Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 62

“Con riêng?”

“Đúng vậy, vốn dĩ bà ấy không cần trở thành người chủ trì nghi thức vật chứa Tân thần, nhưng nghe bảo Cựu thần đời trước đã đột ngột ngã xuống.”

Qua lời nói của Linh Mộc Tây, Mạnh Lan và Giang Sách Lãng dần hiểu rõ hơn về câu chuyện bối cảnh của đảo Nhật Lạc.

Dưới đảo Nhật Lạc có một con suối không giao với biển, nhưng đây cũng là cánh cửa liên thông hai giới âm dương - cổng U Minh. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cổng U Minh đã bị mở ra, quỷ quái hoành hành, tàn sát bừa bãi ngôi làng. Gia tộc Trường Đằng là Âm Dương sư, bọn họ tạo ra nghi thức Nhật Lạc Ca để phong ấn cổng U Minh, yếu tố mấu chốt trong nghi thức nằm ở vị “thần” trong miệng dân làng, chỉ mỗi mình thần mới có thể đánh tan bóng tối, đóng lại cánh cửa.

Tuy nhiên, phong ấn không mang tính chất vĩnh cửu, cổng U Minh vẫn sẽ mở ra. Để trấn áp ác linh cõi âm, gia tộc Trường Đằng dùng oán khí làm vật dẫn để tạo ra người nhộng gốm, nhằm lấy độc trị độc, giành lại cuộc sống yên bình trên đảo. Khi vị thần trước đó ngã xuống, ác linh ngo ngoe rục rịch quay về thế gian, ảnh hưởng đến nhân loại, khiến thôn dân bị lây nhiễm virus tên “Sen Tịnh Đế”.

Đó cũng là sự xâm lấn của ác linh.

Vị thần mới sẽ được tuyển chọn để ngăn chặn tất cả mọi chuyện. Mà điều này, chỉ có kẻ mang dòng máu Âm Dương sư của gia tộc Trường Đằng mới có thể thực hiện được, bọn họ chọn ra Tân thần, tiến hành hiến tế, đóng cổng U Minh.

Năm mươi năm trước, người được chọn ban đầu của gia tộc Trường Đằng bất ngờ nhiễm phải “Sen Tịnh Đế” và qua đời, gia chủ ở thời điểm đó nhớ đến bản thân vẫn còn đứa con gái riêng là Cung Thủy Nại Hoa. Bấy giờ, Cung Thủy Nại Hoa và Sơn Dã Tá đã tình đầu ý hợp, thanh mai trúc mã, nhưng bà ấy vẫn bị chọn để chấp hành nghi thức, trở thành thần linh. Sau khi Cung Thủy Nại Hoa chết, Sơn Dã Tá muốn sử dụng một ít tà thuật để hồi sinh người mình yêu, nhưng chuyện đã chấm dứt trong thất bại, ông ta tẩu hỏa nhập ma, tàn sát dân làng, châm lửa thiêu rụi sơn trang Nhật Lạc.

Linh Mộc Tây nhìn Mạnh Lan: “Các người cũng thật đáng thương, là người nhà Trường Đằng, bọn họ nhất định gọi các người tới chỉ để cử hành nghi thức.”

“Cử hành thế nào?”

“Chúng tôi không biết, khi cử hành nghi thức chỉ có người nhà Trường Đằng tham gia, còn mọi người phải ở trong nhà, đóng kỹ cửa nẻo. Nghe nói bởi vì lúc ấy ác linh sẽ tràn lan, nếu chúng tôi ở ngoài đường thì chắc chắn sẽ bị bọn chúng bắt đi.” Linh Mộc Tây không muốn nói dối nữa, anh ta đã cố gắng tiết lộ nhiều thông tin nhất cho hai người.

Mạnh Lan dời mắt về phía Giang Sách Lãng, cách duy nhất để ngăn chặn căn bệnh hiện tại là cử hành nghi thức, đây là một con đường chết, nhưng bọn họ không thể không đi tiếp, bằng không tất cả mọi người sẽ chết.

[Hy sinh của người ấy, sẽ đến và sẽ đi.] (*)

*Câu gốc của raw là [Hy sinh thành thần, thống khổ bất cam], nhưng tụi mình thấy không phù hợp với phần gợi ý ban đầu của nhiệm vụ, nên mới chỉnh lại để phù hợp với mạch truyện.

Thẻ ẩn của Mạnh Lan tựa như đang miêu tả tình hình hiện nay.

Giang Sách Lãng tháo dây thừng của Linh Mộc Tây: “Hai người đi đi.” Anh cũng không vui mừng vì tìm được manh mối, mà ngược lại càng trầm tư hơn. Nhiều thế hệ trước đã dùng nghi thức để chữa khỏi bệnh tật và tai ương, bọn họ rất khó thay đổi được điều này.

