Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 95

Mạnh Lan vươn tay như đang chạm vào ánh trăng, chớp mắt nhìn lên dòng chữ máu.

“Thiếu chút nữa. Thầy nói đúng, Ninh Lịch không nghĩ đến câu chuyện phía sau nhiệm vụ này.”

Bởi vì thờ phụng ve, người dân trại Thiền Minh đã ngủ say trong đất, cũng tức là lối đi ngầm. Thông qua phương pháp ngậm ngọc, bọn họ đã tạo ra liên kết với người da, dùng nó để thay thế cuộc sống của nhân loại thật sự. Những thi thể trong nghĩa trang là những thi thể bị Giả Nhậm thiêu chết, người da của bọn họ đã chết, còn cơ thể thật sự vẫn đang trong trạng thái ngủ say nên cũng không kịp chạy trốn.

Trạng thái ngủ say tương tự như “thi thể” ban đầu của Tiền Nhữ Bân.

Ninh Lịch thiêu chết người da của Mạnh Lan, nhưng việc đấy chẳng gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì tới bản thể thật của cô.

Cô vẫn tung tăng nhảy nhót như cũ.

Mãi đến khi.

“Lan Lan.”

Có người đang gọi tên cô.

Mạnh Lan quay đầu nhìn, cô thấy một dân làng trại Thiền Minh đang dẫn đường cho một người phụ nữ trung niên với dáng người thon thả.

Mỗi người ở đây đều có người da đồng hành, bản thân người da cũng không xấu, chỉ là một loại tập tục thôi. Chuyện này giống hệt lệnh “sao chép và dán”, chẳng qua nhờ vào mối liên kết của ngọc thạch, dường như người da vẫn có linh hồn từ cơ thể chủ, chia sẻ chung ký ức cũng như lối tư duy.

Khi Mạnh Lan quay đầu, trong nháy mắt ấy, rõ ràng cô đang mê mang nhưng nước mắt lại vô thức rơi xuống.

“Đây là người da của cô.” Chú Hoa bảo.

Cơ thể Mạnh Lan có thể tạo ra hai người da.

Một cái là cô.

Người phụ nữ bước ra khỏi bóng tối, tiến đến trước mặt Mạnh Lan. Bà ấy mặc trang phục dân tộc của nơi này, áo liền quần bằng cotton màu xanh lục đậm, thắt vật trang trí màu nâu quanh eo. Bà dịu dàng cười rộ, nụ cười tươi sáng tựa một dòng suối trong trẻo, xinh đẹp và điềm tĩnh.

Mái tóc dài đen nhánh phủ lên vai, làn gió đêm mang hương thơm mát nhàn nhạt trên người bà lướt qua chóp mũi Mạnh Lan.

Đây là, mẹ của Mạnh Lan.

Mạnh Thu Nhiên.

Ngay cả mùi hương chỉ tồn tại trong ký ức cô cũng giống.

Mạnh Lan ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia rất lâu, mãi đến khi Mạnh Thu Nhiên xoa xoa trán cô rồi ôm lấy đứa con gái đang đờ đẫn của mình, cất giọng nói với vẻ nghiêm khắc xen lẫn bao thân thiết của một người mẹ: “Không thưa mẹ à, mẹ chưa từng dạy việc không chào hỏi người khác là hành vi thiếu lễ phép sao?”

Bà ấy vẫn giống mọi khi, như hồi Mạnh Lan còn nhỏ, xoa vai cô, mát xa vỗ về thần kinh đang căng thẳng của cô.

Mạnh Lan trầm mặc, không biết nên nói gì.

Mạnh Thu Nhiên nhìn bốn phía xung quanh, bật cười. Ánh mắt bà dừng trên người Giang Sách Lãng: “Thằng nhóc, chúng ta gặp nhau nữa rồi.”

Năm nay Giang Sách Lãng 27 tuổi, bị người ta kêu là thằng nhóc.

Giang Sách Lãng: Mình cảm giác hơi kỳ lạ rồi đó…

Mạnh Thu Nhiên cao hơn Mạnh Lan nửa cái đầu, vóc dáng cũng lớn hơn một chút. Dung mạo của bà vẫn duy trì ở độ tuổi hơn ba mươi, không thể miêu tả bằng từ “đẹp lão”, bởi lẽ bà đang bước vào thời điểm nhan sắc rực rỡ mặn mà nhất.

Bà ấy nghiêng đầu, nhéo nhéo má Mạnh Lan, bảo: “Mẹ đã nói mà, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau. Con trưởng thành hơn nhiều rồi, mẹ nhớ khi ấy con chỉ mới cao 1m4, tay chân bé xíu.”

