Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 142

Mạnh Thu Nhiên lấy thẻ ẩn của mình ra.

Manh mối của cô khác với manh mối của Giang Dật Triều.

[Chị em đoàn tụ, một sống một chết.]

Một sống một chết, hàm ý một người còn sống.

Vậy sao lại gọi là đoàn tụ?

Đoàn tụ tốt đẹp, trừ phi cái chết chính là cách giải thoát.

Mạnh Thu Nhiên không nghĩ ra được nguyên do, cô đến bên chậu đồng, lấy khăn lau mặt rồi lên giường nằm. Suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy không thể để thứ bên ngoài vào trong lúc mình ngủ, bèn kéo bàn chặn trước cửa phòng nhằm ứng phó với vị khách không mời mà tới. Xong xuôi, cô quay về giường nằm, nhìn trần nhà.

Đột nhiên.

Dưới ánh đèn vàng.

Cô cảm giác trong đầu mình như có một con ốc sên đang tiết chất nhầy, đầu óc nặng trĩu, ắt hẳn do toàn bộ trường năng lượng xung quanh không hợp mình.

Mạnh Thu Nhiên cảm thấy chóng mặt, bất chợt trên trần nhà như thể xuất hiện một đôi mắt!

Thứ gì vậy!

Mạnh Thu Nhiên ngồi bật dậy, giơ đèn dầu nhìn lên, nhưng trên trần nhà không hề có gì.

Chẳng lẽ cô bắt đầu sinh ảo giác rồi?

Rốt cuộc đây là chỗ quái gì thế?

Cô mất ngủ, luôn cảm thấy manh mối đã gần ngay trước mắt, nhưng không nghĩ ra nên bắt đầu tra xét từ đâu, cô lẩm bẩm: “Mấy căn phòng hai bên đều có người ở, nhà hai tầng ở giữa lại không, trên mặt đất nội viện đặt đá trấn trạch Minh Nữ, đầu tượng đá hướng về phía tiền viện…”

Khoan đã.

Bảy người bọn họ ở dãy phòng dọc theo hai bên.

Nhà hai tầng thông nhau ở giữa lại không có ai ở.

Tượng đá hướng ra ngoài.

Hơn nữa cửa nội viện cực kỳ cao lớn, trước cửa còn bày một ít dưa và trái cây cống phẩm.

Cảnh này trông thế nào nhỉ? Sao giống một điện thờ lớn vậy?

Ở giữa để tượng thần, còn bọn họ chính là cống phẩm cho thần linh.

Thần linh này không phải Minh Nữ, bởi vì nó chưa đủ tư cách, vậy thần linh này là thứ gì đây?

Mạnh Thu Nhiên nhớ tới Lương Cung Chính kể trước đây từng có bệnh nhân đến đây chữa bệnh, nhưng tất cả đều đã chết. Cô nhìn vết máu rỉ ra giữa móng tay mình, rơi vào trầm tư. Nhiều khả năng, các bệnh nhân trước đó đều bị nhốt trong phòng rồi bị sát hại!

Có lẽ chị gái kia nằm trong số nạn nhân đó, thế nên em gái mới không tìm thấy chị gái.

Đầu óc cô loạn quá.

Mạnh Thu Nhiên không ngủ nổi, bèn ngồi dậy định uống ít trà. Cô đã cẩn thận kiểm tra ấm trà, rất bình thường, cô yên tâm uống một chén. Cô uống một hớp nước lạnh mới phát hiện nước này vừa tanh vừa chát, chẳng khác gì canh cá không cho rượu trắng vào.

Mạnh Thu Nhiên lập tức nhổ nước xuống đất.

Rõ ràng ấm trà và chén trà không có vấn đề mà!

Mạnh Thu Nhiên lại quan sát từ trong ra ngoài ấm trà một lượt nữa, phát hiện ấm trà này gồm hai lớp, ở vòi ấm có một khe hở nhỏ, bên trong hình như đựng lá trà.

Cô từ từ rót ra.

Quả nhiên.

Bột trà Phổ Nhĩ đen kịt trộn lẫn với trứng trùng mềm mềm, chúng lớn hơn hẳn đám trứng trùng cô đã từng thấy, có lẽ đã bị phình lên vì ngâm trong túi trà quá lâu. Cô cầm đèn dầu trong tay, chịu đựng cơn buồn nôn để trứng trùng lên tủ đầu giường, dùng khăn mặt cẩn thận xoa bóp. Từng chút từng chút mực đen rỉ ra từ trứng trùng, cuối cùng trứng trùng biến thành một lớp da trong suốt.

