Chàng trai được gọi là Đại Vũ khịt một tiếng, tay chân hắn vô cùng lưu loát, không chỉ dùng vải rách chặn miệng Vân lão thái thái, mà còn tìm một sợi dây gai trói chặt bà ta vào cột, khiến bà ta không thể động đậy.
Đám người dần yên lặng lại. Lúc này, một ông lão chống gậy run rẩy đi từ bên ngoài vào, ông bước thẳng tới bên cạnh mấy người Vân gia, sau đó cho nam nhân đang ngồi trong góc một gây, tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp từ đường.
"Vân Tráng, ngươi nói đi, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra!"
"Lý chính*, ngài không thể đổ oan cho ta, ta thật sự không biết gì hết... Tất cả là tại nha đầu này giở trò quỷ..." Vân Tráng nén đau nằm rạp trên mặt đất khóc lóc kể lể, cứ lặp đi lặp lại mấy câu như thế, sống chết nói mình không biết chuyện gì hết.
*Lý chính (里正): Chức vụ cơ sở bắt đầu được sử dụng từ thời Xuân Thu, chủ yếu chịu trách nhiệm đăng ký hộ khẩu và nộp thuế.
Tộc trưởng nhìn Lý chính, muốn nói lại thôi.
Lý chính liếc xéo nam nhân nằm dưới đất rồi ung dung nói, "Ta đếm tới ba, nếu ngươi còn không nói rõ chuyện này với mọi người, hôm nay ta sẽ lập tức đưa ngươi đến quan phủ, để Huyện lệnh tự thẩm tra. Đến lúc đó, chuyện này cũng không còn là việc trong thôn nữa, nói không chừng còn là một vụ án mạng đấy."
Vân lão thái thái nghe thế thì kích động hẳn lên. Bà ta hung hăng giãy giụa, dường như muốn nói gì đó, đáng tiếc là không ai để ý tới bà ta. Vân Phù trốn một bên lạnh lùng lùng quan sát, cái lão yêu bà này, phía sau còn có chuyện đang chờ bà đấy.
Thu tầm mắt lại, Vân Phù trốn trong đám người âm thầm đánh giá vị Lý chính này, ông ấy cũng là một người sáng suốt.
Trong lòng Vân Tráng có quỷ, lại thêm sự hù dọa của tộc trưởng và Lý chính, hắn ta bèn nói ra hết toàn bộ sự tình năm đó.
"Cũng không phải là ta làm, tất cả đều là ý của mẫu thân ta. Tộc trưởng, Lý chính, chuyện này thật sự không liên quan đến ta. Năm đó mẫu thân ta chán ghét việc thê tử ta sinh ra con gái lỗ vốn, nên thừa dịp trời tối không ai thấy muốn ném đứa nhỏ xuống sông."
"Kết quả tối đó bà thế mà lại đưa một đứa nhỏ khác về. Mẫu thân ta kể bà gặp thuyền của một người ở bờ sông, người đó cho bà hai trăm… à không, là hai mươi lượng, hai mươi lượng bạc, bảo chúng tôi nuôi lớn đứa nhỏ này. Mẫu thân ta hảo tâm mới đưa nó về rồi nuôi dưỡng như con cháu trong nhà. Nhiều năm như vậy, nhà ta đã phải bỏ ra biết bao tâm tư, cho nó ăn, cho nó mặc, nuôi nó lớn đến thế này, còn tìm một mối hôn sự tốt cho nha đầu này nữa. Cho dù ruột thịt cũng chẳng làm được đến mức đấy đâu!" Vân Tráng không chút hối cải, càng nói càng cao giọng giống như nhà hắn đã làm việc thiện lớn lao gì lắm.
"Hoang đường! Thật quá hoang đường!" Tộc trưởng đã bị hắn làm cho tức giận đến nỗi nói không ra lời, sắc mặt tái xanh. Ông ấy ngồi trên ghế, ôm ngực, thở hổn hển.
"Ngươi nói dễ nghe quá, Vân Phù như vậy là được các ngươi nuôi lớn sao? Nhiều năm qua, nếu không phải nhà ta lén cho nàng ít thức ăn, đứa nhỏ này sớm đã chết rồi! Còn cái gì mà mối hôn sự tốt, sao không đưa Vân Đông Chí nhà ngươi cho Hoàng viên ngoại kia đi!" Vân Đông Chí nhỏ hơn Vân Phù một tuổi, là đệ đệ trên danh nghĩa của nàng.
Trần thẩm thẩm là người đầu tiên không phục. Nàng ấy thường lén cho Vân Phù thức ăn, giờ hắn ta ôm công lao của bà ta, lỡ về sau có người tới đón Vân Phù, hắn nói vậy há không phải là đoạt công lao của bà ta ư? Thế là Trần thẩm thẩm lập tức mắng Vân Tráng.
Mọi người trong từ đường nghe thấy lời này thì cười ầm lên. Mắt thấy hai người lại sắp gây nhau, Lý chính dằn tách trà trong tay xuống bàn thật mạnh, "Câm miệng hết cho ta!"
Lúc này hai người mới chịu im lặng, lực chú ý của đám người lại lần nữa tập trung vào Vân Phù.
Tiểu cô nương trốn sau lưng Trần thẩm thẩm, nước mắt trên mặt còn chưa khô, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
"Vậy đứa bé ban đầu của nhà các ngươi đâu?"
Vân Tráng chỉ vào mẫu thân hắn, hùng hồn nói: "Nha đầu lỗ vốn kia bị mẫu thân ta ném xuống sông từ lâu rồi."
Tất cả mọi người đều ngây ra, nhất là nương tử Vân gia. Giờ đây nàng ta đã quỳ trên mặt đất đau khổ gào khóc.
Hổ dữ không ăn thịt con, bọn hắn thế mà hại chết đứa nhỏ...
Tộc trưởng trầm mặt, sau đó chỉ vào Vân lão thái thái nói với vẻ mặt đầy phẫn nộ, "Các ngươi còn là người sao? Ngay cả súc sinh cũng không bằng!"
"Tộc trưởng, nhà ta không nuôi nổi đứa nhỏ kia, còn không bằng sớm tiễn nó đi để đầu thai vào một nhà tốt đẹp khác..."
"Trong thôn này nhà ai không nghèo? Mấy năm này vụ mùa thu hoạch cũng tốt, sao lại không nuôi nổi một đứa nhỏ? Các ngươi đúng là tạo nghiệp mà!"
"Ta khinh đấy! Mới vừa rồi ngươi còn nói mẫu thân ruột của Vân Phù để bạc lại cho nàng, sao không đủ nuôi ba đứa nhỏ chứ? Rõ ràng là chính ngươi không cần bé gái kia..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một phụ nhân nãy giờ vẫn luôn đứng một bên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chống nạnh quát lớn với Vân Tráng:
"Trời đất, chẳng lẽ Vân Phù là tiểu thư của nhà quyền quý nào đó? Các ngươi nhận tiền để nuôi dưỡng cô nương nhà người ta, thế mà còn ngược đãi con bé như vậy, các ngươi không sợ gặp báo ứng hay sao..."
Nữ nhân bên cạnh nàng ta dường như cũng nghĩ ra gì đó, hai người ăn ý cất giọng chanh chua, "Vậy mà mấy năm nay ngươi không lo cho Vân Phù mấy đồng bạc nữa là sao hả?"
"Đã là tiền mẫu thân ruột của Vân Phù để lại, vậy có phải nên quy đổi những thứ như y phục và thức ăn mà chúng ta cho nàng thành bạc rồi trả lại cho chúng ta không?"
Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều tỉnh táo hẳn, thay nhau phụ họa:
"Đúng vậy đó. Tã lót Vân Phù dùng lúc mới sinh toàn do ta xé vải ở nhà ra cho, thế nào cũng phải đáng năm… à không một lượng bạc chứ."
