Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 152


Tiêm không đau lắm, chỉ như mưa sau cơn hạn, cả quá trình trơn trụ đến không ngờ.

An Nhu cầm trong tay một cái nút, chỉ cần cảm thấy đau là có thể ấn vào.

Sau khi tiêm thuốc tê rồi, đau đớn dừng lại ở ngưỡng có thể chấp nhận được.
An Nhu ngỡ như mình đang mơ, trong mơ thoang thoảng mùi sữa và mùi ẩm mốc, cậu tỉnh dậy trong căn nhà cho thuê, bên cạnh là hai đứa nhỏ đang đói.
“Tinh Tinh, Lạc Lạc?” An Nhu có chút sững sờ.
“Ba ơi!” Hai đứa nhóc hớn hở lao đến, nũng nịu hôn lên mặt An Nhu một nụ hôn nước miếng.
An Nhu sững sờ một lúc, giống như rơi vào cảm giác ngọt ngào khi tìm lại dược thứ đã thất lạc.

Trong mắt có ánh nước, cậu ôm chặt lấy hai đứa con, liên tục hôn lên trán chúng.
“Ba ơi con đói b.” Tinh Tinh cúi đầu, bĩu môi ra vẻ bất bình.
Thấy vậy, An Nhu lập tức bật dậy nấu mì cho hai đứa con, nhà chỉ còn một quả trứng, nấu xong mỗi đứa một nửa quả.
Nhìn hai đứa nhỏ cúi đầu ăn mì, An Nhu cong môi cười, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Thật là một giấc mơ dài, An Nhu thấy cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền cho hai đứa con đi học mẫu giáo, ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, hai đứa khóc thét ôm lấy chân cậu không nỡ buông ra.
An Nhu cũng bị xúc động đến đỏ cả mắt, nhìn thấy dáng vẻ bất lực của giáo viên mẫu giáo, cậu vẫn đành cầm hai tay nhỏ bé đặt vào trong tay giáo viên.
Nhìn hai đứa nhỏ bước vào trong nhà trẻ, trong lòng An Nhu tràn đầy sự không nỡ chia xa.
Buổi sáng hai đứa nhỏ khóc lóc đi học mẫu giáo, đến chiều chúng vui vẻ giới thiệu cho An Nhu những người bạn mới của mình.

“Ba ơi, chúng con nhớ ba nhiều lắm.” Hai nhóc con mò mò cái cặp sách nhỏ của mình, lấy ra kẹo mút và nhiều đồ ăn vặt khác rồi bí mật đưa cho An Nhu.
“Lấy ở đâu thế?” An Nhu nhìn thanh kẹo sô cô la, hỏi hai đứa nhóc.
“Là các bạn nhỏ khác cho tụi con đó!” Tinh Tinh cười toe toét, Lạc Lạc dùng đầu ngón tay nhỏ cố gắng mở túi lấy kẹo ra, nắm tay bé nhỏ đưa đến bên miệng An Nhu.
Mùi kẹo sô cô la và mùi sữa trên người hai đứa nhỏ đọng lại trên chóp mũi An Nhu, vừa ngọt vừa thơm.
An Nhu nhìn hai đứa con nắm tay nhau, cùng nhau đi học mẫu giáo rồi cùng nhau tan học.

Chiều cao của hai đứa không ngừng tăng, ba năm học mẫu giáo cũng trôi qua thật nhanh.
Sắp tới chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.

Học phí tiểu học rẻ hơn nhiều so với học mẫu giáo.

Hai đứa nhỏ chính thức bước vào lớp một.

Cũng không tốn nhiều thời gian, trên cổ chúng đã có chiếc khăn quàng đỏ.
Hai đứa nhỏ thỉnh thoảng xảy ra xung đột, giống như hai con chó nhỏ hay cắn đùa nhau.

Sau khi An Nhu ngăn lại mới biết hai đứa nhỏ cùng thích một bạn gái trong lớp.
Cậu cười không được, mà khóc cũng chẳng xong.
Lúc đón hai đứa nhỏ đi học về, hai đứa nhỏ chỉ cho An Nhu cô bé phía xa là người mà chúng thích, hai tai ngượng ngùng đỏ bừng.


An Nhu nhìn sang thì thấy đó là một cô bé mặc váy trắng, trên tay áo còn có hai vạch màu đỏ.
“Cô bé ấy giỏi lắm hả?” An Nhu cúi thấp người hỏi hai đứa nhỏ.
“Bạn ấy là lớp trưởng của chúng con, bạn ấy rất xinh, còn biết khiêu vũ nữa.” Tinh Tinh đỏ mặt.
“Bạn ấy dịu dàng lắm, bạn ấy thích các con vật nhỏ.” Lạc Lạc cúi đầu gãi tai.
An Nhu cố nén lại nụ cười: “Hai con có nói cho bạn ấy biết hai con thích bạn ấy chưa?”
“Con đã nói với bạn ấy rồi, nhưng bạn ấy nói bạn ấy cần chú ý học hành chăm chỉ.” Tinh Tinh cúi đầu có chút thất vọng.
“Như thế là bạn ấy rất giỏi đó.” An Nhu nhịn không được mà khen ngợi cô bé nọ: “Nhưng mà hai đứa vẫn có thể trở thành bạn của nhau.”
“Bạn sao ạ?” Lạc Lạc ngẩng đầu chớp mắt.
“Đúng vậy, các con thấy đấy, bạn ấy ưu tú như vậy, muốn làm bạn với bạn ấy, các con cũng phải thật giỏi.” An Nhu cố gắng giáo dục hai đứa nhỏ vừa mới lớn: “Hoa thơm bướm sẽ tới.

Nếu các con giỏi giang thì bạn ấy sẽ đồng ý làm bạn với các con thôi.”
Hai đứa nhỏ tròn xoe mắt như hai chú cún con nhìn cô bé.
Thế là hai đứa nhỏ bắt đầu chăm chỉ học tập, thậm chí còn muốn học taekwondo, An Nhu nghiến răng ghi danh cho hai đứa con.
Khi tốt nghiệp tiểu học, hai đứa nhỏ nhìn cô bé mình yêu thích rời đi, mặt buồn rười rượi.

An Nhu nhìn mà không nhịn cười nổi.

Thời cấp hai và cấp ba, An Nhu nhìn hai đứa nhỏ lớn lên từng chút, từ hai đứa nhỏ khóc lóc thành hai đứa nhóc thiếu niên, từ năm nhất cấp ba, hai đứa đã cao hơn cả cậu.

Vào mùa hè cuối cùng của năm thứ ba trung học, An Nhu ở ngoài phòng thi, nhìn hai đứa trẻ bước ra với nụ cười trên môi, dáng vẻ đẹp trai cao ráo thu hút sự chú ý của vô số người.
“Thi thế nào rồi?” An Nhu hỏi.
Hai đứa trẻ nhìn nhau cười cười đầy sự tự tin.
Ngày hai tờ giấy báo nhập học về đến nhà, An Nhu mừng đến mức suýt khóc khi nhìn dòng chữ “Đại học Tấn Thành” in trên đó.
Hai đứa con đi học đại học rất tốn kém, An Nhu đành lấy tiền tiết kiệm nhiều năm của mình để cho hai đứa nhỏ vào đại học.
Hai đứa đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lên đại học xong liền đi làm thêm, ngày thường cũng không cần An Nhu lo chuyện tiền sinh hoạt.

Bốn năm trôi qua như chỉ trong một cái chớp mắt, nhìn hai đứa trẻ được nhận học cao học mà chẳng cần phải thi, An Nhu vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn vào số dư tài khoản, ánh mắt cậu lại tràn đầy lo lắng.
“Không sao đâu ba.” Hai đứa con nay đã lớn, lấy tờ giấy vay nợ cho sinh viên ra: “Đợi lúc bọn con đi làm là có thể trả khoản vay rồi.”
An Nhu đầy áy náy nhìn hai đứa nhỏ học cao học, vừa học vừa làm, thỉnh thoảng còn gửi cho An Nhu một ít tiền.
Sau đấy khung cảnh thay đổi, An Nhu nhìn thấy hai anh em trong bộ vest thẳng tắp, trên ngực áo cài hoa “chú rể”, ôm cô dâu xinh đẹp, cười tươi kính trà với cậu.
An Nhu không kìm được nước mắt, cậu đưa tay lên chạm vào mặt hai đứa trẻ, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Cậu chẳng giàu có gì, chỉ có thể duy trì cơm ăn áo mặc.

Tiền cho hai đứa con cũng rất hạn chế, hai đứa cũng rất hiểu chuyện không đòi hỏi những món quà đắt tiền, không có một món nào vượt qua khả năng của An Nhu.
Cũng chưa từng hỏi ba ruột chúng là ai.
An Nhu khóc nức, mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt đen láy phủ một tầng nước mỏng đang ôn nhu nhìn mình.
“Nhu Nhu…”
Giọng nói quen thuộc xuyên qua làn sương, toát ra hơi thở ấm áp, dẫn dắt An Nhu từng bước đặt chân lên hành trình trở về.
“Sản phu tỉnh rồi.” Giọng y tá vang lên bên tại.

“Tưởng tượng bản thân cần đi vệ sinh, dùng sức đi.” Giọng nói mạnh mẽ của bác sĩ truyền tới.
An Nhu có kinh nghiệm hít thở kết hợp với sự dùng lực có quy luật của bác sĩ.
Từ khi An Nhu được đẩy vào phòng sinh, cả một đống người bắt đầu đứng ở ngoài cửa, Triệu Vị ở nơi xa vội tới, vừa xuống xe liền nhận được tin An Nhu sắp sinh, ông cụ lo tới mức miệng cũng có bọt tăm luôn rồi.

Triệu Minh Nguyệt đi đi lại lại không yên.

Bạch Sùng Đức nắm tay vợ mình đi tới đi lui.
Ông cụ Mạc ngồi xe lăn vội tới, thư ký Lý đẩy xe cho ông, dặn ông cụ bình tĩnh.
Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, đứng yên không động ở một chỗ.
Đơn xin vào phòng sinh cùng vừa bị từ chối.

Lý do người sắp làm ba có tiền sử bệnh tâm thần, người ta lo rằng anh sẽ mất bình tĩnh trong phòng sinh.
Bác sĩ đột nhiên bước ra từ phòng bệnh, trong tay cầm theo một đơn thuốc, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chồng thai phu đâu?”
Mạc Thịnh Hoan bước nhanh bước tới, ánh mắt gấp gáp nhìn bác sĩ: “Người bảo hộ!”
Bác sĩ sửng sốt, đưa tờ giấy trong tay cho người đàn ông trước mặt xem.
“Dùng phương pháp đẻ không đau, mau ký tên vào đi.”
Mọi người yên lặng đứng nhìn người hiện tại quản lý nhà họ Mạc.
Mạc Thịnh Hoan cầm chặt cây bút, ánh mắt phẳng lặng, qua một hồi lâu cũng không viết lên cột chữ ký.
“Thịnh Hoan!” Ông cụ Mạc vội nói: “Con tên Mạc Thịnh Hoan!”

Bình Luận (0)
Comment