Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 129


An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, rồi nhìn lên hai em bé trên màn hình, nếu những bé con này giống chú thì chúng sẽ đẹp biết bao!
An Nhu không thể hình dung nổi hình ảnh một đứa trẻ kết hợp giữa ngoại hình của mình và chú sẽ như thế nào, cứ như sắp sửa mở một chiếc hộp bí mật vậy.

Sau bốn tháng nữa thì cậu mới có thể nhìn thấy hình dáng của con mình.
Trong lòng An Nhu có hơi chờ mong.
“Thai nhi A đang phát triển tốt.” Bác sĩ nhìn màn hình, tiếp tục nói: “Ngũ quan của bé đã phát triển, nướu răng bắt đầu hình thành, các cơ quan đều phát triển bình thường, không có dị tật bẩm sinh, còn cái này...”
Mạc Thịnh Hoan nghiêng người qua quan sát.
“Thứ nhô ra này là móng tay, không phải hạch.” Bác sĩ thăm dò từng chỗ một.
Mạc Thịnh Hoan gật đầu lắng nghe.
“Tiếp theo chúng ta hãy xem xét thai nhi B.” Bác sĩ di chuyển đầu dò, quan sát một lúc lâu rồi nhìn An Nhu.
“Cần ăn nhiều hơn.”
Bác sĩ đã nói như vậy rồi, không có lý do gì để không ăn cả!
An Nhu nhấp một ngụm canh gà ác, Mạc Thịnh Hoan đi tới lấy đồ ăn vặt còn lại trong túi ra.
Đủ các loại hạt, ô mai, mứt, rong biển khô, bánh quy vị sữa chua...
Mạc Thịnh Hoan bóc đồ ăn vặt ra giúp An Nhu, An Nhu ăn rong biển có lớp dừa bào bên trong, món này có mùi thơm thoang thoảng của nước cốt dừa, chỉ một lúc sau đã ăn hết một túi.
“Còn một vài chỗ tôi chưa thấy rõ.” Bác sĩ nói.
Mạc Thịnh Hoan lại mở túi ô mai, cầm một quả lên đung đưa trước mặt An Nhu.
Ô mai có mùi chua chua ngọt ngọt xộc vào mặt, An Nhu cảm giác nước miếng mình đã bắt đầu không tự chủ được mà tiết ra, miệng cũng đi theo tay của chú: “A..” rồi ăn quả ô mai ấy vào miệng.
“Được rồi, cử động rồi.” Bác sĩ nhìn màn hình rồi khen ngợi.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ gọi Mạc Thịnh Hoan qua nói chuyện.
“Sự phát triển của thai nhi B không tốt bằng thai nhi A.

Vòng đầu, vòng bụng, chiều dài xương ống chân không to bằng thai A nhưng có thể coi là đang phát triển tốt, đúng với giai đoạn phát triển của thai nhi.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn vào màn hình, nghiêm túc gật đầu.

“Hai đứa trẻ đều khỏe mạnh, hiện giờ đã được năm tháng, là thời điểm quan trọng trong sự phát triển của thai nhi.” Bác sĩ nhìn An Nhu: “Phải ăn thức ăn giàu đạm như lòng trắng trứng, cũng phải ăn nhiều chất béo, không được quên bổ sung trái cây và rau quả.”
An Nhu đang ăn quả ô mai trong miệng, nghe bác sĩ nói chỉ có thể gật đâu.
Báo cáo siêu âm đã có, tờ kết quả được in rõ ràng, có hình ảnh siêu âm màu bốn chiều.
An Nhu cầm lấy tờ kết quả, ngồi với Mạc Thịnh Hoan, cẩn thận thưởng thức.
So với cảnh bi thảm lần trước là hai đứa bé dẫm đạp lên nhau thì lần này rõ ràng đã yên bình hơn một chút, một bé con nhìn như đang chăm chú vào việc ăn, còn bé kia thì nằm sấp yên lặng như đang ngủ.
Có thể thấy được nét mặt của hai bé con này, tay chân nhỏ nhắn dễ thương không thể tả, lúc này đầu của hai bé con đã lớn hơn một chút so với thân hình của chúng, An Nhu nhìn chúng trong mắt đầy ý cười.
“Tờ kết quả này còn được in thành nhiều bản nữa.” An Nhu nhìn xuống bụng mình: “Một bản gửi cho mẹ và Đại Bạch, bản còn lại là cho ba.