Bà cũng không nói thêm lời gây xúc động nào nữa, chỉ dịu dàng nhìn Mạnh Lan.

Mạnh Lan vùi đầu vào vai bà, rất lâu sau mới thốt ra từng từ: “Mẹ… Không phải con đang nằm mơ đúng không? Sao con lại mơ thấy mẹ…”

“Bởi vì mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con mà.” Mạnh Thu Nhiên cười: “Mẹ chỉ đang chìm trong giấc ngủ thôi, hơn nữa mẹ cũng không có cách nào để nói chuyện với con, bằng không sao có thể nỡ để Lan Lan nhớ nhung lau nước mắt về đêm chứ.” Gương mặt bà hiền hòa, ánh mắt nhìn Mạnh Lan đong đầy yêu thương. Hai người thoạt nhìn cũng không giống đã lâu không gặp, bà ấy thật sự vẫn luôn đồng hành cùng Mạnh Lan như lời bà nói.

Giang Sách Lãng đứng kế Mạnh Thu Nhiên trông chẳng khác nào một thằng nhóc lớ ngớ, lần đầu tiên trong đời anh không biết nên nói gì làm gì, còn đâu vẻ thong dong bình tĩnh như trước kia nữa.

Ấy, vậy đây xem như, gặp phụ huynh nhỉ?

Hình như hơi đột ngột…

Mạnh Thu Nhiên kéo con gái mình quay về, bà bảo bọn họ vẫn còn một buổi tối để ôn chuyện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bà ấy không quen thuộc nơi này lắm, nhưng vì bà là người da nên chú Hoa đối xử với bà rất tốt. Ông ta ngỏ ý mời bà tới công trình kiến trúc xa hoa hàng đầu của trại Thiền Minh, thật ra nó chỉ là ngôi nhà ống trúc lớn hơn gấp ba.

Mạnh Lan không một khắc nào rời mắt khỏi mẹ mình. Cô biết mẹ đã sớm qua đời, đây là sự thật không thể thay đổi, nhưng cớ sao Mạnh Thu Nhiên lại đột nhiên xuất hiện vậy: “Vì sao con nhìn thấy mẹ được?”

Mạnh Thu Nhiên vỗ vai cô, trấn an: “Chuyện này liên quan đến người da, bọn họ đã tạo ra mẹ. Bọn họ không mô phỏng 1-1 theo con, nói chính xác hơn, bọn họ bắt chước theo nhân cách hoặc linh hồn của con. Thẻ ẩn của mẹ và con dung hợp thành một, thế nên khi thế giới Thần Ẩn xuất hiện, nhờ vào năng lượng của thẻ ẩn, mẹ đã thức tỉnh. Đây không phải phân liệt nhân cách gì cả, chúng ta gọi nó là [Linh hồn phụ].”

Trong lúc bà ấy nói chuyện, ánh mắt liếc về phía Lý Triều, huơ huơ tay hỏi: “Cậu không đi cùng sao? Tôi tưởng cậu muốn tới gặp tôi chứ?”

Lý Triều sửng sốt một chốc, sau đó nhanh chóng đuổi kịp bọn họ. Ông ta vẫn như một chiếc bóng luôn đi theo bà ấy. Trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông ta cũng gặp lại người trong mộng của mình, cảm giác xao xuyến biết bao.

Ông ta tháo xuống toàn bộ lớp ngụy trang trong nhiệm vụ, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng khác với “Lý Triều” thường ngày. Người đàn ông này lảo đảo bước qua, miệng lẩm bẩm cái tên mà thậm chí bản thân còn không dám nhớ tới khi đêm về: “Thu Nhiên, Thu Nhiên.”

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đồng loạt quay đầu nhìn Lý Triều.

Lý Triều dừng bước.

Bốn người đứng trong sân nhà ống trúc, đối mặt nhau.

Chú Hoa đóng cửa lại rồi vội vã rời đi xử lý việc của trại Thiền Minh.

Giang Sách Lãng quan sát Lý Triều, lông mày nhíu chặt. Anh buột miệng thốt ra: “Cậu?”

Trước đó anh vẫn luôn suy nghĩ, tại sao lại có người ném tội phạm trong thế giới Thần Ẩn vào sở cảnh sát? Nhưng Cố Diệp đã xem camera rất nhiều lần, căn bản không tìm được người đưa tội phạm đến, như thể người nọ đã biến mất. Và cả việc Trì Lân thay đổi diện mạo nữa, ai là người đã thay đổi cho gã?

