Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội

Chương 7

Sự thật này gần như khiến Vân Phù sụp đổ.

Vân Phù khóc mãi cho đến khi cạn kiệt nước mắt.

Đời trước nàng vất vả lắm mới có thể đưa bản thân và muội muội thoát khỏi Triệu gia, mong đợi có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Kết quả bởi vì cái hệ thống rách nát này mà muội muội nàng phải chết. Vì để nàng được sống, mà muội ấy đã bị lửa thiêu chết.

Nhìn mấy viên đá trên cổ tay, ánh mắt Vân Phù lộ ra sự thù hận. Đời này, nàng quyết định, kẻ thù của nàng lại có thêm một kẻ nữa.

Vân Phù hít sâu mấy hơi rồi ra bờ sông rửa sạch nước mắt và mồ hôi trên mặt, sau đó lại một mình chạy ra sau núi. Nàng tìm một nơi yên lặng hẻo lánh, hết lần này đến lần khác, cố nén lửa giận của mình, một hồi lâu mới đưa tay ấn vào viên đá ở giữa.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Ký chủ."

Lời kia vừa dứt, Vân Phù lại nhanh chóng ấn vào viên đá, tắt nó đi.

Không được, nàng vẫn là không nhịn được, hận quá đi.

Vừa nghe thấy tiếng nó là nàng lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Vân Phù đến con suối bên cạnh hất chút nước lên mặt, cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến Vân Phù tỉnh táo trong nháy mắt. Hiện tại nàng vẫn chưa thể trở mặt với viên đá này...

Vân Phù cố kiềm chế cảm xúc của mình lại, một lần nữa nhấn xuống viên đá.

"Ký chủ, vừa rồi là sao vậy?"

"Trượt tay thôi. Ta vẫn chưa quen đeo vật này."

"..."

"Sao ngươi lại tìm tới ta? Lúc trước khi ta sắp bị người ta hại chết, cớ sao ngươi lại không xuất hiện?" Sao nó cứ nhất định phải xuất hiện vào lúc này? Ngay lúc mà Vân Phù sắp được đón về Triệu, sắp thoát khỏi cái bể khổ này chứ.

"Thời cơ chín muồi rồi chứ sao. Không lâu nữa người nhà của ngươi sẽ tới đón ngươi."

"Vậy trước kia ngươi có thể thấy ta sống thế nào không?" Vân Phù đè nén hai tay, hít thở sâu mấy hơi.

"Có thể."

"..." Vân Phù trầm mặc trong giây lát. Nàng bị chọc tức đến nghiến răng, "Ngươi có thể hiện ra nguyên hình không?"

"Chỉ khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, lấy được năng lượng, ta mới có được thực thể. Hiện tại, ta chính là cái vòng trên tay ký chủ."

Vân Phù lầm bầm mấy câu nhắc bản thân tỉnh táo."Lúc ta bị ức hiếp ở Vân gia, ngươi có thể trông thấy sao? Khi đó ngươi có năng lực giúp ta không?"

"Có thể thấy, ký chủ, ta có năng lực ra tay. Nhưng kịch bản đã viết rằng ngươi bị như vậy, về phần tại sao ngươi có thể nói chuyện, khả năng là kịch bản đã xảy ra chút sai lầm nào đó."

Tại thời khắc này, Vân Phù rất muốn giết chết cái thứ đồ chơi này.

Nàng không bị câm là bởi vì nàng là người đã chết một lần, biết đám người này độc ác cho nên sớm đề phòng, thế nên mới không trở thành người câm nữa.

Nhưng đời trước, cho đến khi chết nàng cũng không biết giọng nói của muội muội mình nghe như thế nào.

Bây giờ lại có thứ nói, nó vẫn luôn biết muội muội nàng chịu khổ, chỉ là nó muốn dựa theo tình tiết cái kịch bản gì đó viết, mà kịch bản đó lại viết rằng Triệu Vân Phù phải là một kẻ đáng thương, yếu đuối, cần người khác cứu rỗi.

Vậy nên nó cứ thế trơ mắt nhìn muội muội nàng suýt chút nữa bị đám người kia hành hạ đến chết.

Vân Phù nhìn viên đá đáng ghét trên cổ tay, cơn giận dữ trỗi dậy, nàng bỗng đập tay lên lên vách sơn động thật mạnh.

