Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 18


Mạc Thịnh Hoan vốn có phong độ lãnh đạm, người cao chân dài, anh đứng ở trên cao như thế càng lộ ra vài phần trong trẻo thư thái, tư thế bề trên nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng giờ phút này, trong mắt anh chỉ có một người.
An Nhu ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông, ý cười vô thức hiện trên môi.
Thím Dương đứng ở bên cạnh thấy hai người đối mặt rất lâu, cả buổi cũng không rời mắt.
Không đau cổ à?
“Khụ khụ.” Thím Dương ho khan hai tiếng, khiến cho cậu phục hồi lại tinh thần.
“Cậu An, phòng của cậu đã được dọn dẹp xong rồi, thím dẫn cậu đi xem còn cần cái gì nữa không.”
“Vâng, được ạ.” An Nhu cúi đầu bụm cổ, sau đấy lại vẫy tay với phía trước: “Anh Mạc, tôi đi xem phòng trước, lát nữa sẽ đi tìm anh.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn theo hướng thím Dương và cậu thiếu niên rời đi, đứng ở tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới xoay người đi vào phòng sách.
“Sàn nhà và vách tường của phòng này đều mềm mại.

Thím thấy màu sắc của tường mềm không tốt, nhưng lại không dễ dán giấy dán tường, cho nên thím chỉ trang trí một chút đồ vật ở trên đó thôi.” Thím Dương hơi sốt sắng, sợ mình làm không đủ tốt.
An Nhu nhìn thấy bức tranh phong cảnh trước mặt, còn rất có nghệ thuật nữa, không khỏi khen ngợi khiếu thẩm mỹ của thím Dương.
“Thím thấy những streamer khác đều ngồi cái loại ghế thể thao điện tử này.

Thím cũng đặt một cái, vừa mới đưa đến đây lắp đặt, màu sắc này con thấy thế nào?” Thím Dương đẩy ghế chơi game lại đây, An Nhu nhìn chằm chằm ghế dựa, chậm rãi trợn to mắt.
Màu nền là ban đêm sao trời huyền ảo, trên lưng ghế dựa thiết kế một con bướm màu đen bằng nhung thiên nga.

Cánh bướm bên ngoài là vải được trang trí thủy tinh, có hơn vạn hạt thủy tinh, phối hợp với màu nền, quả thật là ngân hà mênh mông.
“Đây, đây là ghế thể thao điện tử Huyễn Dạ Chi Điệp bản giới hạn của Ngạo Phong?!” An Nhu sờ tay vịn có thể nâng lên xoay tròn, trong mắt kinh ngạc.
Kiếp trước cậu từng thấy chiếc ghế thể thao điện tử này trong phòng livestream của một streamer lớn, cực kỳ xinh đẹp hút mắt.

Lúc đó, An Nhu không nhịn được lên mạng tra giá cả của nó xem thế nào, sau đấy lập tức hoàn toàn hết hy vọng.
“Thím cũng không biết.” Thím Dương có hơi xấu hổ: “Thím chỉ tìm mua cái đắt nhất thôi.”
Tìm mua cái đắt nhất.
Lời nói tự nhiên thật thà đến vậy luôn!
An Nhu nhìn thím Dương, suýt nữa đã quỳ xuống với bà ấy.
“Thế này...!không tốt lắm đâu ạ.” An Nhu còn đang kiên trì giữ vững sự mộc mạc giản dị: “Thím tốn kém quá rồi.”
“Không phải tiêu tiền của thím đâu.” Thím Dương lắc đầu: “Là của cậu chủ Thịnh Hoan đấy.”

Trong lòng An Nhu dâng lên cảm giác tội lỗi, mình có tài cán gì đâu mà khiến cho chú bỏ tiền ra mua ghế thể thao điện tử tốt thế này.
Chỉ dựa vào bốn mươi tệ mình kiếm được ngày hôm qua sao?
Làm thế không phải lỗ thê thảm rồi à!
“Cậu An không cần có gánh nặng.” Thím Dương an ủi cậu: “Cậu chủ Thịnh Hoan tự nguyện đấy, bằng không thím cũng không trả được tiền.”
“Đây...!không phải là vấn đề tự nguyện hay không.” An Nhu cúi đầu: “Tiêu cho con thì hơi lỗ.”
“Sao cậu An có thể nói như vậy?” Giọng điệu của Thím Dương nặng hơn: “Cậu là bạn đời của cậu chủ Thịnh Hoan, cậu chủ Thịnh Hoan có thể lấy được cậu là may mắn mà cậu ấy tích cóp được! Cho cậu cái gì cũng là điều nên làm, trong nhà này có một nửa là của cậu, nào có cách nói lỗ hay không lỗ gì gì đó chứ?”
An Nhu há miệng kinh ngạc, không biết nói cái gì cho phải.
“Nếu cậu lo lắng vấn đề thu nhập của cậu chủ Thịnh Hoan thì hoàn toàn không cần phải vậy dâu.” Thím Dương tới gần An Nhu, hạ giọng.
“Phu nhân đã lập xong di chúc cả rồi, đều chia hết toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình cho cậu chủ Thịnh Hoan, bao gồm cả cổ phần của nhà họ Mạc.

Hằng năm cậu chủ đều có thể nhận được hoa hồng, là một khoản tiền cực lớn đấy.”
An Nhu ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Kiếp trước Mạc Thịnh Hoan cô đơn qua đời, sau khi để lại tài sản cho Mạc Thành Hoàn, khiến cho Mạc Thành Hoàn thành công nắm được nhà họ Mạc trong tay, giá trị con người hơn tỷ tệ.

Nhưng mà bây giờ cậu đã gả cho Mạc Thịnh Hoan rồi, như vậy không phải cậu sẽ trở thành tảng đá chặn đường trên con đường kế thừa nhà họ Mạc của chồng cũ hay sao? Nói không chừng còn có thể khiến cho anh ta không thể hoàn toàn kế thừa nhà họ Mạc.
Vậy thật sự là...!quá tốt rồi!
“Cậu cũng biết tình hình của cậu chủ Thịnh Hoan rồi đấy, không cầu không mong.

Hằng năm chỉ có tốn chút tiền để trị liệu thôi, tiền chia hoa hồng căn bản cũng chưa động vào.”
“Cho nên ấy à, cậu An, cậu yên tâm mạnh dạn tiêu đi, có cần gì thì cứ việc nói với cậu chủ là được.” Thím Dương nháy mắt mấy cái với An Nhu.
“Cảm ơn thím Dương.” An Nhu ngồi trên ghế chơi game, đệm dày mềm mại, đối với cái mông nhỏ cũng là một loại tận hưởng.
Tốt hơn nhiều so với kiếp trước cậu cố gắng tiết kiệm mà chỉ mua được ghế thể thao điện tử 199 tệ, ngồi lên cái ghế thể thao điện tử này, An Nhu cảm thấy khí thế lập tức dâng lên.
Mình có thể đánh mười người luôn!
“Cậu An thích là tốt rồi.” Thím Dương rất vui vẻ: “Thím còn nhìn thấy trong cửa hàng đấy có đặt máy tính chơi game trong buồng lái vũ trụ gì gì nữa ấy, cậu xem xem có thích hay không, thích thì mua một cái.”
An Nhu thực sự cảm động đến nỗi rối tinh rối mù.
Mạc Thịnh Hoan và thím Dương không những không trách mắng cậu làm streamer mà còn cố gắng ủng hộ cậu, vừa dọn dẹp phòng vừa mua ghế chơi game cho cậu.
Cậu có tài cán gì mà được hưởng thụ những điều này!
Ngày hôm đó lúc livestream, nụ cười trên mặt An Nhu cực kỳ rạng rỡ.


Ngay cả thủy hữu mới vào cũng có thể phát hiện tâm tình của streamer rất tốt, còn có người trêu chọc, hỏi streamer có phải trúng xổ số rồi hay không.
Đâu chỉ là trúng xổ số!
An Nhu cảm thấy cái này còn sung sướng hơn cả trúng xổ số!
Nhìn mấy viên thức ăn cho mèo nhảy ra ở góc trái bên dưới, An Nhu mỉm cười: “Cảm ơn 46596570 tặng thức ăn cho mèo.

Ngày hôm qua chúng ta đã phác thảo xong bản vẽ xây dựng rồi.

