Sau Khi Sống Lại, Ta Đã Quyến Rũ Hầu Gia

Chương 3

Quân tử lấy ngọc để so sánh với đức, hiểu lễ nghĩa, thông suốt, trong sáng không ô uế, cha ta mấy chục năm nay đều là bậc văn nhân quân tử được mọi người ca ngợi, ông làm sao có thể chấp nhận được sự thật như vậy.

Vì vậy, ta nói: “Không có, là con… con thích người khác, muốn hòa ly với Thẩm Trường Dao.”

Là một người cha, có lẽ có thể dung thứ cho con cái trăm ngàn lỗi lầm nhưng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại chúng. Nếu ông biết là Thẩm Trường Dao phụ ta, chỉ sợ phải liều mạng để đòi lại công bằng cho ta.

Vì vậy, trước khi mọi chuyện thành công, nếu để ông biết ta bị Thẩm gia đối xử như vậy, chỉ sợ ông lại đi vào vết xe đổ kiếp trước, chi bằng để ông trách ta, trách ta vô tình vô nghĩa, trách ta thấy người khác tốt hơn, như vậy thì tốt hơn.

“Giang Thanh Nguyệt!” Quả nhiên ông tức giận, ngón tay dưới ống tay áo lớn hơi run rẩy: “Mười mấy năm nay ta dạy con như thế nào, sao con có thể phụ bạc như vậy? Trường Dao đối xử với con tốt như vậy, hận không thể hái cả những vì sao trên trời xuống tặng cho con, sao con nỡ lòng đối xử với hắn như vậy?!”

Ngươi xem, Thẩm Trường Dao thực sự yêu ta, ngay cả cha ta cũng bị hắn lừa, không ai biết rằng tình yêu này trước quyền thế, như gió thổi cát nhẹ, thổi một cái là tan.

Ta cúi đầu, giả vờ tức giận: “Dù sao thì con cũng thực sự thích Hầu gia, con cũng đã hòa ly với Thẩm Trường Dao rồi.

Nhưng có lẽ hắn không cam lòng, thà coi như con đã chết, cho nên nếu ngày mai có tin gì về tang lễ của Thẩm gia truyền ra, cha đừng coi là thật là được.”

“Ta sao, ta sao lại sinh ra một đứa con gái như con chứ?” Ông giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, tìm kiếm gậy khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một cành cây, định giống như hồi nhỏ đánh vào cánh tay ta.

Ta không muốn trốn nhưng cành cây đánh đến nửa đường thì bị một bàn tay to chặn lại, bàn tay đó chặn cành cây, còn cung kính đẩy cành cây ra ngoài, sau đó kéo ta ra sau lưng.

Triệu Diễn đứng trước mặt ta, giọng bình tĩnh gọi: ” Nhạc phụ đại nhân…”

Cha ta lùi lại hai bước, giơ cành cây lên: “Hầu gia đừng gọi bừa, ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi? Ta chỉ có một người con rể là Thẩm Trường Dao!”

Triệu Diễn nghe vậy, mím môi không nói gì nữa, chỉ nói một câu: “Ngài đừng đánh nàng.”

Ta từ sau lưng hắn đi ra, tiếp tục nói: “Cha, chim khôn chọn cành mà đậu, con gặp được người tốt hơn, thoát khỏi biển khổ thì đó là chuyện tốt.”

Triệu Diễn ở bên cạnh, ta không muốn nói nhiều, chỉ nói thêm vài câu chọc tức cha ta.

Sau đó, cha ta thất vọng rời khỏi Hầu phủ, trước khi đi ta không nhịn được gọi ông một tiếng nhưng ông không muốn quay lại nhìn ta.

Ta cố ý như vậy, chính là để ông tức giận rời khỏi nơi này.

Với tính tình của ông, xảy ra chuyện như vậy, ông chắc chắn sẽ tự thấy không còn mặt mũi gặp Thẩm Trường Dao, chỉ có như vậy ông mới đi. Chỉ cần ông rời khỏi đây, đi thật xa, ta mới có thể vô tư vô lo.

Sân vuông bốn phía đổ mưa, ngói nhà ngày mưa, ánh sáng ẩm ướt trôi nổi, những giọt mưa rơi trên những viên ngói vảy rồng, càng thêm vẻ tĩnh lặng.

Từ sự hoang đường của ngày hôm qua đến những chuyện xảy ra hôm nay, ta có chút không chịu nổi, lúc này cần nghỉ ngơi vì vậy liền thuận thế mềm mại như không xương ngã xuống, ngã về phía người nam nhân bên cạnh, rơi vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp.

