Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 85

Khi mặt trời hoàn toàn khuất dạng, mọi người đã về phòng.

Tống Cẩm bảo cô ta đau bụng, Ninh Lịch không định đi theo cô ta tới nhà vệ sinh, điều này đúng ý cô ta. Cô ta đứng giữa màn đêm sâu thẳm, khóe miệng nở một nụ cười dữ tợn.

Cô ta lấy trộm bật lửa của Ngô Thanh, châm lên khung cửa gỗ giữa hai căn nhà.

Theo lý thuyết, tuy cấu trúc bằng gỗ sẽ dễ bắt lửa, nhưng cũng không dễ cháy như giấy. Nào ngờ, khi ngọn lửa vừa mới tiếp xúc với ngôi nhà hình ống trúc thì lửa đã lập tức lan rộng bốc cháy.

Tống Cẩm nhìn ngọn lửa nhanh chóng cháy cao, không ngừng cười to: “Phải chết hết, tụi bây không phải người, tất cả phải chết!”

Cô ta gần như điên cuồng, ngọn lửa bùng thẳng lên trời cao.

Những người trong phòng chưa ngủ, họ nhận ra điều bất thường nên đã vội vã chạy khỏi nhà! Khung cửa nhỏ hẹp, Tưởng Lộ vừa đụng phải, tro lửa đã rơi xuống quần áo cô ta, trong nháy mắt đốt thủng ra mấy lỗ. Tưởng Lộ lập tức cởi quần áo, đạp chân lên mặt đất, trên người còn mặc đúng chiếc áo hai dây.

Sau khi ra ngoài, mọi người mới phát hiện, ngoài sân chỉ có một cái bật lửa.

Tống Cẩm đã biến mất.

Mạnh Lan quay đầu nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, nuốt nước miếng: “Tống Cẩm phóng hỏa?”

“Mẹ nó, 80% do cô ta làm rồi!” Ngô Thanh nói: “Sau khi trở về, tôi đã cảm thấy cô ta hơi bất thường rồi, quả nhiên mà! Nửa đêm phóng hỏa không phải định thiêu chết chúng ta đó chứ!”

“Không đâu, cô ta nhát gan nhất, nhất định đã bị ai xúi giục.” Mạnh Lan bảo, tất nhiên cô cũng không loại trừ khả năng Tống Cẩm là Boss lớn, nhưng tỷ lệ này rất thấp.

Lý Triều vốn luôn im lặng ít ai để ý, chợt lên tiếng: “Đêm không trăng đầy gió lộng, chớ tin kẻ bên cạnh.”

Đây là manh mối của Ninh Lịch.

Ninh Lịch ngây người, anh ta bỗng nhiên hỏi: “Anh có ý gì?”

“Đêm không trăng đầy gió lộng, chớ tin kẻ bên cạnh.” Lý Triều nhìn anh ta chằm chặp: “Người anh em, lời này của anh không có vấn đề đúng không? Chớ tin kẻ bên cạnh, xem chừng Tống Cẩm đã cảm thấy có quỷ ngay giữa chúng ta, thế nên cô ta mới muốn giết chúng ta. Điểm này cũng được kiểm chứng từ manh mối của anh.”

Ninh Lịch nhìn bốn phía xung quanh: “Tôi không nghĩ sẽ có ai trong chúng ta có vấn đề, trước mắt thì chúng ta luôn ở cạnh nhau như hình với bóng, có thể chứng minh mức độ trong sạch của nhau, chỉ mình Tống Cẩm mới rời khỏi một lát.”

Mạnh Lan nhìn phản ứng thờ ơ của Ninh Lịch, cô thầm nghĩ trong lòng, manh mối của Ninh Lịch thật sự đang ám chỉ điều này sao?

Rốt cuộc Lý Triều muốn làm gì?

Manh mối [Mưa] anh ta nhận được chắc chắn là giả, nó chỉ dùng để thu hút sự chú ý của mọi người.

Mạnh Lan nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng phải đây là gậy thọc phân à (*)?”

(*) 搅屎棍, ý chỉ người thích gây rối, gây xích mích, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.

Giang Sách Lãng cười: “Vậy trước hết em phải quậy tung vật nào đó lên đã.”

“Biến.”