Chúng ta sẽ giữ bản chính và làm thành sổ lưu niệm.”
An Nhu đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi.

“Khi hai con của chúng ta lớn lên và tự hỏi chúng đến từ đâu thì chúng ta có thể cho chúng xem thứ này.”
Mạc Thịnh Hoan nắm tay An Nhu, ánh mắt anh rơi vào cái bụng căng phồng của cậu.
Quần áo rộng rãi gần như không thể che nổi chiếc bụng ấy.
“Đã đến lúc em phải thay quần áo rộng hơn rồi.” An Nhu nhìn cái quần của mình mà cắn rứt ghê, cái này mới mua nửa tháng trước thôi, không ngờ bây giờ mặc vào đã cảm thấy hơi chật rồi.
“Được.” Mạc Thịnh Hoan đưa tay lên xoa đầu chàng trai bên cạnh mình.
“Bác sĩ nói ăn những món nhiều đạm, giàu chất béo, thế nào em cũng phải nghĩ đến món thịt kho tàu!” An Nhu nghĩ đến đây đã muốn chảy nước miếng: “Em nhớ có một nơi tên là Phượng Tường Trai, món thịt kho tàu ở đó siêu ngon.

Chúng ta đến ăn đi."
“Được, đi ăn.” Mạc Thịnh Hoan đồng ý ngay lập tức.
Cảm giác vừa muốn ăn đã được ăn ngay thật tuyệt.

Hôm nay có lẽ còn đi đến nhiều nơi, Mạc Thịnh Hoan đã thông báo cho tài xế về nhà trước, anh sẽ tự mình lái xe đi ăn món thịt kho tàu ở Phượng Tường Trai với An Nhu.
An Nhu ngồi ở ghế lái phụ, thắt dây an toàn, nhìn quán ven đường ở xung quanh, quay đầu lại liền thấy Mạc Thịnh Hoan cầm vô lăng bằng một tay, động tác vô cùng thành thạo, uyển chuyển.

An Nhu im lặng một lúc, sau đó chậm rãi cầm lấy tay còn lại của chú đặt lên tay lái.
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu.
“Mặc dù lái xe bằng một tay cũng đẹp, nhưng an toàn là trên hết.” An Nhu nghiêm mặt: “Không thể lường trước điều gì sẽ xảy ra trên đường, an toàn là trên hết.”
Mạc Thịnh Hoan khẽ mím môi, hai tay giữ chặt vô lăng.

An Nhu hài lòng gật đầu, an ủi chú: “Sau này nếu chơi xe điện, ô tô trẻ em cùng tụi nhỏ thì được phép lái một tay, muốn đẹp trai thế nào cũng được.”
Mạc Thịnh Hoan chăm chú nhìn thẳng về phía trước, trên cổ lại khế ửng hồng nhàn nhạt, bàn tay đang nắm vô lăng càng chặt hơn.
Thịt kho tàu ở Phượng Tường Trai có mùi vị vô cùng tuyệt vời, thịt mỡ thịt nạc xen lẫn, thịt nạc không khô, thịt mỡ không ngán, bề mặt đỏ tươi, thu hút người ta muốn thèm nhỏ dãi.

Sau khi An Nhu ăn xong một đĩa mà trong lòng vẫn thấy chưa thỏa mãn.
Khi đi đến quầy thanh toán An Nhu phát hiện có người đang nhìn mình, quay lại kiểm tra thì phát hiện đó là một cậu bé hình như đang đi ăn cùng với ba mẹ, thỉnh thoảng cậu bé sẽ nhìn về phía An Nhu với vẻ bẽn lên.
Thấy An Nhu tự mình tìm đến, mặt cậu bé đột nhiên đỏ bừng, nói nhỏ với người nhà bên cạnh rồi liền cầm theo thứ gì đó đi tới trước mặt An Nhu.
“Xin lỗi, anh có phải là “Nhu Bất Cơ Cơ” không ạ?”
“Em là…” An Nhu không nhớ mình đã gặp cậu bé này ở đâu hay chưa.
“Em là fan của anh.” Cậu bé đỏ mặt, lấy ra thứ trong tay, là một thỏi son.
“Em thường xem chương trình phát sóng trực tiếp của anh.

