Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 122


Người phụ nữ trung niên họ Trương, An Nhu gọi bà là thím Trương.
An Nhu chọn ba vú em, hai người chính thức, một người thay thế bổ sung, những người được chọn đều vui vẻ ra mặt, không được chọn thì thở dài than ngắn, tiếc hận rời đi.
Sau khi làm quen một chút với hai thím khác, An Nhu nhắc tới vấn đề tiền lương, hai vú em đối diện đồng loạt nói cứ trả theo định sẵn lúc trước là được.
Định sẵn lúc trước à?
An Nhu nhìn về phía thím Dương, thế mới biết được chú đã chuyển khoản rồi.
Thím Dương trả giá còn cao hơn thị trường 50%, vậy nên mới khiến có nhiều vú em ồ ập tới như vậy.
Thím Dương thay An Nhu thêm phương thức liên hệ của vú em, còn ký hợp đồng.

Sau khi tiễn hai vú em đi, An Nhu đang định tâm sự với thím Trương, vừa quay đầu lại đã hắt xì một cái.
“Cậu An, cậu bị cảm đấy à?” Thím Phương ngồi bên cạnh lập tức căng thẳng.
“Chắc là vậy ạ.” An Nhu xoa mũi, họ khan vài tiếng, cảm giác cổ họng hơi ngứa.
“Dạo này trời nóng lên, nhiệt độ không khí bên ngoài và trong nhà lệch nhau nhiều quá.” An Nhu cầm chén nước lên nhuận giọng: “Cháu uống thêm nhiều nước là được.”
“Cậu An, chuyện này không qua loa được đâu.” Thím Phương nghiêm túc nói.
“Trước có một nhà ký hợp đồng với tôi, cố chủ bị cảm trong lúc mang thai, bệnh trạng rất nặng.

Sau khi kiểm tra lại phát hiện do độc từ bệnh cảm lây nhiễm, làm cho cố chủ sinh ra đứa nhỏ dị dạng, cuối cùng đôi chỉ có thể đau lòng từ bỏ đứa bé kia.”
Bàn tay cầm chén nước của An Nhu khựng lại, bị dọa không dám nói lời nào.
Nghiêm trọng đến thế sao?
Lúc An Nhu mang thai đời trước chưa từng bị cảm, đúng là không biết đến chuyện này.
“Bây giờ nếu chỉ là hắt xì bình thường hoặc nghẹt mũi, chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới đứa nhỏ.

Biện pháp tốt nhất là tạm thời đừng uống thuốc vội, chỉ dựa vào năng lực tự lành của cơ thể.” Thím Phương vội vàng thêm nước cho An Nhu: “Uống nhiều nước sôi mới có lợi cho trị cảm.”
An Nhu vội vàng uống cạn nước trong chén.

“Trong lúc mang thai, năng lực miễn dịch sẽ suy giảm.” Thím Phương lo lắng nhìn An Nhu: “Cậu nên nhanh chóng đi tiêm vắc-xin phòng bệnh đi."
“Bây giờ còn có thể tiêm không ạ?” An Nhu chăng thẳng mím môi.
“Trong lúc mang thai trong có thể tiêm, nhưng trong lúc cảm lại không thể.” Thím Phương nói ra kinh nghiệm của mình: “Bây giờ có rất nhiều người đều tiêm vắc-xin phòng bệnh trong thời gian chuẩn bị mang thai, sau khi tiêm xong hai tuần là có hiệu quả, kéo dài mười bốn tháng liền đấy.”
An Nhu gật đầu, tiếp tục rót nước.
Cũng may bệnh trạng của mình bây giờ còn nhẹ, nói không chừng uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều là sẽ ổn.
“Nếu bệnh trạng nghiêm trọng, nhất định phải đi khám bác sĩ.” Trước khi đi, thím Phương vẫn lo lắng dặn dò thím Dương và An Nhu.
An Nhu uống vài chén nước ấm, cảm thấy muốn toát mồ hôi, nghĩ rằng chùm chăn ngủ một giấc là tốt rồi.

