Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 288

Edit + beta: Iris

Sau khi bị cha Tiểu Tề và mẹ Lệ ấn đầu vào thẩm mỹ viện gần nửa tháng, còn vì đó mà trở thành chuyện cười "hai sếp lớn phẫu thuật thẩm mỹ vì yêu" cho đám truyền thông vô lương tâm, cuối cùng cũng đến lễ đính hôn của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng.

Ngày tổ chức lễ đính hôn cũng gà bay chó sủa. Lệ Khiếu Hằng đỡ hơn một chút, nhưng Đào Mộ thì mới sáng sớm 4 giờ đã bị Tống lão gia tử gọi dậy. Bởi vì theo lời răn dạy của tổ tiên Tống gia, người đàn ông trong tộc phải đích thân xuống bếp nấu canh bách niên thảo hợp cho vợ vào ngày kết hôn, ngụ ý là cặp đôi sẽ đầu bạc răng long bên nhau trăm năm.

Theo lời của Tống lão gia tử, lễ đính hôn không phải là lễ kết hôn, không cần Đào Mộ phải đích thân nấu canh, nhưng Đào Mộ đã học thuộc gia huấn của Tống gia, cũng rất coi trọng lễ đính hôn này. Vì vậy khăng khăng thức sớm nấu canh. Tống lão gia tử không thể thay đổi ý nghĩ của cháu trai, đương nhiên ông cũng muốn nhìn thấy gia huấn của Tống gia trở nên chói lóa trong tay Đào Mộ. Do đó sáng sớm ngày đó vẫn gọi Đào Mộ dậy.

Cái gọi là canh bách niên hảo hợp, Thực ra chính là canh gà đen bách hợp cẩu kỷ. Hầm thịt gà trong nồi đến khi nước súp trở nên trong và béo ngậy, có mùi thơm của hạt sen và hoa bách hợp. Có thể thanh lọc cơ thể, bổ sung năng lượng, giữ ẩm cho da và ngăn ngừa lão hóa, còn có thể bổ não. Có thể nói đây là đồ bổ không thể thiếu của phụ nữ Tống gia. Đương nhiên cũng vô cùng phù hợp với những người càng ngày càng lớn tuổi, thường xuyên ngồi trước màn hình máy tính để làm việc như Lệ Khiếu Hằng.

Bởi vì thời gian rất quý giá, Đào Mộ đành phải vừa hầm canh vừa nhờ chuyên viên trang điểm giúp cậu trang điểm và tạo kiểu. Là ông chủ của công ty điện ảnh có triển vọng nhất giới giải trí Hoa Hạ, đội ngũ trang điểm của Đào Mộ chắc chắn là những người giỏi nhất cả nước. Trước đây cũng từng làm ra tạo hình kinh điển cho nam nữ chính 《 Thời thượng phong vân 》, sau đó được Đào Mộ cho ký hợp đồng với công ty điện ảnh, cũng là người từng gặp những trường hợp lớn.

Tuy nhiên, dù là chuyên viên trang điểm có kiến thức đến đâu cũng chưa từng chứng kiến cảnh vừa trang điểm vừa nấu canh vào ngày lễ đính hôn như này. Đội ngũ quay phim của web Phi Tấn đã quay toàn bộ quá trình, cũng cảm thấy gia huấn của Tống gia rất đáng để nói.

"Vừa có nhan sắc vừa có tiền, còn lên được phòng khách vào được phòng bếp, ai mà không muốn gả cho người đàn ông như vậy!" Các nhân viên web Phi Tấn cảm thán lần thứ N, cảm thấy Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng có thể theo đuổi được sếp nhà bọn họ, thật sự là quá may mắn.

Lệ tổng cực kỳ may mắn cũng hưng phấn đến mức trằn trọc cả tối, cứ lăn qua lộn lại cho đến sáng hôm sau, làn da phải bảo dưỡng dữ lắm mới trắng lên được một chút, giờ lại kết hợp với hai quầng thâm lớn dưới mắt, thực sự rất giống một con gấu trúc thành tinh.

"Gấu trúc thành tinh cái gì? Trong lòng của anh Mộ, anh cả của con chắc chắn còn quý hơn cả quốc bảo." Em gái Lệ cười tủm tỉm trêu ghẹo anh cả bị mẹ Lệ ấn xuống trước bàn trang điểm để trang điểm.

Vừa nói xong, tất cả người Lệ gia đều bật cười thành tiếng. Gia đình khá an tâm khi "con trai lớn và cháu trai lớn tồn kho lâu ngày cuối cùng cũng được giải tỏa".

Anh hai Lệ kéo tay áo lễ phục của Lệ Khiếu Hằng, cười nói: "Em thấy anh cả mặc cát phục đỏ thẫm cũng rất tuấn tú."

