Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 98

Bất giác đã hết nửa học kỳ, đảo mắt đã là giữa tháng Năm rồi, Tề Trừng vô cùng hứng khởi chuẩn bị tháng sau Tết Đoan Ngọ về nhà, còn An Nhu càng lúc càng thấy không yên.

An Lâm từng nói, đời trước Mạc Thịnh Hoan đã chết vào đầu tháng Bảy, giờ còn không tới 50 ngày nữa, tuy gần đây chú Mạc chỉ bận rộn thôi chứ sức khoẻ vẫn như cũ, nhưng An Nhu vẫn không yên lòng.

Đi siêu thị cùng Tề Trừng, An Nhu mua hai hộp thực phẩm chức năng, lòng đầy tâm sự.

“Nhu này, vẻ mặt này của cậu là sao đây?” Tề Trừng vừa chọn đồ mua cho người nhà, vừa nhìn An Nhu, “Ai bắt nạt cậu?”

“Không ai cả.” An Nhu lắc đầu, nhìn đồ trong tay mình, “Vị kia nhà tôi càng lúc càng bận, tôi sợ anh ấy không chịu nổi nên mua chút đồ đi thăm Mạc lão gia tử, xem xem ông đã khoẻ lại chưa.”

“Người khác đều hy vọng phu quân hoá rồng, muốn anh ta không ngừng nỗ lực, cậu mềm lòng quá rồi.” Tề Trừng cười hì hì, “Nếu tiểu tiên nam nhà cậu thừa kế Mạc gia, cậu cũng rất có thể diện nha.”

Da đầu An Nhu tê dại, “Thể diện cái búa.”

Đời trước sau khi Mạc Thành Hoàn thừa kế Mạc gia, cũng có không ít người chúc mừng mình, nói câu nào cũng âm dương quái khí, có thể tổng kết đại ý là: Cậu nhìn lại bản thân mình xem, gia thế không tốt, cũng chẳng có năng lực gì, có thể ở bên Mạc Thành Hoàn đúng là phúc ba đời.

Trương Vân vốn đã không thích An Nhu, sau ngày ấy lại càng chướng mắt cậu, luôn cảm thấy An Nhu không xứng với con trai mình, nếu không phải có hai đứa nhỏ thì đã để họ ly hôn rồi.

Khi Mạc Thành Hoàn chính thức thừa kế Mạc gia đã tổ chức gia yến, An Nhu có bọn nhỏ nên không thể đi được, buổi tối thấy đối phương mang một thân mùi rượu và nước hoa về nhà, tâm tình càng thêm áp lực.

An Nhu chẳng cần thứ thể diện đó đâu.

“Lạ nhỉ.” Tề Trừng nhìn An Nhu, “Cậu không muốn thấy tiểu tiên nam nhà cậu công thành danh toại à?”

“Có chứ.” An Nhu mím môi, “Nhưng tôi không muốn anh ấy dính phải những thứ phàm tục kia, không muốn anh ấy giống như những kẻ có quyền thế khác.”

Tề Trừng an ủi vỗ vỗ vai An Nhu, “Những người có năng lực bao giờ cũng có dã tâm gây dựng sự nghiệp, cậu sao có thể bắt anh ta cứ như vậy cả đời, phải không?”

An Nhu thở dài: “Tóm lại, trong hai tháng này, tôi muốn Mạc tiên sinh an toàn vượt qua, đừng có mệt mỏi, sau đó nếu anh ấy muốn theo đuổi cái gì, tôi sẽ học cách buông tay.”

Tề Trừng gật đầu, giơ ngón cái với An Nhu, “Vợ hiền nha.”

Trưa hôm đó, An Nhu mang theo đồ tới nhà cũ, người hầu bảo cậu chờ chút, Mạc lão gia tử còn chưa dậy.

An Nhu hơi ngạc nhiên nhìn đồng hồ, giờ đã gần 4h chiều rồi, theo thời gian biểu bình thường của lão gia tử, giờ này hẳn ông phải dậy rồi mới đúng.

Nhưng cậu lại nghĩ Mạc lão gia tử đang ốm, có lẽ ông mệt, tỉnh rồi lại ngủ tiếp cũng nên.