Anh từng cho rằng, nếu mẹ Mạnh Lan và cậu mình là nhóm người đầu tiên tiến vào thế giới Thần Ẩn, vậy Mạnh Thu Nhiên có mối quan hệ đối địch với thầy Bạch - người có quen biết bà à? Nếu đúng như thế, Mạnh Thu Nhiên đã trốn thoát bằng cách nào?

Điều cuối cùng, cậu anh rất thân thuộc với Mạnh Lan, nhưng Mạnh Lan không hề ấn tượng gì về ông ấy.

Tổng kết lại, cậu mình sở hữu năng lực thay đổi ngoại hình, nhưng điều này cũng chứng minh ông ta đã theo dõi bọn họ. Nói cách khác, giữa Giang Dật Triều và Song Môn Giáo có sợi dây liên kết chặt chẽ!

“Giang Dật Triều.” Giang Sách Lãng gọi tên thật của cậu mình: “Là cậu?”

Lý Triều nhìn vào mắt anh, không trả lời. Nhưng toàn bộ khí chất xung quanh ông ta đều thay đổi, ông ta cởi bỏ bộ dạng ngây thơ chất phác của Lý Triều, thay vào đó là đôi mắt thâm trầm như chim ưng.

Mạnh Thu Nhiên “Hừ” một tiếng, tay phải bà của bà nắm chặt lấy tay Mạnh Lan. Bà tiến lên một bước, đi về phía Lý Triều, ung dung cười: “Tôi nhớ tôi đã từng nói, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ tốt con gái tôi.”

Mạnh Lan chợt thấy biểu cảm của mẹ mình hơi vặn vẹo và châm chọc.

Chuyện quái gì vậy?

“Chị có nói.” Khí thế của Giang Dật Triều đột nhiên bay hết, thái độ trở nên vô cùng ngoan ngoãn, khí chất tài ba của ông ta cũng tiêu tan trước mặt Mạnh Thu Nhiên.

Ngón tay Giang Dật Triều vuốt ve mặt mình, chỉ trong chớp mắt, ngũ quan của ông ta bắt đầu lệch đi. Thậm chí Mạnh Lan có thể cảm nhận được luồng khí xung quanh đang biến động. Sau đó, Giang Dật Triều đã khôi phục diện mạo ban đầu của mình.

Đôi mắt thâm thúy, anh tuấn cao lớn, cánh tay lộ ra gân xanh, trên tay còn xăm một hình nhỏ, là hình một người phụ nữ trung niên và một cô bé.

“Cậu…” Trong lòng Giang Sách Lãng ngổn ngang trăm mối, anh không biết bây giờ mình nên bước tới ôm người cậu đã lâu không gặp này, hay nên giữ một khoảng cách, rốt cuộc đã có quá nhiều chuyện khó giải thích.

Mạnh Thu Nhiên nhìn bộ dạng đó của ông ta, bà chợt cười lớn, giọng điệu mỉa mai không hề khách sáo: “Giang Dật Triều, cậu coi lời của tôi như gió thoảng bên tai đúng không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh mắt Giang Dật Triều lộ ra vẻ áy náy và né tránh, ông ta không biết Mạnh Thu Nhiên đang đề cập về chuyện nào. Ông ta mở miệng định biện minh, nhưng ngay giây tiếp theo, Mạnh Thu Nhiên bỗng giơ chân đá vào bụng Giang Dật Triều.

Giang Dật Triều:!

Từ thần thái tới động tác lưu loát, tất cả đều giống hệt lúc Mạnh Lan tát Giang Sách Lãng!

Giang Sách Lãng bất giác sờ lên mặt mình: Đau quá…

Đôi mắt Mạnh Lan nhìn ngang nhìn dọc, cơ thể cứng ngắc không dám động đậy, ký ức thuở nhỏ chợt dâng lên trong lòng. Mẹ cô là một người phụ nữ nhiệt huyết độc lập quá mức, thích rút đao tương trợ khi gặp chuyện bất bình. Cô còn nhớ lúc mình ba bốn tuổi, hai người định tới trung tâm thương mại, vốn dĩ bà đang mua bong bóng bên đường cho cô, nhưng đột nhiên có một tên ăn trộm sờ vào ví tiền của bà. Mẹ cô bay lên, một đòn quật ngã tên ăn trộm xuống đất…

Buổi chiều hôm đó, Mạnh Lan và mẹ vào sở cảnh sát, hai ngày sau bọn họ còn nhận được cờ thưởng của sở cảnh sát.