Lửa bắt đầu lan rộng khắp ngôi nhà ống trúc, bác Chu vội vàng đẩy cửa vào, nhìn thấy tình hình như vậy thì hét to: “Chết rồi chết rồi, sao lại cháy? Mọi người mau rời khỏi đây, nơi này không an toàn đâu!” Ngay sau đó, chú Hoa cũng vào theo, sau lưng có thêm ba bốn tên cường tráng đang khiêng thùng nước, ánh lửa rọi lên gương mặt đỏ bừng của bọn họ. Đến khi mọi người lấy lại tinh thần, bác Chu đã tới hỗ trợ bê thùng nước.

Chú Hoa kéo Ninh Lịch qua, lo lắng dặn dò: “Đêm nay không thể ngủ ở ngôi nhà này nữa! Trại Thiền Minh của chúng tôi không có lửa, sao lại đột nhiên cháy chứ! Mau đi theo tôi, tôi sẽ tìm một nơi khác cho các vị! Chỗ này không xong rồi, cứ xảy ra hỏa hoạn mãi!” Giọng ông ta phẫn nộ không thôi, gương mặt đỏ lên, tức giận đến mức không thể kìm nén.

Mạnh Lan lập tức xác nhận được, quả thực không nên ăn mấy món ăn đó. Ở nơi này không hề nhóm lửa, có ma mới biết đống thức ăn đó làm từ thứ gì, có khi là nến không chừng.

“Cứ xảy ra hỏa hoạn mãi?” Giang Sách Lãng đuổi theo bước chân của chú Hoa, hỏi: “Đây không phải lần đầu tiên ạ?”

“Trại Thiền Minh ẩm ướt, vốn dĩ sẽ không có hỏa hoạn, toàn bộ kiến trúc của chúng tôi đều được dựng từ cây trúc, tất nhiên sẽ chú ý đến điều này. Nhưng kể từ một khoảng thời gian trước, đột nhiên xảy ra cháy nhà thường xuyên.” Chú Hoa nói: “Nhất định đừng để tôi bắt được ai làm, bằng không tôi nhất định sẽ đuổi kẻ đó ra khỏi trại Thiền Minh!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bọn họ đến sân bên cạnh, nơi này có ba ngôi nhà ống trúc yên tĩnh, lớn hơn hẳn mấy căn nhà vừa rồi. Chú Hoa bảo: “Các vị hãy ở đây, dù sao cũng giống nhau cả, tự mình cẩn thận một chút.”

“Vâng.”

Ba căn nhà, sáu người, vừa đủ chia hai người một nhóm.

Tưởng Lộ nhìn sang Ngô Thanh và Lý Triều. Thật ra bây giờ cô ta muốn ngủ một mình hơn, bởi vì nếu manh mối của Ninh Lịch chính xác, vậy đồng đội xung quanh cô ta rất nguy hiểm. Trong khi cô ta đang thấp thỏm, Lý Triều đã đẩy cửa căn nhà chính ra, lên tiếng: “Hay để tôi, Ninh Lịch và Ngô Thanh ngủ chung đi, ba tên đàn ông, khỏi phải lằng nhằng.”

Dường như Lý Triều có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tưởng Lộ.

Ninh Lịch cười: “Được thôi.”

Tưởng Lộ chạy đến căn nằm chính giữa: “Vậy tôi ở đây nhé! Dành hẳn một nhà cho đôi tình nhân hai người đó.”

Mạnh Lan muộn màng nhận ra cô và Giang Sách Lãng đã bị người ta xem như một đôi thật rồi. Cô còn tưởng sẽ chẳng ai tin lời nói bậy trước đó chứ.

Cô xoa xoa ấn đường: “Đi thôi, bạn trai nhỏ.”

Bọn họ ngủ trong căn ngoài phía Tây. Sau khi đặt chân vào, Mạnh Lan hơi sửng sốt, bên trong chỉ đặt một chiếc giường đôi bằng gỗ trúc, trên giường đôi để một tấm chăn màu xanh đen.

Cũng không phải Mạnh Lan chưa từng ngủ cùng Giang Sách Lãng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người chung chăn chung gối. Dù sao chiếu tatami cũng coi như nhiều giường liền nhau, ngủ trên tatami sao có thể giống ngủ chung chứ?

Mặt Mạnh Lan thoắt đỏ thoắt trắng, cô làm bộ làm tịch dạo một vòng quanh nhà trước.

Giang Sách Lãng ngồi bên mép giường: “Em ngủ bên trong hay bên ngoài?”

Mạnh Lan không đáp.

