Sau Khi Sống Lại Cả Nhà Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 3

4.

Nhìn cảnh anh hai tôi và Lâm Kiều Kiều thân thiết. Tôi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: [Anh hai béo thế này rồi, còn ăn mấy đồ ăn vặt này nữa, định làm heo chế.t cả đời sao?]

Tôi thấy khuôn mặt đầy mỡ của anh hai tôi cứng đờ lại.

 

Anh ấy quay đầu, ánh mắt khóa chặt vào tôi, trừng mắt nhìn.

 

[Đến trẻ con ba tuổi còn biết ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt. Sao anh ấy không nghĩ xem tại sao ba và Lâm Kiều Kiều lại cho anh ấy ăn mấy thứ này nhỉ?]

 

"Em nói gì đấy?" Anh hai rất tức giận hỏi tôi.

 

"Em có nói gì đâu ạ." Tôi tỏ vẻ vô tội.

 

Anh hai cũng có chút kinh ngạc, vì anh ấy thực sự không thấy tôi mở miệng. Thế nhưng ngay sau đó, anh ấy lại nghe thấy giọng nói của tôi:

[Vẫn đừng nói với anh hai, anh ấy bị ba tôi cố tình nuôi thành đồ vô dụng đi.]

 

Anh hai nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc hơn nữa.

Trong lòng tôi tiếp tục nói: [Nhưng mà, anh hai thực sự sẽ bị un.g th.ư thực quản vì ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Đến lúc chế.t gầy chỉ còn da bọc xương.]

 

Mắt anh hai tôi mở to, nhìn tôi không thể tin nổi.

Tôi quay người bước đi, vừa đi vừa nghĩ: [Cứ để anh hai thân thiết với ba và Lâm Kiều Kiều đi. Dù sao thì từ khi có Lâm Kiều Kiều, anh ấy cũng không còn thương mình nữa rồi.]

 

"Noãn Noãn!" Anh hai gọi tôi lại.

 

Tôi quay đầu: "Sao thế anh hai?"

"Anh…" Anh ấy hơi ngập ngừng. Có lẽ vừa thoáng qua một giây anh ấy đã tự hỏi không biết mình có bị ảo giác không.

 

Sau đó nói: "Anh có quà cho em."

 

Trước khi Lâm Kiều Kiều đến nhà này, tôi là cục cưng của cả nhà.

Tất cả mọi người trong nhà đều chiều chuộng tôi, ngay cả anh hai nổi loạn này cũng không ngoại lệ.

 

Tôi chậm rãi đi tới.

Anh hai tôi đưa cho tôi một mô hình: "Thích không?"

 



"Ừ." Tôi gật đầu nhưng không mấy nhiệt tình.

 

Trong lòng lẩm bẩm: [Giờ đối xử với mình tốt như vậy. Chẳng mấy chốc nữa sẽ chỉ đối xử tốt với một mình Lâm Kiều Kiều thôi. Đến cả mô hình này cuối cùng cũng sẽ bị Lâm Kiều Kiều cướ.p mất.]

 

"Sao thế được? Đây là anh hai tặng em mà…" Anh hai tôi vừa mở miệng.

 

Lâm Kiều Kiều đột nhiên chen ngang: "Oa, đẹp quá. Từ bé đến giờ em chưa từng thấy mô hình nào tinh xảo như vậy, giống y hệt thật."

Anh hai tôi có chút không vui nhìn Lâm Kiều Kiều.

 

Vẻ mặt Lâm Kiều Kiều ngời lên sự hâm mộ nói: "Noãn Noãn thật hạnh phúc. Anh hai đối xử với Noãn Noãn thật tốt. Nếu em có thể có một mô hình đẹp như vậy để ôm ngủ cùng, em chắc chắn sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế giới."

Kiếp trước, Lâm Kiều Kiều chính là dùng vẻ ngoài ngây thơ đáng thương như vậy, khiến anh hai tôi rất hào phóng bảo tôi đưa mô hình cho cô ta, nói rằng sau này sẽ mu.a cho tôi một cái khác để đền bù.

 

Mà thực ra, sau khi tôi đưa cho Lâm Kiều Kiều, anh hai tôi cũng không bao giờ mu.a cho tôi cái nào khác nữa.

 

Sự cưng chiều của anh ấy dành cho tôi đều bị Lâm Kiều Kiều cướ.p mất.

Lúc này, tôi không đợi anh hai mở miệng, trực tiếp đưa mô hình cho Lâm Kiều Kiều: "Chị thích thì cứ lấy đi."

 

Trong lòng nghĩ: [Nếu mình không đưa, anh hai cũng sẽ khuyên mình đưa cho cô ta. Mình không muốn làm anh hai khó xử.]

 

Sắc mặt Lâm Kiều Kiều vui mừng: "Thật sao? Cảm ơn Noãn Noãn."