Giang Dật Triều đau tới độ nhăn hết cả mặt, ông ta che bụng mình và đứng dậy, không dám nói thêm một chữ thừa thãi nào.

Một tay Mạnh Thu Nhiên chống nạnh, một tay bà ôm Mạnh Lan, tư thái phóng khoáng chất vấn ông ta: “Cậu dám bắt cóc Mạnh Lan, có chuyện gì mà không thể nói đàng hoàng hả! Tôi biết lão Bạch Thanh Thủy khốn khiếp kia đang theo dõi cậu, nhưng cậu không còn cách nào khác à? Cậu làm Mạnh Lan bị thương thì sao? Cậu tự làm tự chịu hết!”

Mạnh Lan nhìn sang Giang Sách Lãng: Bạch Thanh Thủy là ai?

Thầy Bạch?

Mẹ mình xem như là thành viên đời đầu của thế giới Thần Ẩn?

Không phải chứ?

Mạnh Thu Nhiên hận không thể xé nát người đàn ông trước mặt: “Trước khi chết tôi từng bảo cậu chăm sóc nó đúng không? Tôi biết cậu phải ở trong tối, nhưng cậu để tay lên ngực tự hỏi xem mình đã làm những gì? Hai người tham gia chung một nhiệm vụ, cậu không dẫn dắt nó hoàn thành cũng đã đành, vậy lần trước cậu bắt cóc con bé làm chi? Cậu tiêm thứ gì vào người nó? Đừng nói với tôi là thứ nước sông Minh chết tiệt kia đấy!”

Giang Sách Lãng có thể thấy rõ cảm xúc sợ hãi, lo lắng, áy náy, mờ mịt trên mặt cậu mình.

Giang Dật Triều trả lời: “Chị nói muốn rèn luyện thêm cho con gái mình, về sau con bé sẽ phải tự cáng đáng mọi chuyện, rồi…”

“Rồi sao?”

“Rồi có thể tiếp tục sống sót trong thế giới Thần Ẩn…”

“Con bé tiếp tục sống sót thì liên quan gì đến cậu?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.

“Chắc có mà…” Giang Dật Triều ấp a ấp úng.

“Có sao?” Mạnh Thu Nhiên hùng hổ dọa nạt: “Nếu không phải cậu tiêm nước sông Minh vào người con bé, có lẽ nhiệm vụ liên quan tới sông Minh sẽ không mở ra sớm như vậy! Chuyện lần trước ở đảo Nhật Lạc cũng sẽ không xảy ra. Nhắc đến đảo Nhật Lạc là tôi lại tức, suýt nữa Lan Lan đã mất mạng trong đó rồi.”

Giang Sách Lãng bỗng thấy không ổn!

Bầu không khí này căng thẳng quá!

Mạnh Thu Nhiên nhìn về phía Mạnh Lan: “Mẹ từng nói với con chưa? Phải làm một người theo chủ nghĩa vị kỷ, bảo vệ bản thân trước rồi mới tính tiếp, chứ không phải tranh nhau làm bia ngắm sống. Con xem nhiều phim điện ảnh mang tư tưởng anh hùng cá nhân quá rồi đúng không?”

Mạnh Lan ngắt lời bà: “Mẹ… ừ thì, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói chuyện này.”

Mạnh Thu Nhiên nói: “Tuy mẹ biết con gái yêu của mẹ vừa độc lập vừa tự chủ, nhưng đừng uống rượu mãi như vậy, sẽ gặp chuyện xấu đó.”

Mạnh Thu Nhiên cũng không vui đến mức mơ hồ khi trùng phùng con gái, bà đã kìm nén vô vàn lời nhắc nhở phải căn dặn Mạnh Lan.

Mạnh Lan: Hình như mình hiểu ra gì rồi.

Nếu muốn sử dụng năng lực thẻ ẩn của đối phương thì phải đạt tới trạng thái [Linh hồn phụ]. Nói cách khác, đối phương sẽ trở thành một nhân cách khác của mình, triệu chứng này tương đối giống tinh thần phân liệt. Cô nhớ đến ly Tequila Mặt trời mọc kia, cô nhớ mình đã uống nó, nhưng thật sự thì cô không hề uống.

Lúc ấy, cảm nhận được năng lượng của thế giới Thần Ẩn đang triệu hồi, linh hồn phụ của Mạnh Thu Nhiên đã thức tỉnh.

Vấn đề khiến mình băn khoăn suốt nửa năm qua, rốt cuộc cũng được giải đáp.

Mạnh Lan kéo mẹ vào nhà.

Mọi người ngồi quanh trong căn phòng khách trống trải.
Bình Luận (0)
Comment