Giang Sách Lãng hỏi tiếp: “Đừng bảo em muốn chơi trò vĩ tuyến 38 (*), hay định cho tôi ngủ sofa đó? Đều là người trưởng thành cả rồi.”

(*) 三八线 - vĩ tuyến 38 chỉ “vạch phân cách” trên bàn học của hai học sinh cùng bàn.

“Nói nhảm, hay em qua ngủ chung với Tưởng Lộ nhé.” Mạnh Lan nói.

“Vậy em còn không mau qua đây, bộ không muốn đến quá gần tôi à? Em có thể nằm gần tường, sẽ giúp em thấy an toàn hơn một ít.” Giang Sách Lãng săn sóc vỗ vỗ giường.

Mạnh Lan không nhúc nhích, sau đó cô đi tới đi lui bên mép giường, nhảy lên tại chỗ.

Tùng tùng tùng.

Tùng tùng tùng.

“Mặt dưới này hình như rỗng.” Mạnh Lan nói.

“Tôi còn tưởng em đang che giấu việc mình đang xấu hổ chứ.” Giang Sách Lãng bước qua, ngồi xổm xuống gõ gõ mặt đất, quả nhiên phía dưới trống rỗng. Hai người lật tấm thảm lên, lộ ra một tấm xi măng lát trên sàn. Mạnh Lan moi móc dọc theo đường viền, nói: “Mở không được, làm cách nào để vào trong thứ này đây? Đắp như vậy thì người ngoài sẽ không thể mở được, chỗ anh có dụng cụ gì không?”

Xi măng và gạch sàn được lát kín kẽ, ngón tay của Mạnh Lan đỏ hết cả lên.

Giang Sách Lãng sờ một vòng theo khe hở: “Thứ này chắc được mở từ bên trong.”

Mạnh Lan hỏi: “Nói cách khác, trong lúc hai chúng ta đang ngủ, một người sống sẽ bò ra từ dưới đây? Ở đây không có chiến tranh, không cần phải xây mấy địa đạo thế này đúng không? Có lẽ đây là một cái két.”

“Không phải, nghe tiếng vang này thì dưới đó sâu ít nhất hai mét, tôi đoán phía dưới sẽ có cầu thang.” Giang Sách Lãng đắp thảm lại, lấy bàn đè lên trên. Hai người kiểm tra một lần, xác nhận trong phòng chỉ có một lối đi ngầm quỷ dị kia.

Mép tường bên trong phòng lờ mờ hằn màu đen, có lẽ nơi đây cũng từng xảy ra hỏa hoạn, tường đã được sơn lại nhưng vẫn có thể thấy vết cháy sém. Điều này khớp với những gì chú Hoa nói.

Sau khi sửa soạn mọi thứ, Mạnh Lan chui vào trong giường đôi.

Chiếc giường này cũng không phải loại tiêu chuẩn, ước chừng chỉ rộng 1m2, cô nằm kề sát Giang Sách Lãng. Mạnh Lan quấn chăn quanh mình, tạo nên một rào chắn.

Giang Sách Lãng trở người, khoảng cách hai người đối mặt nhau rất gần: “Đêm nay chắc sẽ xảy ra chuyện, em muốn ngủ thì nhanh lên, qua nửa đêm không ngủ được nữa đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Lan nhắm mắt rúc vào trong chăn, giống hệt bé mèo con không thèm để ý đến anh, nhưng cô biết người đàn ông này đang cười.

Cô lẩm bẩm: “Ngủ rồi, ngủ rồi.”

Khóe môi Giang Sách Lãng nhếch lên, anh lấy tay chỉnh lại tóc con trên má cô, khẽ nói: “Đừng run, còn nữa, tiếng tim em đập nghe rõ lắm.”

Mạnh Lan lộ nửa đầu ra khỏi chăn, đôi mắt sáng ngời trừng anh.

Thấy vẻ mặt bất lực sắp bùng nổ của Mạnh Lan, anh tiếp tục mỉm cười: “Em sợ gì chứ? Cả hai chúng ta đều chưa tắm, hôm nay trên người dính đầy bùn, bốc mùi tanh như đất.”

“Vậy thầy còn hôi mùi thi thể nữa đó!” Mạnh Lan mở mắt, đá Giang Sách Lãng xuống giường!

“Thầy còn nói thêm một câu nữa thì đừng lên đây!” Mạnh Lan nói.

Giang Sách Lãng ngoan ngoãn quay về giường.

Trên giường chỉ có một cái nệm, không có gối. Vào hôm qua, sau khi Mạnh Lan tỉnh dậy thì phần cổ cô đau nhức, còn hôm nay dù làm thế nào cũng không ngủ được, cô hơi nghiêng một chút thôi đã thấy khó chịu khắp người rồi.

Giang Sách Lãng vươn tay ra: “Qua đây, mèo của tôi thường ngủ trên cánh tay tôi lắm.”

“Thầy còn nuôi mèo à?” Mạnh Lan hỏi.

Cô và Giang Sách Lãng đã trải qua vô vàn chuyện, không còn khoảng cách gì, huống hồ cô cũng không phải kiểu người hay ngượng ngùng. Suy cho cùng, chất lượng giấc ngủ mới là điều quan trọng nhất!

Cô nằm trên cánh tay của Giang Sách Lãng, cơ thể cô gần như vô thức nép vào lồng ngực anh.

Hai người trông y hệt một cặp đôi say đắm nằm trong vòng tay nhau.

Giang Sách Lãng đắp chăn cho Mạnh Lan rồi cũng nhắm mắt lại.

Sau khi âm thanh tát nước dập lửa dần dần biến mất, chỉ còn mỗi màn đêm vô tận.

Mạnh Lan ngủ rất ngon, nhưng cô chưa ngủ được bao lâu, bên ngoài đã vang lên nhiều tiếng động lạ.

“Cốc cốc cốc.”

Mạnh Lan rầm rì một tiếng, mở mắt ra.

Lúc này Giang Sách Lãng đã tỉnh dậy, anh vẫn giữ nguyên tư thế cánh tay, không hề rút về sau khi cô ngủ say. Mạnh Lan dụi đầu về phía trước, tóc cô cọ vào xương quai xanh của anh.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa không biết xuất hiện từ đâu.

“Có người à?” Mạnh Lan khẽ hỏi, chỉ tay vào cửa: “Bắt đầu từ lúc nào?”

“Chậc, tay tôi tê rồi.” Giang Sách Lãng trả lời một nẻo: “Thấy em ngủ ngon lành nên tôi không gọi em dậy xem kịch.”

Hai người bò dậy, ngồi trên giường.

Mạnh Lan mím môi, vô thức xoa bóp cơ bắp trên cánh tay anh, ngón tay cô linh hoạt, đã lâu rồi Giang Sách Lãng chưa được hưởng thụ đãi ngộ thế này.

Ánh trăng máu ngoài cửa sổ sáng ngời, trong nhà đen kịt. Ánh sáng chênh lệch giúp bọn họ có thể thấy rõ bên ngoài, nhưng người ở ngoài sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Tiếng gõ cửa trật tự vang lên bên ngoài ba ngôi nhà của họ.

“Cốc cốc cốc.”

Có người gõ cửa nhà Tưởng Lộ, nhưng cô ta không mở cửa.

Tiếng thở dài rõ ràng truyền tới từ ngoài cửa.

“Tống Cẩm? Giọng không giống lắm?” Mạnh Lan hỏi.

Giang Sách Lãng đặt ngón trỏ lên môi Mạnh Lan, ra hiệu cho cô đừng nói gì.

Người ngoài cửa tức giận đá cửa vì Tưởng Lộ không mở cửa, sau đó gã dời mắt về phía căn của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng. Bóng dáng gã lướt qua, rồi cánh cửa gỗ nhà của cả hai vang tiếng kẽo kẹt.

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc cốc.”

“Có ai không?”

Đó là giọng một người đàn ông.

“Mạnh Lan? Lý Triều? Ninh Lịch? Các ngươi có ai ở bên trong không? Tôi đã về rồi. Cho tôi vào đi! Cho tôi vào!” Người bên ngoài vô cùng gấp gáp, không thấy ai phản ứng thì bắt đầu dùng sức phá cửa, nhưng cánh cửa trông không chắc chắn này lại không hề bị đẩy ra.

Giọng nói đầy tức giận đột nhiên im bặt.

Mạnh Lan: Đi rồi à?

Không!

Người ngoài cửa từ từ đến cạnh cửa sổ, nhìn vào bên trong qua khung cửa nhỏ, đôi mắt đờ đẫn kia giống hệt giếng cạn, vừa đáng sợ vừa phẫn nộ.

Mạnh Lan thấy rõ là ai rồi.

Tiền Nhữ Bân!
Bình Luận (0)
Comment