Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 27


"Đây có phải người cung cấp tin tức về em trai cậu không?" Sau khi gửi tin cho cậu ta, Mạc Thành Hoàn trầm tư một lát.
Đối phương trả lời rất nhanh "Ừ"
Trên mặt Mạc Thành Hoàn lộ ra vài phần trào phúng, ngón tay lướt nhanh trên màn hình đánh chữ "Lần này cậu không cần đến đây đâu."
"Cậu biết cậu ta à?" Người đàn ông ở bên kia bờ đại dương nhíu mày, thế giới này nhỏ vậy sao?
Đâu chỉ là biết.
Mạc Thành Hoàn nhớ đến đêm kia, dàng vẻ cậu thiếu niên thản nhiên thừa nhận bản thân vì tiền mà đến, trong con ngươi trong suốt đè nén lửa giận khi bị người khác giáp mặt vạch trần.
Nói như thế, vậy chắc là chú hai cũng đã hiểu rõ tính cách của cậu rồi, ít nhất hiện tại chú ấy sẽ làm những việc để bảo vệ tài sản nhà họ Mạc.
"Ba tháng trước cậu ta gả cho chú hai tôi, trở thành chú dâu của tôi." Mạc Thành Hoàn dựa lưng vào sô pha, biểu tình lạnh lùng: "Tình huống chú hai tôi, chắc cậu cũng nghe rồi, cậu ta vì tiền mà đến, hiện tại đang chờ chú hai chết, hưởng một chén canh."
Không cần nói, Mạc Thành Hoàn tin rằng đối phương cũng có thể hiểu sơ bộ An Nhu rồi.
Một người như vậy, vì tiền tài mà không tiếc hi sinh hôn nhân của bản thân, tin tức trong miệng cậu ta, đáng tin cậy sao?
Người đàn ông nhìn tin nhắn bạn tốt gửi đến, cau mày nghi ngờ, rồi lại nhìn đến bệnh án do An Nhu gửi đến, rõ ràng đây đều là tư liệu của Mạc Thịnh Hoan.
Điều mà thiếu niên một mực muốn làm chỉ là muốn điều trị cho người chồng của mình, dù cho chữa trị không có tác dụng, cậu cũng không từ bỏ.
Nháy mắt người đàn ông đã có phán đoán.
Mạc Thành Hoàn đối với thiếu niên này có thành kiến rất sâu.
Thấy đối phương không trả lời, Mạc Thành Hoàn tiếp tục đánh chữ "Theo tôi được biết, An Nhu rất có năng lực mê hoặc người khác, cậu tốt nhất đừng bị bề ngoài của cậu ta lừa gạt, bên ngoài mềm mềm yếu yếu ra vẻ đáng yêu, còn thực tế thì tâm tư của cậu ta còn sâu hơn những gì cậu nghĩ."
Dừng lại một lát, đối phương trả lời một câu không đầu không đuôi "Thật không?"
Rõ ràng là không tin.
Mạc Thành Hoàn nhịn không được ngồi thẳng lưng, anh ta ở chung một chỗ với An Nhu nhiều năm như vậy, anh ta là người có quyền lên tiếng nhất, không ai hiểu rõ tên nhãi lừa đảo này hơn anh ta đâu.
"Cậu nghi ngờ mắt nhìn người của tôi?" Mạc Thành Hoàn nhíu mi nhìn màn hình di động.
"Những điều cậu vừa nói, có chứng cứ không?" Đối phương trả lời.
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm hai chữ "chứng cứ", lâm vào trầm mặc.
Loại chuyện này còn cần chứng cứ sao? Nếu bắt buộc có chứng cứ, vậy thì đời trước để lại rất nhiều.
Nhà họ An không chỉ giúp An Nhu vào nhà họ An mà còn muốn đòi một đống lợi ích, dùng danh nghĩa sui gia với nhà họ Mạc để vơ vét của cải của người khác, cuối cùng mọi chuyện bại lộ, trực tiếp sửa lại quốc tịch, bỏ trốn sang nước ngoài.
Người bị nhà họ An lừa gạt đều tìm đến nhà họ Mạc, cục diện rối rắm ấy, cuối cùng người phải chịu trách nhiệm là Mạc Thành Hoàn anh ta đây, người mới vừa tiếp nhận nhà họ Mạc.
Khoảng thời gian kia vô cùng thê thảm, một mình nhà họ Mạc bị giễu cợt, thậm chí còn có kẻ vui sướng khi người gặp họa, trào phúng ánh mắt của ông cụ Mạc, đã để cho Mạc Thành Hoàn cưới phải một kẻ phiền phức.
Còn không phải là tại cậu ta sao?
"Trầm mặc lâu như vậy, xem ra là không có chứng cớ rồi.

Tôi cảm thấy cậu có thành kiến với cậu ta, vậy nên, tôi không định nhờ cậu giúp tôi điều tra cậu ta." Người đàn ông đánh chữ rất nhanh.
"Tôi rất coi trọng cơ hội lần này, với thành kiến của cậu, nếu để cậu đi điều tra, kết quả cũng sẽ mang theo thành kiến chủ quan của cậu."
Thành kiến chủ quan.
Mạc Thành Hoàn cười lạnh: "Tùy cậu thôi, hy vọng sau khi cậu điều tra được kết quả sẽ không thất vọng."
Mạc Thành Hoàn không đợi đối phương trả lời mà tắt di động, đôi mắt u ám.
Một lúc sau, Trình Thịnh ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy, thay quần áo, tự kỷ pose dáng trước gương.
“Người anh em, tôi đi ra ngoài một chuyến, ra ngoài bán mình chút đây.” Vẻ mặt Trình Thịnh vui vẻ, mang đôi giày thể thao số lượng giới hạn mà mình thích nhất.
Mạc Thành Hoàn đứng dậy, bất an nhìn Trình Thịnh: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đại Bạch nhờ tôi giúp ít việc, hứa sẽ cho tôi một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, có cái túi xách này là tôi có thể dỗ mẹ, chỉ cần có mẹ che chở, ba tôi cũng không thể làm gì được tôi nữa.”
Trình Thịnh vui vẻ: “Vậy là tôi có thể về nhà rồi!”
Mạc Thành Hoàn nghe Trình Thịnh phát biểu mà hơi cạn lời: “Có phải cậu ta nhờ cậu điều tra An Nhu không?”
“Hả?” Vẻ mặt Trình Thịnh kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Bởi vì trước đó cậu ta cũng nhờ tôi điều tra.” Mạc Thành Hoàn cắn răng: “Đầu cậu ta chắc là hỏng rồi mới để cậu làm loại chuyện này.”
“Tôi làm sao?” Trình Thịnh có chút ủy khuất: “Ba tôi cũng từng có giao thiệp làm ăn với nhà họ An, trước đây tôi còn gặp em trai của An Nhu ở mấy bữa tiệc nữa, điều kiện của tôi tốt lắm nhé.”

Mạc Thành Hoàn mặt lạnh không nói gì.
“Dù sao tôi cũng đã hẹn chiều nay đến nhà họ An dùng trà rồi.” Trình Thịnh bĩu môi: “Khó lắm mới có người nhờ giúp đỡ, tôi nhất định sẽ điều tra thật cẩn thận.”
Nhìn Trình Thịnh từng bước một ra đến cửa phòng, cuối cùng Mạc Thành Hoàn cũng ngồi không yên, đứng dậy nhanh bước đuổi theo.
“Tôi cũng đi.”
“Không hổ là anh em tốt của tôi à nha.” Trình Thịnh đắc ý nháy mắt: “Anh trai, cho em lái xe của anh nhé?”
Lái chiếc xe đắt tiền nhất trong gara của Mạc Thành Hoàn, Trình Thịnh đắc ý ngâm nga, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của ông bạn thân phía sau.
Chỉ là đi xác nhận một chút thôi mà.
An Nhu là cái dạng gì, anh ta còn không rõ chắc?
Nhà họ An nghe nói con trai út nhà họ Trình muốn tới, vậy là đặc biệt chuẩn bị cơm nước riêng.

Bà An mỉm cười đứng trước cửa tiếp đón, nhìn thấy Mạc Thành Hoàn xuống xe, trong mắt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
An Lâm bị bắt về nhà, cố gắng nhớ lại tin nhắn của Trình Thịnh, sau khi nhìn thấy Mạc Thành Hoàn, khóe mắt cậu không khống chế nổi mà giật giật.
Cậu đã tạo cái nghiệt gì đây hả!
“An Lâm, mau đến chào bạn đi con.” Bà An nháy mắt với An Lâm.
An Lâm căng da đầu, cố gắng cười tươi: “Trình Thịnh, đã lâu không gặp.”
“An Lâm, đây là anh em tốt của tôi, Mạc Thành Hoàn.” Trình Thịnh cười tủm tỉm giới thiệu với An Lâm.
“Xin chào.” An Lâm đánh giá nam chính từ trên xuống dưới một lần, không quá khác so với những gì trong sách viết, cao lớn tuấn mỹ, lạnh lùng vô tình, một bộ người lạ chớ gần.
Phi.
Đại ngốc thì có!
Bốn người đến phòng khách, bảo mẫu mang hoa quả đến, bà An bên cạnh nhiệt tình như lửa, làm ba người phải vừa ăn vừa nói chuyện cả ngày.
Trình Thịnh giả bộ vô tình nhắc đến An Nhu, bà An vừa nghe xong đã lập tức bật chế độ máy hát.
“An Nhu hả, nó từ nhỏ không biết để cho người khác bớt lo gì cả, thứ cần tinh thông thì không thinh thông, cần thiên phú thì không có thiên phú, sau khi đến nhà họ Mạc lại trực tiếp cắt liên lạc với dì, đúng là nuôi ong tay áo!” Vẻ mặt bà An bất mãn cùng cực: “Vong ân phụ nghĩa, khổ cho dì bỏ nhiều công sức trên người nó như vậy!”
Mạc Thành Hoàn mặt không biến sắc liếc mắt đánh giá bà An một cái.
Rõ ràng là đã nghe được đáp án mà mình mong muốn, thế nhưng tại sao lại cảm thấy, người trước mắt, cực kỳ chướng mắt?
Bà An vừa thấy Mạc Thành Hoàn phản ứng liền nói mãi không thôi, bắt đầu dời mục tiêu, khen An Lâm.
“May mắn dì còn sinh An Lâm, An Lâm không giống với anh của nó, từ nhỏ đã hiểu chuyện.

Học piano thì giáo viên đều nói nó có thiên phú, khi nhỏ liên tục nhảy lớp, cháu xem, nó còn chưa tròn 18 đâu, nhưng đã học đại học rồi, ai cũng nói nó là thiên tài!”
An Lâm cúi đầu, ngón chân không ngừng cuộn trên mặt đất.
“Đi, An Lâm, ra đánh một khúc piano đi…”
“Mẹ!” An Lâm ngẩng đầu thật mạnh, cắt lời Bà An: “Bạn con đến chơi, mẹ ở đây bọn con không được tự nhiên đâu.”
Bà An giật mình, một lát sau, cảm thấy con mình nói cũng không sai.
“Con xem mẹ này.” Bà An che miệng cười khẽ: “Các con cứ từ từ nói chuyện đi, dì đi làm chuyện của dì.”
Thấy bà An rời đi, An Lâm cũng chưa thả lỏng, người này nói không chừng còn đang ở đâu đó nghe lén.
“Phía sau nhà tôi còn có một cái hành lang nhỏ, chúng ta đến đó đi?” An Lâm đề nghị.
Trình Thịnh đương nhiên không có ý kiến, dẫn Mạc Thành Hoàn cùng An Lâm đi ra sau vườn.
Sau một lúc lâu không thấy ai đi theo, An Lâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, xua tay xin lỗi hai người họ: “Xin lỗi hai người nhé.”
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Trình Thịnh cười híp mắt: “Không ngờ cậu và anh cậu đều cùng cha mẹ sinh ra mà lại khác biệt lớn như vậy.”
“Không phải.” An Lâm vội vàng lắc đầu: “Thật ra tôi đàn piano không tốt đâu, nhảy lớp là vì người trong nhà nhét tiền cho hiệu trưởng đấy.”
Trình Thịnh sững sờ nhìn người trước mặt.
“Bà ấy căn bản không thích anh trai tôi.” An Lâm hít sâu một hơi: “Cơ thể ba tôi không tốt, mọi việc trong nhà đều là mẹ lo liệu, mẹ tôi không thích nhìn anh trai, tự nhỏ đều để anh ấy ở ký túc xá của trường, khi được nghỉ, bà sẽ mang tôi đi du lịch, để anh trai lại một mình.”
“Hả?” Trình Thịnh hơi kinh ngạc.

“Bà ấy không hề muốn bồi dưỡng anh trai tôi, cho dù anh trai muốn học gì bà ấy cũng sẽ không đồng ý.”
“Đàn piano tôi học đã trên trăm vạn, nhưng anh trai chỉ có thể nhìn, tôi hiểu được làm vậy là không công bằng.”
An Lâm cố gắng nhớ lại cốt truyện: “Thật ra, chuyện đính hôn với nhà họ Mạc, ban đầu mẹ tôi cho rằng nhà họ Mạc sẽ chỉ chọn một người dưa vẹo táo nứt nào đấy ra để đối phó thôi, cho nên mới để cho anh ấy đi.

Giờ anh ấy không liên lạc với mẹ, tôi có thể hiểu được.”
Trình Thịnh kinh ngạc nhìn về phía “dưa vẹo táo nứt” bên cạnh.
“Anh ấy vừa mới thi đại học, tương lai vẫn còn đang tốt đẹp, anh ấy căn bản không nghĩ sẽ kết hôn, thế nhưng lại bị bà ấy áp bức.” An Lâm thở dài một tiếng: “Bà ấy thấy nhà họ Mạc là chỗ tốt, cho nên mới hi sinh anh ấy, nếu lợi ích quá nhiều, ngay cả tôi, bà ấy cũng sẽ bán thôi.”
Trình Thịnh không thể tưởng tượng nổi: “Các cậu là con ruột của bà ta, sao bà ta có thể nhẫn tâm được?”
“Cậu không hiểu đâu.” An Lâm sâu kín nhìn Trình Thịnh: “Bà ấy được trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, bây giờ nhà họ An sắp không ổn rồi, bà ấy phải mò nơi tốt khác.”
“Chỉ cần có thể bảo đảm cho bà ấy nửa đời sau vinh hoa phú quý, có là ai bà ấy cũng đều có thể hy sinh.”
“Vậy anh trai cậu...” Mạc Thành Hoàn nhịn không được nhíu mày lên tiếng: “Ở nhà không được chỗ tốt nào hả?”
“Anh ấy vốn dĩ không thèm mấy chỗ tốt đó, có thể thoát khỏi cái nhà này, chắc anh ấy cũng đã rất vui rồi.” An Lâm đảo mắt nhìn Mạc Thành Hoàn: “Vậy nên anh ấy mới cắt đứt liên hệ với nhà họ An.

Các cậu đừng bị mẹ tôi lừa, đến lúc đó tổn thất nặng nề, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Nói xong An Lâm nhìn quanh bốn phía, cẩn thận lấy ra hai cuốn tập nhỏ trong túi ra, đưa cho Trình Thịnh và Mạc Thành Hoàn mỗi người một quyển.
“Thủ thuật phòng lừa bịp?” Trình Thịnh nhịn không được đọc ra tiếng.
“Đúng rồi, gần đây ai đến nhà tôi cũng phát cho một cuốn cả.” An Lâm hạ giọng: “Tôi có thể nhận ra được mẹ mình muốn làm chuyện gì, nói trước cho các cậu phòng, nếu thật sự xảy ra chuyện, tuyệt đối đừng tìm tôi nha.”
Nửa giờ sau, Trình Thịnh cầm lấy cuốn tập cùng Mạc Thành Hoàn lên xe, cảm khái một tiếng.
“Thì ra chú dâu lại thảm như vậy, từ nhỏ bị bố mẹ bạc đãi thì cũng thôi, vừa mới lớn đã bị mẹ mình bán đi rồi.

Cậu nói xem, nếu nhà cậu lúc ấy mà thật sự đẩy một người dưa vẹo táo nứt nào đó ra để đối phó, thím cũng buộc phải chấp nhận thôi.

Đúng là quá thảm thương!”
Trình Thịnh khởi động xe: “Còn bà An kia nữa, đúng là cực phẩm, tiền thì ai cũng yêu thật đấy, nhưng yêu đến nỗi bán con thì thật sự hiếm thấy, chẳng trách hai đứa con chẳng ai thích bà ta cả.”
Mạc Thành Hoàn nhìn “Thủ thuật phòng lừa bịp” trong tay, trầm mặc không nói.
“Đương nhiên là cũng không thể nghe từ một phía.” Trình Thịnh cảm thấy mình vô cùng chuyên nghiệp: “Hay là chúng ta tới tìm chú dâu hỏi thử xem?”
Mạc Thành Hoàn nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe, trong đầu không tự chủ hiện lại một cảnh tượng.
Khoảng thời gian thu thập cục diện rối rắm mà nhà họ An để lại kia, lúc anh ta tan tầm trời đã khuya, tâm tình cũng không tốt, cậu thiếu niên ôm một đứa bé, luôn cẩn thận dè dặt nhìn anh ta, sợ bản thân làm gì đó không đúng.
“Cậu Thành Hoàn.” Vẻ mặt bảo mẫu trong nhà luôn luôn không vui vẻ, luôn bất mãn với hành vi của cậu.
“Hôm nay lúc cậu An rửa bình sữa cho đứa nhỏ mà không mang bao tay, bình còn chưa sạch hoàn toàn đã lấy ra rồi, tôi nói cậu ta còn trừng tôi, không để vào tai.”
“Tinh Tinh đói đến mức phát khóc.” Cậu thiếu niên nhỏ giọng giải thích: “Bình sữa không đủ dùng, hôm qua Lạc Lạc còn làm rơi một cái...”
“Cậu chính là không muốn chịu trách nhiệm!” Bảo mẫu trừng mắt: “Nhà nghèo cửa nhỏ không biết sạch sẽ, nếu không phải bà chủ để tôi quan sát cậu, nói không chừng cậu còn làm gì khác nữa đấy! Trước đây đứa bé bị tiêu chảy, cũng là do cậu.”
“Tôi không có!” Cậu thiếu niên tức giận giương mắt: “Tôi đã rửa rất sạch rồi, tôi...”
Tình huống như vậy hầu như ngày nào cũng xảy ra, trong lòng Mạc Thành Hoàn loạn như tơ vò, xung quanh đều là âm thanh cãi cọ.
“Câm miệng!”
Thế giới lập tức im lặng.
Bảo mẫu do mẹ sai đến, đối với việc chăm sóc em bé rất có kinh nghiệm.
Mạc Thành Hoàn nhìn về phía cậu thiếu niên, nhớ đến những phiền toái mà nhà họ An mang đến, càng thêm phiền não, nhìn người trước mắt càng thêm chướng mắt.
Lúc ấy hình như anh ta cũng nói không ít, giọng điệu cũng không tốt.


Hiện tại Mạc Thành Hoàn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ cuối cùng ánh mắt cậu thiếu niên đỏ hồng, cố gắng nuốt nước mắt, cùng lúc đó là tiếng khóc của đứa bé, cậu thu lại ánh mắt, chạy lại xem đứa bé.
Bây giờ hồi tưởng lại...
Trong lòng Mạc Thành Hoàn thoang thoáng chút nôn nao.
Có lẽ chuyện của nhà họ An kia, không nên tính trên đầu cậu.

Nhìn thấy toàn là nữ sinh, An Nhu đỏ mặt bưng trà sữa đến, các nữ sinh thấy cậu thì cười tủm tỉm, dáng vẻ hiền lành như fan mẹ.
“Các em học sinh!” Thầy hướng dẫn ôm một xấp giấy khen đi đến, vui sướng: “Nhìn này, bài biểu diễn đạt giải xuất sắc!”
Mọi người gật đầu uống trà sữa.
“Không chỉ thế, còn có tiếp!” Thầy hướng dẫn bỏ xấp giấy khen sang một bên: “Dưới sự cố gắng của thầy, mỗi người một giải thưởng cá nhân!”
Trong phòng tập đã vang lên tiếng hoan hô, không chỉ vì chút giấy khen và giải thưởng, học bổng này, mà quan trọng hơn là những công sức họ bỏ ra trong khoản thời gian này đã có thành quả.
Loại cảm giác thành tựu này, làm người ta cực kì vui vẻ thỏa mãn.
“Ngừng, dừng lại đã.” Thầy hướng dẫn thần bí nhịn cười: “Còn có tin càng sốc hơn nữa, có muốn nghe không?”
“Muốn ạ!” Mọi người hào hứng hét lên.
“Như mọi người biết, trước nay Đại học Chử Thành luôn có quan hệ khá tốt với trường chúng ta, lúc này Đại học Chử Thành mời biểu diễn giao lưu hữu nghị...” Thầy hướng dẫn cố ý ngừng lại một chút, dưới ánh mắt trợn tròn của các học sinh, lớn tiếng tuyên bố.
“Trưởng học cử chúng ta biểu diễn!”
“A!” Mọi người chung quanh hưng phấn đập bàn, chỉ có An Nhu ngẩn ngơ, đến Chử Thành?
“Nghe đã nào, thứ ba xuất phát, trường học cho chúng ta nghỉ phép ba ngày, còn chu cấp ăn ở.

Thầy còn nghe nói, đến lúc đó chúng ta không chỉ nhận được giấy khen, còn có cả phí trợ cấp nữa!”
Nghe tin tức này, phòng tập luyện xém chút là bị nổ tung bởi những tiếng hoan hô, An Nhu đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Ba ngày?
Anh Mạc không gặp mình một lúc là đã cơm ăn không ngon rồi, ba ngày thì không phải chết đói luôn sao?
Thật vất vả mới để anh quen với mình, bỗng nhiên rời đi, một mình anh Mạc phải làm sao bây giờ?
Nhớ đến dáng vẻ ngồi trên ruộng ngắm hoa hồng của anh ngày hôm qua, An Nhu mấp máy, hạ quyết tâm.
Sau quá trình khen thưởng, An Nhu lén tìm thầy hướng dẫn, có chút áy náy: “Thầy ơi, có thể em không đi được đâu ạ.”
“Không đi được?” Thầy hướng dẫn hơi giật mình: “Vì sao?”
“Nhà em ở Tấn Thành, trong nhà còn có người cần em.” An Nhu cúi đầu mím môi, đáy lòng đầy áy náy.
Thầy hướng dẫn đối xử với cậu rất tốt, lúc trước còn cho cậu mượn quần áo, giờ cậu làm vậy, thật sự không tốt chút nào.
Là...!trong nhà có người già cần chăm sóc sao?
Thầy hướng dẫn rất thông cảm, nhưng có chút khó xử: “Chỉ ba ngày thôi, cũng có thể thuê điều dưỡng, thầy có thể giúp em trả tiền.”
An Nhu vừa nghe mấy chữ “điều dưỡng” này, tim lập tức nhảy dựng lên, liên tục lắc đầu.
“Vậy...!Vậy để thầy hỏi người phụ trách đã.” Thầy hướng dẫn đồng cảm nhìn người thiếu niên trước mắt, không ngờ thằng bé phải vừa đi học vừa phải chăm sóc người nhà, gần đây còn nghe thằng bé đi làm thêm kiếm tiền nữa, đúng là không dễ dàng gì.
Buổi chiều cùng ngày, lúc ăn cơm, An Nhu nhận được tin nhắn của thầy hướng dẫn.
An Nhu, người phụ trách nói nếu lần này đội chúng ta thiếu người thì sẽ để đổi đội khác đi thay.

Cơ hội lần này khó có được, em có thể suy nghĩ biện pháp khác không?
An Nhu nhìn tin nhắn này, ngay lập tức cơm trong miệng không còn ngon nữa.
Lúc mọi người biết được tin tức vui vẻ như vậy, nếu vì mình mà mất đi cơ hộ đến Đại học Chử Thành biểu diễn, vậy cậu chính là tội nhân.
Lúc trước là mấy bạn nữ dùng đồ của mình để trang điểm cho An Nhu, nếu không có bọn họ, cậu phải dùng đồ trang điểm thấp kém kia lên sân khấu.
Sao cậu có thể làm cho bọn họ thất vọng đây.
Nhưng mà nếu cậu đi rồi, chú phải làm sao bây giờ?
An Nhu lâm vào rối rắm, thầy hướng dẫn cho cậu thời hạn ngày mai đưa ra câu trả lời thuyết phục, An Nhu rối bời đến mức sách cũng xem không vào.

Trước khi đi ngủ, An Nhu rửa mặt xong đi ra, liền nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi trên giường, chăm chú nhìn cậu.
Đây là dáng vẻ có điều muốn nói.
An Nhu chậm rãi lên giường, có chút khó xử mở miệng.
“Trường học phân công chúng tôi đến Đại học Chử Thành, biểu diễn giao lưu hữu nghị.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên trước mắt, khẽ nâng cằm.
Rồi sao nữa?

“Tổng cộng...!phải đi 3 ngày.” An Nhu chua xót mở miệng: “Tôi đã xin thầy hướng dẫn rồi, nhưng mà người phụ trách nói đội phải đủ người, nếu không sẽ để đội khác đi.

Chúng tôi cùng nhau tập luyện, mấy bạn nữ trong đội đều là người tốt, đã giúp tôi rất nhiều, các cô ấy cũng rất mong chờ lần biểu diễn này.”
“Nhưng mà...” An Nhu giương mắt nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, ánh mắt khổ sở: “Tôi đi rồi anh phải làm sao đây?”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt, trầm mặc nhìn cậu một lát, thuận tay lấy điện thoại trên đầu giường.
Di động An Nhu đột nhiên vang lên, là tin nhắn của Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu cầm điện thoại nhìn Mạc Thịnh Hoan một cái, mở cuộc trò chuyện ra, trên đó là một nhãn dán màu trắng mà chú gửi đến.
Nhãn dán mèo trắng nhỏ biểu tình kiên định, hai tay cầm gậy cổ vũ nhiều màu, ra sức nhảy múa.
Cố lên cố lên!
An Nhu nhìn thấy nhãn dán, không nhịn được mà bật cười một tiếng, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lưng tròng, cười không nổi.
“Tôi đi rồi anh làm sao bây giờ?”
Mạc Thành Hoàn làm trò trước mặt An Nhu, call video với An Nhu.
Nhìn yêu cầu trò chuyện, trong lòng An Nhu bỗng cảm thấy không nói nên lời.
Sau khi chấp nhận cuộc trò chuyện, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan, An Nhu lập tức nín khóc mà mỉm cười.
Có thể là lần đầu call video, Mạc Thịnh Hoan thao tác không quen lắm, bật filter, đôi mắt to, cằm nhọn, đeo trang sức trang nhã, má hồng môi đỏ mọng, vừa thấy còn tưởng là đại mĩ nữ.
An Nhu nhịn cười ngồi xuống giúp anh tắt filter.
Có nghĩa là sau khi rời đi có thể call video.
An Nhu ngồi bên cạnh người đàn ông, nhìn chiếc di động trước mặt anh, sau đấy lại ngẩng đầu nhìn sườn mặt của anh, cảm thấy người đàn ông này đẹp hơn trên di động nhiều.
Vừa rồi mới bật filter, đôi môi đỏ mọng quá mức nổi bật, đánh mạnh vào thị giác của người khác, An Nhu không nhịn được mà nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Môi anh không dày không mỏng, dáng môi vô cùng đẹp, không có nếp gấp, đôi môi hình chữ M rõ ràng góc cạnh, mượt mà, màu môi nhạt lạ thường, làm cho người ta sinh ra một loại xúc động muốn cắn một cái.
Đương nhiên cũng chỉ là muốn thôi.
An Nhu liếm liếm môi, phát hiện Mạc Thịnh Hoan trên video ngây ngốc một lát, đầu lưỡi xẹt qua cánh môi, cũng liếm nhẹ lên bờ môi.
An Nhu thiếu chút nữa là hôn lên.
Cậu cố kìm nén con thú trong lòng, lại lần nữa liếm liếm môi, Mạc Thịnh Hoan như mô phỏng bắt chước theo hành động của cậu, cũng liếm môi mình một cái.
An Nhu đảo mắt, nhìn camera, răng nanh nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Sau khi Mạc Thịnh Hoan nhìn một lát, hơi thất thần, răng khẽ cắn lên cánh môi.
Điện thoại của Mạc Thịnh Hoan đang quay từ góc dưới lên, làm cho trái tim An Nhu như lỡ mất một nhịp, lồng ngực giống như một quả cầu, xoay qua xoay lại, xoay mãi không thôi.
Lần đầu gặp mặt, Mạc Thịnh Hoan trong trẻo nhưng lạnh lùng, không màng thế tục, chỉ một cái liếc mắt đầu tiên thôi cùng đã nhìn thấu mọi việc làm người khác cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng hôm nay, An Nhu phát hiện anh không chỉ có thể làm cho người khác cảm thấy lạnh thấu xương từ cái nhìn đầu tiên, mà còn có thể làm cho đáy lòng ta dấy lên một ngọn lửa bùng cháy, thiêu hồn thiêu phách.
Cái gọi là khí chất cấm dục, hẳn là như vậy, An Nhu khó có thể hình dung biểu tình vừa tiên lại vừa dục này của anh, chỉ cảm thấy bản thân bị mê hoặc rồi.
Mạc Thịnh Hoan cắn môi hơi mạnh, cánh môi vốn dĩ đã nhợt nhạt lại càng nhạt hơn, An Nhu giống như ác ma, nâng tay nghiêng người, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của người đàn ông, ngón cái ấn nhẹ lên cánh môi, cứu vớt nơi bị anh cắn.
Nhìn thấy dấu răng dưới môi Mạc Thịnh Hoan, An Nhu hơi hoảng hốt.
Sao có thể đẹp như vậy.
Cửa sổ ngoài ban công phòng ngủ còn chưa đóng, một làn gió thổi đến, tấm màn bay nhẹ lên, làm An Nhu lấy lại tinh thần.
Tay của cậu vẫn còn nắm cằm của anh, ngón cái đặt trên vết cắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ý thức những gì mình làm, tay An Nhu như bị điện giật mà thu lại, như sóc con bị kinh sợ, xoay người trở về ổ chăn của mình, tai đỏ rực, đưa lưng về phía Mạc Thành Hoàn, cuộn thành con tôm bị nấu chín.
Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh, An Nhu lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan chân trần giẫm trên sàn nhà, quay người về cửa sổ.
An Nhu nhanh chóng thu đầu lùi về ổ chăn.
Đêm đó An Nhu chột dạ không ngủ được, chuyện vừa mới phát sinh lại lần nữa tái hiện, nhất là dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng khi cắn môi của Mạc Thịnh Hoan, làm cho cậu hít sâu không ngừng.
Cho đến khi ổ chăn được người khác nhẹ nhàng lịch sự gõ ba cái.
An Nhu thò đầu ra, bàn tay thon dài trắng lạnh của Mạc Thịnh Hoan bên ngoài chăn đang duỗi ra, như đang chờ đợi gì đó.
An Nhu lại đỏ mặt, chậm rãi nâng tay mình lên.
Bàn tay người đàn ông mang luôn mang theo hơi lạnh nhẹ, nắm tay anh, tâm tình An Nhu liền yên ổn một cách không hiểu được.
“Xin lỗi anh.” An Nhu nhỏ giọng giải thích.
Cho dù có nói thế nào, bóp cằm chú như thế cũng là cậu quá đáng.
Qua một hồi lâu, An Nhu cảm giác được mu bàn tay mình bị ngón cái của anh cọ cọ, như là một hành động thể hiện sự tha thứ của Mạc Thịnh Hoan.
Không sao cả..

Bình Luận (0)
Comment