Ôn Bảo, anh chàng này không cao, tính tình vui vẻ, là một người đàn ông Yến Kinh hay cười với mọi người, sở hữu một chuỗi nhà hàng lẩu ngay tại nhà.
Hơn nữa còn là nồi đồng thịt dê đặc trưng nhất ở Yến Kinh.
Khi Đào Mộ trọng sinh, nhà hàng lẩu của bọn họ đã trở thành một chuỗi công ty thị trường.
Nếu hình dung theo truyện cười trên internet của thế hệ sau, Ôn Bảo có thể nói là thiếu gia gia đình giàu có danh xứng với thực.
Thuộc loại diễn không ra gì thì về nhà kế thừa gia nghiệp.
Nhưng hình như anh chàng này không thích làm bá đạo tổng tài nên lúc đóng phim đặc biệt liều mạng.
Gom về một đóng giải thưởng ảnh đế Kim Ô, thị đế Kim Bách Hợp Hoa, nam chính xuất sắc nhất Kim Khánh linh tinh, các loại giải thưởng dát vàng lần lượt tràn vào nhà.
Tuyệt đối không phải cùng một loại với Đào Mộ — chú chim ngu ngốc miệt mài bảy tám năm mới được giải thưởng.
Nhưng nói thì nói vậy, thành tích này của cậu cũng coi như đủ cao.
Toàn bộ sinh viên học viện Kinh Ảnh năm 2008, bao gồm các khoa ngành khác, số sinh viên có thể lấy được giải ảnh đế thị đế xuất sắc nhất đạo diễn xuất sắc nhất biên kịch xuất sắc nhất không vượt quá hai bàn tay.
Vậy mà cậu lại gặp tận ba người, hơn nữa còn là bạn cùng phòng.
Bốn năm tới sáng chiều chung đụng, may mắn này rất có giá trị, vì vậy không cần phải gấp gáp a!
Chẳng lẽ sau khi trọng sinh, rời xa phạm vi buff pháo hôi trong sách, vận khí của cậu cũng thay đổi?
Đào Mộ còn đang suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên một cánh tay quàng qua vai cậu.
"— — tớ nói người anh em này, lúc ở cổng trường tớ có nhìn thấy cậu." Đỗ Khang quăng mền gối lên giường, không thèm dọn dẹp gì hết đã túm lấy Đào Mộ, bắt đầu trò chuyện: "Anh em tốt, một đống em gái gầy béo có đủ ríu rít vây quanh cậu, lại còn có người chạy vặt giúp cậu nhận đồ, làm tớ ghen tỵ muốn chết đây.
Cậu nói xem, tớ sáng sớm hơn 7 giờ đã đứng xếp hàng rất lâu, nín tiểu tới nỗi khát khô cổ cũng không dám uống miếng nước nào, lại bị một tiểu bạch kiểm như cậu vượt mặt."
"Tớ còn đang nghĩ đây! Người anh em này rốt cuộc đẹp cỡ nào mà có thể khiến các cô gái Kinh Ảnh như muốn bỏ luôn hình tượng đại minh tinh tương lai, một đường hoa si đi theo cậu.
Kết quả tớ thò đầu qua xem, ai nha má ơi muốn mù luôn con mắt.
Cậu xem cậu lớn lên soái như vậy thì thôi đi, còn biết cách ăn mặc như vậy, bên cạnh còn có một đám người đi theo, giống như siêu sao thiên hoàng về thăm trường vậy.
Tớ thấy đám phóng viên nằm vùng ở cổng còn chạy về phía cậu.
Có một vài người cảm thấy cậu soái như vậy thì không nên báo danh Kinh Ảnh làm gì, tốt hơn là nên đi Yến Ảnh."
"Lúc đó tớ buồn lắm luôn.
Thế kỷ 21 rồi mà còn có người xem mặt như vậy sao! Xem mặt thì xem mặt đi, tớ đây cũng mày rậm mắt to, đại soái ca cao 1m9, tớ có thể đậu Kinh Ảnh cũng một phần vì trông khá được mà, sao không có ai chú ý đến tớ hết!"