Mạnh Lan hít sâu một hơi: “Nghe có vẻ rất xui xẻo.”

“Đừng nói vậy, mọi chuyện tất có cách giải quyết.” Giang Sách Lãng khôi phục nét cười thường ngày: “Tôi có thể giải quyết những việc này.”

“Tùy thầy.”

Trên đường rời khỏi khu rừng, hai người vừa vặn đụng phải Cố Diệp đang đi tìm họ. Cố Diệp đầm đìa mồ hôi, anh ấy đã chạy một vòng khắp ngôi làng để tìm Mạnh Lan, bà lão mới bảo hai người bọn họ đã lên núi.

“Hạ Vãn Vãn và Trương Nhất Trì thế nào rồi, sao anh lại một mình chạy tới đây?” Mạnh Lan hỏi.

“Hai người họ đang ở cạnh nhau, không xảy ra chuyện gì hết, Tùng Hữu Kỷ cũng đang quan sát, bệnh tình của Trương Nhất Trì đã ổn định.” Cố Diệp trả lời, anh ấy biết chuyện hai người đã trói anh em Linh Mộc, nghiêm túc nói: “Hai người như vậy là đang làm trái pháp luật đó. Căn cứ theo luật hình sự điều thứ 239, tội bắt cóc, bắt cóc người khác làm con tin, phạt mười năm tù trở lên có thời hạn hoặc ở tù chung thân; tội nhẹ hơn, ở tù năm năm trở lên có thời hạn, cũng phạt tiền.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Lan nhìn gương mặt đầy tinh thần trọng nghĩa của anh ấy: “Đây không phải chương trình ‘Tuyên bố hôm nay’ (*), anh muốn chính nghĩa thì về nhà chính nghĩa, huống chi trên đảo này chỉ mình anh là cảnh sát, ai phạt em được.”

(*) 今日说法 (tiếng Anh: Legal Report) là một chương trình pháp luật trên Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, bắt đầu phát sóng vào tháng 1 năm 1999. Với khẩu hiệu "ghi lại từng bước tiến bộ pháp quyền của Trung Quốc", chương trình tập trung vào việc kể các vụ việc và phổ biến kiến ​​thức, ý tưởng pháp luật.

Cố Diệp còn cố cãi thêm hai câu: “Tóm lại không được dùng thủ đoạn bạo lực.”

“Đã rõ.” Mạnh Lan xua xua tay.

Đôi khi Cố Diệp quá ngay thẳng, có lẽ do anh ấy bẩm sinh đã có tinh thần trọng nghĩa, cũng có khả năng vì anh ấy vẫn chưa trải qua sinh tử trong nhiệm vụ.

Mạnh Lan tiến về hướng Trường Đằng gia, bỏ xa hai người. Hiếm khi thấy Cố Diệp không chạy theo sau, anh ấy kéo Giang Sách Lãng nói thầm: “Giang Sách Lãng, chuyện này tôi chỉ nói cho một mình anh, anh không được nói với Lan Lan đấy.”

Giang Sách Lãng nhìn vào ánh mắt anh ấy, lòng anh lạnh toát, hiểu được nhất định đã có chuyện xảy ra.

Vừa mới bước vào cửa chính Trường Đằng gia, họ đã nghe được tiếng khóc thét của Trương Nhất Trì phát ra từ đầu bên kia hành lang.

Cậu ta đau đớn cơ thể quằn quại, Hạ Vãn Vãn kế bên nôn nóng rơi nước mắt. Vết thương vốn đã được khâu lại trên người cậu ta giờ đã nứt toạc, trào ra chất lỏng đen tuyền, chất lỏng đầy sức sống chảy từng đoạn từng đoạn dọc theo cánh tay, giống hệt đám giun đang bò.

Hạ Vãn Vãn suy sụp, lấy bông gòn thấm chất lỏng đó, nhưng nó cứ trượt qua y như thủy ngân, hoàn toàn không thấm vào vải!

Bác sĩ Tam Thương cầm hòm thuốc và dao mổ tới, người hầu quen tay lấy thắt lưng cố định lại cơ thể vặn vẹo của Trương Nhất Trì, bắt đầu đè ép miệng vết thương trên người cậu ta. Bao tay nhựa của người hầu dính đẫm máu của Trương Nhất Trì, máu đen bắn lên khuôn mặt kinh hoảng giống hệt nhau của bọn họ. Trương Nhất Trì đã đau tới nỗi không thể hô hấp, nhãn cầu lồi ra, ngón tay cào sàn nhà!