Hôm nay chúng ta sẽ bổ sung vật liệu, bắt đầu xây dựng nhà mới của chúng ta.”
Ngón tay An Nhu lướt lên: “Xem xem bản vẽ xây dựng thứ hai cần cái gì nào, gần mười nghìn khúc gỗ để làm ván gỗ, sáu nghìn tảng đá, còn cần cả vôi, quặng sắt, đá lửa.”
Những thứ này ít nhất cũng phải mất mười mấy giờ, nhưng mà ba tiếng nữa là đến giờ chú ăn cơm trưa.
An Nhu do dự hai giây, liên kết với thẻ ngân hàng, mắt không chớp nạp thêm mười mấy 648.
Lúc đầu An Nhu cố gắng không dùng đến thẻ mà ông cụ Mạc đưa, nhưng mà bây giờ, An Nhu đã nghĩ thông suốt rồi.
Tiền nhà họ Mạc đưa, tiết kiệm làm gì?
Giữ lại để bổ sung vào giá trị con người của chồng cũ chắc?
Màn đạn lập tức bay qua một nùi đại gia.
An Nhu mua hết gói vật liệu xây dựng, sau đó đổi điểm tín dụng nạp vào thành thỏi vàng.
Một tệ có thể nạp mười điểm tín dụng, một điểm tín dụng có thể đổi thành một trăm thỏi vàng.

Thỏi vàng có thể tiến hành mua bán ở chợ đen, trong chợ đen từ trên có vũ khí, dưới có ván gỗ đều có thể mua được.
An Nhu gần như quét sạch các ván gỗ và gạch đá trên thị trường chợ đen.

Không những mua không ít vật liệu xây dựng mà còn mua một ba lô dung lượng lớn, một số đồ nội thất, có thể nói là bội thu trở về.
Chỉ tốn nửa giờ mà đã hoàn thành công việc mất mười mấy giờ, khiến người ta không thể không khen ngợi năng lực của tiền mặt.
Xem người khác tiêu tiền sẽ mang đến khoái cảm giống như bản thân đang trải qua.

An Nhu nhìn lướt qua số người trong livestream, từ lúc mới bắt đầu hai trăm đã vọt thẳng lên bốn con số.
An Nhu dùng hết số vật liệu xây dựng, nhà cửa đã bắt đầu xây dựng, thời gian chờ đợi là tám giờ.


An Nhu thẳng tay tiêu điểm tín dụng để rút ngắn lại, chưa đầy mười giây, nhà ở đã hoàn thành xây dựng.
“Tổng cộng tốn hơn năm nghìn điểm tín dụng.” An Nhu ngước mắt nhìn số dư: “Chúng ta ta xem thử hiệu quả thế nào nhé.”
Nhân vật trò chơi đứng ở trên cầu thang bên ngoài, lúc đến gần tầng lầu, bên cạnh quả nhiên xuất hiện lựa chọn “ngồi xuống”.

An Nhu nhấn ngồi xuống một cái, cảnh tượng lập tức chuyển sang trong phòng, nhân vật trong trò chơi cũng ngồi trên ghế.
“Tận mắt nhìn thấy, phương pháp lợi dụng bug này, là có khả thi.” An Nhu dùng hơn năm trăm tệ tổng kết một lần.

Có lẽ đời trước đã quen cày chay rồi, đến đời này lại hoàn thành dễ dàng như vậy, trong lòng còn có chút trống trải.
“Bởi vì có bài học kinh nghiệm bị phá thành đống đổ nát trước đó, cho nên lần này chúng ta không chỉ có tính toán xây dựng, mà còn phải tăng cường sức mạnh nữa.” An Nhu mở đài chế tác ra.
“Mấy mặt tường này cần phải tăng cường, cường hóa lên cấp bốn cũng đủ tiêu tốn ba trăm viên đạn của đối phương.

Hy vọng người đến phá nhà lần sau phải mang theo đủ đạn nhé.”
An Nhu bấm vào cường hóa bức tường: “Nếu như những biện pháp này ở bên ngoài phòng còn chưa đủ, vậy chúng ta có thể bố trí một ít cạm bẫy trong phòng.

Cái đầu tiên phải giới thiệu là lồng sắt treo, nhưng mà lại không thể chỉ bố trí mỗi lồng sắt được.”
“Chúng ta có thể làm một cái bẫy trong bẫy.

Giả sử kẻ trộm nhà mở bức tường này thì chỗ gần tường lắp đặt một tấm bảng điện, đối phương nhất định sẽ nhìn thấy.”
“Hắn sẽ tập trung nhảy qua bảng điện, sẽ xem nhẹ nguy hiểm phía sau tấm bảng điện này.

Khoảnh khắc hắn nhảy qua là bảng điện sẽ rơi xuống đất, lồng sắt rơi xuống.

Đến lúc đó, chúng ta có thể thưởng thức 360 độ toàn cảnh của tên trộm rồi...”
Thím Dương bưng nước trà đến phòng sách, lại phát hiện phòng sách trống không, đi sang phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng của cậu chủ Thịnh Hoan.
Thím Dương suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đi xuống tầng một.

Quả nhiên thấy người đàn ông đang đứng ở ngoài phòng.
Lúc đó bà dọn dẹp phòng cho cậu An livestream, cách âm cực kỳ tốt.

Cách một cánh cửa, người đứng ở bên ngoài hoàn toàn không nghe được tiếng động bên trong.
Thím Dương len lén nhìn người đàn ông đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hiệu quả của lần livestream thứ hai tốt hơn so với lần đầu tiên.


Đợi đến khi An Nhu tắt live, phòng livestream đột phá năm ngàn người xem độc quyền, số người xem loanh quanh khoảng bảy ngàn.
An Nhu sảng khoái tinh thần mở cửa ăn cơm, lại phát hiện thím Dương vẫn đang nhìn mình, hình như có lời gì muốn nói, An Nhu vừa hỏi, thím Dương còn nói không có gì.
Hơi kỳ lạ.
Đêm đó An Nhu nằm ngửa người cho ông chú xem thành quả chiến đấu ngày hôm nay của mình.

Số người xem và quà tặng miễn phí nhiều hơn, nhưng mà tiền kiếm được cũng xấp xỉ như lần trước, dù gì vẫn có chút tiến bộ.
Đặt điện thoại xuống, An Nhu nhắm mắt cân nhắc chuyện trường học, và nội dung livestream ngày mai, rồi không ngờ tay mình đặt bên ngoài chăn bị thứ gì đó cà vào.
An Nhu mở choàng mắt, quay đầu nhìn lại thì thấy Mạc Thịnh Hoan đã nhắm mắt rồi, cúi đầu xuống thì thấy trong tay mình, lại là tay của ông chú.
Bị chàng tiên nhỏ sờ soạng rồi này.
An Nhu cố nhịn cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mu bàn tay của Mạc Thịnh Hoan.
Ngay sau đó, đôi tay như tác phẩm nghệ thuật kia lật lên, cầm lấy ngón tay gây rối của An Nhu, sau đó nắm lấy tay An Nhu.
An Nhu giật mình.
Tay của Mạc Thịnh Hoan lớn hơn tay của cậu, gần như có thể bao lấy tay cậu.
Ngón tay của Mạc Thịnh Hoan mềm mại, lòng bàn tay cũng rất êm, mang theo xúc cảm mát mẻ nhàn nhạt, cứ như vậy nắm lấy tay cậu.
An Nhu gần như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, thấy mắt Mạc Thịnh Hoan vẫn đang nhắm, nhưng hàng lông mi lại nhẹ nhàng run rẩy.
Hơi thở An Nhu đã hơi rối loạn không thể kiểm soát được, nằm ở trên giường mà như nằm trên ván sắt, chỗ nào cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Cậu muốn xoay người, nhưng bởi vì bị Mạc Thịnh Hoan nắm tay mà An Nhu không muốn làm ra chút động tác nào.
Đêm nay, chắc chắn sẽ khó ngủ.
...
“Streamer này kém cỏi thế.” Trình Thịnh uống coca, nhấc chân bắt chéo, rời khỏi phòng tiếp tục lục lọi: “Ngay cả một bữa cơm cũng không có.”
Mạc Thành Hoàn ngồi ở bên cạnh xem xét tài liệu lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái.
“Khi nào thì cậu về?”
“Cơn giận của ông đây vẫn chưa tiêu hết đâu.” Trình Thịnh cười hì hì: “Anh trai à, thu nhận em thêm vài ngày nữa đi, chờ sóng gió qua là em sẽ rời đi ngày.”
Mạc Thành Hoàn lạnh lùng cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay.
“Ể?” Trình Thịnh lướt livestream, đột nhiên kinh ngạc thốt lên, cầm điện thoại vội vàng vỗ Mạc Thành Hoàn, kích động đến nói không nên lời.
“Thành Hoàn, cậu xem đi này!”
Mạc Thành Hoàn nhíu mày, ánh mắt chuyển qua, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Đậu má, anh dâu, à không, chú dâu còn livestream chơi game sao?” Trong mắt Trình Thịnh đầy hưng phấn: “Muốn tôi tặng một món quà hay không?”
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm thiếu niên tươi cười rạng rỡ trên màn hình, vài ngày chưa gặp mặt...!Hình như cậu rất vui vẻ.
“Nè, giá trị nhan sắc này của chú dâu không phải dạng tầm thường đâu, không mở phần mềm chỉnh sửa mặt cũng đẹp mắt như vậy.” Trình Thịnh cười hì hì, vừa quay đầu đã thấy sắc mặt Mạc Thành Hoàn thay đổi..

Bình Luận (0)
Comment