"Cậu không biết đâu, tâm trạng của tớ lúc ấy như thể đang trời quang mây tạnh, bỗng có một trận sét bất ngờ ập tới.
Tim này lạnh quá.
Biết câu thoại nổi tiếng trong 《Tam Quốc Diễn Nghĩa》 không?"
"Đã sinh Du sao còn sinh Lượng a!"
"Lúc đó tớ còn nghĩ, nếu ai mà bị phân chung phòng với cậu cũng thật xui xẻo nha! Ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt này, nhìn thấy một đống em gái nườm nượp chạy về phía cậu, những người khác đều thành phông nền.
Nếu để lâu quá sẽ tạo thành bóng ma tâm lý đó! Không chỉ có bóng ma tâm lý thôi đâu, có khi còn nghẹn khuất trong lòng đến mọc rêu nữa cơ."
"Kết quả đùng một cái, tiếng sét này đánh lên người tớ.
Tớ vừa mở cửa đã thấy cậu, trong đầu chỉ còn lại chữ xong rồi, xong thật rồi! Tớ phải sống thế nào trong bốn năm cùng phòng ngủ với một tên soái đến phi nhân loại như cậu đây? Áp lực này quá lớn, cái danh giáo thảo tớ gìn giữ hai mươi năm trời bị mất vào hôm nay rồi.
Tớ dễ dàng sao, tớ chỉ muốn thi vào đại học làm diễn viên thôi mà? Vì sao phải bị tổn thương thế này chứ..."
Đỗ Khang căn bản không cần người khác trả lời cũng có thể tự diễn một vở hài kịch sống động.
Hơn nữa tiểu tử này vừa vào cửa, miệng đã liếng thoắt không ngừng.
Ôn Bảo khó khăn muốn chen vào hai câu nhưng không được, chỉ có thể xấu hổ sờ sờ mũi, liên tục quơ quơ móng vuốt muốn ngắt lời Đỗ Khang, hận không thể đi lên bụm miệng Đỗ Khang lại: "Không phải, tớ nói, người anh em ơi, chúng ta tới tiệm cơm rồi tán gẫu tiếp được không? Cậu không đói sao?"
"Tớ đói nha!" Không nghĩ tới Đỗ Khang còn nắm tay cậu lay lay, nói một cách đúng lý hợp tình: "Tớ đói đến mức tim dán vào lưng.
Đây là tớ nói hai câu để dời lực chú ý đi đó.
Nếu không tớ sẽ xỉu tại chỗ, đói đến xỉu á, biết không?"
Lời này mà cũng nói được à?!
Ba người khác hai mắt nhìn nhau, quả thực hết nói nổi.
Không hổ là người có số lần đề cử giải nam chính xuất sắc nhất vượt quá hai bàn tay, khác với người chạy đôn chạy đáo suốt bảy tám năm mới có được một giải thưởng.
Trong cơn tức giận, hắn tự biến mình thành đạo diễn làm phim và đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất và phim hay nhất chỉ trong một lần, nhận một cái gameshow cũng có thể bóp ch3t lưu lượng của các tiểu thịt tươi, trở thành đại già nổi danh nhấc lên một cơn tinh phong huyết vũ trong ngành công nghiệp giải trí!
Logic hài hước này, không muốn phục cũng không được.
Đạo diễn tiết mục hài bẩm sinh!
"Mà này, nếu hôm nay tớ đói xỉu trong phòng ngủ, các phóng viên có cho tớ cái tít trang nhất hay gì đó không? Con đường đến với danh vọng của tớ không phải sẽ ít khó khăn hơn sao?"
Đỗ Khang vẫn còn đứng đó tự nói chuyện một mình, đột nhiên có ý tưởng, cười hắc hắc: "Không phải đã nói nên thành danh lúc còn sớm sao! Nếu tớ có thể nổi danh một lần, cho dù có chết đói cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền nha."
Ôn Bảo sống không còn gì luyến tiếc đập đầu vào cửa, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Tại sao hắn lại đi báo danh với một người như này! Mẹ nó còn cùng phòng ngủ! Bốn năm đại học này phải sống thế nào đây hả!
Do sự thể hiện xuất sắc của Đỗ Khang, bốn người bạn cùng phòng của 301 đã quen thuộc nhau rất nhanh, chỉ trong ngày đầu tiên báo danh.
Giữa trưa, Ôn Bảo quả nhiên dẫn mọi người đến chi nhánh mới mở của Ôn Tụ Tường gần Kinh Ảnh, mời mọi người ăn thịt dê.
Trang trí của nhà hàng đã kế thừa những đặc điểm của nhà hàng cũ ở Yến Kinh, vách ngăn chạm khắc sơn mài toàn là màu đỏ, các loại bàn ghế cũng là kiểu cũ, trên đầu có treo đủ loại đèn cung đình, ngoài ra trong nhà hàng còn có nhạc công được trả lương cao, mặc sườn xám và ngồi chơi đàn tranh.
Tiếng đàn sáo du dương bên tai, Ôn Bảo rất đắc ý giới thiệu với mọi người: "...!Thỉnh thoảng còn mời lão nghệ sĩ hát đại cổ* kinh đô hoặc tướng thanh** gì đó, rất náo nhiệt."
*Đại cổ (大鼓): hát nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc.)
*Tướng thanh (相声) tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Nói xong, Ôn Bảo kéo mọi người đến trước quầy bar chụp ảnh: "Tương lai các cậu đều là đại minh tinh đại ảnh đế.
Ba tớ còn đặc biệt dặn tớ, lúc mời các cậu ăn cơm, nhất định phải chụp ảnh lưu niệm.
Hơn nữa còn nói phải để các cậu lưu lại chữ ký.
Đợi các cậu nổi tiếng rồi, nhà hàng này sẽ nhờ danh tiếng của các cậu để làm tuyên truyền."
"Đây là nhà hàng của cậu?" Đỗ Khang không biết nhiều về Ôn Bảo, tức khắc sửng sốt.
Vì khi Ôn Bảo đến báo danh chỉ mặc một chiếc áo phông cổ tròn sắp biến dạng sau khi bị giặt quá nhiều, một chiếc qu@n chữ T màu be có giá 30 tệ ở chợ đầu mối, chân đi dép lào.
Đầu cắt kiểu mohican, cười lên có hai má lúm đồng tiền.
Nhìn thế nào cũng giống người nghèo khổ thường ngồi xổm phơi mình trong góc hẻm Yến Kinh cũ.
Thế nên Đỗ Khang hoàn toàn không cách nào liên tưởng được nhà hàng lẩu cấp cao này với Ôn Bảo.
"Đúng vậy! Sau này các cậu đến đây ăn sẽ được giảm giá 20%." Ôn Bảo cong đôi mắt trăng non bẩm sinh, cười tủm tỉm nói, "Phúc lợi của bạn cùng phòng, được không?"
"Mọi người đều là bạn cùng phòng mà cậu chỉ giảm giá 20% cho tớ? Móc chết cậu bây giờ.
Phải cho thêm hai đ ĩa thịt nữa!" Đỗ Khang hừ một tiếng, bộ dạng chưa hiểu sự đời, đứng ở trước quầy bar hỏi thăm người phục vụ mặc sườn xám: "Ơi, chỗ các chị có phúc lợi cho người nhà của sếp không? Chị xem, chúng em đều là bạn cùng phòng của thiếu gia nhà các chị, ít nhất bốn năm nay mọi người sẽ ở chung với nhau, vậy là có quan hệ rồi đúng không? Quan hệ thân thiết như vậy, có phải các chị nên giảm giá 50% hay không?"
Người phục vụ nhỏ thích thú cười khúc khích, nói không chút do dự: "Thật sự không có đãi ngộ giảm 50%.
Hai bình trà thảo mộc được không?" Mùa thu khô nóng, uống chút trà thảo mộc hạ nhiệt.
Bốn cậu trai lớn ngủ cùng một phòng đó!
"Chị gái thật phóng khoáng!" Đỗ Khang giơ ngón cái với cô gái: "Không làm mất mặt dân thủ đô!"
"Mấy anh em ơi đừng bần như vậy nữa được không? Không phải cậu đói đến mức tim dán vào lưng sao!" Đào Mộ đưa cuốn "sách sưu tập chữ ký của minh tinh" đưa cho chị gái, nhìn về phía Ôn Bảo: "Thiếu đông gia*, đi thôi."
*Thiếu đông gia: con trai của chủ sở hữu.
Ôn Bảo chiêm ngưỡng chữ ký của Đào Mộ một hồi, sửng sốt: "Đệt, Đào Tử, cậu cố ý luyện chữ ký rồi đúng không? Đẹp quá a!"
Hai người khác thấy thế cũng vội thò đầu qua nhìn, Chử Toại An im lặng nãy giờ nói một cách chắn chắn: "Chữ ký này tuyệt đối có tập luyện rồi.
Nét bút rồng bay phượng múa này, còn đẹp hơn chữ ký của một vài đại minh tinh nữa."
Đỗ Khang vỗ vuốt gấu lên vai Đào Mộ: "Người anh em này, tớ phát hiện rồi nhé, cậu bị gánh nặng thần tượng rất nghiêm trọng a!"
Đào Mộ nở một nụ cười tiêu chuẩn, tỏ vẻ rụt rè: "Chê cười rồi, chê cười rồi." Cậu không thể nói đây là thói quen kiếp trước được.
Từ lúc từ một minh tinh lưu lượng chuyển hình thành ảnh đế, chữ ký không thể nào tệ được.
Nếu tệ quá thì không thể nào làm quản lý đoàn đội nổi đúng không? Nên cậu chỉ có thể rưng rưng bưng cái nồi này.
Ngay sau khi cậu nói ra câu này, hai chồng chồng Lưu Diệu, Mạnh Tề, cũng như đám người Tống Đạo Trăn đã tận mắt nhìn thấy, trước khi ra ngoài, Đào Mộ đứng trước gương tận một tiếng đồng hồ, không hẹn mà cùng nhìn nhau, đáy lòng thầm phụ họa lời của bạn học Đỗ Khang — — thằng nhóc nhà bọn họ quả thật bị gánh nặng thần tượng rất nghiêm trọng.
"Chê cười cái rắm a!" Đỗ Khang thật sự nhịn không nổi, cánh tay rắn chắc câu cổ Đào Mộ, tay còn lại thì khò khè, hận không thể phá hỏng kiểu tóc mà Đào Mộ chải tỉ mỉ: "Tớ nói thằng nhóc cậu, cậu đây là định đi theo con đường thần tượng ở học viện Kinh Ảnh đúng không! Thằng nhóc cậu giỏi a! Tự vạch ra một nét bút mở đường cho mình! Mọi người đều theo quy tắc đi phái thực lực, chỉ có cậu nằng nặc đòi đi con đường khác đúng không? Tớ đã thấy đôi giày của cậu rồi, của Smith Barney Mỹ đúng không? Cậu còn muốn làm đại ngôn cho người ta nữa hả?"
Đại Mao Tiểu Béo bên cạnh cũng ồn ào lên: "Ấy, các cậu đừng nói nữa, nếu Smith Barney thật sự để Mộ ca làm đại ngôn, chỉ với giá trị nhan sắc này, doanh số của bọn họ chắc chắn chuẩn cmnr tăng lên nha!"
"Giá trị nhan sắc?!" Ba người Ôn Bảo chưa từng nghe qua từ này, tức khắc ngẩn cả ra.
Tiểu Béo kiên nhẫn giải thích: "Chính là trị số dung mạo.
Mộ ca tớ nói, thời buổi này cái gì cũng đều có điểm tiêu chuẩn, mặt cũng vậy, cậu có soái hay không, có đẹp hay không, đều có một giá trị số."
"Cái này thú vị nha!" Đỗ Khang tức khắc bật cười: "Vậy các cậu nói xem, giá trị nhan sắc của tớ được bao nhiêu điểm?"
Đại Mao Tiểu Béo còn chưa kịp trả lời, Chử Toại An vẫn luôn im lặng đột nhiên nói một câu: "Cái kia, không phải nói đến ăn thịt dê sao? Thịt dê được sản xuất ở đâu! Có thuần huyết không?"
Chủ đề được chuyển quá đột ngột.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tức khắc cười to.
Không nghĩ tới Chử Toại An mày rậm mắt to e lệ ngại ngùng, cư nhiên lại thuộc loại hình muộn tao như vậy! Tôn khởi thậm chí không phải về nhà để lấy.*
*Nguyên văn câu này là "孙起人来都不用回家去取的", ngồi mò nửa tiếng rồi vẫn không hiểu nghĩa =.=
Đỗ Khang như sét đánh giữa trời quang nhìn Chử Toại An, bộ dáng không thể tin được rất có hiệu quả mua vui.
Chử Toại An vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hoa văn trên trần nhà, thường quay sang bàn với cha mẹ phong cách trang trí của nhà hàng lẩu, rất có phong phạm hoàng gia.
Đặc biệt là trần nhà kia, hoa văn trên đó có hơi giống phủ của công tử vương gia...!Nói tóm lại, rất giống người chưa trải sự đời.
Chỉ chỉ trỏ trỏ khắp nơi, chỉ là không chịu nhìn Đỗ Khang.
Ôn Bảo cười rớt nước mắt.
Khó khăn lắm mới dẫn được đám người vào phòng riêng.
Ba Ôn đứng ở sau bếp tự tay làm thịt dê đãi mọi người, miếng dê mỏng như cánh ve, nhấc lên một cái là ánh sáng cũng xuyên qua được luôn.
Ngoài ra còn có mao đỗ (dạ dày bò/ong xách bò), ngưu mạch diệp, đậu phụ đông lạnh, củ cải trắng, phấn ty, còn có các loại rau tươi nhất.
Khi các món ăn đã sẵn sàng, ông chủ Ôn còn đặc biệt kêu người phục vụ mở hai bình Mao Đài, đích thân nâng ly chúc mừng.
Kết quả, khi thấy Tống lão gia tử bị mọi người đẩy lên chủ vị, tức khắc kinh sợ: "Sư phụ Tống? Là sư phụ Tống đúng không? Ai ui thật sự là ngài! Đúng là trùng hợp thật..."
Tống Đạo Trăn híp mắt nhìn về phía ba Ôn như không nhớ người này là ai.
Người này là ai a?
"Ngài không nhớ con sao?" Ba Ôn vỗ đùi, vẻ mặt đau đớn: "Con là Ôn Ái Quốc nha, Ôn Tiểu Cửu Nhi.
Năm 1968, con đến Tống Ký làm học đồ, lúc ấy chủ bếp Tống Ký chính là lão thái gia ngài a, ngài phụ trách dạy chúng con làm đồ ăn.
Tay nghề làm xiên thịt dê này là con lén học từ chỗ ngài nha.
Sau đó con nghe nói ngài bị cháu của họ Diêu kia chơi xấu, cả nhà đều bị phê...!Ngài cũng bị đưa đến nông trường Lâm Hải — —"
"Ồ!" Tống Đạo Trăn nhàn nhạt ngắt lời Ôn Ái Quốc: "Ông nhớ ra rồi.
Là con a."
Ôn Ái Quốc cũng nhận ra Tống Đạo Trăn không muốn nhắc tới chuyện cũ, rất thân thiện trò chuyện: "Con nói lão gia tử a, hôm nay ngài phải nếm thử tay nghề của con.
Để xem có nhận được truyền thừa nào từ ngài không."
Nói xong, dùng đũa gắp một miếng thịt dê trong nồi rồi xiên thành que, cung kính đặt vào đ ĩa của Tống Đạo Trăn.
Đào Mộ múc một thìa nhỏ hoa tỏi tây, chao, tương vừng, nước tương, sa tế và nước mắm tôm trước mặt, chuẩn bị một chén nước chấm cho lão gia tử.
Ôn Ái Quốc rất nhiệt tình giơ tay, khom lưng, cười tủm tỉm nói: "Ngài nếm thử xem?"
Tống Đạo Trăn gắp miếng thịt dê, chấm chấm vào chén nhỏ, thong thả cho vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, lễ phép khen: "Không tệ."
Ôn Bảo xoay tròng mắt, cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ: "Xem ra hai ta rất có duyên nha.
Ba tớ cư nhiên quen ông của cậu.
Theo lời người xưa, hai nhà chúng ta cũng là thế giao rồi."
"Ui, hóa ra cậu trai này là cháu của lão gia tử ngài nha.
Khuôn mặt tuấn tú này, quả nhiên có chút giống sư huynh." Ôn Ái Quốc nhìn Đào Mộ khen vài câu, mỉm cười nói: "Con là bạn cùng phòng với Ôn Bảo nhà chú đúng không? Hai nhà chúng ta đúng là có duyên.
Sau này con phải thường tới đây nha.
Chú miễn hóa đơn cho con."
Thấy lão ba nhà mình không tìm hiểu gì hết, Ôn Bảo nhịn không được nhắc: "Đây là bạn học Đào Mộ, hai bạn này là Đỗ Khang và Chử Toại An."
Ôn Ái Quốc tức khắc sửng sốt.
Chuyện gì xảy ra vậy, ông nội họ Tống, sao cháu lại họ Đào? Chẳng lẽ không phải cháu nội, mà là cháu ngoại?
Trong lúc đó, Ôn Bảo cũng thuận tiện giới thiệu mấy vị gia trưởng cho ba hắn, đến lúc giới thiệu viện trưởng Đào, Ôn Ái Quốc bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn nhìn Tống lão nhân ngồi bên cạnh viện trưởng Đào, vẻ mặt như đoán ra rồi.
Tức khắc cười vui vẻ, cẩn thận hỏi: "Vị này...!Chẳng lẽ là sư mẫu?" Lão gia tử đang tìm người bạn già cho mình?
Tống lão nhân: "......"
Đào viện trưởng: "......"
Các quần chúng ăn dưa: "......"
Tống lão nhân đập đũa, xụ mặt quở mắng: "Nói bậy nói bạ! Đây là viện trưởng cô nhi viện."
"A? Ồ ồ ồ," lúc này Ôn Ái Quốc mới nhận ra là mình hiểu lầm.
Nhưng dù sao hắn cũng là người chìm nổi trong thương trường bao nhiêu năm, da mặt thật sự rất dày.
Lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, kính một ly bồi tội.
Sau đó lấy cớ bận rộn, chân như được bôi mỡ rời đi.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thường lén nhìn sắc mặt âm trầm như có thể vắt ra mực của Tống Đạo Trăn.
Đào Mộ ho nhẹ một tiếng, giơ ly rượu hỏi ba mẹ Chử Toại An: "Chú dì lần này đến Yến Kinh ở bao lâu? Đã đi dạo thành phố Yến Kinh chưa?"
Mẹ Chử lập tức trả lời: "Dì chưa có thời gian đi dạo nữa.
Hôm nay dẫn An An đi báo danh.
Nhà dì vốn nghĩ xử lý những việc cần thiết trước, ngày mai mới đi dạo, sau đó cùng ba đứa nhỏ về quê.
Sau này A Lạp An An nhờ mọi người chiếu cố rồi."
"Chắc chắn rồi.
Chú dì cứ yên tâm." Đào Mộ cười nói: "Nếu không thì ngày mai con bồi chú dì đi chơi.
Chú dì hiếm khi đến đây, con là người địa phương, phải tẫn lễ nghĩa của chủ nhà."
Nói xong, lại cười năn nỉ Diệu ca: "Diệu ca, ngày mai anh cho em mượn xe chút nha."
Lưu Diệu liếc Đào Mộ một cái, cười như không cười chọc cậu nhóc nhà bọn họ: "Mượn xe cũng được.
Nhưng em có bằng lái sao?"
Đào Mộ nghe vậy thì ngẩn ra, cậu lại quên mất vụ này.
Xem ra cần phải nhanh chóng thi bằng lái mới được, nếu không sẽ rất khó xử.
Nhìn bộ dạng nhóc con nhà mình sửng sốt, Lưu Diệu cười nói: "Ngày mai anh kêu Đại Huy đi cùng mọi người."
Ba mẹ Chử Toại An liên tục cảm ơn: "Làm phiền mọi người rồi."
"Không phiền, không phiền." Mạnh Tề cười nói: "Kinh Ảnh có nhiều sinh viên như vậy, cố tình bốn đứa nhỏ lại chung phòng ngủ.
Đây là duyên phận."
"Đúng là vậy." Mẹ Chử Toại An tức khắc cười dặn dò con trai nhà mình: "An An, sau này con phải hòa thuận với bạn, có biết không?"
Chử Toại An đã lớn, còn bị mẹ dặn dò trước mặt nhiều người, tức khắc cảm thấy xấu hổ.
Không kiên nhẫn nói: "Ai nha, con biết rồi.
Mẹ mau dùng bữa đi.
Xiên thịt dê chỗ này rất ngon, còn chính tông hơn Hỗ Thành chúng ta, thịt dê không tanh chút nào, mẹ ăn nhiều chút."
Đào Mộ lại cười hỏi Đỗ Khang: "Cậu đến báo danh, ba mẹ cậu sao không đi cùng cậu?"
Đỗ Khang xua tay: "Bọn họ muốn đi theo.
Nhưng tớ cảm thấy tớ lớn rồi, đã vào đại học mà còn muốn ba mẹ đưa đón, quá mất mặt, tớ không chịu.
Còn có thể tiết kiệm được hai vé xe lửa, sẽ tính thẳng vào phí sinh hoạt tháng sau của tớ."
Đỗ Khang cảm thấy bản thân tính toán rất tinh tế.
Nhưng những người khác lại thấy hết nói nổi.
Cậu nhóc này đúng là...! Chân thành đến mức không biết lựa lời a!
Chầu cơm này mọi người ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Ôn Bảo — một người địa phương dẫn hai vị bạn học từ nơi khác đến đi mua xà phòng, khăn lông, nhu yếu phẩm.
Thuận đường còn dẫn hai bạn học và ba mẹ Chử Toại An đi dạo địa điểm gần Kinh Ảnh.
Lưu Diệu Mạnh Tề chuẩn bị về quán của mình, tiện đường đưa viện trưởng Đào và Tống lão nhân về nhà.
Ba Đại Mao vẫn luôn nhớ đến chuyện tán gẫu với Đào Mộ.
Nhưng Đào Mộ có chút bận tâm về lời nói của ba ba Ôn Bảo.
Uyển chuyển từ chối lời mời của chú Vương, cũng ngồi lên xe của Diệu ca.
Lần này Lưu Diệu lái chiếc SUV có bảy chỗ ngồi, Mạnh Tề ngồi ở ghế phụ như thường lệ.
Viện trưởng Đào và Phùng Viễn ngồi ở giữa, Đào Mộ và lão gia tử ngồi ở cuối.
Một đường không ai nói gì, tới nơi, Đào Mộ và lão gia tử xuống xe, trực tiếp dẫn lão gia tử về tiệm cơm của ông — —
Tiệm cơm của lão gia tử tên là Tống Ký.
Trước kia Đào Mộ không để ý, chỉ nghĩ rằng Tống Ký là cái tên mà lão gia tử tùy tiện lấy họ của mình để đặt.
Nhưng hôm nay nghe ba ba Ôn nói, dường như nơi này còn chứa một câu chuyện sâu xa.
Hơn nữa theo ý của ba ba Ôn, Tống lão gia tử vốn có vợ con.
Nhưng kiếp trước, ngày đầu tiên Đào Mộ bước chân vào Tống Ký, chưa từng gặp thân nhân của Tống lão nhân, thậm chí thân thích cũng không gặp.
"Cái kia --"
"Không được hỏi." Đào Mộ vừa mở miệng đã bị Tống Đạo Trăn thô bạo ngắt lời.
"Chuyện hôm nay không được hỏi.
Vĩnh viễn không được hỏi.
Cũng không cho đi hỏi thăm.
Nếu để ông biết con hỏi thăm người khác sau lưng ông, kiếp này con đừng bước vào cửa tiệm này!"
Đào Mộ chưa nói xong đã bị lão gia tử thẳng tay làm nghẹn lại.
Hơn nữa thấy dáng vẻ xụ mặt của lão gia tử — — cũng không giống ngày thường, tuy ngày thường cũng xụ mặt quở trách Đào Mộ, nhưng lúc đó vừa nhìn liền biết là đang ngạo kiều, khẩu thị tâm phi.
Lão gia tử càng như vậy, càng chứng tỏ chuyện này rất nghiêm trọng.
Đào Mộ càng tò mò hơn.
Rốt cuộc Tống Ký đã xảy ra chuyện gì? Vợ con của lão gia tử vì sao mãi không đến thăm ông? Lão gia tử còn có người thân sao? Còn có cháu của họ Diêu trong miệng ba ba Ôn là ai? Năm đó rốt cuộc là làm chuyện gì có lỗi với cả nhà lão gia tử? Có phải liên quan đến chuyện lão gia tử lẻ loi hiu quạnh không thân không thích như bây giờ không?"
Đào Mộ càng nghĩ càng hận kiếp trước mình vô tâm vô phế, không biết chuyện gì về lão gia tử, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới hỏi thăm.
Cậu muốn làm rõ mọi chuyện.
Lại không muốn cứng rắn rối đầu với Tống lão nhân, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."
Tống Đạo Trăn nhìn vào đôi mắt hạt châu đen lúng liếng đảo tròn của Đào Mộ, liền biết cậu nghe không vào.
Nhưng ông cũng không có tâm tình vô cớ gây rối với Đào Mộ.
Ôn Ái Quốc xuất hiện, còn nói những lời đó, gợi lên chuyện cũ mà Tống Đạo Trăn đời này không muốn nhớ đến nhất.
Ông mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.
Cũng chỉ có trong mộng, ông mới có thể trông thấy Tống Ký năm đó, trông thấy Tống gia hưng thịnh.
Còn có con trai út của ông cũng không kém Đào Mộ bao nhiêu.
Đợi đến khi tỉnh mộng, ông vẫn là một ông già lẻ loi hiu quạnh, tính tình kỳ quái.
Không con không cái, không nơi nương tựa.
"Con về đi, ngày mai còn phải bồi ba mẹ của bạn học đi dạo Yến Kinh, đừng ở lại đây nữa, để ông thanh tịnh hai ngày thôi."
Đào Mộ bị lão gia tử đuổi khỏi tiệm cơm.
Cậu đứng trên bậc thềm lát gạch xanh ngoài sân, hai cánh cửa vốn được sơn son thếp vàng, nay đã bị năm tháng ăn mòn bong tróc, ngay cả ngưỡng cửa cao cũng bị mưa gió và dẫm đạp mà mất hơn một nửa.
Nhưng lão gia tử đều không dọn dẹp.
Để mặc tứ hợp viện này mục nát dưới sự bào mòn của thời gian và khói dầu.
Ông cô độc một mình ở trong tứ hợp viện lớn như vậy.
Mỗi tối sau khi đóng cửa tiệm cơm sẽ cầm cây chổi lớn lang thang trong sân, đi qua hành lang dài yên tĩnh, vòng qua cánh cửa treo hoa, tiếng chổi khô khốc quét trên gạch xanh vang lên.
Thỉnh thoảng gió đêm thổi qua, cây hòe giữa sân phát ra tiếng xào xạc, đây có lẽ là âm thanh duy nhất phát ra từ tứ hợp viện vào ban đêm.
Đôi tay buông thõng của Đào Mộ siết thành nắm đấm, cậu ngơ ngác đứng trước cửa lớn chốc lát, xoay người đi vào cô nhi viện.
Cậu cảm thấy viện trưởng Đào có thể biết điều gì đó..