Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội

Chương 44

Trans: Tamarillo

________________________

Không lâu sau, Tề Tuân được Tề Ngạn đón đi, để lại Vân Phù lo lắng, bất an, không biết phải làm sao.

Đến tận khi ăn cơm vẫn không yên lòng, Triệu Lăng Ca thấy nàng như vậy thì càng tò mò, mở miệng hỏi:

"Tỷ tỷ, người ôm tỷ hôm nay là ai thế?"

Vân Phù đang ăn gì đó, bị những lời này của nàng ấy dọa đến suýt chết sặc, bị cay đến mức mặt đỏ bừng, không ngừng ho khan.

Triệu Lăng Ca giật mình trước phản ứng quá lớn của nàng, càng thêm chắc chắn chuyện này có vấn đề, nhanh chóng lấy nước ấm đưa cho nàng.

Vân Phù dần bình tĩnh lại, nàng hỏi:

"Sao muội biết được? Không phải hôm nay muội đến cửa hàng vải à?"

"Muội đã về từ sớm rồi, vừa về đã nghe nói có người tới tìm tỷ, muội tình cờ nhìn thấy, nhưng vừa liếc nhìn thì đã bị Quế ma ma lôi đi, cho nên tỷ tỷ, hắn là ai vậy?"

"Người... Người từng quen." Vân Phù không biết nên nói thế nào, miễn cưỡng tìm một cái cớ lừa Triệu Lăng Ca.

"Vậy có thể hắn sẽ là tỷ phu tương lai của muội sao?" Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của bọn họ, Triệu Lăng Ca cảm thấy chắc chắn có vấn đề.

Vân Phù: "..."

Cơm này ăn không vô nữa rồi.

Trong viện của Tề Ngạn.

Đại phu khám cho Tề Tuân một lần, không có vấn đề gì thì Tề Ngạn mới yên tâm.

"Chuyện ở thành Đông lần đó là sao?"

Tề Tuân lắc đầu: "Không có kẻ khác phá rối, chỉ là phó tướng kia quá mạnh, miễn cưỡng mới thắng được."

Tề Ngạn nhìn cơ thể đầy vết thương của hắn, nói: "Đệ ở chỗ này dưỡng thương trước, đến lúc đó rồi trở về cùng ta."

"Được." Tề Tuân gật đầu.

"Rốt cuộc giữa đệ và cô nương của Triệu gia kia có chuyện gì thế?"

Nhắc tới đây, sắc mặt Tề Tuân thay đổi, đứng lên muốn đi: "Hoàng huynh, đệ mệt rồi, về nghỉ ngơi trước."

Bên Triệu gia, Triệu Lăng Ca vẫn đi theo sau Vân Phù, muốn biết nguyên nhân.

Bị quấn lấy, Vân Phù cũng không biết mình đang nghĩ gì, chọn một ít chuyện rồi nói ra.

Đến khi nghe xong Triệu Lăng Ca đã ăn hết một đĩa bánh óc chó*.

*bánh óc chó: món ăn vặt nổi tiếng ở cả miền Bắc và miền Nam Trung Quốc.

"Tỷ tỷ, nếu hắn tốt như vậy, tỷ lại không ghét hắn, vậy tại sao không thể thử chấp nhận chứ?"

"Tỷ không ghét? Muội nhìn ra từ đâu?"

"Tỷ xem trong lời của tỷ toàn là khen hắn, nếu tỷ không thích thì chắc chắn sẽ không nói như vậy." Triệu Lăng Ca nhét miếng bánh óc chó cuối cùng vào miệng Vân Phù, phủi vụn trên tay, nhìn Vân Phù một cách nghiêm túc.

"Nhưng tỷ tỷ, tỷ đã đặt mình ở vị trí quá thấp, sao tỷ có thể hạ thấp bản thân như vậy. Tỷ có biết tỷ rất lợi hại không. Nếu không có tỷ, nhà chúng ta sẽ không thể được như bây giờ, đã sớm bị bọn họ đánh bại rồi. Tỷ còn giúp nhiều cô nương tự kiếm tiền bằng hai tay mình như vậy, để bọn họ có thể nuôi sống bản thân, tỷ rất tốt đó."