"Bộp" một tiếng, cổ tay đỏ bừng, một tiếng hét thảm cũng theo đó truyền đến.

"Ký chủ ngươi đập ta làm gì?"

"Ngứa tay." Vân Phù xoa cổ tay, mặc dù đau, nhưng nghĩ đến viên đá nát cũng gặp báo ứng, trong lòng mới hòa hoãn lại. Nếu không làm thế mà gắng chịu đựng nữa, chắc nàng tức chết mất.

"Lúc trước ta sắp chết ngươi cũng không xuất hiện, hiện tại lại tới đây trói buộc với ta. Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"

"Ký chủ, Hệ thống 002 đến để trợ giúp ngươi đoạt lại mọi thứ thuộc về mình. Trong kịch bản, ngươi chính là Hoàng hậu của thế giới này."

Vân Phù nghe thấy hai chữ Hoàng hậu, đột nhiên lại hồi tưởng tới hình dáng của nam nhân kia, có chút khó tin hỏi: "Hoàng hậu của ai?"

"Tề Tuân."

Vân Phù nghe thấy cái tên này, cuối cùng đáy lòng vốn bình thản, không sợ hãi cũng bắt đầu có chút gợn sóng.

Đời trước, khi nàng vẫn là Triệu Lăng Ca, Triệu Định phạm tội đánh chết đồng môn. Vì bảo vệ cháu trai duy nhất, Triệu lão thái thái đã đưa nàng và Triệu Vân Phù đến kinh thành tìm chỗ dựa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng bị buộc gả cho con thứ của Vĩnh Ninh Hầu phủ làm vợ kế*. Người kia hành xử quái đản, tính tình ngang ngược, nữ tử ở hậu viện không biết đã chết bao nhiêu người. Nàng sống chết không chịu gả. Bọn họ dựa vào cái gì mà bắt nàng phải hi sinh cả đời vì Triệu Định, theo nàng thấy thì Triệu định giết người nên đền mạng mới đúng.

*Vợ kế (填房): là người vợ thứ hai sau khi người vợ trước mất hoặc bị hưu.

Thế nhưng Triệu lão thái thái lại lấy muội muội ra uy hiếp nàng.

Muội muội nằm trên đất khắp người đều là vết thương, đó cũng là lần đầu tiên nàng ý thức được sự đáng sợ của những người này. Trong mắt người Triệu gia, Triệu Lăng Ca và Triệu Vân Phù chỉ là quân cờ trong tay bọn họ mà thôi, không những thế mà còn là loại quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Nàng khuất phục.

Nhưng nàng không cam tâm, dựa vào cái gì mà nàng và muội muội luôn bị những người đó chèn ép. Nàng không tin số mệnh cho nên đã giả vờ đáp ứng, cùng diễn trò vui vẻ với đám người Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Cuối cùng nàng cũng tìm được một cơ hội đưa muội muội trốn đi. Nàng đã nghĩ kỹ từ đầu, bọn họ sẽ đến biên cảnh, nơi đó không ai có thể tìm tới, nàng có thể buôn bán nhỏ, nuôi sống hai người bọn họ, còn có thể tích lũy chút tiền cho muội muội chữa bệnh câm. Nàng muốn muội muội có thể mở miệng nói chuyện.

Các nàng cũng đã ra khỏi thành, tránh thoát được người của Triệu gia, tự do đã ở ngay trước mắt.

Nhưng muội muội lại ngã bệnh, cơn bệnh này rất nguy hiểm, suýt chút nữa đã cướp mất mạng sống của muội ấy.

Muội muội tỉnh lại vài lần nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn. Muội ấy tỉnh lại rồi bỏ đi một mình, đến khi nàng tìm được Triệu muội muội thì muội ấy đang hôn mê trong rừng cách đó không xa. Chờ khi muội ấy tỉnh lại, nàng đã đánh muội ấy một bạt tay, sau đó hai tỷ muội ôm nhau khóc lớn, khóc xong nàng lại tiếp tục dẫn muội muội bôn ba chạy trốn.

Rốt cuộc nàng cũng tìm được đại phu, kết quả đại phu nói với nàng rằng muội ấy đã bị trúng độc.

Vì khống chế nàng mà Triệu gia đã hạ độc vào người muội muội nàng.

