niệm đã được phá vỡ, cuối cùng cũng có thể nghênh đón cuộc sống mới cùng với người yêu và người nhà.
Trình Dật nghĩ, đừng thấy Đào Mộ 20 tuổi năm ấy sáng lập ra gia nghiệp to như vậy mà lầm, thật ra trong xương vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Nếu không sẽ không viết ra lời bài hát tuổi dậy thì như vậy.
Yêu đương thôi mà, ai chưa từng yêu. Lại còn luân hồi, lại còn số phận, lại còn thời gian giam cầm, khung cảnh hoành tráng đến mức ai không biết còn tưởng đang quay 《 Du thuyền khủng bố 》 đó!
Trình Dật lén khinh bỉ dưới đáy lòng, trên mặt lại rất nghiêm túc: "Viết không tệ, lời bài hát rất hoa lệ, tràn ngập ảo tưởng. Cậu muốn quay MV cùng Lệ tổng sao?"
Chỉ với lời bài hát này, không làm ra một bộ phim Hollywood bom tấn thì rất có lỗi với sức sáng tạo trong kịch bản! Trình Dật lại cảm thán lần nữa, Đào Mộ không hổ là nhà sản xuất phim ảnh, viết bài hát mà cũng không quên công việc của mình.
Mặt Đào Mộ ửng đỏ, cậu ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Quên việc quay MV đi. Tôi định hát bài hát này trong lễ đính hôn của chúng tôi. Lệ tổng nhà chúng tôi sẽ đệm nhạc giúp tôi. Tôi cảm thấy quay video lễ đính hôn rồi chỉnh sửa biên tập thành MV cũng khá có ý nghĩa."
Còn muốn hát ở lễ đính hôn! Trình Dật đột nhiên nhớ ra Đào Mộ quả thật có nhắc đến chuyện này. Nhưng lúc đó Trình Dật cho rằng Đào Mộ sẽ sáng tác một bản tình ca mới mẻ, kết quả lại là luân hồi, lại là số phận, có chắc là thích hợp hát ở hiện trường hôn lễ hay không?
Tất nhiên Trình Dật không thể nói là có hợp hay không. Hắn chỉ cười nói: "Tôi nhớ lễ đính hôn là vào hai tháng sau đúng không?"
Đào Mộ gật đầu. Trình Dật lập tức cười nói: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian để trau chuốt bài hát này. Trước tiên chúng ta hãy thảo luận cách sắp xếp bài hát..."
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt với Trình Dật, trời đã sắp sáng. Đào Mộ cũng không ngờ hai người thảo luận công việc lại lâu như vậy. Cái này còn chưa tiến vào phòng thu âm đâu!
Là nhà sản xuất âm nhạc kim bài và có hào quang trong làng âm nhạc Hoa Hạ, Trình Dật thật sự có hơi sợ hãi chuyện bước vào phòng thu âm. Chủ yếu là vì màn trình diễn của Đào Mộ ở KTV quá kinh người. Giống như ma âm bên tai, đến tận bây giờ, khi Trình Dật mơ về nó lúc nửa đêm, vẫn có thể nhớ đến nỗi sợ hãi bị tiếng ca của Đào Mộ chi phối!
Cho nên lần này, nhà sản xuất lớn Trình cũng đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có đủ tự tin bước vào phòng thu cùng Đào Mộ.
Tuy nhiên, điều khiến Trình Dật cảm thấy bất ngờ là lần này Đào Mộ không sử dụng kỹ năng ma âm tất sát của cậu ra, toàn bộ quá trình thu âm từ sáng đến tối, Đào Mộ hát một bài đến 30 lần, lần nào cũng đong đầy cảm xúc. Mặc dù về mặt kỹ xảo vẫn còn rất non nớt, nhưng Trình Dật thật sự nghe được một chút cảm xúc đã lâu không thấy trong tiếng hát của Đào Mộ.
Là loại cảm động duyệt tẫn thiên phàm*, tẩy tẫn duyên hoa**, trải qua trắc trở gian khổ, cuối cùng lại có thể mặc cho mưa gió vẫn chung thuyền bên nhau cả đời.
*Duyệt tẫn thiên phàm (阅尽千帆): dịch thô là đọc ngàn cánh buồm, nghĩa là nhìn thấy hàng ngàn con tàu đến và đi, diễn tả lại việc trải nghiệm nhiều điều.
**Tẩy tẫn duyên hoa (洗尽铅华): nghĩa là xóa bỏ hết những lớp trang điểm bên ngoài, trở về với bản chất thật.
Trình Dật đứng bên ngoài phòng thu nhìn qua cửa kính, nhìn về phía Đào Mộ đang nghiêm túc hát ở bên trong, hoàn toàn không hiểu nổi, hai người này chỉ là yêu đương thông thường mà thôi, vì sao lại có nhiều cảm xúc sinh ly tử biệt nặng nề như vậy. Chẳng lẽ diễn viên bẩm sinh có nhiều cảm xúc hơn ca sĩ, dễ nhập diễn hơn, nghe cả ca hát cũng vậy sao?
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trình Dật nhíu mày, ra hiệu trợ lý đi qua mở cửa. Sau đó thấy Lệ Khiếu Hằng tây trang giày da đi từ bên ngoài vào, mỉm cười với Trình Dật: "Trình tiên sinh vất vả rồi."
Trình Dật nhìn thoáng qua Đào Mộ bên trong phòng thu, cười hỏi: "Lệ tổng đến đón người?"
Lệ Khiếu Hằng gật đầu. Thật ra anh là người rất không thích nói chuyện, huống chi Trình Dật và Đào Mộ còn đang trong thời gian làm việc. Lệ Khiếu Hằng không muốn ảnh hưởng đến công việc của đối phương, sau khi vào cửa thì thành thật đứng ở phía sau Trình Dật, ánh mắt thâm tình ngóng nhìn Đào Mộ trong phòng thu âm.
Trình Dật có những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với tác phẩm của mình. Cho dù có Lệ tổng ở bên cạnh, Trình Dật cũng nhất quyết muốn Đào Mộ thu âm thêm hai lần nữa, cho đến khi hắn hài lòng thì mới cho người ta tan tầm.
Đào Mộ lập tức vọt ra khỏi phòng thu âm, hỏi Lệ Khiếu Hằng: "Sao hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"
Lệ Khiếu Hằng chỉ cười không nói, anh không muốn nói anh đã chuyển rất nhiều công việc đến buổi tối để được tan làm sớm. Chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy Đào Mộ trong phòng thu âm.
"Mỗi một bộ phim điện ảnh phim truyền hình mà em đóng, anh đều có đến thăm ban. Lần đầu tiên thu âm bài hát, đương nhiên anh không thể bỏ sót."
Trình Dật đứng ở một bên nghe anh nói vậy, không hiểu sao có cảm giác có gì đó làm mặt mình bị thương.
Vì để cảm ơn Trình Dật "dùng mạng để cược" (theo nguyên văn của Trình Dật) hỗ trợ, Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng muốn mời Trình Dật một bữa cơm. Kết quả trên bàn ăn, Đào Mộ nhận được điện thoại của hiệu trưởng Kinh Ảnh và Quách Nhã Ngưng, đều là cầu tình cho Trình Bảo Đông. Tuy nhiên, lý do và cách nói chuyện của bọn họ khác nhau rất lớn.
Hiệu trưởng Kinh Ảnh thì chơi bài "mọi người đều cùng một trường học, nên đoàn kết với nhau". Cho rằng Kinh Ảnh vốn có rất ít đạo diễn. Tuy cách làm của Trình Bảo Đông không đạo đức cho lắm, nhưng nếu Trình Bảo Đông đã nhận ra bản thân không đúng, lại còn bằng lòng kính rượu bồi tội với Đào Mộ, viện trưởng Lưu hy vọng Đào Mộ có thể đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, nở một nụ cười xóa thù hận với Trình Bảo Đông. Ít nhất có thể thành thật kiên định quay xong bộ phim điện ảnh này.
Viện trưởng Lưu thể hiện nỗi đau trong lòng với Đào Mộ: "... Em cũng biết đấy, Kinh Ảnh chúng ta có rất ít đại đạo diễn. Tương đối mà nói thì không có quá nhiều sự lựa chọn. Nếu Kinh Ảnh của chúng ta giống như Yến Ảnh, không nói đến phạm vi ảnh hưởng ở quốc tế, chỉ nói ở trong giới mà thôi, chỉ cần đạo diễn phim thương mại có thể nêu tên có nhiều hơn một bàn tay, thầy cũng sẽ không miễn cưỡng em và đạo diễn Trình hợp tác."
Nhưng tình hình hiện tại là, đạo diễn phim thương mại duy nhất mà Kinh Ảnh có thể lấy ra chỉ có một mình Trình Bảo Đông. Do đó, dù đã suy xét đến danh dự của khoa đạo diễn Kinh Ảnh, Kinh Ảnh cũng không muốn nhìn thấy scandal của Trình Bảo Đông bay đầy trời như vậy. Huống chi những scandal đó của Trình Bảo Đông, cùng lắm chỉ là quy tắc ngầm trong giới không nói ra ngoài miệng mà thôi, có rất nhiều đạo diễn đều làm như vậy.
Hiệu trưởng Lưu tận tình khuyên bảo, có thể nói là chân thành. Đã nói đến mức độ này, Đào Mộ đâu không thể để nhà trường cũng mất mặt theo Trình Bảo Đông, càng không thể khiến hiệu trưởng Lưu khó xử. Chỉ là một bữa cơm mà thôi, còn là Trình Bảo Đông cúi đầu với cậu! Đào Mộ vẫn có thể đồng ý được. Nhưng vẫn nói lời xấu xa trước: "Nếu em là nhà sản xuất và là nhà đầu tư của bộ phim này, em hy vọng sau này trong lúc hợp tác, đạo diễn Trình có thể vào đúng vị trí của mình. Đừng luôn thách thức phạm vi công việc của em."
So với những nhà sản xuất khác trong ngành, trong lúc làm việc, Đào Mộ vẫn rất tôn trọng suy nghĩ của đạo diễn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến các đạo diễn từng hợp tác với Đào Mộ đều hết lời khen ngợi Đào Mộ. Bởi vì Đào Mộ hoàn toàn có thể cân bằng giữa mục đích theo đuổi văn nghệ của đạo diễn và tính chất thương mại của tác phẩm. Hơn nữa khi Đào Mộ làm nhà sản xuất, bình thường cậu sẽ trao quyền lên tiếng rất lớn cho đạo diễn.
Ngoại trừ loại người không phân rõ xanh đỏ trắng đen như Trình Bảo Đông, cái gì cũng muốn dây vào. Cho dù Đào Mộ có là người bao dung độ lượng, cũng không thể nào chịu đựng nổi có người múa máy tay chân trên đầu cậu. Những yêu cầu casting và sửa kịch bản, Trình Bảo Đông là đạo diễn, không phải không thể đề xuất, nhưng hắn lại làm lơ nhà làm phim kiêm nhà đầu tư là Đào Mộ, bày trò muốn thuyết phục nhà trường, khác nào coi Đào Mộ là đồ ngốc.
Nếu Đào Mộ có thể nhịn được, không phản đòn, vậy những người hợp tác với Đào Mộ sau này sẽ học theo. Đều coi Đào Mộ là tên coi tiền như rác, vậy phải làm việc thế nào nữa?
Hiệu trưởng Lưu đương nhiên có thể hiểu được băn khoăn của Đào Mộ. Hắn cũng cho rằng hành động của Trình Bảo Đông có chút quá đáng, vì vậy mới hết lòng đồng ý với Đào Mộ. Thậm chí trước khi bữa tiệc diễn ra, còn gọi riêng cho người đại diện của Trình Bảo Đông, dặn đối phương tốt nhất phải nhớ kỹ điều này.
Ngược lại, lời của Quách Nhã Ngưng có vẻ tùy ý hơn.
"Đạo diễn Trình có ơn với tôi, cậu lại là ân nhân giúp tôi chuyển hình tượng thành công. Hai người các cậu, tôi không đắc tội nổi ai cả. Hôm nay chị gái này chỉ gọi đến đây điểm danh thôi, Đào tổng xem rồi làm đi."
Đào Mộ không nhịn được mà bật cười. Nhưng cậu đã đồng ý với hiệu trưởng Lưu, đương nhiên sẽ không bác bỏ mặt mũi của Quách Nhã Ngưng.
Vì thế tối ngày hôm sau, Trình Bảo Đông kì kèo mãi để rồi cuối cùng vẫn phải cúi đầu, cũng mời được Đào Mộ đến dùng cơm như ý nguyện. Điều duy nhất cảm thấy ngoài ý muốn là... Người nhà là Lệ Khiếu Hằng cũng khăng khăng theo tới!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Anh Lệ đang trong đoạn gà con mới nở
Mới nhận lương lần đầu hôm nay, đi làm 20 ngày thì hết tháng nên chỉ nhận lương 20 ngày, mới hưởng thụ sự giàu có 2 tiếng thì phải đóng tiền trọ, tiền mua điện thoại trả góp, mai còn đi mua sim mới, còn định cắt kiếng cận loạn lại nhưng nghèo tiếp rồi nên thôi để tháng sau rồi cắt