Tối nay, có ba người mất ngủ.

Ngày thứ hai, trong quán trà.

Triệu Lăng Ca ngồi đối diện Tề Tuân, không nói gì, âm thầm đánh giá Tề Tuân. Hôm qua chỉ nhìn thấy lưng, hôm nay gặp rồi mới phát hiện người này đúng là rất đẹp, chẳng trách có thể khiến tỷ tỷ nàng thích như vậy.

Không được, không được nha.

Tề Tuân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy muội muội song sinh của Vân Phù.

Hắn cảm thấy hai người không hề giống nhau, người trước mắt ngây ngốc, so với Vân Phù đúng là như trời với đất.

Nhưng người trước mặt này lại là người không thể đắc tội nhất.

Đời trước, bởi vì cái chết của nàng ấy nên Vân Phù mới buồn bực mà chết. Đời này, nói gì cũng phải để nàng ấy sống tốt.

Triệu Lăng Ca lên tiếng trước: "Ta là muội muội của Triệu Vân Phù, hôm qua ta đã thấy huynh ôm tỷ tỷ ta ở nhà ta. Vậy nên hôm nay ta hẹn huynh ra đây, có chút chuyện muốn hỏi huynh."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tề Tuân gật đầu: "Cứ nói đừng ngại."

"Huynh là ai? Năm nay bao tuổi, sao lại quen biết tỷ tỷ của ta?"

Tề Tuân im lặng một lúc, quen biết từ đời trước.

"Tề Tuân, hai mươi. Còn quen biết thế nào, Vân Phù đã dặn, không thể nói."

Nghe thấy là Vân Phù nói, Triệu Lăng Ca miễn cưỡng chấp nhận: "Được rồi, vậy Tề Tuân, huynh làm nghề gì?"

"Một võ tướng."

Tiểu tướng quân sao, Triệu Lăng Ca hơi vừa lòng, thân phận này có thể xứng đôi với tỷ tỷ nàng ấy, nghĩ lại, lại có chút lo lắng.

"Vậy huynh có đánh tỷ tỷ ta không?"

"..." Tề Tuân cảm thấy cô gái này hơi có vấn đề, hỏi ngược lại.

"Muội sẽ đánh người muội yêu thương sao?"

Triệu Lăng Ca bị phản bác lại, nên đổi chủ đề.

"Vậy trong nhà huynh có mấy người?"

"Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân khoẻ mạnh, huynh trưởng đã thành hôn và chuyển tới nơi khác, sau khi ta lập gia đình cũng sẽ chuyển ra ngoài."

Triệu Lăng Ca thoáng vừa lòng, vừa định gật đầu, lại nghĩ tới gì đó, nhanh chóng nói thêm:

"Huynh còn trẻ mà đã làm quan, nhìn quần áo, cách ăn mặc và cử chỉ lời nói của huynh, hẳn là trong nhà không tầm thường. Mà nhà ta chỉ là người buôn bán bình thường, hai nhà chúng ta môn không đăng hộ không đối. Người nhà huynh sẽ đồng ý cho huynh lấy tỷ tỷ của ta sao? Không phải huynh nghĩ sẽ để tỷ tỷ ta làm thiếp chứ? Nếu vậy thì huynh hãy từ bỏ suy nghĩ này đi, tỷ tỷ của ta không làm thiếp."

"Ta có thể làm chủ, đời này nàng ấy chính là thê tử duy nhất của ta." Tề Tuân nói chắc như đinh đóng cột.

"Còn muốn hỏi gì khác không?"

"Không, không có."

Tề Tuân gõ bàn, Hướng Xuyên nhanh chóng đi từ ngoài vào, đặt hai cái hộp lên bàn.

"Ta muốn nhờ muội đưa cái này cho Vân Phù, cái bên phải là cho muội."

Triệu Lăng Ca ôm hai cái hộp về nhà.

Vân Phù chưa trở về, nàng ấy chỉ có thể mở cái hộp Tề Tuân cho mình ra trước.

Bên trong là một bộ trang sức làm từ hồng ngọc được chế tác tinh xảo.

Trang sức của Triệu Lăng Ca đã nhiều đến mức không đếm xuể, nhưng khi nhìn thấy bộ trang sức này mắt vẫn sáng lên.

Nàng rất tò mò đồ trong hộp của Vân Phù là cái gì.

Vân Phù vừa trở về Triệu Lăng Ca đã giục nàng mở ra: "Đây là đồ Tề Tuân nhờ muội đưa cho tỷ. Đúng rồi, tỷ tỷ, hôm nay muội hỏi hắn các người quen biết thế nào, hắn nói tỷ đã dặn không thể nói, rốt cuộc sao các người lại quen biết vậy?"

"Muội đi tìm hắn?" Vân Phù rất kinh ngạc.


"Là hắn sai người tới tìm muội." Triệu Lăng Ca lắc đầu.

"Tỷ tỷ, mau mở ra xem đi."

Triệu Lăng Ca thúc giục mãi, cuối cùng Vân Phù cũng mở hộp ra.

Cũng là một bộ trang sức bằng hồng ngọc, so với bộ của Triệu Lăng Ca thì tinh xảo hơn. Nhưng bên dưới còn có thêm một cây trâm bạc, so với bộ trang sức kia thì quá mức bình thường.

"Tỷ tỷ, rốt cuộc gia cảnh nhà hắn thế nào, đồ trang sức bằng đá quý vừa tặng đã tặng hẳn hai bộ, tỷ biết bao nhiêu về hắn?"

"Nhưng hắn cũng đã tặng đồ đắt tiền như vậy rồi, tại sao còn bỏ thêm cây trâm bình thường này vào chứ?"

Vân Phù nhìn thấy trâm bạc, trong lòng chấn động, tay khẽ run, lấy cây trâm ra.

Mặc dù làm từ bạc, nhưng thứ khắc bên trên lại cực kỳ trân quý, toàn bộ cây trâm bóng loáng nhẵn mịn, ở giữa còn khắc một đóa sen nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là thợ thủ công lành nghề làm.

Đại Tề có một phong tục, phu thê mới cưới sẽ tặng quà cho nhau sau hôn lễ.

Bình thường tân nương sẽ tự tay may đai lưng, còn tân lang thì chuẩn bị trâm cài tóc, có thành ý thì có thể tự làm.

Kiếp trước sau khi nàng thành trắc phi, tình cảm của hai người không lạnh không nhạt. Cho đến một ngày, sau khi công chúa đính hôn đã đến phủ tìm nàng chơi, trong lúc nói chuyện, Vân Phù nhắc tới chuyện này. Lúc đó tiểu công chúa tỏ vẻ thích trâm vàng, còn nàng nói mình thích trâm bạc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kết quả sau khi Phúc Khang đi rồi, tối hôm đó Tề Tuân đưa cho nàng một cái hộp rất lớn.

Mở ra, bên trong chứa đầy trâm, trâm bạc được khảm các loại đá quý, ánh sáng khúc xạ gần như đập vào mắt nàng.

Tề Tuân nói: "Chưa từng có người nào nói việc này với ta, đáng tiếc hiện giờ không nhìn thấy, nếu không chắc chắn ta sẽ tự tay làm cho nàng."

Lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy đó là một câu nói đùa, không nghĩ tới hắn lại nhớ rõ.

Vân Phù nhìn cây trâm kia, Triệu Lăng Ca vẫn đang hỏi gì đó, Vân Phù lại không nói chữ nào.

Nếu đổi thành thứ khác thì nàng sẽ không như vậy.