Anh có thể ký tên cho em không? Hôm nay em ra ngoài không có bút nên em mượn son môi của chị gái em.”
An Nhu hơi choáng váng, đây là lần đầu tiên ở bên ngoài trường học lại có fan đến xin chữ ký của cậu!
An Nhu cũng hơi căng thẳng: “Cám ơn em, anh có thể ký ở đâu?”
“Em không mang theo giấy đi ra ngoài.” Cậu bé đỏ mặt chỉ vào áo sơ mi trắng của mình: “Có thể ký tên vào áo sơ mi của em được không?”
An Nhu nhìn thỏi son trên tay cậu mà lòng hơi xót xa cho chị gái của cậu ấy, một chữ “Như” là đã có bao nhiêu nét rồi.
Trong lúc An Nhu còn do dự thì đã có một cây bút được đưa tới.

An Nhu nhìn lên thì thấy Mạc Thịnh Hoan, sắc mặt chú hơi lạnh lùng.
“Đây là...” Cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn đưa bút tới.
“Đây là chồng của anh.” An Nhu cầm lấy cây bút, thở phào nhẹ nhõm, lòng mừng thay cho chị gái của cậu bé.
“Ồ, em nhớ rồi, anh đã từng đăng hình đeo cà vạt trên mạng.” Cậu bé ngượng ngùng gãi đầu, âm thầm dịch đi một bước cách xa khỏi Mạc Thịnh Hoan.
“Anh ký ở đâu đây?” An Nhu nhìn cái áo trắng của cậu thiếu niên, lúng túng không biết nên viết thế nào.
“Ở đây ạ.” Chàng trai chỉ vào phía trước ngực mình, mặt mày rạng rỡ: “Em sẽ đóng khung cái áo này khi về nhà.”
“Không cần đâu.” An Nhu không khỏi dở khóc dở cười: “Chủ yếu là quần áo của em khá mới nên.”
“Đây, ký vào đây.” Mạc Thịnh Hoan tiến lên một bước, lấy ra một tấm danh thϊếp, bình tĩnh đưa cho An Nhu.
“Ừ, sao em lại không nghĩ ra nhỉ!” An Nhu cầm lấy danh thϊếp do Mạc Thịnh Hoan đưa cho, nhanh chóng ký vào rồi đưa cho cậu nhóc.
Cậu bé sững sờ cầm lấy danh thϊếp, nhìn thấy thông tin xuất hiện bên cạnh chữ ký “Nhu Bất Cơ Cơ” là “Mạc Thịnh Hoan” được in ngay ngắn trên danh thϊếp.
Hai cái tên rất gần nhau.
“Cám ơn em đã ủng hộ anh, bọn anh phải đi trước đây.” An Nhu sờ bụng không có vẻ muốn tránh né gì, nhếch miệng cười: “Người có bầu lúc nào cũng buồn ngủ.”
“Thai phu?” Cậu bé ngạc nhiên, lần này cậu mới để ý đến cái bụng căng phồng của An Nhu dưới lớp quần áo rộng.
“Đúng rồi, tạm biệt em nhé!” An Nhu mỉm cười dẫn chú đi, để lại cậu nhóc đứng một mình nhìn danh thϊếp trên tay, bất giác đọc ra miệng.
“Mạc tổng của Mạc thị, Mạc Thịnh Hoan...”
Hai người ngồi trở lại xe, Mạc Thịnh Hoan thắt dây an toàn cho An Nhu, sau đó tự mình thắt dây an toàn.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, thấy chú của cậu trông có vẻ hơi lạnh nhạt, như thể anh không hề bận tâm đến những gì đã xảy ra vừa rồi.
“Ông xã?” An Nhu nghiêng đầu nhìn kỹ biểu cảm của chú.
“Ừm.” Trước khi Mạc Thịnh Hoan khởi động xe liền quay đầu nhìn sang An Nhu.
“Đưa thêm danh thϊếp của anh cho em đi.” An Nhu nín cười: “Nếu sau này có người yêu cầu em ký nữa thì em sẽ ký vào danh thϊếp của anh rồi đưa cho người hâm mộ.” ور
Mạc Thịnh Hoan vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Bọn họ sẽ không, để ý chứ?”
“Không đâu.” An Nhu cười khúc khích vươn tay ra sờ túi Mạc Thịnh Hoan, lấy ra một chiếc ví nhỏ đựng danh thϊếp, rút một tấm ra làm mẫu trước mặt chú.
“Sẽ giống như thế này, nickname của em sẽ được ký bên cạnh tên anh.” An Nhu ký tên lên rồi nhìn một lát: “Còn thiếu một tí.” ور
Nói xong lại cẩn thận vẽ một trái tim giữa tên của hai người.
Mạc Thịnh Hoan cụp mắt nhìn chàng trai ngồi cạnh mình ký tên, nhìn một hồi lại lặng lẽ cởi dây an toàn ra, cúi người hôn lên má An Nhu.
Chú đang vui vẻ.
“Em định hôm nay khi về nhà sẽ livestream, em sẽ nói với những người hâm mộ của em về việc đang mang thai.” An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan cười: “Bên phía trường học cũng nên thông báo một tiếng.”