Do Tống lão gia tử đề nghị, cuối cùng lễ đính hôn của hai đứa nhỏ vẫn quyết định làm theo kiểu xưa. Vì vậy vào lễ đính hôn hôm nay, Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng sẽ mặc cát phục đỏ thẫm tiến vào hội trường. Từ khi anh cả tốt nghiệp cấp 3 thì cả nhà chưa từng thấy anh mặc quần áo nào khác ngoài âu phục, bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh cả mặc trang phục tân lang thời xưa, mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ.

Lệ Khiếu Hằng xưa nay vốn im lặng ít nói, bị cả nhà bu quanh như vậy càng không nói lời nào, cũng may thời gian bu quanh không lâu. Người hai nhà tranh thủ thời gian đến hội trường lễ đính hôn.

Địa điểm diễn ra lễ đính hôn là ở một khách sạn 5 sao thuộc tập đoàn Phong Hành. Thật ra theo suy nghĩ của người Lệ gia, nếu bọn họ biết khúc mắc của Tống lão gia tử, thì lúc trước đã đề nghị tổ chức lễ đính hôn ở Tống Ký.

Chỉ là Tống lão gia tử đã khéo léo từ chối. Ông có thể hiểu ý tốt của người nhà họ Lệ, nhưng nếu xét từ thực tế, khách khứa mà hai nhà mời đến quá đông, lại còn phải xét đến vấn đề an ninh, kỳ thật tứ hợp viện của Tống gia không thích hợp để tổ chức hôn lễ. Với lại người nhà họ Lệ đã đồng ý các thủ tục của lễ đính hôn sẽ được tiến hành theo quy định của Tống gia. Tống lão gia tử có qua có lại, cũng muốn chừa lại mặt mũi cho người nhà họ Lệ. Vì vậy nếu hình thức lễ đính hôn đã dựa theo ý tưởng của Đào gia*, vậy địa điểm tổ chức là ở khách sạn Lệ gia, cũng là điều công bằng.

*Này là tác giả ghi á.

11 giờ 58 phút sáng, lễ đính hôn chính thức bắt đầu.

Chiếc thảm đỏ rực được trải dài từ cửa khách sạn đến hội trường lễ đính hôn. Sảnh tiệc theo phong cách Châu Âu sang trọng vốn có, nay được trang trí lại theo phong cách cổ điển. Khách mời của hai nhà lần lượt ngồi ở hai bên trái và phải —— bên trái hầu hết là người thân bạn bè, một vài người bạn trong giới nghệ sĩ và đối tác của web Phi Tấn của Đào Mộ. Nơi quy tụ những người có tên tuổi lớn. Quả thực có thể sánh với lễ trao giải giải thưởng Kim Ô. Còn bên phải hầu hết là bạn thế giao và bạn bè thương nghiệp của Lệ gia. Về cơ bản, mỗi một vị đều là nhân vật từng xuất hiện trên các tạp chí kinh tế tài chính.

Các đại già minh tinh ngồi cùng bàn với bạn bè thân thích của Đào Mộ, khe khẽ nói nhỏ: "... Sao tự dưng có ảo giác như đang tham gia buổi họp mặt đầu tư của đoàn phim ấy nhỉ? Cảm giác như những người ngồi bàn đối diện là nhà đầu tư, nhà quảng cáo và ban tổ chức."

Người nhà và bạn bè Lệ gia cũng thở dài: "... Giống như đang tham gia lễ trao giải liên hoan phim. Chu Ngạn Thanh, Phương Nhược Đề và những minh tinh Hương Thành cũng đến đây. Con gái của tôi cực kỳ thích Chu Ngạn Thanh, ông xem, lát nữa tôi có nên qua đó xin chữ ký không?"

Người nhà họ Lệ và các trưởng bối nhà họ Đào cười không khép được miệng. Ông nội Lệ kiêu hãnh chắp tay với Tống lão gia tử: "Thông gia, chúc mừng."

Tống lão gia tử cũng cười đáp lại: "Cùng vui cùng vui."

Mẹ Lệ nắm tay cha Tiểu Tề cảm thán: "Thằng con không nên thân của tôi hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ. Sáng nay có đến đây cùng, dưới mắt có quầng thâm rất lớn. Làm công sức nửa tháng của chúng ta đổ sông đổ biển."

Mạnh Tề mỉm cười: "Không sao, hôm nay Tiểu Mộ cũng dậy rất sớm, nấu canh cho Khiếu Hằng. Canh bách niên hảo hợp, có tác dụng làm đẹp."

Sau đó nói: "Bà thông gia cứ yên tâm giao con trai cho Tiểu Mộ, mặc dù Tiểu Mộ chúng tôi còn nhỏ, nhưng biết yêu thương người. Chắc chắn sẽ đối xử tốt với Khiếu Hằng."

Mẹ Lệ vẫn luôn mỉm cười: "Tính cách Tiểu Mộ khiến tôi rất yên tâm. Thông gia cũng yên tâm, Khiếu Hằng nhà chúng tôi cũng sẽ đối xử tốt với Tiểu Mộ."

Trưởng bối hai nhà trò chuyện với nhau, các vị khách ngồi cạnh vểnh tai lên nghe. Cả đám người mở to mắt khó tin. Trăm triệu lần không ngờ Lệ Khiếu Hằng trông vừa cổ hủ vừa nghiêm túc lại thật sự nằm dưới.

Chẳng trách chỗ ngồi dành cho người thân bạn bè của Lệ gia trong lễ đính hôn lại được xếp bên phải! Uổng công lúc trước Lệ lão gia tử còn thổi phồng năng lực của Lệ Khiếu Hằng có thể cưới được cháu dâu tốt như Đào Mộ. Bây giờ xem ra, cháu trai trưởng nhà họ Lệ thật sự có năng lực, nhưng không phải là năng lực cưới vợ, mà là năng lực tìm chồng!

Minh tinh bạn bè thân thích bên Đào Mộ cũng lén làm mặt quỷ. Trước đây, mỗi lần Lệ Khiếu Hằng đến thăm ban Đào Mộ đóng phim, bọn họ cũng đã thấy sự tương tác giữa Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ. Lúc đó đã cảm thấy Lệ Khiếu Hằng là người nằm trên. Thật không nghĩ đến... Xem ra Đào tổng không hổ là Đào tổng mà!

Đào Mộ không hề biết cuộc trò chuyện giữa cha mẹ hai nhà lại khiến người khác sinh ra hiểu lầm lớn như vậy. Cậu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đứng chờ trong nhà, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Lệ Khiếu Hằng đứng bên cạnh cũng đang rất căng thẳng, nhạy bén nhận ra cảm xúc của vị hôn phu, vươn tay lặng lẽ bao bọc lấy bàn tay của Đào Mộ, ấm áp hỏi: "Em sao vậy?"

"Không sao!" Đào Mộ khẽ lắc đầu, dưới vạt áo to rộng, ngón tay đan xen với ngón tay của Lệ Khiếu Hằng, lòng bàn tay áp vào nhau, nhỏ giọng nói: "Em có hơi sợ."

Đào Mộ cũng không biết vì sao lại như vậy, khi vừa nấu canh vừa trang điểm, cậu cực kỳ bình tĩnh, suốt đường đi đến đây cũng rất bình tĩnh, nhưng khi tiến vào khách sạn, tim lại đập thình thịch rất mạnh, bây giờ đứng ở phòng nghỉ, căng thẳng đến mức hai chân nhũn ra, không dám cất bước.

"Anh cũng vậy." Lệ Khiếu Hằng nắm chặt tay Đào Mộ, đáp: "Nhưng khi anh nhìn thấy em, anh không sợ nữa. Bởi vì anh biết, dù tương lai ra sao, em cũng sẽ ở bên cạnh anh."

Chỉ cần có em ở đây, cho dù không biết gì về tương lai, anh cũng không sợ.

Đào Mộ quay đầu nhìn Lệ Khiếu Hằng, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp và ánh mắt kiên định của Lệ Khiếu Hằng, cậu đột nhiên mỉm cười.

"Anh nói đúng." Đào Mộ gật đầu, cười nói: "Em cũng không sợ."

Trong phòng tiệc, chủ lễ hô to: "... Tiếp theo, mời hai chú rể của chúng ta lên sân khấu."

Dưới bộ quần áo to rộng, Lệ Khiếu Hằng lấy ngón út cào cào vào lòng bàn tay của Đào Mộ, hai người cùng hít sâu một hơi, trước ánh mắt quan tâm chúc phúc của bạn bè thân thích, hai người bước ra khỏi phòng nghỉ mờ tối, bước từng bước về phía phòng tiệc.

Đằng sau hai người, cái bóng bị kéo dài ra, sau đó từ hai hợp thành một. Với ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, cáo bóng từ từ di chuyển theo chủ nhân. Vào khoảnh khắc đó, dường như cái bóng bị giam cầm bấy lâu nay cuối cùng cũng thoát khỏi số phận, hướng đến cuộc sống mới.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hình như mấy chương cuối trở về độ dài bình thường rồi, 1 chương khoảng 2k chữ, 2 chương khoảng 4k chữ
Bình Luận (0)
Comment