Ai biết vừa lên giường đã muốn vào nhà vệ sinh, sau khi đi xong về tới, mới thiu thiu ngủ lại buồn vệ sinh.
Chạy liên tục vào nhà vệ sinh mười lần, mồ hôi trên người An Nhu đã khô ráo từ lâu, ngủ một giấc tỉnh lại, cảm thấy đầu óc hỗn loạn, mũi nghẹt cứng không nói lên lời.
An Nhu ôm một bao khăn giấy vừa lau mũi vừa lên Baidu tìm kiếm phương pháp, lau đến mức mũi cũng đỏ ửng cả lên.
Cửa phòng ngủ cẩn thận hé ra một khe hở, An Nhu ngước đôi mắt ửng đỏ lên, thấy là chú về, trong tay còn cầm theo cái gì đó, sợ đánh thức cậu nên chỉ hé một khe cửa ra nhìn.
“Nhu Nhu?” Thấy cậu thiếu niên đỏ vành mắt, mũi cũng hồng hồng, trông như vừa khóc, Mạc Thịnh Hoan vội vàng mở cửa, nhưng lại bị An Nhu quát dừng lại.
“Đừng tới đây!”
An Nhu cầm khăn giấy lau mũi, nâng tay còn lại ngăn cản Mạc Thịnh Hoan đang định đi tới.
“Nhu Nhu?” Mạc Thịnh Hoan đứng lại tại chỗ, tay còn cầm theo một túi lớn, một chân còn nâng giữa không trung, đôi mắt đen tràn đầy lo lắng.
“Em bị cảm, đừng lại gần em, sẽ lây bệnh cho anh đấy.” An Nhu đóng di động, cảm giác lên Baidu search cách chữa bệnh không đáng tin cho lắm.
“Có bác sĩ khám tại nhà không?” An Nhu không dám tiếp tục chịu đựng nóng lạnh luân phiên lần nữa, lời nói còn khản đặc giọng mũi.
“Đến khám cho em.”
Mạc Thịnh Hoan lập tức bảo thím Dương liên hệ bác sĩ, nhưng mỗi khi muốn tới gần An Nhu thì đều bị ngăn lại.
“Anh Mạc, không thể lây bệnh cho anh được.” An Nhu khụt khịt nói, kéo chăn đắp cao lên.”Kể cho anh một câu chuyện cười nhé.”
Mạc Thịnh Hoan đứng ở trước cửa, ánh mắt dính chặt vào cậu thiếu niên.
An Nhu tiếp tục rút khăn giấy, nắm khăn nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, nghiêm túc nói với giọng mũi khàn đặc của mình.

“Trước kia có một đôi người yêu ân ái, một người làm đùi gà chiên coca, người kia cắn một miếng đã phát hiện chưa chín, nhưng vì yêu đối phương, anh ta nói vợ làm cái gì đều ngon.

Hai người ngọt ngào ăn hết đùi gà, sau đó đều bị tào tháo đuổi.”
Mạc Thịnh Hoan đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn An Nhu.
“Thế mới nói, an toàn hàng đầu.” An Nhu chùi mũi, cảm thấy bản thân lấy giáo dục làm vui, đúng là quá giỏi.
An Nhu cảm thấy hơi lạnh, cuộn người bọc kín chăn lại.

Đối diện vang lên tiếng xé mở túi, An Nhu nhìn qua, là chú đang lục tìm đồ trong cái túi lớn của mình.
Hình như bên trong là thứ gì đó mềm mại, bọc bằng giấy bóng hình hoa, chỗ buộc lại còn thắt nơ bướm.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan cởi nơ, lấy một con thỏ bông xù màu trắng ra.

Trông có vẻ là thỏ tai cụp, toàn thân lông mềm trắng tinh, đôi mắt đen láy sáng ngời, chỉ nâu thêu thành cái miệng cánh hoa, hai bên còn khâu hai cụm má hồng.
Thỏ bông lông mềm mại, trông vừa mượt lại cảm giác sờ rất sướng tay.
“Anh Mạc tặng cho em à?” An Nhu vui vẻ vươn tay: “Ném lại đây.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn thoáng qua An Nhu, rồi lại lục trong túi lấy ra một chiếc áo lông ngắn tay màu trắng, mặc vào cho con thỏ.
Cầu kỳ vậy cơ à? Thời buổi này ngay cả thỏ bông cũng phải mặc quần áo lên sàn.
An Nhu nhìn ngón tay thon dài của Mạc Thịnh Hoan xẹt qua người con thỏ, nắm chân thỏ đút qua tay áo lông.
Động tác của chú rất nhẹ nhàng, tựa như dưới tay không phải con thỏ bông vậy.
Sau khi mặc quần áo cho thỏ, Mạc Thịnh Hoan ném thỏ qua cho An Nhu, An Nhu vững vàng tiếp được, ôm thỏ vui vẻ không thôi.
“Cảm ơn anh Mạc!”
Nhưng trong chiếc túi to kia vẫn còn có cái gì đó...
An Nhu phát hiện, sau đó chỉ vào cái túi: “Thỏ con không chỉ có một bộ quần áo à?”

“Không phải.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng chần chờ, thấy ánh mắt tò mò của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan cúi người, lấy hai con thỏ nhỏ hơn trong túi ra.
“Ơ?” An Nhu nghiêng đầu: “Mua một tặng hai à?”
Cổ Mạc Thịnh Hoan nổi lên một tầng hồng nhạt, đôi mắt đen láy nhìn An Nhu chăm chú, đặt hai con thỏ nhỏ lên khủy tay mình rồi nhẹ nhàng đung đưa.
An Nhu nhìn hình ảnh trước mắt, vành tai không nhịn được mà đỏ lên.
Chú muốn dùng thỏ bông học cách ôm em bé sao?
Hai con thỏ bông nhỏ cũng có quần áo, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan cởϊ áσ khoác, ngồi bệt xuống sàn nhà mặc áo cho từng con thỏ con một.
Lúc mặc quần áo cho thỏ con, ngón tay thon dài trắng nõn của chú còn thường vươn sang lay con thỏ bên cạnh một chút, như đang miêu tả rõ ràng hoàn cảnh tương lai.
“Anh Mạc...” An Nhu mím môi, đáy lòng ấm áp.
Mạc Thịnh Hoan đang học cách làm ba.
Sau khi mặc xong quần áo cho thỏ bông, Mạc Thịnh Hoan lại ôm chúng nó lên khuỷu tay, theo động tác lắc lư của chú, hai lỗ tai thỏ cũng lúc la lúc lắc.
Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng nâng tay, nắm tai dài của thỏ con nhét nhét vào trong lòng.
An Nhu không tự chủ được mà cười tủm tỉm, nhìn cảnh trước mắt mà chóp mũi chợt cay cay.
Chú chắc chắn là người ba tốt.
Thím Dương dẫn bác sĩ cuống cuồng chạy tới, vừa vào cửa đã thấy Mạc Thịnh Hoan dùng tư thế ôm trẻ con ôm hai con thỏ bông, cũng không kịp giật mình mà đưa bác sĩ tới khám cho An Nhu.
Mạc Thịnh Hoan cấp tốc đặt hai con thỏ nhỏ lên sô pha, cầm một chiếc khăn nhỏ tới đắp lên người chúng nó, sau đó xoay qua nhìn bác sĩ.