Lòng Vân Phù chợt thấy bất an vì mấy thứ Tề Tuân tặng.

Ở Biệt viện bên kia.

Cuối cùng Tề Ngạn cũng nhận thấy sự khác thường, nói bóng nói gió:

"Đệ và cô nương kia không giống như đệ kể, sao đệ không nói ra để A Lê cho đệ lời khuyên?"

Tề Tuân suy nghĩ một hồi, đứng lên đi ra ngoài: "Đệ đi tìm Châu Lê tỷ tỷ."

"Đệ nói với ta trước..."

Hiện giờ, Châu Lê đang mang thai, đã lộ rõ bụng, nàng nằm trên xích đu phơi nắng.

"A tỷ."

Châu Lê nhìn thấy hắn đến, lập tức để thị nữ đỡ mình dậy: "A Túc, sao vậy?"

"A tỷ, tỷ ngồi đi, người một nhà không cần như vậy. Đệ có việc muốn xin lời khuyên của tỷ. Đệ thích một cô nương, nhưng nàng ấy không muốn gả cho đệ, đệ nên làm thế nào đây?"

Châu Lê vốn đang tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng sau khi nghe thì vẻ mặt mơ hồ. Bản thân nàng cũng nhận được chiếu chỉ ban hôn mà thành thân, làm sao biết theo đuổi người khác chứ: "..."

Nhìn dáng vẻ phiền muộn của Tề Tuân, nàng cũng không tiện từ chối thẳng, chỉ có thể nghiêm túc suy nghĩ.

Sau hồi lâu, cuối cùng Châu Lê cũng mở miệng.

"A Túc, đệ có từng nghĩ, là đệ gây cho Vân Phù áp lực quá lớn nên nàng ấy mới không muốn gả cho đệ không?"

"Đối với đệ, thành thân là chuyện rất đơn giản, chỉ cần bái đường là được. Nhưng đối với nàng ấy thì khác. Nếu ở bên đệ, nàng ấy buộc phải vứt bỏ rất nhiều thứ quan trọng với nàng ấy, còn phải đối mặt với rất nhiều lời bịa đặt."

"Quê hương, bạn bè, sự nghiệp, người thân,... của nàng ấy. Nàng ấy phải bỏ tất cả những thứ này lại."

"Nếu, nếu nàng ấy bằng lòng vứt bỏ tất cả những thứ này để gả cho đệ, liệu đám thân thích trong đế kinh kia có để nàng ấy ngồi yên ở vị trí vương phi không? Nàng ấy chưa từng ở hậu trạch, cũng không biết những âm mưu thủ đoạn đó, nếu bị thiếp thất sau này của đệ tổn thương thì sao?"

"A Túc, tuy đệ rất thích nàng ấy, nhưng đệ chưa từng suy nghĩ cho nàng ấy."

"Vân Phù rất trọng tình cảm, cũng rất tỉnh táo, hẳn là nàng ấy đã nhìn ra thân phận của đệ, cho nên mới biết các người không thể có kết quả."

"A Túc, thử đứng ở vị trí của nàng ấy, suy nghĩ thay Vân Phù một chút. Nếu đệ có thể giải quyết hết mấy vấn đề này thì hãy đi hỏi nàng ấy có bằng lòng hay không."

Châu Lê nói một tràng khiến Tề Tuân không ra khỏi cửa phòng suốt hai ngày.

Ngày thứ ba, Tề Tuân đi tìm Tề Ngạn.

Châu Lê còn tưởng rằng hắn đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị quay về kinh.

Trong thư phòng, Tề Ngạn nghe hắn nói xong thì sắc mặt xanh mét.

"A Túc, đệ điên rồi?"

"Hoàng huynh, lúc trước Châu Lê a tỷ vừa cập kê, chiếu chỉ ban hôn đã đưa tới Hứa gia rồi, đệ cũng giống huynh thôi."

Tề Tuân thành công khiến Tề Ngạn tức giận đẩy cửa ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment