Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 109

“Nó cứ nhìn tôi, trông rất đáng sợ! Tôi ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, cửa cũng đã đóng chặt. Con rối đó không tấn công tôi.” Lúc Lương Dĩnh hồi tưởng, sắc mặt cô ta trở nên hoảng loạn: “Sáng nay tôi tìm ông chủ, ông chủ khăng khăng bảo tôi nằm mơ rồi. Ngẫm lại cũng đúng, sao có thể đột nhiên xuất hiện rối gỗ được chứ?”

Mạnh Lan đụng khuỷu tay vào người Giang Sách Lãng, nhỏ giọng phân tích: “Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía rối gỗ, xem ra chúng ta phải đi một chuyến rồi.”

Đoàn múa rối nằm trên bãi đất trống phía Tây trấn nhỏ, sát chân núi. Từng túp lều màu trắng được dựng trong khuôn viên, bên cạnh treo vô số quả cầu thủy tinh đầy màu sắc. Ánh đèn đa sắc giống hệt những viên kẹo ngày Giáng sinh, toàn bộ khu vực chìm trong bầu không khí vui vẻ. Phía sau khu đất là một hồ nước nhỏ trong vắt, phản chiếu núi non rừng cây.

Đây có lẽ là một địa điểm rất thích hợp để cắm trại.

Chẳng qua Mạnh Lan cảm thấy nó không khác gì bối cảnh rạp xiếc trong “Truyện Kinh Dị Mỹ” (*).

(*) Truyện Kinh Dị Mỹ (American Horror Story): Loạt phim truyền hình nhiều tập kinh dị của Mỹ được sản xuất bởi Ryan Murphy và Brad Falchuk.

Căn lều chính được dùng để biểu diễn, những căn khác ắt hẳn là nơi nhân viên sinh hoạt hằng ngày, cũng như kho chất hàng hóa. Xung quanh lều trại có vài đứa trẻ đang chơi đùa, bọn nhỏ cầm súng bong bóng thổi lên, bầu trời tràn ngập bong bóng rực rỡ. Tiếng cười của trẻ thơ có thể giảm bớt áp lực tinh thần của con người, khiến người ta không cảm nhận được mối nguy hiểm đang tồn tại.

Nhân viên tiếp tân của đoàn múa rối mặc đầm Barbie màu hồng, mang giày cao gót đế dày, trông hệt như cô nàng người Mỹ vào thập niên tám mươi ở thế kỷ trước. Cô ta nở một nụ cười thân thiện, lông mi giả giống hệt chân ruồi dán trên mắt rung rung theo nụ cười của cô ta: “Buổi biểu diễn của chúng tôi sẽ bắt đầu vào buổi tối, hoan nghênh các vị đến xem. Phía sau là ký túc xá nhân viên và kho hàng của chúng tôi, mọi người vui lòng chỉ tham quan khu vực lều chính với phòng triển lãm thôi nhé. Phòng triển lãm ở ngay bên phải, bên trong được bày biện các loại rối gỗ tinh xảo, hy vọng các vị sẽ thích.”

Cô ta dẫn năm người tới phòng triển lãm.

Bên trong được trang trí rất đơn sơ, chỉ đặt mười chiếc ghế gỗ bập bênh, trên mỗi ghế đều để rối gỗ lắc lư.

Về cơ bản, chúng là bản sao tỷ lệ 1-1 của người sống. Dù là trẻ em hay người lớn, chiều cao đều chân thật vô cùng, biểu cảm cũng sinh động như đang sống.

Trong đó có một con rối gỗ nhìn rất giống Mạnh Lan, chiều cao cũng không kém bao nhiêu. Mạnh Lan bước qua chọc tay vào gương mặt bằng gỗ của nó, bỗng dưng, con rối há miệng cắn lấy tay Mạnh Lan.

Mạnh Lan:!

Ngay sau đó, hàm răng của rối gỗ bắt đầu rung lạch cạch. Mạnh Lan muốn rụt tay về, nhưng trực giác mách bảo cô chuyện này nhất định không dễ giải quyết như thế. Quả nhiên, khi Mạnh Lan định rút ngón tay ra, rối gỗ bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô về phía nó!

“Cẩn thận!” Giang Sách Lãng thình lình bóp chặt cánh tay rỗi gỗ, bẻ mạnh, tiếng gỗ vỡ giòn tan vang lên, miếng gỗ đã bị bẻ gãy!

Con rối vừa nãy còn tự cử động như thể đột nhiên bị tháo hết dây điều khiển, ngã rầm xuống đất, biến thành một đống gỗ vụn!

Mạnh Lan hoài nghi nhìn Giang Sách Lãng: “Em còn tưởng mình gặp ảo giác, xem ra mọi người cũng nhìn thấy?”

“Không phải ảo giác, rối gỗ thật sự đã cử động.” Giang Sách Lãng nói, anh thấy con rối kia bất chợt mở miệng, cắn chặt ngón tay. Chuyện lúc nãy tuyệt đối không phải do bọn họ tưởng tượng! Trên ngón trỏ của Mạnh Lan xuất hiện một đường màu đỏ, cô bị bầm nhẹ.

Chuyện vừa rồi Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp cũng chứng kiến, họ hoàn toàn có thể làm chứng.

Mạnh Lan cầm lấy đầu con rối dưới đất, giơ lên đặt cạnh đầu mình. Phần đầu gỗ này gần như được khắc họa theo diện mạo của cô, ngay cả đường chân mày và đôi mắt cũng cực kỳ giống!

Cô hỏi nhân viên tiếp tân: “Sao lại thế này?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhân viên tiếp tân cười cười: “Ý quý khách là con búp bê rối gỗ này rất giống mình sao?”

“Đúng vậy.”

Đôi môi bôi son màu đỏ tím của nhân viên tiếp tân kéo ra, để lộ hàm răng trắng tinh, cô ta máy móc nói, hệt như rối gỗ: “Tất nhiên bởi vì các người đã tới, nên nó mới có thể trông giống các người. Nếu các người không bước vào nơi này thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Do các người tự tìm lấy cả, đừng hỏi tôi tại sao.”

Khi cô ta nói chuyện, biểu cảm của tất cả rối gỗ đột ngột thay đổi, chúng nó đồng loạt biến thành vẻ ngoài y hệt bọn họ, mỗi người đều có một con rối tương ứng.

Mỗi người đều có một con rối?

Bọn họ sẽ biến thành rối, còn rối sẽ thay thế bọn họ?

Hạ Vãn Vãn hoảng sợ la lên: “Chẳng lẽ bọn họ muốn biến chúng ta thành rối ư? Sao lại như vậy, vừa nãy rối gỗ có giống thế này đâu!”

“Các người muốn biến người thành rối?” Mạnh Lan có phần khiếp sợ, biểu cảm trên mặt cũng trở nên khó coi.

“Sao lại thế chứ? Tại sao chúng tôi phải biến các người thành rối? Rối gỗ như vậy thì cứng đờ quá.” Nhân viên tiếp tân cười tủm tỉm nhìn năm người, khẽ khom lưng ngỏ ý xin lỗi.

Bỗng nhiên, “răng rắc” một tiếng.

Cằm cô ta khép mở rồi rơi xuống, chiếc cằm gỗ sơn màu da lăn lóc trên sàn nhà.

Khớp cằm dưới lăn tới bên chân Mạnh Lan.

Nhân viên tiếp tân, cũng là một con rối.

“Ấy, bị các người phát hiện rồi.” Nhân viên tiếp tân không còn cằm nữa, nhưng vẫn giữ tác phong ăn nói lễ phép. Cô ta cũng không cảm thấy đáng sợ gì khi bị người khác phát hiện, chỉ tiếp tục giải thích: “Nhằm mang tới một buổi biểu diễn khiến các vị hài lòng, rối của chúng tôi đều được huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu đã không cần tôi nữa thì tôi xin phép về phòng diễn tập, các vị có thể tự do tham quan.”

Nhân viên tiếp tân ung dung đến cạnh Mạnh Lan, nhặt cằm mình lên và gắn nó lại trước mặt bốn người.

“Cùm cụp.”

Vào khoảnh khắc tiếp xúc với vết nứt, khuôn mặt của nhân viên đã khôi phục về vẻ bóng loáng vừa rồi.

Cô ta nhìn Mạnh Lan, đánh giá đôi chút, gương mặt lộ ra biểu cảm nghi ngờ: “Các vị sao vậy, tôi đã nói sai gì à?”

Cô ta đã chuyển từ rối gỗ sang người sống, làn da mịn màng, không một khe hở. Càng quan trọng hơn, nhân viên tiếp tân đã quên hết mọi chuyện xảy ra ban nãy.

Khi tiếp tân chỉ về hướng rối gỗ một lần nữa, chúng nó đã quay về hình dạng ban đầu, không còn con nào trông giống họ.

Nhân viên thấy không ai nói chuyện, bèn hỏi tiếp: “Quý khách thân mến, các vị sao vậy, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ đó?”

Mạnh Lan tiến lên, vô lễ chọc tay vào má nhân viên tiếp tân, không phải cảm giác của gỗ mà là thịt mềm. Lần đầu tiên cô để lộ biểu cảm cực kỳ ngờ vực, đành nhìn sang Giang Sách Lãng nhờ giúp đỡ. Vừa rồi không phải ảo giác, bởi vì ai nấy cũng nhìn thấy, nhưng ngay giờ phút này, cô có thể xác nhận nhân viên tiếp tân thật sự là loài người.

Nhân viên tiếp tân lùi về sau một bước, cũng thể hiện cảm xúc vô cùng kinh ngạc, cứ như mới đụng phải một tên đàn ông sở khanh: “Cô muốn làm gì! Chúng tôi, chúng tôi không làm nghề đó đâu!”

“Xin lỗi, vừa rồi tôi bị rối gỗ cắn, thế nên trả, trả thù một chút thôi.” Mạnh Lan giải thích lộn xộn.

Nhân viên tiếp tân thở phào: “Quý cô, cô làm tôi sợ muốn chết. Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi chuẩn bị, các vị tùy ý tham quan nhé. Xin cảm ơn.”

Cô ta khom lưng đúng tiêu chuẩn, tạm biệt nhóm khách kỳ lạ này.

Một lát sau, Lương Dĩnh theo sau bốn người mới hỏi: “Lạ thật, tại sao tôi lại cảm thấy không giống như lời cô nói?”

“Gì cơ?”

Lương Dĩnh nghi ngờ: “Khi nãy không có rối gỗ cắn cô mà, sao cô lại nói thế? Chẳng lẽ tôi hoa mắt à?”

Ba người Cố Diệp, Hạ Vãn Vãn và Giang Sách Lãng đều chứng kiến hành vi tấn công của con rối trông giống Mạnh Lan kia. Lương Dĩnh cũng có mặt ở đây, nhưng cô ta hoàn toàn không nhìn thấy.

“Cô không thấy con rối trông giống tôi sao?” Mạnh Lan hỏi.

Lương Dĩnh lắc đầu: “Không hề.”

“Vậy cô cũng không thấy đầu của rối gỗ rớt xuống sao?”

“Không.”

Giang Sách Lãng hỏi: “Vậy cô thấy gì?”

Lương Dĩnh trả lời: “Các người đang ngắm rối gỗ, đúng là đã quan sát một con trong đó khá lâu. Kế đó, kế đó cô bước qua chọc vào mặt nhân viên tiếp tân, động tác đó nhìn rất thô lỗ. Cũng không phát sinh chuyện gì sau khi tiến vào phòng triển lãm cả, mà các người đã thấy gì vậy?”

Giang Sách Lãng nhanh chóng phân tích.

Đầu tiên, thiết lập nhân vật của Lương Dĩnh khác với bọn họ, Lương Dĩnh là NPC, bọn họ không phải.

Tiếp theo, trước mắt họ xuất hiện hai loại ảo giác.

Ở loại đầu tiên, Hạ Vãn Vãn đã nghe thấy mẹ mình nói cô ấy gặp tai nạn giao thông, điểm này có lẽ liên quan tới ký ức cá nhân.

Loại thứ hai là ảo giác tập thể, trong một khoảnh khắc, tất cả bọn họ đều bị xâm nhập, khiến chỉ sổ tỉnh táo giảm xuống cùng lúc.

Mạnh Lan xoa xoa mặt, phủ định quan điểm của Giang Sách Lãng. Cô giơ ngón tay ra, vết bầm màu đỏ vẫn còn tồn tại.

“Đây không phải ảo giác, chúng ta nên nghĩ xa hơn, có thể chúng ta đang ở trong hai không gian thì sao? Ngay lúc nãy, không gian đã phân tách. Trong một không gian, nhân viên tiếp tân là rối gỗ, bên không gian còn lại cô ta là người thật. Đừng quên, đây là ngọn nguồn của tất cả, việc đa vũ trụ giao thoa nhau cũng bình thường thôi.”

Giang Sách Lãng nắm lấy ngón tay cô.

“Anh muốn cắn thử không?”

“Được chứ?”

“Không.”

Bốn người canh chừng tầm mười lăm phút, không xảy ra chuyện gì.

Trong khuôn viên có nơi dùng cơm dã ngoại, cũng có khu vực nhân viên nghỉ ngơi đã để bảng xin đừng vào. Mạnh Lan rất thích những hành vi “đưa đáp án” thế này, thông thường trong kho hàng sẽ cất giấu vô số manh mối liên quan.

Năm người lẳng lặng men theo mép lều, đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên tiếng nhốn nháo ồn ào, như thể ai đang tranh luận gì đó.

“Sao mình lại ở đây?”

“Chỗ quái quỷ gì thế này? Mẹ mình đâu, mình muốn gặp mẹ!”

“Đây không phải cơ thể mình, khó chịu quá, mình không thở được, có ai cứu con không! Mũi mình dài ra rồi, mình không gập đầu gối được!”

Mạnh Lan hỏi nhỏ: “Bên trong đang diễn tập à?”

Giang Sách Lãng dựa vào bên cạnh cô: “Đây chắc là kho hàng.”

“Có người trong kho hàng, vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị phát hiện sao?” Mạnh Lan nhỏ giọng kêu, nhưng trong kho hàng không có âm thanh hoạt động, chỉ nghe thấy tiếng đối thoại, tựa như kịch truyền thanh đang phát bằng loa.

Mạnh Lan nghĩ tới việc trẻ em mất tích, liệu có phải bọn chúng đều bị nhốt ở đây không?

Bên trong kho hàng tiếp tục vang lên tiếng rì rầm.

“Mình đã bị giam ở đây ba ngày rồi, tận ba ngày!”

“Ở đây tối quá! Mình muốn về nhà!”

“Có ai cứu bọn con không?”

“Xuỵt! Bên ngoài có người đúng không? Có phải bọn người đã bắt chúng ta không?”

“Có người tìm đến đây! Có người kìa! Mau vào, mau vào nhìn chúng con đi! Cầu xin các người!”

Hạ Vãn Vãn lẩm bẩm: “Nghe có vẻ giống giọng trẻ con, không phải đoàn múa rối này bắt cóc con nít đó chứ?”

“Qua xem thử.” Giang Sách Lãng đứng dậy, anh dặn dò: “Cố Diệp, anh quay ngược lại canh chừng phía sau mọi người, còn những người khác sẽ vào bên trong thăm dò. Chúng ta phải phân biệt được giữa hiện thực và ảo giác tập thể, hết sức tập trung nhé.”

Giang Sách Lãng tiến một bước dài tới trước lều trại, bất ngờ xốc tấm rèm vải dày lên.

Đột nhiên.

Toàn bộ âm thanh chợt im bặt, tựa như bị nhấn nút tạm dừng.

Bên trong kho hàng, hai mươi con rối gỗ đang được treo trên xích sắt.

Kẽo kẹt.

Kẽo kẹt.
Bình Luận (0)
Comment