 

Cũng ngay lúc đó, tôi đành chấp nhận số phận mà nghĩ: [Lâm Kiều Kiều sẽ cố tình làm rơi mô hình xuống đất, rồi lại vu oan mình làm vỡ.]

Giống như kiếp trước vậy.

 

Tôi vừa đưa mô hình vào tay cô ta, vừa buông tay ra. Mô hình đã rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vỡ của đồ sứ.

 

Cùng lúc đó, tiếng khóc của Lâm Kiều Kiều cũng vang lên: "Mô hình đẹp như vậy, sao lại vỡ rồi? Từ bé đến giờ em chỉ mơ ước có được một mô hình như vậy."

 

Vừa khóc vừa chất vấn tôi: "Noãn Noãn, dù em không muốn tặng cho chị thì em cũng không thể làm vỡ nó chứ."

 

Nói xong, lại vội vàng nói với anh hai tôi: "Anh hai, anh đừng trách Noãn Noãn, chắc chắn là do em ấy không cẩn thận."

 

5.

"Tại sao anh phải trách Noãn Noãn?" Anh hai tôi kỳ quái mà nhìn Lâm Kiều Kiều bằng ánh mắt mang theo sự chán ghé.t.

 



Lâm Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, cũng có chút không hiểu.

Cô ta nghĩ rằng lúc này anh hai tôi sẽ trách tôi, nói tôi là lòng dạ hẹp hòi.

Vậy mà không ngờ anh hai tôi lại hỏi ngược lại một câu như vậy, khiến lời thoại mà cô ta đã chuẩn bị sẵn không nói ra miệng được.

 

"Cô không đỡ được mô hình là lỗi của cô. Trách thì cũng phải trách cô, tại sao lại trách Noãn Noãn?"

 

"Là, là lúc Noãn Noãn đưa cho em, cố ý ném xuống đất…" Lâm Kiều Kiều nhỏ giọng giải thích, lại vội vàng độ lượng nói, "Không sao, em sẽ không so đo đâu."

 

"Cô còn so đo? Cô có tư cách gì để so đo? Cô làm sai chuyện còn không biết hối cải, còn gây chia rẽ, cô có ý đồ gì?" Giọng anh hai tôi rất lớn.

 

Lâm Kiều Kiều bị anh hai tôi nói đến đỏ cả mặt.

"Ai cho cô vào nhà tôi? Cú.t đi, đến từ đâu thì cú.t về đó. Nhà này không chào đón cô!" Nói rồi, anh hai tôi định kéo tay cô ta lôi đi.

 

Lâm Kiều Kiều bị dọa đến mức khóc òa lên.

Ba tôi vốn định cho Lâm Kiều Kiều không gian để lấy lòng anh hai tôi, nên cố ý không ở phòng khách, mẹ tôi cũng đi làm chưa về.

Lúc này, ba tôi nghe thấy ầm ĩ liền vội vàng đi ra.

 

"Có chuyện gì vậy? Tống Dương Dương, sao con lại đối xử với em gái con như vậy?" Ba tôi nghiêm giọng quát.

 

Anh hai tôi hét vào mặt ba tôi: "Cô ta không phải em gái con. Noãn Noãn mới là em gái con. Cô ta là ba dẫn về đúng không? Vậy ba mau đuổi cô ta đi!"

 

"Con nói bậy bạ gì vậy? Kiều Kiều đến nhà chúng ta thì chính là người nhà chúng. Con đã lớn thế này rồi sao còn không hiểu chuyện như thế?" Ba tôi trách móc, kéo Lâm Kiều Kiều đến bên cạnh:

"Uổng công em gái con còn chuẩn bị đồ ăn vặt cho con. Mạo hiểm bị mẹ con phát hiện mà mu.a về. Vậy mà con lại không biết điều!"

Khi ba tôi nhắc đến đồ ăn vặt, tôi thấy anh hai tôi tức đến mức suýt nghẹt thở.

 

Anh ấy định lớn tiếng cãi nhau với ba tôi nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng lòng tôi: [Nếu mình là anh hai, bây giờ mình sẽ không cãi nhau với ba. Dù sao cãi nhau cũng vô dụng.]

[Ba dẫn Lâm Kiều Kiều về nhà chính là để cướp đoạt gia sản nhà mình, anh hai lúc này nên chuyên tâm phấn đấu, sửa đổi bản thân. Cuối cùng đán.h ba một đòn bất ngờ.]

 

Anh hai tôi khựng lại, những lời định nói ra liền nuốt trở vào.

Anh ấy buông một câu: "Dù sao thì em gái của con chỉ có mình Noãn Noãn."

Nói rồi, anh hai tôi kéo tôi đi.

Để lại ba tôi và Lâm Kiều Kiều nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Tại sao cả nhà chúng tôi đột nhiên trở nên thông minh như vậy? Tại sao bọn họ không thể lừa được chúng tôi nữa?

Bình Luận (0)
Comment