Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 156

Âm thể là thể chất sau khi đã cải tạo âm khí.

Âm sinh là người vốn đã mang âm khí rất nặng, ví dụ như đôi song sinh nữ.

Bà mẹ thở dài, đứng dậy vo gạo trong nồi: “Để tôi nấu cho hai người ít cháo bình thường, các người chờ chút.”

Đây đúng là một hộ gia đình “bình thường”, chí ít thì đôi song sinh muốn ăn cơm.

Mười lăm phút sau, bà mẹ bưng hai chén cháo trắng tới: “Mau ăn đi.”

Bà ấy ngồi trên ghế tròn, ho khan vài tiếng, rồi kể cho Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều nghe câu chuyện đã xảy ra ở đây vào mấy chục năm trước.

Thị trấn sông nước này tên là trấn Trương Gia.

Cung phụng Tam Sơn nương nương.

Trấn Trương Gia được đặt theo tên của tín đồ họ Trương của Tam Sơn nương nương. Trấn Lương Gia cách đây một trăm hai mươi dặm cũng giống vậy, hai thị trấn sông nước này có cùng một nguồn gốc.

Người nơi này đời đời thờ phụng Tam Sơn nương nương, tin rằng chỉ cần cung phụng bà ấy là có thể trường sinh bất tử.

Mà thực sự đúng là vậy.

Tổ tiên Trương gia chiếm được bí mật trường sinh từ chỗ Tam Sơn nương nương - Liễu liền cành. Đôi song sinh nữ treo trên tế đàn, như cành liễu khô yếu ớt, các cô ấy là âm khí nặng nhất trên thế gian này. Hiến tế đôi song sinh nữ cho Tam Sơn nương nương, có thể nhận được sức mạnh trường sinh.

Đương nhiên, trường sinh cũng không mang tính tuyệt đối, bởi vì âm khí sẽ ăn mòn và biến người đó thành hình dạng nửa người nửa quỷ, đến tận lúc chết.

Họ chỉ sống lâu hơn người khác thôi, nhưng việc không giống người thường cũng đủ rồi.

“Các người đã đến điện thờ Tam Sơn nương nương của Trương gia chưa? Đếm thử bài vị của Trương gia xem, để trống vô số chỗ, muốn để lại cho hậu thế đấy.” Giọng điệu bà mẹ hơi lạnh nhạt.

“Đôi song sinh nữ là sinh vật mang âm khí nặng nhất, cũng tức là âm sinh mà các người nói. Nhưng sao các người có thể đảm bảo cứ cách ngần ấy năm sẽ xuất hiện người sinh đôi chứ?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.

“Bởi vì còn có Lương gia.” Bà mẹ cười hừ một tiếng: “Lương Cung Chính là thằng nhãi con, lòng dạ bất chính, cả Lương gia đó không có nổi một ai tốt lành. Nói cho các người biết, trấn Trương Gia này mang âm khí nặng, vốn không thuộc về dương gian, đâu đâu cũng đầy âm vật chui trong đất như chuột, rết trăm chân, rắn đen. Để tôi kể cho các người nghe lai lịch của Lương gia và Trương gia!”

Sau khi đôi song sinh nữ bị hiến tế, sứ mệnh của bọn họ đối với trấn Trương Gia đã hoàn thành, nhưng mọi thứ đều cần một vòng tuần hoàn.

Tam Sơn nương nương tiết lộ cho Trương gia về bí mật “Trường sinh”.

Tiết lộ cho Lương gia về bí mật “Cải tử hoàn sinh”.

Hồi sinh người chết, phải dùng đến xương của liễu liền cành. Đây cũng là lý do trong phần mộ ở từ đường, phần thân của các cô gái không trọn vẹn.

Bà mẹ nói: “Tôi không biết bọn họ lấy những phần xương này để làm gì, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là mỗi lần Lương gia phái người tới lấy xương, không bao lâu sau họ sẽ đưa tới Trương gia một túi trứng trùng màu đen. Trương gia cẩn thận nuôi trứng trùng này, chẳng mấy chốc trong trấn luôn có song sinh nữ ra đời, lặp đi lặp lại. Mọi chuyện cứ thế diễn ra suốt mấy chục năm, mấy trăm năm, mãi đến khi xảy ra sai sót ở chỗ Oanh Ca và Oanh Ngữ.”

Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Có người cứu họ?”

Bà mẹ nhướng mày: “Không, có người cho các cô ấy nhìn ngắm thế giới bên ngoài, công tử của Lương gia, con trai Lương Cung Chính - Lương Dịch.”

Vì liễu liền cành là truyền thống từ đời này sang đời khác, nên những cô gái được chọn làm liễu liền cành không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn nghĩ đây là niềm vinh dự không gì sánh bằng. Các cô ấy háo hức mong chờ ngày đó tới, cứ như ngay khoảnh khắc tiến vào từ đường kia, tất cả linh hồn sẽ được thăng hoa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thế nhưng, Lương Dịch đã đến phá vỡ bình yên vốn có.

Hai chị em Oanh Ca và Oanh Ngữ được nuôi dưỡng ở hậu viện Trương gia, nơi đó là thiên đường thu nhỏ của các cô ấy, tất cả mọi dạy dỗ các cô ấy nhận được cũng dùng để chuẩn bị cho nghi thức. Lương gia muốn có hài cốt tươi mới, bèn sai Lương Dịch tới Trương gia chờ sẵn từ sớm. Năm ấy, Lương Dịch mười sáu tuổi, chỉ cần nhìn thoáng qua anh ta đã phải lòng Oanh Ca đang ngồi chơi xích đu ở hậu viện. Tuổi Oanh Ca không lớn, chỉ chừng mười tuổi nhưng cô ấy đã trổ mã yêu kiều duyên dáng.  

Thiếu niên động lòng xuân, chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế. Nhưng mục đích anh ta đến đây chỉ để lấy hài cốt, anh ta cũng biết hai cô gái này sắp phải đối mặt với cái chết.

Lương Dịch không lớn lên ở trấn Lương Gia, anh ta là kết quả từ một đêm tình giữa bố anh ta - Lương Cung Chính và một cô gái lầu xanh. Một mình cô gái lầu xanh kia nuôi lớn Lương Dịch, mãi đến sau khi bà ta bệnh chết, Lương Dịch mười tuổi mới được nhận tổ quy tông. Lương Dịch đã từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, biết nhân tình ấm áp hay nguội lạnh ra sao, hiểu thế giới này vốn dĩ không nên tồn tại mấy chuyện hiến tế tàn khốc như thế.

Thế nên, sau khi yêu Oanh Ca từ ánh nhìn đầu tiên, anh ta bắt đầu nảy sinh một ý tưởng hoang đường.

Hãy đưa cô ấy đi!

Trương gia không canh chừng Oanh Ca và Oanh Ngữ nghiêm ngặt, bọn họ hoàn toàn không tin hai chị em sẽ bỏ trốn. Tuy nhiên, chỉ trước nghi thức một ngày, quả thực Lương Dịch đã dẫn hai chị em bỏ trốn. Họ cứ chạy dọc theo ngọn núi phía sau, sắc trời đã tối, ba đứa trẻ tung tăng như thỏ, chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã biến mất trong màn đêm.

Nghi thức tiến hành không thuận lợi, dẫn đến tai họa cho trấn Trương Gia.

Xưa nay thị trấn dựa vào dòng âm khí ổn định để duy trì. Một khi phá hủy cân bằng, tất cả những người đã nhận ân huệ từ âm khí sẽ bị cắn trả. Dương khí dâng lên, thiêu rụi thị trấn tới mức thảm thương. Không thể lấp đầy khát vọng âm khí, thi thể cư dân bắt đầu thối rữa, bọn họ điên cuồng tìm kiếm tất cả âm vật: chuột, sâu, người tha hương chết thảm, toàn bộ mọi thứ có thể sinh ra âm khí đều trở thành vật trong tay họ, họ chỉ muốn ngừng quá trình thối rữa từ trong ra ngoài của tấm thân vốn đã bị tàn phá này.

Nói tới đây, bà mẹ nhắm mắt. Sẹo lồi trên khóe miệng xệ xuống, phần da mỏng trên cổ để lộ màu xanh đậm trong mờ. Bà ấy kéo lớp da lỏng lẻo của mình ra, để lộ một vết sẹo đen dưới xương quai xanh. Xung quanh vết sẹo là thịt thừa cứng màu tím đen, có hình móc câu nằm ngang, trứng trùng màu vàng đen đủ kích cỡ sinh sôi nảy nở trên đó, chẳng khác gì dương xỉ mọc trên cơ thể người, sau nhiều năm tẩy rửa, protein trong mô đã chuyển hóa, khiến vết sẹo biến thành hình dạng như khoáng vật.

Tuy Mạnh Thu Nhiên biết bà lão này đã chết, bây giờ “sự sống” của bà ấy đang được duy trì nhờ vào bươm bướm, nhưng đây là lần đầu tiên cô quan sát vết sẹo ở khoảng cách gần như thế, cảm thấy hơi buồn nôn.

Giang Dật Triều hỏi: “Không phải bọn họ đã trốn đi rồi sao? Sao lại bị bắt về?”

“Không phải bị bắt về, mà họ bị đưa về.” Bà ấy trả lời.

Bà ấy đột nhiên tới gần Giang Dật Triều, khóe miệng nhoẻn một nụ cười, bàn tay đầy vết chai vuốt ve gò má Giang Dật Triều, rồi kéo lỗ tai anh ta: “Mùi của cậu không tệ, chắc hẳn đêm nay sẽ có người muốn ăn cậu đấy!”

“Ai muốn ăn tôi?” Giang Dật Triều sợ run.

“Tôi đó, hoặc những người khác. Người sống nhờ vào âm khí, nếu không đủ âm khí thì sẽ giống như dính vào thuốc phiện, không thể bỏ được. Bọn họ sẽ không ngừng hấp thu, đến tận khi bị âm khí cắn trả. Trương gia là thế, trấn Trương Gia cũng thế, ai cũng vậy cả!”

Mạnh Thu Nhiên dịu dàng kéo đề tài trở về: “Vừa rồi ngài còn chưa nói tại sao họ bị đưa về, là ai đưa về?”

“Bị Lương Cung Chính đưa về. Không có hài cốt, ông ta không thể sử dụng thuật pháp cải tử hoàn sinh. Vậy nên, Oanh Ca và Oanh Ngữ phải chết. Nhưng giữa đường Oanh Ca và Oanh Ngữ liều mạng phản kháng. Oanh Ngữ trốn được, từ đó về sau không ai thấy cô ấy nữa, mà Oanh Ca bị áp giải tới từ đường, hoàn thành nghi thức. Sau đó hài cốt bị Lương Cung Chính lấy đi.”

Tuy nhiên, hiến tế Oanh Ca không thể giải cứu thị trấn khỏi tai ương ngập đầu.

Bởi vì âm khí chưa được bổ sung, dưới tác dụng của sự mất cân bằng nên vô số cư dân đã mất mạng, số còn lại cũng chết dần chết mòn, cuối cùng chỉ còn chưa đến mười cư dân sống sót.

Sau đó, Lương Cung Chính chuyển tới trấn Trương Gia, chiếm đoạt nhà cũ tráng lệ của Trương gia, trở thành chủ nhân mới ở nơi này. Ngày ông ta tới, bướm đen ngập trời, nhiệt độ không khí cũng giảm đột ngột, nắng hè chói chang trở lạnh như mùa đông giá rét.

“Lương Cung Chính dùng thuật cải tử hoàn sinh làm phần lớn cư dân sống lại, giúp trấn duy trì ở tình trạng hiện tại. Nhưng âm khí là vật tiêu hao, người chết không thể sản sinh âm khí, chỉ mỗi vật sống mới có thể. Khí người chết sinh ra gọi là chướng khí, là sương trắng các người từng thấy đó.” Bà lão ho khan mấy tiếng, nhổ ra một cái răng vàng khè, hai bên răng đen xì, như dính đầy bùn đất.

Mạnh Thu Nhiên biết được nguyên nhân hậu quả, cô nhíu mày nhìn căn phòng đóng kín cửa kia.

Cặp song sinh này phải chết sao?

Không đúng, hình như suy nghĩ hiện tại của cô đã chệch hướng rồi.

Chẳng lẽ không phải giúp hai chị em đoàn tụ sao? 

Chị em đoàn tụ như thế nào?

Một sống một chết, hồi sinh người chết sao?

Mạnh Thu Nhiên cảm giác như có một luồng điện mạnh mẽ truyền từ ngực xuống đầu ngón tay, khiến toàn thân cô nổi da gà. Chẳng lẽ mục đích của nhiệm vụ lần này là muốn họ tự tay đưa cặp song sinh lên tế đàn, dùng xương của song sinh làm vật dẫn cho thuật “Cải tử hoàn sinh”, cuối cùng hồi sinh một Oanh Ca không hoàn thiện sao?

Không, đây ắt không phải là biện pháp duy nhất.

Mạnh Thu Nhiên không muốn làm thế.

Cặp song sinh này, trông chỉ lớn hơn Lan Lan vài tuổi thôi.

Giang Dật Triều an ủi Mạnh Thu Nhiên: “Chị, chắc chắn sẽ tìm ra cách mà, nhân quả tuần hoàn, thiện ác có báo.”

“Ừ, nhân quả tuần hoàn.” Mạnh Thu Nhiên lặp lại.

Khi bọn họ chuẩn bị ra ngoài, đôi song sinh chạy tới, kéo tay Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều hỏi: “Các người là bạn của chị Oanh Ca, các người dẫn chúng tôi đi được không? Tôi từng nghe chị Oanh Ca kể, thế giới bên ngoài rất khác biệt, chúng tôi nhất định có thể sống thật tốt chứ không phải hy sinh bản thân vì thị trấn.”

“Chị ấy nói gì nhỉ? Kẻ ác tự có trời phạt!”

“Đúng đúng, chính là câu này.”

Mạnh Thu Nhiên càng nghi ngờ hơn.

Oanh Ca đã chết, chẳng lẽ còn làm ma quỷ ở lại trấn này?

Không đúng, nếu là quỷ thì cô đã sớm gặp rồi.

“Các người thấy Oanh Ca lúc nào?” Mạnh Thu Nhiên ngồi xổm xuống nhéo gò má gầy gò của cô gái, làn da kia không đàn hồi, giống hệt tờ giấy vệ sinh mỏng.

Đôi song sinh kẻ xướng người họa.

“Chưa từng thấy chị ấy!”

“Đúng vậy, nhưng chúng tôi biết chắc chắn là chị ấy!”

“Là mẹ, chị ấy nói chuyện thông qua mẹ đó. Đêm ấy, tôi nghe mẹ nói chuyện với chúng tôi, bảo đừng sợ, sẽ không chết đâu, sẽ có người cứu chúng tôi, em gái của chị ấy - chị Oanh Ngữ sẽ dẫn chúng tôi đi.”

“Ừ, quả thực là vậy đó! Chúng tôi biết, không phải là mẹ đang nói, mà là chị Oanh Ca! Không tin cô xem!”

Cô gái chỉ về phía mẹ mình.

Mạnh Thu Nhiên chợt nhìn thấy, trong con ngươi của bà ấy xuất hiện bóng người chồng lên nhau.

Tựa như, trong mắt có người đang đứng.
Bình Luận (0)
Comment