Nàng tuyệt vọng và suy sụp. Nàng đã cố hết sức đưa muội muội rời khỏi nơi đó. Nhưng giờ đây, nếu nàng không trở về, muội muội sẽ phải chết, nhưng nếu trở về thì người chết lại chính là nàng.

Lúc ấy nàng còn không biết quan hệ chân chính giữa hai người, nàng còn từng nghĩ tới việc bỏ đi một mình.

Nàng ngồi bên giường canh chừng muội ấy suốt một đêm, đến khi trời sáng, nàng vẫn chọn quay lại Triệu gia cùng với muội muội đang hôn mê của mình.

Nàng quyết tâm cá chết lưới rách với Triệu gia. Nếu Triệu gia đã muốn bán nàng kiếm lợi, vậy cớ gì nàng lại không thể tự chọn một chủ nhân cho mình.

Vô tình, nàng nhìn thấy Tề Tuân.

Hắn chính là Tần vương đã dẹp loạn ở Bắc Cảnh, người có chiến công hiển hách, nhưng vì bị thương trên chiến trường dẫn đến mù cả hai mắt nên từ đó chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi.

Nàng cảm thấy đó là một ứng cử viên rất tốt, vì thế nàng rất cố gắng thể hiện bản thân trước mặt mẫu thân hắn.

Triệu Lăng Ca rất khinh thường hành vi của mình, nhưng không còn cách nào khác, nàng không thể trơ mắt nhìn muội muội mình chết được.

Một tháng sau, thánh chỉ được đưa đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, nàng trở thành Trắc phi của Tấn vương.

Tề Tuân rất tốt, hắn không có thê thiếp, nàng là nữ chủ nhân duy nhất trong vương phủ. Nàng mượn danh Tề Tuân làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ muội muội lại.

Sau đó nữa, nàng chết. Trước khi nàng mất, dường như nàng thấy Tề Tuân khóc.

Triệu Lăng Ca rất áy náy, có vẻ Tề Tuân đã lún quá sâu rồi.

Nhưng làm Hoàng đế lại là chuyện gì? Không phải mắt Tề Tuân không chữa được sao?


Nàng vừa định hỏi, lại sợ bị thứ kia hoài nghi nên đành phải nhịn xuống.

*

"Ký chủ, ngươi lại sao thế?" Vừa rồi Hệ thống 002 bị Vân Phù đập một cái choáng váng, tới tận bây giờ nó mới chậm chạp lên tiếng. Nó thấy rất kỳ quái, ký chủ trước mặt này sao lại không giống với trên kịch bản viết nhỉ?

Chẳng lẽ đã trói buộc nhầm người?

Không có khả năng, kịch bản không thể sai được.

Vân Phù nghe thấy giọng của nó, có chút tâm phiền ý loạn: "Chuyện gì?"

"Ký chủ, nhiệm vụ thứ nhất tới rồi, dưỡng phụ của ngươi hiện đang sốt cao không hạ, ngươi nên đi trấn trên mời đại phu đến chữa trị cho hắn."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong hang động bỗng im lặng một cách đáng sợ.

Vân Phù nhìn viên đá kia, cười ra tiếng, "Ngươi lặp lại lần nữa."

Hệ thống phát giác được cảm xúc của nàng bỗng kích động, giọng nói cũng nhỏ đi không ít: "Chính là... Mời đại phu cho dưỡng phụ ngươi."

"Mời đại phu cho ông ta? Ông ta ngược đãi ta mà muốn ta đi mới đại phu cho à? Cũng không biết ngươi bị bệnh hay là ông ta bị ấm đầu nữa." Vân Phù phát hiện từ khi bị trói buộc với cái hệ thống này, tính tình mình nóng nảy hơn rất nhiều.

"Ký chủ, ngươi đừng kích động, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ ngươi sẽ bị trừng phạt đấy."

"Ngươi chỉ là một cục đá, còn có thể làm gì ta chứ?"

"Ký chủ, ngươi có thời gian một ngày để hoàn thành nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành sẽ nhận phạt."

Vân Phù ngại nó nói nhiều ồn ào, bèn nhốt nó vào trong viên đá.

Sau khi xử lý xong đám gà còn lại, lúc này Vân Phù mới rời khỏi hang động, đi về thôn.

Vân Phù nhìn chằm chằm viên đá trên cổ tay mình, muốn nhìn thấu nó. Thứ này rất quái lạ, luôn miệng nói nàng là nhân vật chính của thế giới này, muốn để nàng trở thành Hoàng hậu.

Thế nhưng, nó lại chẳng phát hiện ra Vân Phù hiện tại chính là nữ nhân độc ác trong miệng nó.

Nghĩ đến cái trừng phạt mà viên đá nát nói, Vân Phù càng thêm hiếu kỳ xem đó sẽ là cái gì.

Giờ nàng rất hoài nghi, đời trước thân thể muội muội suy yếu như vậy hẳn là có liên quan tới viên đá nát này.

Nếu thật như vậy, nàng nhất định sẽ nghĩ cách đốt viên đá này đi.

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên có người giữ nàng lại.

Vân Phù nhìn qua, một nam tử trẻ tuổi đang bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm nàng. Nhưng khi phát hiện ra ánh mắt Vân Phù, lỗ tai hắn lại lặng lẽ đỏ lên.

"Vân Mãn buông tay ra." Vân Phù vô cùng phản cảm đối với hành động của hắn.

Người níu lại nàng là cháu trai trong nhà tộc trưởng, Vân Mãn. Hắn bằng tuổi Tô Nhuận, hai người đều lên trấn trên đi học.

"Vân Phù, ngươi đừng hung dữ như thế, sẽ không gả đi được đâu." Vân Mãn có chút không vui, buông Vân Phù ra rồi nhỏ giọng oán trách.

Vân Phù nghe thấy lời này thì siết chặt nắm đấm, "Ngươi đến để dạy dỗ ta đấy à?"

"Dĩ nhiên không phải. Vân Phù, chuyện lần này ngươi làm hơi quá đáng rồi đấy. Bà bị đánh năm gậy, phụ thân ngươi chịu hai mươi gậy. Phụ thân ngươi đau đến ngất đi rồi kìa, ngươi không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?"

Vân Mãn đứng trước mặt Vân Phù, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, đôi mắt lộ ra vẻ dò xét.

Vân Phù rất ghét loại ánh mắt này.

"Vân Mãn, người là do ta đánh sao? Năm đó, đứa trẻ kia là do ta dìm chết sao? Người ngược đãi đứa nhỏ là ta sao?"

"Nhưng... "

"Ta là đứa nhỏ được bọn họ ôm về, nhưng mẫu thân ruột của ta cũng để lại rất nhiều bạc cho nhà bọn họ nuôi ta, nhưng bọn họ lại làm thế nào? Từ nhỏ đến lớn ta khổ cực thế nào ngươi không thấy sao? Ngươi không có trải qua cuộc sống của ta, lại dựa vào đâu mà chỉ trích ta? Nói ta làm không đúng? Ngươi có tư cách gì?"

"Vân Mãn, phụ thân ngươi bỏ nhiều tiền cho ngươi tới học đường đọc sách như vậy, giờ chữ nghĩa ngươi học cho chó ăn hết rồi à?"

Vân Phù không muốn để ý tới hắn nữa, nói rồi lập tức quay đầu đi.

Nàng đoán đời trước muội muội nàng hẳn là bị tên này mê hoặc, mới có thể dễ dàng tha cho người nhà đó.

Vân Phù về đến nhà, còn chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếng đánh mắng của Vân lão thái thái.

Vân Phù bước nhanh vào nhà, đã nhìn thấy Vân lão thái thái cầm chén ném về phía con dâu. Mà nương tử Vân gia cũng không có phản ứng chỉ biết ngơ ngác đứng đó. Mắt thấy cái chén kia sắp đập vào người, nàng ta lại được Vân Phù kéo một cái. Nương tử Vân gia nhìn thấy người kéo mình là Vân Phù thì bối rối, không biết làm sao.

Trông thấy Vân Phù, Vân lão thái thái càng thêm phẫn nộ, trong phòng toàn là tiếng mắng chửi la hét.

Vân Phù trông thấy bộ dạng hốt hoảng của nàng ta thì tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại. Nàng nở nụ cười với Vân lão thái thái, "Tổ mẫu, ta cảm thấy bà vẫn không đau. Hay là bây giờ ta mời tộc trưởng đến, để ngài cho người đánh hết ba mươi lăm gậy còn lại chung một lần luôn nhé?"

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

"Tổ mẫu, bà cũng đồng ý rồi phải không? Vậy ta đi tìm người ngay đây."
Bình Luận (0)
Comment