“Ôi, đau quá!”

“Thật sự đau lắm!”

Người hầu nhắm mắt bịt tai, bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh vết thương, đột nhiên có người chạm vào một vết sưng, quay đầu nhìn bác sĩ Tam Thương: “Ở đây có một cái!”

Một người khác đang gảy cổ Trương Nhất Trì cũng la lên: “Chỗ này cũng có một cái! Rất lớn! Bác sĩ Tam Thương!”

Bác sĩ bẻ cổ Trương Nhất Trì, lấy ngón trỏ đè lên vết sưng dưới da, nói với cậu ta: “Kiên trì, bây giờ không có thời gian tiêm thuốc tê cho cậu, không đau lắm đâu!” Dứt lời lập tức nhét một chiếc khăn lông trắng vào miệng để cậu ta cắn, sau đó nhanh chóng ra tay, lấy dao cắt vỡ làn da sưng lên.

Xì xì.

Mùi hôi tanh lan tỏa khắp nơi.

Nước đen trào ra nhiều hơn nữa.

Cơ thể Trương Nhất Trì chẳng khác nào một con suối cuồn cuộn không ngừng chảy chất lỏng khiến người khác ghê tởm.

Mạnh Lan để Hạ Vãn Vãn tránh ra, cô phải đến gần Trương Nhất Trì để xem vết thương này rốt cuộc như thế nào! Nhưng Cố Diệp và Giang Sách Lãng đã đồng thời kéo cô ra sau, hai người đàn ông này đứng trước mặt cô, tạo thành một bức tường.

“A a a a!”

Mặc dù dao mổ đã cắt mở làn da, nhưng bác sĩ vẫn không lấy ra được vật c ứng bên dưới. Ông ta dùng tay nặn, muốn sử dụng sức mạnh cơ bắp để đẩy vết sưng ra. Người hầu nôn nóng đổ mồ hôi: “Không được rồi, quá sâu, có khi nào mọc trên xương cốt không?”

Bác sĩ mở to miệng vết thương, ông ta lấy nhíp nhỏ đưa vào trong vết thương, kẹp lấy một phần thịt rồi cẩn thận kéo lên trên! Trương Nhất Trì đau đến độ sắp ngất, cậu ta cảm giác rất rõ, cơ bắp của mình đang bị thứ gì đó lôi đi, giống hệt một con bọ ve cắn da, bác sĩ đang nhổ nó tận gốc!

Tầm ba phút trôi qua, bác sĩ Tam Thương mới nặn ra được một cục thịt. Ông đặt nó vào khay đựng bằng thủy tinh, sau đó tiếp tục tìm cái tiếp theo. Trên vai Trương Nhất Trì xuất hiện một hạt thịt gồ ghề, bác sĩ cắt từng cái từng cái, lấy ra ngoài, rồi thoa thuốc lên.

Rất nhanh sau đó, tất cả thứ móc ra từ cơ thể Trương Nhất Trì đã chiếm đầy khay đựng bằng thủy tinh. Ngoại trừ một viên thịt lớn cỡ ngón tay cái, các viên khác đều là thịt màu vàng trông y như viên mỡ được hút ra ngoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Sách Lãng giơ khay đựng lên gần đèn để quan sát.

Quả nhiên viên thịt kia là một cái đầu nhỏ!

Hạ Vãn Vãn đã tởm đến mức nôn ra, Mạnh Lan đỡ cô ấy sang nhà vệ sinh.

Trương Nhất Trì đã hôn mê trước khi cuộc phẫu thuật hoàn thành, trên miệng vết thương được thoa một loại thuốc nước màu xanh lục đặc trị, phảng phất mùi cỏ xanh.

Sau khi xử lý xong tất cả, bác sĩ Tam Thương nhìn Giang Sách Lãng, lắc đầu: “Nếu không mau chóng cử hành nghi thức, nhiều khả năng cậu ta sẽ chết vì nở hoa sen khắp người.”

Mọi người không ăn cơm trưa mà canh giữ trong phòng, chăm sóc Trương Nhất Trì. Cậu ta tựa hồ đang gặp ác mộng, ngủ không yên ổn, liên tục hô cứu mạng.

Hạ Vãn Vãn trốn trong góc phòng, trộm lau nước mắt. Nếu không phải vì cứu cô ấy, Trương Nhất Trì sẽ không ra nông nỗi thế này, người nằm trên giường bây giờ đáng lẽ là cô ấy mới đúng!

Cố Diệp khuyên Hạ Vãn Vãn đừng tự trách nữa, hãy chăm sóc tốt cho Trương Nhất Trì.

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng càng mang tâm sự nặng nề hơn.