“A..” Bác sĩ nhìn cổ họng của An Nhu, sau đó đo nhiệt độ cho An Nhu.
“Trúng gió rồi.” Bác sĩ nhìn nhiệt kế: “Hơi sốt nhẹ.”
“Bác sĩ, cậu chủ đang mang thai, có thể uống thuốc cảm không?” Thím Dương sốt ruột.
“Tôi đề nghị có thể dùng vài loại thuốc thảo dược có ít tác dụng phụ, bổ sung chữa bằng đồ ăn nữa.” Bác sĩ kê thuốc cho An Nhu, dặn thím Dương hầm canh gà, bổ sung dinh dưỡng cho An Nhu.
Mạc Thịnh Hoan thấy bác sĩ đeo khẩu trang đến gần An Nhu thì lập tức hack lấy cái khẩu trang dư duy nhất bác sĩ mang theo, sau đó đeo lên vội vàng ngồi cạnh giường An Nhu, vuốt trán An Nhu.
“Nếu anh có thời gian thì có thể thử phương pháp mát xa cho người bệnh.” Bác sĩ nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Tôi có thể dạy anh vài loại phương pháp giảm bớt bệnh trạng cảm cho người bệnh, gia tốc tuần hoàn máu cho cậu ấy.”
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy gật đầu.
An Nhu xem chú đeo khẩu trang, chuyên chú học mát xa với bác sĩ.
Mạc Thịnh Hoan đeo khẩu trang, chỉ lộ ra cái trán và đôi mắt, đôi mắt vốn đã đẹp xuất trần và hàng mi đen dày càng thêm rõ ràng, An Nhu chợt phát hiện thì ra cái khẩu trang y tế màu xanh nhạt này cũng rất đẹp.
“Mấy phương pháp mát xa này chờ khỏi cảm vẫn có thể duy trì, có tác dụng giúp người mang thai giảm bớt mệt mỏi cơ thể, gia tăng năng lực miễn dịch.” Bác sĩ nghiêm túc dặn dò.
Mạc Thịnh Hoan gật đầu, tuân thủ lời dặn của bác sĩ.

An Nhu ngoan ngoãn nằm trên giường, vừa uống xong canh thím Dương hầm, nửa tiếng sau lại uống thuốc.

Mạc Thịnh Hoan đeo khẩu trang đứng ở bên giường, đầu tiên là xoa nắn bả vai cho An Nhu, chờ An Nhu thích ứng lực độ rồi mới bắt đâu.
An Nhu nhắm mắt nằm úp sấp, cảm nhận tay chú mát xa từ vai đến tứ chi của mình, động tác dịu dàng, lực tay vừa phải, có thể cấp bằng chuyên nghiệp luôn được rồi.
An Nhu thả lỏng toàn thân, cơ thể căng cứng như được buông lỏng.

An Nhu nhắm mắt thϊếp đi lần nữa, ấm áp ngủ vui vẻ ngủ thẳng tới sáng sớm hôm sau.
Mũi đã thông, tuy vẫn có chút không khoẻ nhưng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng đã hạ sốt.

Chỉ có toàn nhân uể oải như nhũn ra, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều.
An Nhu nhìn thời gian, phát hiện mình đã muộn học một tiếng rồi!
Cuống quít rửa mặt thay quần áo, cửa phòng ngủ lại đúng lúc mở ra.

An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan cũng không đi làm, bưng canh cá đi đến.
“Anh Mạc!” An Nhu đang đánh răng, trong miệng đều là bọt kem, nói chuyện cũng không rõ: “Em muộn học rồi!”
Mạc Thịnh Hoan buông canh cá xuống, cầm chăn mỏng đắp lên người An Nhu.
“Tề Trừng, xin nghỉ giúp em.”
“Hả?” An Nhu mở to hai mắt: “Anh Mạc có phương thức liên hệ với Tề Trừng à?”
“Anh, tới trường học.” Mạc Thịnh Hoan sờ lên trán An Nhu, phát hiện hạ sốt rồi mới hơi thả lỏng.
“Vất vả cho anh rồi.” An Nhu cảm động không chịu nổi, nâng tay ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, hôn mạnh lên hai má chú.
An Nhu quên miệng mình dính bọt, hôn xong mới phát hiện mặt Mạc Thịnh Hoan đã bị bôi đầy bọt kem đánh răng rồi.
“Hì hì hì.” An Nhu cười, giơ tay lau sạch giúp chú.
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và dịu dàng, xoa nhẹ đỉnh đầu An Nhu.
An Nhu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, không biết như nghĩ thế nào, đáy lòng nảy sinh một ý.
“Anh Mạc, sau này em gọi anh là...!chồng được không?”

Bình Luận (0)
Comment