“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng đáp lại, giơ tay ôm đầu An Nhu, hôn lên môi cậu.
Thật ra trong đầu An Nhu đã nghĩ đến cách nói để thông báo việc mình mang thai hai đứa bé rất nhiều lần rồi, vốn định đợi tụi nhỏ ổn định một chút rồi mới thông báo, nhưng hiện giờ xem ra đã đến lúc.
Khi về đến nhà An Nhu tạm nghỉ một lát rồi bắt đầu buổi livestream, nói với người hâm mộ tin vui của mình bằng giọng điệu thoải mái và dễ chịu.

Những khán giả này lập tức sôi trào, nói An Nhu sao có thể chưa kết hôn mà đã có con.
Sau đó An Nhu lấy ra cuốn sổ màu đỏ, che thông tin cá nhân đi rồi chiếu trong phòng livestream trong ba phút.
Sau một hồi sững sờ có không ít người đã gửi lời chúc phúc cho cậu, cũng có người đặt câu hỏi về việc An Nhu mang bầu khi còn đi học.
“Người yêu của tôi, hầu hết những người hâm mộ đang theo dõi tôi đều biết, anh ấy luôn là người đứng đầu danh sách trong kênh phát sóng của tôi.”
An Nhu cười nói: “Thực ra trước khi tôi bắt đầu livestream thì chúng tôi đã kết hôn rồi, vốn định đợi tôi học xong rồi mới lên kế hoạch có con, nhưng các em bé đã đến rồi nên chúng tôi phải chuẩn bị tinh thần và chào đón chúng thật tốt.”
[OMG, streamer với đại ca đầu bảng!!!]
[Là một người thần bí rất trâu bò.
[Đây chính là tình yêu, má mì được gặp rồi!]
[Chúc mừng streamer nhá, chúc hạnh phúc vẹn tròn.]
Trong phòng livestream xuất hiện một làn sóng quà tặng, An Nhu cảm ơn rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, nở một nụ cười thật tươi với chú.
Ngay khi An Nhu vừa kiểm tra xong thì lại đến lượt Mạc Thịnh Hoan.
Vì công việc bận rộn nên Mạc Thịnh Hoan đã nhiều lần lỡ hẹn với bác sĩ Moise, bất đắc dĩ lắm bác sĩ Moise mới phải nhờ An Nhu giúp đỡ.
Nghe nói bác sĩ Moise sẽ khám bệnh cho chú, An Nhu lập tức ngăn Mạc Thịnh Hoan đang chuẩn bị đi ra ngoài, cởϊ áσ khoác cho Mạc Thịnh Hoan rồi đè người chú lại, bảo Mạc Thịnh Hoan yên tâm chờ bác sĩ Moise đến khám.
“Công việc là quan trọng, nhưng sức khỏe của anh càng quan trọng hơn!” An Nhu vừa giáo dục cho chú vừa ăn hạt do Mạc Thịnh Hoan bóc cho.
“Sao lại vì công việc mà không chịu đi kiểm tra sức khỏe chứ?”
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ bóc hai hạt hạnh nhân ra, lấy nhân bên trong đút vào miệng An Nhu.
Bác sĩ Moise cố gắng chạy thật nhanh đến, dẫn theo An Lâm làm trợ lý, đi vào căn hộ.
An Nhu ở bên Mạc Thịnh Hoan khi làm kiểm tra.

Bác sĩ Moise cẩn thận kiểm tra tình trạng của Mạc Thịnh Hoan.

An Lâm đứng ở một bên đưa dụng cụ y tế cho bác sĩ Moise, vẫn không thể vượt qua nỗi sợ đối với Mạc Thịnh Hoan, bắp chân không thể dừng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment