Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 48

THẾ GIỚI 3: ĐẢO NHẬT LẠC

Mạnh Lan lấy lại bình tĩnh: “Ông muốn thế nào đây?”

Giang Dật Triều bóp chặt cổ cô.

“Nếu ông đã biết tôi lâu rồi thì hung dữ với tôi như vậy làm gì, tôi đâu phải kẻ thù của ông, có chuyện gì hẵng từ từ bàn.” Mạnh Lan nói: “Và, tôi rất sợ đau.”

“Cháu buông con dao trên tay xuống trước đã.” Giang Dật Triều cười.

Mạnh Lan vừa mới buông dao, Giang Dật Triều đã nhanh như chớp, cắm một ống tiêm trong suốt vào tĩnh mạch cô. Mạnh Lan đau đớn, tức khắc đánh tay lái.

Trong đầu cô chỉ suy nghĩ một điều duy nhất: Nếu đụng vào cây thì cô cũng có thể sống sót nhờ phao an toàn, còn Giang Dật Triều chẳng có bất kỳ đồ bảo hộ gì chắc chắn sẽ văng ra ngoài!

Tuy nhiên, Giang Dật Triều đã sớm đoán ra ý đồ của cô, nắm chặt tay lái, không cho Mạnh Lan nhúc nhích.

Chất lỏng màu đen nhanh chóng chảy vào cơ thể Mạnh Lan, trước mắt cô xuất hiện cảnh bóng chồng bóng, cây cối nghiêng ngả hóa thành ba màu đỏ, vàng, xanh, toàn thân bắt đầu nóng lên, đầu như sắp nứt ra.

Mạnh Lan không thể kiểm soát cơ thể của mình, đau đớn hét lên một tiếng.

“Rầm!”

Trong bóng đêm.

Giang Sách Lãng nghe thấy một âm thanh vang to!

Anh tìm được chiếc SUV bị đâm vào cây trắc bách.

Trong xe chỉ có một mình Mạnh Lan, không thấy Giang Dật Triều đâu nữa. Cố Diệp ở đầu bên kia điện thoại đã nôn nóng đến mức nổi trận lôi đình, bắt đầu chửi tục, ra lệnh cho cấp dưới phải bố trí trạm kiểm soát trên đường cao tốc, nhất định phải bắt lấy nghi phạm đang lẩn trốn. Thân xe bị đâm rất kỹ thuật, cây chỉ va chạm vào ghế phụ, ghế lái chỉ biến dạng một phần, được phao an toàn bảo vệ nên Mạnh Lan gần như không bị thương gì mấy.

Trong bệnh viện.

Hạ Vãn Vãn sốt ruột tới tới lui lui bên ngoài phòng bệnh.

Thấy Giang Sách Lãng ra ngoài, cô ấy vội vàng chạy tới hỏi: “Sao lại thế này, không phải hai người đã nói sẽ không xảy chuyện sao? Tên đó vào trong xe bằng cách nào chứ!”

Hiếm khi nào Giang Sách Lãng suy sụp, hối hận như lúc này: “Xin lỗi.”

Hạ Vãn Vãn cao giọng hơn, cơn nôn nóng khiến cô ấy rít lên: “Không phải nói cậu ấy bị thương không nặng sao, tại sao giờ vẫn chưa tỉnh lại chứ?”

Cố Diệp trấn an Hạ Vãn Vãn: “Bác sĩ bảo em ấy không sao, sẽ mau tỉnh thôi.” Thoạt trông anh ấy tiều tụy đi rất nhiều, nhưng anh ấy vẫn đứng thẳng lưng nói chuyện.

Hai tiếng sau, Mạnh Lan mơ màng tỉnh lại.

Trong phòng bệnh có ba người đang đứng: Hạ Vãn Vãn, Giang Sách Lãng và Cố Diệp.

Bốn người đối diện nhau.

Mạnh Lan nghiêng đầu, bỗng nhiên bật cười vui vẻ.

Tiếng cười ngày càng lớn, mãi đến khi cô vỗ chăn đụng vào miệng vết thương thì mới chịu ngừng.

“Giang Sách Lãng, nhìn thầy kỳ quá, lần đầu tiên em thấy thầy nhếch nhác như vậy đó!” Giọng điệu nói chuyện của Mạnh Lan cũng bắt đầu trở nên phong phú hơn.

Giang Sách Lãng:?

Sao mình cảm thấy Mạnh Lan khang khác?

Hạ Vãn Vãn nhìn Mạnh Lan có phần kỳ quái: “Lan Lan… Cậu không sao chứ? Chẳng lẽ cậu bị tiêm thuốc kích thích gì hả!”

“Mình vẫn ổn.” Cổ họng Mạnh Lan hơi đau, nhưng gương mặt cô vẫn tươi rói hớn hở như cũ: “Em gặp Giang Dật Triều rồi, mọi người bắt được ông ta không?”

“Hiện tại thì chưa.” Cố Diệp đáp.

“Ông ta tiêm thứ gì đó vào cơ thể em.” Mạnh Lan nhìn về phía Cố Diệp: “Anh có thể tra ra được đó là gì không?”

“Trong máu em có methylphenidate, các thành phần khác vẫn đang được kiểm tra." Cố Diệp trả lời: “Methylphenidate là một loại thuốc điều trị chứng rối loạn thiếu tập trung. Bằng cách ngăn chặn hoạt động tái hấp thu norepinephrine và dopamine của các tế bào thần kinh trước khớp thần kinh, khiến hệ thần kinh trung ương bị kích thích, từ đấy có thể đạt được mục đích cải thiện năng lực tập trung. Tựu trung, đây là một chất kích thích thần kinh trung ương.”

Mạnh Lan cảm thấy mình thực sự phải bổ sung kiến thức y khoa rồi, lần trước trong bệnh viện tâm thần, cô cũng bị Giang Sách Lãng chê bai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khó trách cô không nhịn được cười, cứ như đã biến thành người điên vậy.

Giang Sách Lãng đến ngồi cạnh Mạnh Lan, trên mặt anh tràn đầy vẻ áy náy. Mạnh Lan gặp chuyện trước mặt anh, anh phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Anh rót một ly nước ấm đưa cô: “Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”

Lúc nghe thấy tiếng xe va chạm, trong đầu anh như thể đã bị cắt đứt một sợi dây nào đấy, anh điên cuồng tăng tốc độ phóng tới nơi nổ ra âm thanh. Bấy giờ Giang Sách Lãng chỉ suy nghĩ đúng một điều, Mạnh Lan không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể! Anh dùng tay không phá vỡ cánh cửa xe đã bị biến dạng, ngón tay bị kim loại sắc bén cứa ra máu, anh bế Mạnh Lan ngất xỉu rời khỏi xe.

Tuy nhiên, hiện giờ đã khôi phục bình tĩnh rồi, anh bắt đầu phân tích tại sao mình lại xúc động đến vậy. Đáng lẽ anh nên đợi một chút, cảnh sát sẽ tới rồi sử dụng công cụ để phá cửa. Anh quan sát góc nghiêng của Mạnh Lan, bỗng ý thức được, tuy thời gian cả hai quen nhau cũng không dài, nhưng dường như từng hành động của cô đều khắc sâu vào tâm khảm anh.

Ban đầu, Giang Sách Lãng cứ tưởng, ắt hẳn mình chỉ đang thưởng thức và ca ngợi đối với người khác phái thôi.

Bây giờ, anh nhận ra có lẽ không phải rồi.

Anh và Mạnh Lan hết sức ăn ý, đôi bên cũng vô cùng hợp nhau.

Giang Sách Lãng chợt hồi tưởng về hôm đó, lúc Hạ Vãn Vãn kể mình nằm mơ thấy cảnh Mạnh Lan chết, ngực anh bỗng nhói đau.

Nhưng sau khi Mạnh Lan phát hiện cảm xúc của anh hơi thay đổi, Giang Sách Lãng lại vờ như chẳng có chuyện gì.

*

Ba ngày sau, Mạnh Lan xuất viện. Ảnh hưởng của chất lỏng đó đối với cơ thể cô cũng không rõ ràng, vì thế họ dần dà buông lỏng cảnh giác.

Quan trọng hơn, Mạnh Lan đã nhận ra thẻ ẩn của mình lại bắt đầu nóng lên.

So sánh với nhiệm vụ lần trước, kỳ này đến sớm hơn năm ngày.

Thẻ ẩn của những người khác cũng nóng lên, bao gồm Trương Nhất Trì đã lâu không liên lạc, lẫn hai người quen Hạ Vãn Vãn và Giang Sách Lãng. Khi nhận được tin này, bốn người đã đặt phòng ở khách sạn Westin, hy vọng có thể cùng nhau tiến vào thế giới Thần Ẩn, như thế sẽ đỡ gấp gáp và hoảng loạn hơn.

Hai ngày trước, Mạnh Lan đã xử lý xong cổ phiếu của mình, sau đấy luyện võ với Hạ Vãn Vãn trong phòng cả ngày. Giang Sách Lãng đọc báo, thỉnh thoảng liếc qua Mạnh Lan. Còn Trương Nhất Trì thì đứng ngồi không yên, lời Mạnh Lan nói chẳng lọt vào tai cậu ta được chữ nào. Cậu ta vốn xem toàn bộ chuyện ở làng Trường Thọ như một cơn ác mộng, nên không hề chủ động liên lạc với Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn, tránh nhớ tới ba ngày đó. Nhưng khoảnh khắc nhận cuộc điện thoại từ Mạnh Lan, cậu ta biết mình không thể chạy thoát rồi.

“Tôi không muốn chết đâu, sao tôi lại xui xẻo vậy chứ!” Lúc Trương Nhất Trì rời khỏi làng Trường Thọ, cậu ta đã nhanh chóng lên chùa miếu ở một tuần để xua đuổi vận đen, cũng nghĩ rằng ở nơi Phật Môn thanh tĩnh này, mấy loại chuyện kia sẽ không tìm tới. Cậu ta còn dự định tuần này sẽ đi tu hành ở Ngũ Đài Sơn, ai ngờ thẻ ẩn trong túi cậu ta đột ngột nóng lên. Cậu ta những tưởng, có lẽ do thời tiết quá nóng nên miếng gỗ khô bị tia tử ngoại đốt. Kết quả khi nghe Hạ Vãn Vãn hỏi han, cậu ta mới biết mình bị trúng chiêu.

“Mọi người nói xem, chúng ta sẽ còn mấy người sống sót đây, tôi thật sự không chịu nổi! Sau khi thoát khỏi làng Trường Thọ, tôi cứ ôm mẹ khóc mãi, nhưng cũng sợ họ coi tôi chẳng khác gì thằng tâm thần. Nói thật, tôi đã viết xong di thư, tôi sợ lỡ như ngày nào tôi không còn nữa, mẹ và em gái sẽ chẳng chấp nhận được!” Trương Nhất Trì sắp điên rồi: “Mọi người nghĩ lại thử, có cách nào thoát khỏi nơi kia không?”

Mạnh Lan nhớ đến lời Giang Sách Lãng đã nói, khi thẻ ẩn hiện đầy đủ màu sắc thì có thể thoát ra thế giới đó. Cô sờ sờ túi quần mình, lấy thẻ ẩn ra quan sát xem có thay đổi gì không, bỗng nhiên ánh mắt cô cứng đờ.

Lần đầu tiên cô thấy thẻ ẩn, nó cũng không hề trống rỗng, mặt trên đã có một ít hoa văn.

Lần thứ hai, dường như thẻ ẩn đã xuất hiện hoa văn hình tròn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai lần thay đổi đều diễn ra trong nhiệm vụ, còn khi nhiệm vụ mới bắt đầu và sau lúc kết thúc thì rất khó nhận thấy.

Nhưng hiện giờ.

Có thể mơ hồ thấy được hoa văn hoàn chỉnh trên thẻ ẩn, vết nâu đậm tựa như được khắc sâu vào tấm gỗ. Rõ ràng gần đây cô không hề tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan đến thế giới Thần Ẩn, tại sao nó lại biến đổi nhỉ?

Màn sương mù từ từ phủ lên khắp căn phòng.

Một làn sương trắng đang lan đến gần Mạnh Lan. Ngay giây phút cuối cùng, Hạ Vãn Vãn đã nhào vào lòng cô, lải nhải: “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, hy vọng lần này chúng ta đều có thể sống sót quay về!”

“Đúng vậy.”

Cơ thể họ tựa như đang bị bao vây bởi những mớ bông gòn cuộn tròn.

Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, Hạ Vãn Vãn, Trương Nhất Trì.

Bởi vì đang vào ban ngày nên ánh trăng đỏ trên cao cũng không hiện rõ, mơ hồ giống hệt một chiếc mặt nạ trắng khuất sau mặt trời.

Chất lỏng màu đỏ chảy giữa không trung, hạt máu lăn ngang lăn dọc, cứ tụ lại rồi tản ra, nhưng chẳng hình thành được một câu chữ hoàn chỉnh. Mỗi đợt bước vào thế giới Thần Ẩn, họ đều có thể thấy dòng chữ bằng máu, song ở đợt này, họ chờ tầm ba phút, chữ máu trên đầu như thể đã trải qua nhiều lần cập nhật và tổ chức, qua một thời gian vẫn không thể kết lại.

“Trông nó hệt như đang giãy giụa vậy.” Hạ Vãn Vãn nhíu mày bảo: “Chẳng lẽ nó không muốn cho chúng ta manh mối à? Vừa nãy rõ ràng sắp hiện chữ ra rồi, sao lại tan mất nhỉ? Lần trước hai người cũng bị thế sao?”

“Không phải.” Giang Sách Lãng trả lời: “Chưa từng gặp qua, hơn nữa đã ba phút rồi mà chúng ta vẫn không thấy mấy người khác, nếu lần này chỉ có nhóm chúng ta thì sẽ dễ hành động hơn hẳn.”

Năm phút sau, giọt máu cuối cùng cũng kết dính lại, hình thành câu từ.

Chẳng qua.

Manh mối lần này khác với lúc trước.

[Cựu thần ngã xuống, Tân thần ra đời.]

[Chỉ mỗi kẻ vô bệnh vô tai mới có thể rời khỏi vùng đất Nhật Lạc.]

Hai câu nói.

“Vậy kể từ bây giờ, chúng ta đều bị nhiễm bệnh và phải tìm được cách chữa khỏi. Thực chất nhiệm vụ ban đầu là một người vượt qua và tập thể vượt qua, nhưng ở lần này, cơ thể mỗi người mỗi khác, chỉ duy trì trạng thái khỏe mạnh mới có khả năng rời khỏi.” Mạnh Lan phân tích: “Đây cũng không phải chuyện tốt.”

“Tại sao? Chuyện này nghe có vẻ đơn giản hơn việc tìm hung thủ mà.” Hạ Vãn Vãn ngây ngô hỏi.

Mạnh Lan đưa mắt qua Giang Sách Lãng: “Cậu hỏi thầy ấy đi. Đợt trước, thầy ấy bị nhân cách phụ chiếm lấy cơ thể, toàn thân đổ máu chảy mủ, khắp người nổi mụn nước, trong miệng toàn vết loét, khiến mình nghi ngờ niêm mạc trong cơ thể thấy ấy cũng bị hoại tử rồi.”

Hạ Vãn Vãn vỗ vỗ ngực, giật mình: “Nghe gớm thật!”

Trương Nhất Trì lấy thẻ ẩn ra: “Hay chúng ta xem gợi ý thử, mau chóng tìm được phương pháp chữa bệnh rồi về nhà.”

[Đùng, đùng, đùng.]

[Đùng, đùng, đùng.]

Ngoại trừ Mạnh Lan, thẻ ẩn của những người khác đều hiện lên ba từ này.

Hạ Vãn Vãn hỏi: “Gì đây, bây giờ một câu hoàn chỉnh cũng không cho chúng ta à?”

Mạnh Lan nhìn thẻ ẩn của bản thân, lập tức quyết định cất vào, nhưng đã bị Giang Sách Lãng nắm chặt cổ tay. Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông bắt lấy tay cô, nhiệt độ lan từ cổ tay ra toàn thân, cô nghiêng đầu, thấy anh đang chăm chú nhìn thẻ ẩn của mình.

Mạnh Lan nhẹ nhàng lắc đầu, ám chỉ anh đừng nói cho người khác.

Manh mối thẻ ẩn của Mạnh Lan khiến lòng cô lo lắng.

[Hy sinh của người ấy, sẽ đến và sẽ đi.]

Là có người phải hy sinh, hay cô phải hy sinh?

Cô sẽ chết ở đây chăng?

Giang Sách Lãng không nói lời nào, vỗ vỗ vai cô, giọng nói trầm thấp: “Em sẽ ổn thôi, đừng để ý.”

“Vâng.”

Có một giọng nam truyền đến từ phía xa.

“Các người đâu rồi? Sao chưa đưa tài liệu cho tôi, hôm nay tôi phải nộp báo cáo kết án đó!”

Bình Luận (0)
Comment