Ta vốn là giả vờ nhưng không ngờ sau đó lại thực sự ngất đi, chỉ nhớ người đó bế ngang ta lên, bước chân rất vội.

Trong lúc hôn mê, ta ngủ không được yên, mơ hồ cảm thấy có một đôi tay nhẹ nhàng xoa má ta, kiềm chế lực đạo vuốt ve từng chút một.

Nhưng khi ta tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối, không khí sau cơn mưa ẩm ướt oi bức, trong căn phòng tối tăm chỉ thắp vài ngọn nến, thỉnh thoảng có tiếng tim nến nổ lách tách.

Ta ngồi trên giường, từ từ cúi xuống ôm lấy đầu gối, khóc nức nở.

Nước mắt càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả tấm chăn gấm, lau thế nào cũng không hết.

Cho đến lúc này, ta mới dám bình tĩnh lại, nghĩ đến những ngày tháng sai lầm, hận những chuyện đã qua, nghĩ đến những ngày tháng sau này sẽ phải lo sợ.

Tại sao lại là ta, ta đã làm gì sai mà phải chịu đựng những điều này?

Thế đạo này đáng ghét như vậy, mọi người chỉ quan tâm đến việc ta có chung thủy với chồng hay không, có trong sạch từ đầu đến cuối hay không nhưng không ai quan tâm đến việc ta cũng là một con người sống, chứ không phải là vật để trao đổi quyền lực, dục vọng.

Trong phòng truyền đến một tiếng động nhẹ, ta căng thẳng nói: “Ai đó?!”

4

Một nha hoàn từ trong bóng tối đi ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt nói: “Là, là nô tỳ, không có người khác!”

Ta thu lại tâm trí, có chút kỳ lạ hỏi nàng: “Ta không hỏi ngươi còn có ai khác.”

Nàng khấu đầu: “Vâng, vâng, là nô tỳ có chút căng thẳng, hôm nay là ngày đầu tiên nô tỳ hầu hạ phu nhân nên có chút căng thẳng…”

“Đừng gọi ta là phu nhân.” Ta xuống giường, ngồi trước gương, nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung thêm: “Hầu gia chưa từng cưới vợ, sau này cũng sẽ có chính thất phu nhân, không được gọi bừa.”

Bản thân ta đương nhiên cũng không muốn làm thiếp của hắn, rồi sẽ có một ngày hắn chán ta, đến lúc đó dù ta trốn đi đâu, hắn cũng không để tâm.

Nàng có chút khó xử: “Nhưng mà, đây là…”

“Được rồi.” Ta cắt ngang lời nàng: “Ngươi tên gì?”

Sau một hồi hỏi han, ta cũng hiểu sơ qua tình hình của Hầu phủ này.

Ngoài Triệu Diễn là chủ tử, trong phủ chỉ có một số gã sai vặt và nha hoàn hầu hạ, may mà người ít, cũng không có trưởng bối nào, ta không cần phải ứng phó thêm người khác.

Nha hoàn hầu hạ ta tên là Ô Mai, trông nàng giống một nha hoàn bình thường, còn nha hoàn sáng nay rút tay ta ra thì rõ ràng là có võ công.

Cũng dễ hiểu thôi, Triệu Diễn vốn có xuất thân là võ tướng, những năm này thường xuyên vào sinh ra tử trên chiến trường, thậm chí phủ đệ của hắn cũng từng có mật thám của địch quốc trà trộn vào.

Ta đang suy nghĩ để Triệu Diễn đi chém chết Thẩm Trường Dao, không hiểu sao ta cứ cảm thấy chỉ cần ta mở miệng, Triệu Diễn sẽ xách đao đi chém.

Nhưng rõ ràng ta không quan trọng với hắn đến vậy, ta chỉ là món đồ chơi hắn nhìn trúng lúc rảnh rỗi, là món đồ hắn đổi bằng đồ vật, còn Thẩm Trường Dao thì thăng quan, cũng là người trong phe cánh của hắn, là cánh tay đắc lực của hắn, ta lấy đâu ra sự tự tin này.

May mà, ta chưa bao giờ muốn Thẩm Trường Dao chết ngay lập tức, như vậy thì quá hời cho hắn.

Ngày hôm sau, quả nhiên Thẩm phủ phát tang, Ô Mai nói với ta, đại nhân Thẩm phủ quỳ mãi không dậy trước linh cữu trống không, không ăn không uống.

Ta cầm một cây trâm trên tay, nghiêng đầu nhìn nàng, nghĩ không biết tại sao Triệu Diễn lại để nàng nói những lời này, rốt cuộc có ý gì.

“Hầu gia đâu?” Ta nhẹ giọng hỏi.