"Mỗi khi trời rét đậm mà Vân lão bà không cho Vân Phù ăn thì toàn là ta cho nàng cơm chứ ai. Nha đầu ăn của ta nhiều năm như vậy, ít ra cũng phải cho ta ba lượng bạc đúng không?"
"Bộ y phục trên người Vân Phù chính là của nhà ta, còn có giày trên chân nàng cũng là do ta khâu đấy. Cái này cũng cỡ hai lượng bạc."
...
Ngươi một câu ta một câu, tình cảnh này sắp chọc cho Vân lão thái thái tức chết.
"Đám đàn bà chanh chua các người, dựa vào cái gì mà ta phải cho các người bạc. Ta cũng đâu đòi các người phải cho, không phải các người đều tự nguyện cho nha đầu thối này à!" Vân Tráng nghe thấy có người đòi bạc thì lập tức làm dữ.
Hai bên tranh chấp không ngừng, tộc trưởng và Lý chính dứt khoát chờ bọn hắn cãi xong lại giải quyết tiếp.
Lúc này không biết ai chú ý tới Vân Phù đang trốn trong đám người. Người đó nắm chặt bờ vai nàng rồi đẩy ra phía trước.
"Để tự Vân Phù nói đi, dù sao tiền này cũng để lại cho nàng."
Cứ như vậy, ánh mắt toàn bộ người trong gian nhà đều tập trung trên người Vân Phù.
"Đúng! Vân Phù, cháu tự nói đi, tiền này cho ai?"
Vân Phù mừng thầm trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ không biết làm sao, nhát gan liếc nhìn Vân Tráng và Vân lão thái thái. Lúc này, Vân Tráng cực kỳ hung hãn, chỉ muốn cho nàng một bạt tay ngay lập tức, may là hắn đã bị những người khác ngăn cản; còn Vân lão thái thái thì nhìn nàng chằm chặp, như muốn khoét một lỗ trên người nàng vậy.
"Cháu chớ có nhìn hai người bọn họ. Bọn họ cũng không phải ruột thịt của cháu. Đứa nhỏ này, cháu cứ nói cho chúng ta biết rốt cuộc bạc này cháu muốn cho ai đây?"
Vân Phù "Oa" một tiếng khóc lên, thuận thế nhào vào trong ngực Trần thẩm thẩm đang đứng cách nàng gần nhất, "Thẩm thẩm, cháu không muốn gả cho tên Hoàng viên ngoại kia đâu... Cháu cũng không cần tiền, thẩm thẩm, cháu muốn ở lại đây với mọi người thôi..."
"Mày, con nha đầu chết tiệt kia! Mười lượng sính lễ tao đã nhận rồi, mày dám không gả xem tao có đánh chết mày không!" Giọng nói giận dữ của Vân Tráng truyền đến, Vân Phù khóc càng thêm thảm thiết. Cuối cùng, một cô nương đang yên đang lành khóc đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
"Đủ rồi! Các người nhất định phải ép đứa nhỏ này đến chết đúng không?" Tộc trưởng nhìn đám người náo loạn, lúc này mới lên tiếng nói chuyện, sau đó lại bảo một phụ nhân lấy cốc nước cho Vân Phù uống.
Một lát sau, nàng mới từ từ tỉnh lại.
Người chung quanh đều đã an tĩnh.
"Vân Phù à, cháu yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để cháu bị đưa đến trấn trên. Cháu cứ an tâm ở chỗ này." Tộc trưởng thấy nàng tỉnh lại, mở miệng an ủi.
Nghe thấy lời này, Vân Phù mới thầm thở phào. Nàng lập tức quỳ trên mặt đất, cảm tạ ông ấy.
"Còn số bạc phụ mẫu ruột để lại cho cháu, cháu định xử lý như thế nào?"