An Nhu ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách chờ Mạc lão gia tử tỉnh lại.

Mạc lão gia tử ở trong phòng ngủ, giờ đang rất loạn, đám người hầu nhanh chóng chuyển mặt nạ thở oxy cùng các dụng cụ khác tới, Mạc lão gia tử nhanh chóng nằm lên giường, thay đồ bệnh nhân, cầm mặt nạ oxy, tay kia còn đang cầm điện thoại.

“Ông bạn, xin lỗi nhé, tôi có việc gấp chút, không thể tới chỗ ông uống trà, để mai nhé.”

Giọng nói vô cùng khỏe mạnh, làm gì còn chút bệnh tật nào.

“Gì? Công ty á?” Mạc lão gia tử đổi điện thoại sang tay bên kia, kéo chăn lên, mặt đầy tươi cười, “Con thứ hai của tôi lo rồi, nó làm rất tốt, không hề phạm sai lầm, tốt thật rồi, cuối cùng bộ xương già này của tôi cũng có thể nghỉ ngơi.”

“Lão gia, được rồi.” Người hầu phun ít nước sát trùng trong phòng.

“Thôi nhé ông bạn, mai gặp.” Mạc lão gia tử tắt điện thoại, vò đầu tóc mình chút, soi gương nhìn vẻ mặt mình rồi mới nằm yên.

“Kéo rèm cửa lại chút rồi gọi tiểu An vào đi.”

An Nhu đi theo người hầu vào trong phòng ngủ của Mạc lão gia tử, trong không khí có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, rèm cửa đóng kín nên phòng hơi tối.

“Tiểu An đấy à.” Thấy An Nhu xách đồ tới thăm, Mạc lão gia tử ra vẻ yếu ớt cười cười.

“Ba.” An Nhu đặt đồ xuống, cậu đứng bên mép giường, nhìn Mạc lão gia tử còn đang thở oxy.

“Tới đây, ngồi đi.” Mạc lão gia tử chỉ mép giường, bảo người hầu đỡ mình dậy.

An Nhu vội giúp người hầu đỡ Mạc lão gia tử, còn lót gối sau lưng cho ông.

“Tiểu An.” Mạc lão gia tử ngồi xong liền cười hiền từ nhìn An Nhu, “Hôm nay con tới, có phải có chuyện gì không?”

An Nhu nhìn Mạc lão gia tử ốm yếu, chẳng thể nói muốn cho Mạc Thịnh Hoan nghỉ ngơi được nữa.

“Con, con đến thăm ba thôi.” An Nhu hạ mắt, nhớ tới chú Mạc gần đây bận rộn, cậu nắm tay, thu hết can đảm.

“Còn cả Thịnh Hoan……gần đây, anh ấy bận quá.”

“Đau lòng hả?” Mạc lão gia tử không nhịn được bật cười, “Gần đây đám Thịnh Hoan đang khai phá một hạng mục bất động sản, chờ xong đợt này sẽ đỡ hơn thôi.”

An Nhu muốn nói lại thôi, chẳng biết giải thích sao với Mạc lão gia tử nữa.

“Tiểu An, con cứ yên tâm.” Mạc lão gia tử cũng nhìn ra thiếu niên đang lo lắng, “Ba sẽ nhắc nhở Thịnh Hoan, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, không thể quá mệt mỏi được.”

Mạc lão gia tử đã nói đến thế, An Nhu chỉ có thể gật đầu.

Dù sao cũng không thể xách lão gia tử ra khỏi giường bệnh bắt ông làm việc được.

Thế thì hơi quá.

“Đúng rồi, gần đây con đi học thế nào.” Mạc lão gia tử bắt đầu hỏi thăm An Nhu, “Ăn uống thế nào, ngủ có ngon không?”

“Đều tốt ạ.” An Nhu chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, gần đây thời tiết chuyển mùa, hình như mình bị cảm rồi, đã vậy dạ dày còn không thoải mái, cứ hay buồn nôn, hơn nữa sắp sang xuân làm mình cứ liên tục buồn ngủ, lại còn không được gần chú Mạc, đủ thứ chuyện khiến tâm trạng An Nhu rất không tốt.

“Có gì khó khăn cứ nói nhé.” Mạc lão gia tử vô cùng quan tâm, “Thịnh Hoan còn trông cậy vào con mà.”

Nói đến Mạc Thịnh Hoan, tâm trạng An Nhu mới thoải mái hơn chút.

“Nếu không yên tâm, con có thể đến công ty thường xuyên để gặp nó.” Mạc lão gia tử cười cười, “Đứa nhỏ kia làm việc rất nghiêm túc, mọi việc đều cố làm tốt nhất, công ty có nó, ta rất yên tâm.”

“Lão gia.” Một người hầu gõ cửa, “Tam phu nhân tới.”

Vừa nghe là Trương Vân tới, An Nhu đã thấy hơi đau đầu, cậu chào Mạc lão gia tử, muốn đi luôn.

“Không sao.” Mạc lão gia tử giữ An Nhu lại, “Con cứ ngồi đây, để ta xem xem nó muốn gì.”

An Nhu bất đắc dĩ ngồi lại, nhìn Trương Vân xách túi lớn túi nhỏ bước vào.

“Ba.” Trương Vân thu lại dáng vẻ kiêu ngạo hàng ngày của mình, trông còn hơi nhu thuận, “Con mang cho ba chút đồ, đều là đồ bổ, rất tốt cho sức khỏe.”

An Nhu hơi ngạc nhiên nhìn Trương Vân, thật chẳng giống tác phong của bà ta chút nào.

“Cứ để đó đi.” Mạc lão gia tử không nóng không lạnh.

“Chị dâu.” Trương Vân cố gắng tươi cười chào hỏi An Nhu, nhưng trông còn khó coi hơn khóc.

An Nhu chớp chớp mắt, còn chưa quen dáng vẻ này của Trương Vân.

Trước đây bà ta ỷ con trai mình là người thừa kế Mạc gia mà kiêu ngạo ương ngạnh, vô cùng chanh chua, giờ tình thế thay đổi, lập tức héo rũ như cà tím gặp sương.

Bà ta không còn tự tin, ít nhất không dám thái độ với mình trước mặt Mạc lão gia tử.

Nhìn dáng vẻ Trương Vân, An Nhu bỗng có cảm giác phức tạp vô cùng.

Quyền lợi tiền tài thực sự sẽ thay đổi một con người, nhưng An Nhu cũng tin tưởng, nếu nhà bọn họ một lần nữa đắc thế, Trương Vân sẽ càng kiêu ngạo hơn trước.

An Nhu nhìn Trương Vân nói chuyện với Mạc lão gia tử, uyển chuyển nói mình muốn đi trước, nhưng cậu vừa ra khỏi cửa đã thấy Trương Vân đuổi theo.

“An Nhu, cậu đợi chút!”

An Nhu đứng trước xe, hơi nhướn mày, “Sao, không gọi chị dâu nữa à?”

Mặt Trương Vân nghẹn lại như màu gan heo, nhìn An Nhu không nói nên lời, nghẹn một lúc lâu mới nói: “Tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Trương Vân muốn nói chuyện với mình?

An Nhu không nhịn được bật cười, “Tôi với cô thì có chuyện gì mà nói.”

“Những việc tôi đã làm trước kia, cậu đại nhân đừng chấp với tiểu nhân.” Trương Vân nghẹn một lúc mới mở miệng, thực sự phải gom tất cả dũng khí mới nói được câu này với thiếu niên.

“Cậu đã đâm tôi rồi, mắng cũng mắng rồi.” Trương Vân sờ sờ vai mình, chỗ bị An Nhu đâm kia vẫn còn sẹo.

Ai mà ngờ một thiếu niên trông mềm mại nhỏ bé lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Còn cả mẹ cậu nữa, giờ cứ trời mưa là ngón tay tôi lại đau.” Trương Vân hơi bi thống giơ tay mình lên.

Nhìn ngón tay run run trước mặt, An Nhu hỏi thẳng, “Cô muốn nói gì?”

Ngồi đối diện với Trương Vân trong quán café, An Nhu vốn định gọi café, nhưng không hiểu sao ngửi mùi café cậu lại thấy không khỏe, chỉ đành gọi sữa.

“Có lẽ cậu cũng đã nhận ra.” Giọng điệu của Trương Vân khá cẩn thận, “Con trai tôi…..nó thích cậu.”

An Nhu nhấp một ngụm sữa rồi mỉm cười, “Yên tâm, tôi không thích anh ta.”

“Ý tôi không phải vậy.” Trương Vân hơi khó xử, “Gần đây nó cứ như người mất hồn, hai hôm trước lái xe còn suýt xảy ra tai nạn.”

“Thực ra có một chuyện tôi vẫn luôn giấu trong lòng không dám nói.” Trương Vân chua xót nhìn An Nhu, “Ngày Thành Hoàn đi gặp mặt cậu, tôi đã ngầm phá rối để hai người không thể gặp nhau.”

Tay bưng sữa của An Nhu hơi khựng lại, cũng phải, làm sao Trình Thịnh gặp chuyện lại có thể trùng hợp đúng vào ngày họ xem mắt như vậy được.

“Thế thì phải cảm ơn cô.” Ánh mắt An Nhu thành khẩn, “Vụ này tôi được lợi rồi.”

Ánh mắt Trương Vân đầy rầu rĩ, “Tôi mất ngủ đã lâu, vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy tôi không phá rối, có lẽ cậu và Thành Hoàn đã thành đôi rồi, vậy giờ hết thảy sẽ không giống như bây giờ nữa.”

Đủ chuyện đời trước lướt qua trong đầu An Nhu, cậu lắc lắc đầu với Trương Vân.

“Những gì cô tưởng tượng sau khi tôi kết hôn với Mạc Thành Hoàn khác xa những gì tôi nghĩ.” An Nhu đặt ly xuống, nhìn chằm chằm vào Trương Vân.

“Khi Bạch gia còn chưa tìm được tôi, cô sẽ luôn luôn ghét bỏ, cảm thấy tôi không xứng với con trai cô, cô chướng mắt tôi quét tước dọn dẹp, chướng mắt tôi làm đồ ăn, chuyện gì cũng có thể lôi ra chỉ trích tôi, trên danh nghĩa là một người mẹ chồng, cô sẽ luôn tìm mọi cách quở trách tôi.”

Ánh mắt An Nhu rất nghiêm túc, “Cô còn phái một bảo mẫu đã đi theo cô rất lâu đến để thay cô theo dõi tôi, mỗi khi tôi làm gì, bà ta sẽ thêm mắm dặm muối rồi báo cáo lại với cô.

Cô luôn luôn xúi giục con trai mình, luôn nói tôi không tốt, một khi tôi có con, cô sẽ ép buộc tôi nghỉ học, bắt ép tôi hoàn toàn phải ở nhà rồi trở thành một người nội trợ, giống như bảo mẫu miễn phí cho nhà cô, còn phải chịu cô đánh nghe cô chửi.”

Trương Vân ngơ ngác nhìn thiếu niên, ánh mắt hơi dại ra.

“Không phải cô thích nhất là trộm véo tay chân người khác sao?” An Nhu thở một hơi, lại bưng sữa lên, “Có khi còn tát vào mặt người khác nữa.”

Trương Vân vô thức rụt rụt tay lại.

“Nhưng không cần phải hâm mộ tôi, cô yên tâm, con trai cô trước sau gì cũng sẽ luôn hướng về cô.” An Nhu lạnh lùng cười cười.

“Nếu Bạch gia không tìm được tôi, có lẽ tôi và con trai cô sẽ ly hôn, cho nên kết cục vẫn sẽ như nhau thôi, cô đừng hối hận vì mình đã phá rối, các người đáng phải rơi vào hoàn cảnh như vậy, tôi còn phải cảm ơn cô vì đã để con trai cô cách xa tôi chút.”

An Nhu uống sữa xong thì đứng dậy thanh toán, mặc kệ Trương Vân ngồi trong quán café. 
Bình Luận (0)
Comment