Từ hôm qua đến giờ, ta chưa từng gặp hắn, chẳng lẽ mới hai ngày mà hắn đã chán rồi sao?

“Hầu gia sáng sớm đã đến doanh trại, nói rằng mấy ngày nay có việc bận, không về phủ nhiều, bảo phu… tiểu thư cứ yên tâm ở lại.”

Những ngày sau đó, Triệu Diễn quả nhiên không về phủ, ta ngày nào cũng thấp thỏm lo âu chờ đợi, từ sáng đến tối, hắn đều không xuất hiện.

Để không lãng phí thời gian, ta bắt đầu dò hỏi sở thích thường ngày của hắn trong phủ nhưng hỏi đi hỏi lại thì không một ai biết hắn thích ăn gì, thích mặc gì, thích uống gì.

Bạch Vũ, nha hoàn có võ công của hắn nói với ta, bên cạnh tướng quân rất nguy hiểm, hắn vốn tính trầm mặc, không muốn người khác dò xét sở thích, nắm bắt điểm yếu của hắn.

Mấy ngày nay, tuy không thấy bóng dáng Triệu Diễn, trong phủ cũng không có người quản lý nhưng Hầu phủ vẫn trật tự. Thậm chí hoa quả mỗi ngày đều khác nhau, chưa từng trùng lặp, dù ta không ra khỏi cửa, quần áo trang sức cũng được đưa đủ kiểu vào phòng.

Ta không còn ngồi chờ sung rụng, sáng sớm hôm đó đã đích thân canh ở bếp, nấu một bát canh sườn củ sen, làm một đĩa bánh hoa quế. Đang định xách hộp thức ăn đến doanh trại thì Triệu Diễn về.

Hắn vào phòng khi ta đang cúi đầu sắp xếp hộp thức ăn, ta nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn lên.

Người nam nhân trước mắt mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen bó sát, tóc đen buộc gọn bằng một dải lụa đen, thắt lưng màu đỏ thẫm bó chặt thân hình vai rộng eo thon của hắn.

Ta siết chặt nắp hộp thức ăn, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn, nở một nụ cười: “Hầu gia, ta, ta làm đồ ăn cho chàng, chàng có muốn nếm thử không?”

Hắn cúi đầu nhìn hộp thức ăn, không nói gì. Quay người lấy một chiếc nón che mặt màu trắng trong tủ, không nói một lời nâng mặt ta lên, đội nón lên đầu ta, cẩn thận buộc chặt dưới cằm.

“Ta…” Ta vừa mở miệng, hắn đã ngồi xổm xuống, ôm ngang eo ta.

Con ngựa Xích Thố cao lớn chạy qua mấy con phố, người nam nhân phía sau ôm ta vào lòng, ngựa chạy rất nhanh, ta cảm thấy mình sắp bị hất văng ra ngoài nhưng bàn tay to lớn đó vẫn không nhúc nhích giữ chặt eo ta.

Ta nghiến răng mắng hắn trong lòng, đồ thô lỗ!

Chỉ trong chốc lát, ngựa dừng lại dưới chân thành, hắn bế ta xuống ngựa, nhẹ nhàng nhảy lên tường thành.

Nhìn cảnh tượng trên phố dài, ta mới biết hắn muốn đưa ta đi xem cái gì.

Đoàn đưa tang từ cửa Đông A ra phố Dự Bắc, người nam nhân đi đầu mặc một bộ đồ trắng, cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.

Ta nhớ ra, hôm nay là ngày đưa tang của ta, hôm nay trôi qua, trên đời này sẽ không còn Giang Thanh Nguyệt nữa.

Cách tấm màn che mặt trắng, ta cố nhìn rõ đôi mắt của Thẩm Trường Dao lúc này.

Tiền giấy bay đầy trời, có vài tờ bị gió thổi lên thành, ta đưa tay đón lấy, nắm trong tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Hai bóng người trắng đen trên lầu thành không gây được sự chú ý của bất kỳ ai, ta nhìn một lúc lâu, dù trong lòng không còn gợn sóng nhưng vẫn cảm thấy phiền muộn vô cớ.

Ta quay đầu lại, muốn nhìn người nam nhân phía sau.

Nhưng hắn lại giữ chặt thân ta ở phía trước, tay phải bóp chặt cằm ta, ép ta phải nhìn về phía trước.

Triệu Diễn cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía trước, hơi thở nóng hổi phả vào tai ta: “Giang Thanh Nguyệt, nhìn cho rõ, từ nay về sau, nàng và hắn đã hoàn toàn không còn liên quan gì nữa.”
Bình Luận (0)
Comment