Nhưng chuyện này vẫn không thể giúp Mạnh Thu Nhiên nảy ra ý tưởng gì.

Cô hơi chán nản, tiếp tục nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Không biết bây giờ Lan Lan của cô thế nào rồi, tuy con bé ở nhà dì Cố sẽ được cô ấy chăm sóc cẩn thận, nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột, thế nên cô vẫn mong mình có thể về sớm hơn, cũng như thuận lợi kiếm nhiều tiền hơn, về sau cô sẽ để lại hết cho con gái. Cô nghĩ đến khuôn mặt tươi cười đến ửng hồng của Mạnh Lan, khóe miệng không khỏi mỉm cười, không biết khi trưởng thành con bé sẽ trở thành người thế nào nhỉ, nhưng chắc hẳn cô sẽ tự hào lắm.

Trăng máu treo giữa trời.

Rốt cuộc âm thanh xào xạc trong đêm cũng biến mất.

Mạnh Thu Nhiên đã ngủ thiếp đi.

Còn trong căn phòng dưới chân cô, Giang Dật Triều vừa trải qua một chuyện kinh khủng.

Anh ta nắm chặt hai tay, đứng trong góc nhìn chằm chặp vào giường gỗ, không nhúc nhích.

Nửa tiếng trước.

Giang Dật Triều lau người xong, mặc quần áo vào, nằm xuống giường gỗ. Anh ta ngâm rau củ và đậu hũ vào nước lạnh trong phòng, trộn với đường phèn rồi nuốt xuống. Không ăn thì không làm gì được, bụng anh ta đã đói tới mức kêu réo, thậm chí anh ta còn không thể tỉnh táo suy nghĩ. Đèn dầu trong phòng anh ta không sáng lắm, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực tầm năm mươi centimet, ánh sáng gần tương đương với việc thắp sáng ngọn nến đỏ duy nhất, mà nến đó cũng sắp tắt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh ta nhìn trần nhà, không nghe thấy động tĩnh gì trên lầu, tốt rồi, vậy chứng tỏ Mạnh Thu Nhiên vẫn an toàn.

Anh ta đã phát hiện cửa bị khóa, có điều anh ta cũng không lo lắng, họa thì không thể tránh mà. Nếu mấy người tới là nữ, anh ta vẫn tự tin có thể đánh bại bọn họ. Anh ta đã quan sát trước, có vẻ không ai trong Lương trạch to lớn này biết đánh người. Với thể trạng kia của Lương Cung Chính, chỉ cần một cú đấm anh ta cũng có thể đánh được ba tên như vậy đến mức khiến chúng rụng hết răng!

Giường rất cứng, Giang Dật Triều trằn trọc một hồi đã thấy đau lưng, bèn xuống giường định đi vệ sinh, rửa mặt rồi ngủ tiếp.

Nhưng chân anh ta vừa chạm đất, một đôi tay thô ráp thình lình xuất hiện trong bóng tối, bắt lấy mắt cá chân anh ta!

Thứ gì vậy!

Dưới giường có người!

Giang Dật Triều nhanh chóng quyết định, anh ta nhấc chân còn lại lên đạp thẳng xuống, ai ngờ đôi tay đó đã biến mất trong nháy mắt, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của anh ta. Giang Dật Triều thoáng toát mồ hôi lạnh, lùi về giường, mắt nhìn quanh.

Không thấy một ai.

Vừa rồi là thứ gì vậy chứ?

Dưới giường… Thứ dưới giường là gì?

Anh ta nuốt nước miếng, xoa xoa mắt cá chân, vùng da mới bị thứ kia tóm lấy đã bầm tím, năm dấu tay rõ ràng, giống hệt bàn tay người. Anh ta hít sâu một hơi, chợt nhảy xuống giường, đối mặt với chiếc giường. Ánh đèn dầu quá mờ, thậm chí anh ta còn không thể thấy rõ vị trí mình đang đứng, nhưng anh ta cũng không muốn đến tủ đầu giường để lấy đèn.

Giang Dật Triều cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất cúi người, nhìn xuống gầm giường!

Trống rỗng, chẳng có gì cả!

Thứ kia đâu rồi?

Thế nhưng, ngay lúc anh ta đang nghi ngờ, vài sợi tóc đen đã lọt vào tầm mắt anh ta.