Hy sinh một người để đổi lấy con đường sống sót cho mọi người. Vấn đề này chẳng khác gì câu hỏi đạo đức nổi tiếng nhất, xe lửa chạy đến giao lộ, một đứa bé và bốn đứa bé ở hai lối rẽ khác nhau, ban đầu xe lửa vốn phải đi trên đoạn đường ray có bốn đứa trẻ kia, nhưng lúc này người lái tàu nên lựa chọn thế nào?

Lựa chọn để một đứa bé sống sót, hy sinh bốn đứa, hay để bốn đứa trẻ kia chịu hết đây? Nhưng mọi người chẳng ai làm gì sai cả.

Tâm trạng Mạnh Lan trĩu nặng.

Cô ngồi một mình ngoài sân vườn, ngắm nhìn từng làn khói bốc lên từ suối nước nóng.

Giang Sách Lãng cầm một ly nước chanh tới đưa cô:“Chắc hẳn sẽ có cách tốt hơn.”

“Em không biết.”

“Tôi biết.”

Mạnh Lan mở miệng th ở dốc, lời nói đến bên miệng lại chẳng thốt lên được. Cô bỗng nhiên nhớ đến ngày Hạ Vãn Vãn khóc lóc ôm lấy cô, nói bản thân cô đã chết, chết trong chất lỏng màu đen. Nếu tương lai phải xảy ra, như vậy kiếp số này cần mạng sống của mình. Cô không chết vì bệnh, mà chết khi mặc kimono.

Xem chừng, trong lúc cô không chú ý đến, vận mệnh đã sớm lựa chọn thay cô.

Thật quá đáng mà!

Giang Sách Lãng bảo: “Chớ nghĩ lung tung, em nhớ không, lần ở bệnh viện tâm thần, em đã được chọn làm bác sĩ.”

“Người không bị bệnh có thể làm bác sĩ, nhưng tình hình hiện tại thì nào giống vậy, chúng ta đều là người của Trường Đằng gia tộc, có thể hy sinh bất cứ lúc nào.” Giọng Mạnh Lan hơi nghẹn ngào.

Cô đổi chủ đề: “Thầy nói xem, sau khi chết con người sẽ đi về đâu? Em mất mạng trong nhiệm vụ, liệu có thể trở về thế giới hiện thực không, hay chỉ có thể quanh quẩn ngày qua ngày trên đảo Nhật Lạc? Nếu thật sự phải chết, em muốn đến gặp mẹ, em vẫn chưa quên hình dáng của bà, em nhất định có thể tìm được mẹ. Nếu cõi U Minh tồn tại thật, nếu em và bà có thể gặp nhau thật, thế thì chuyện tử vong cũng không hoàn toàn đáng sợ đến vậy.”

“Đấy là lời nói dành cho người sống, chỉ có người sống mới có thể khát khao, mới có thể hối hận.” Giang Sách Lãng cảm thán: “Chưa tới giây phút cuối cùng, chúng ta vĩnh viễn không thể biết mọi chuyện kết thúc thế nào. Sinh tử vốn dĩ là chuyện bình thường, từ khoảnh khắc em sinh ra thì đã được định sẵn sẽ nghênh đón cái chết vào một thời điểm nào đấy rồi, điều quan trọng nhất nằm ở việc em đã sống cuộc đời của mình tốt ra sao.”

“Em sống không tốt.” Mạnh Lan mím chặt môi: “Em không hề sống tốt.”

Cô lặp lại lần nữa, vành mắt ửng đỏ, tựa như vừa phải trải qua một nỗi ấm ức rất lớn.

Đúng lúc này.

Tùng Hữu Kỷ gõ gõ cửa, đẩy cửa ra.

Trường Đằng Ma Mỹ theo sau cô ta.

Trường Đằng Ma Mỹ phớt lờ Trương Nhất Trì đang nằm trên giường, bình tĩnh nói: “Các vị hãy đi theo tôi, chúng ta phải tới một nơi.”

Hạ Vãn Vãn nói: “Nhưng Trương Nhất Trì vẫn chưa tỉnh lại!”

Trường Đằng Ma Mỹ lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta, khinh thường: “Chúng ta không cần cậu ta nữa, cậu ta hết cứu nổi rồi. Nay bao niềm hy vọng nằm trên người bốn người các cháu, hy vọng các cháu đừng lãng phí thời gian, người nhà Trường Đằng phải lấy đại cục làm trọng.”

“Đi con mẹ bà đó!”

Mạnh Lan cầm guốc gỗ, từ trong sân vườn ném về hướng Trường Đằng Ma Mỹ!

Bình Luận (0)
Comment