Giang Dật Triều đưa mắt nhìn theo đám tóc, anh ta chợt phát hiện một vật đen như mực đang ở trên giường mình, nó còn hung dữ nhìn anh ta chòng chọc.

Giang Dật Triều:!

“Thứ gì vậy?” Giang Dật Triều nhặt cái bô kế bên ném ngay về phía giường!

Trong bóng tối.

“Ầm!”

Cái bô nện xuống.

Thứ màu đen lờ mờ đó chợt lóe lên rồi biến mất!

Nó là cái gì vậy?

Giang Dật Triều bước tới giường, trên mặt đất và trên giường đều không có thứ quỷ quái kia, chỉ còn ba sợi tóc dài chứng tỏ mọi việc vừa xảy ra là thật. Anh ta vừa sợ hãi vừa thay đổi vị trí của giường, sau đó mới dám nằm xuống, dù sao ở đây trừ giường ra thì đã hết chỗ cho anh ta có thể ngây người rồi.

Mặc dù anh ta biết trong nhiệm vụ sẽ xuất hiện quỷ, nhưng Giang Dật Triều vẫn không ngờ trong nhiệm vụ còn có quái vật!

Thứ đồ chơi rối ren này!

Chờ đã!

Thứ này dọa anh ta thì không sao, nhưng lỡ đâu nó chui xuống gầm giường con gái nhà người ta thì sao?

Làm sao để biết thứ đồ chơi này là đực hay cái đây?

Chẳng lẽ bảo trong Lương trạch này nuôi một con quái vật sao?

Nhưng cũng không đúng, anh ta biết rõ trên người quái vật kia hoàn toàn không có dấu vết gì liên quan đến bươm bướm, điều này không phù hợp với tín ngưỡng ở đây. Trong cùng một hệ thống tín ngưỡng, về cơ bản thần linh và bề tôi của thần có liên quan tới nhau, ít nhất cả hai bên sẽ đồng nhất về loại hình.

Giang Dật Triều ghi nhớ mọi thứ vừa xảy ra.

“Không biết nó muốn tìm ai nữa, chị em gì chứ.” Giang Dật Triều lẩm bẩm cảm thán.

Đột nhiên.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ.

“Cộc.”

Âm thanh này hình như xuất phát từ dưới gầm giường.

Tới nữa à?

Giang Dật Triều bỗng xoay người xuống giường, nhìn vào gầm giường!

Không thấy gì cả!

“Ai ở đó?” Anh ta nghi ngờ hỏi.

“Cộc cộc.”

Hai tiếng.

Không đúng, nói thầm mấy câu thì được trả lời sao?

Chẳng lẽ quỷ hồn của chị gái chết ở đây?

Mới nãy là chị gái ư?

Sao lại gõ nhỉ? Chẳng lẽ muốn nói chuyện với anh ta?

Giang Dật Triều nhanh trí động não, nếu quả thực là chị gái, vậy manh mối đã xuất hiện rồi, dù sao anh ta cũng bị nhốt trong căn phòng này, là la hay ngựa dắt ra ngoài đi thì sẽ biết (*)!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(*) Đây là một câu cửa miệng, mô tả một người không chỉ nói những điều tử tế, mà còn có khả năng thực sự để làm một số việc và xem liệu chúng có tốt không.

Giang Dật Triều vội nhìn quanh một lượt, tìm nơi phát ra âm thanh: “Mi biết chúng ta đang tìm ai sao?”

“Cộc cộc cộc.”

Sao thành ba tiếng rồi?

Giang Dật Triều hắng giọng: “Mi là quỷ à?”

“Cộc cộc.”

Hình như ý bảo không phải.

“Mi ở đâu, chúng ta có thể gặp mặt không?” Giang Dật Triều hỏi tiếp.

Phía đối diện không đáp lại.

Giang Dật Triều vẫn muốn tìm kiếm manh mối, nhưng không may, tất cả mọi thứ đã chìm trong yên tĩnh.

Anh ta chờ hồi lâu, vẫn không nghe thấy âm thanh nào khác, bèn nhàm chán nghiên cứu túi gấm “Bình an” mà Hạnh Nhi đưa.

Tuy thứ này thêu “Bình an” nhưng nhìn kiểu gì cũng giống đồ ở cõi âm, nhất là khi đưa lên mũi ngửi thì còn có một mùi hôi thối kỳ quái.

Giang Dật Triều dùng ngón tay bóp bóp, cảm nhận được bên trong đang để một tờ giấy gỗ rất nhỏ, hơi trĩu xuống, nhưng tổng thể vẫn nhẹ, còn chưa đến nửa lạng.

Hay mình mở ra xem thử?

Ắt hẳn thứ quỷ quái khi nãy kia đã bị túi gấm này thu hút.

Nếu đây là món đồ tốt, hủy đi cũng không ảnh hưởng gì. Còn nếu món này không tốt, vậy cứ nhìn sớm biết sớm thôi!

Giang Dật Triều cụp mắt, kéo nhanh sợi dây đỏ buộc túi gấm ra.

“Bịch!”

Một nắm đất ẩm ướt đen xì rớt lả tả trên tấm ga giường trắng tinh.

Một vật trắng trắng dài rơi ra khỏi túi gấm.

Giang Dật Triều quay đèn qua nhìn, kinh ngạc!

Đây là!

Xương ngón út của phụ nữ!

Gồ ghề, lồi lõm.

Xương được dây thép bao quanh, có lẽ do cột quá lâu nên trên đầu khớp xương đã xuất hiện các vết hằn!

Xương này của ai?

Anh ta từng nghe nói về chuyện lấy đồ của người chết, sau đó bị quỷ hồn tìm đến cửa. Vậy chẳng phải thứ này có thể là của chị gái hoặc em gái trong nhiệm vụ sao?

Lương Cung Chính gọi thứ này là túi gấm bình an, nham hiểm xảo trá tới thế ư?

Anh ta gói khúc xương lại, ném ra chỗ cửa cách xa giường nhất, định bụng ngày mai sẽ bàn bạc với Mạnh Thu Nhiên.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa mới se lạnh, Hạnh Nhi đã cầm chìa khóa đến mở cửa, lúc cô ta mở cửa thì không thèm nói gì, như lúc khóa cửa cũng không thông báo cho bệnh nhân vậy. Mọi người lần lượt rời giường, đẩy cửa ra, không khí ẩm ướt lạnh lẽo phả vào mặt, nhiệt độ hôm qua còn hơn ba mươi độ, qua nay chỉ còn hơn hai mươi.

Hơn nữa, sắc trời cũng âm u hơn không ít.

Mạnh Thu Nhiên run lẩy bẩy, vừa hay khi cô bước từ cầu thang xuống nhìn quanh thì đã phát hiện Giang Dật Triều cũng ló đầu ra, cô hỏi: “Thế nào?”

“Thú vị.”

Mạnh Thu Nhiên cười: “Tôi cũng vậy.” 

Mấy người chưa tỉnh ngủ đều bị Lý Dương đánh thức. Nhân lúc Hạnh Nhi chưa phân chia nhiệm vụ khác cho bọn họ, ai nấy cũng tập trung tại phòng Lý Dương để bàn bạc.

Lý Dương hỏi: “Đêm qua có chuyện gì lạ không?”

Mạnh Thu Nhiên kể lại chuyện túi trà, ngoại trừ cô ra thì tất cả mọi người đều uống trà, sáu người còn lại lập tức tái mặt.

“Cậu cũng uống?” Mạnh Thu Nhiên hỏi nhỏ.

Giang Dật Triều ngượng ngùng gật đầu: “Rau xanh có mùi đất, tôi không ngửi thấy được.”

Mạnh Thu Nhiên: …

Sau đó Giang Dật Triều nói về chuyện bóng quỷ.

Đinh Văn ngắt lời anh ta: “Tôi cũng gặp! Hôm qua, hôm qua tôi sợ đến mức không ngủ được, sau đó đèn phòng tôi còn tắt nữa! Nửa đêm, tôi cảm nhận được trên mặt dính thứ gì đó ươn ướt!! Các người đoán xem tôi đã thấy gì? Thứ đó đang treo ngược trên trần nhà. Ý là, lộn ngược, chân nó treo trên xà nhà phía trên đầu, mắt nó nhìn thẳng vào mắt tôi, còn mái tóc ẩm ướt của nó cứ quét qua quét lại ngực tôi! Trong phòng tối lắm, nhưng tôi chắc chắn đôi mắt của nó là hai lỗ đen!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Sau đó tôi sợ quá nên ngất đi thôi!” Đinh Văn nhớ lại, mặt tái mét.

“Cũng may, Đinh Văn không sao.” Lý Dương nói.

Có điều, hai mắt anh ta đang nhìn đăm đăm vào Đinh Văn, như thể muốn xem thử anh ta có đang nói dối không.

Đinh Văn vẫn sợ hãi: “Có khả năng…”
Bình Luận (0)
Comment