Hôm nay vừa hay là lễ hội hoa của Nam Phong Thành. Vừa ra đường cái là có thể thấy khắp nơi đều dùng hoa để trang trí, treo dưới mái hiên, thả trôi trên mặt sông, đặt trên quầy hàng, là hoa đủ mọi màu sắc, như thể thể đang có muôn vàn đóa hoa đang nở rộ vậy, đến cả làn gió thổi tới cũng đủ mọi hương hoa.
“Không chỉ dùng hoa để ủ rượu thôi đâu, mọi người nhìn mấy món điểm tâm xung quanh mà xem, đều được chế biến từ hoa.” Đường Mục cười giới thiệu.
Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi: “Có thể giới thiệu món nào ngon ngon không?”
Đường Mục đáp: “Tùy vào khẩu vị cá nhân nữa.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt liền lập tức tiến lên mua mỗi món một ít, ôm vào lòng.
Liễu Chẩm Thanh thì cười hì hì vừa đi dạo vừa ăn mấy món ăn đường phố này.
Đới Đinh Vũ ở bên cạnh nhìn mà ngây người, đường đường là đại tướng quân mà lại phải làm gã sai vặt cho người khác? Hắn nhịn không được nhăn mặt với Đường Mục.
Đường Mục cười mà không nói. Y còn từng gặp cảnh gây chấn động hơn rồi cơ.
Đột nhiên một tiểu cô nương tiến lên, ngượng ngùng ấn một cành hoa vào lòng Đường Mục, “Tiểu nữ Uyển Nhi ở phố Đông.” Nói xong thì nở nụ cười chạy đi.
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt quay đầu lại nhìn, mặt Đường Mục có chút mất tự nhiên.
Đới Đinh Vũ đỡ trán nói: “Lại bắt đầu rồi.”
“Sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ.
“Đây là tập tục, nếu nhà gái coi trọng nam tử nào đó thì hôm nay có thể tặng hoa bày tỏ tâm ý, hy vọng đối phương có thể gửi người tới nhà mình để bàn chuyện cưới xin.” Đới Đinh Vũ mở miệng nói: “Hàng năm vào thời gian này, chỉ cần Đường thành chủ lên phố thì tất sẽ gặp…”
Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy cô nương tiếp theo mang hoa đến, tự báo gia môn, bởi vì từ chối chuyện này là rất không lễ phép cho nên chỉ có thể nhận lấy mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, Đường Mục đã ôm không nổi nữa.
Mà Đới Đinh Vũ cũng nhận được mấy cành hoa.
Liễu Chẩm Thanh không dám tin nhìn Đới Đinh Vũ, không phải không tin vào sức hút của Đới Đinh Vũ, nhưng bên cạnh còn có y cùng Hoắc Phong Liệt mà, sao họ lại không nhận được đóa hoa nào vậy?
Có lẽ là nhìn ra sự hoang mang của Liễu Chẩm Thanh cho nên Đường Mục xấu hổ giải thích: “Hai người là từ ngoài tới, các nàng đều không quen biết, đương nhiên sẽ không…”
Còn chưa nói xong đã nghe được bên cạnh có tiếng truyền đến: “Công tử, mời, tiểu nữ……”
Liễu Chẩm Thanh còn tưởng là gọi mình cơ, đang vui mừng quay đầu thì thấy người kia đưa hoa ấn vào vòng tay đang cầm đầy đồ của Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh liền nhíu mày, nhìn Đường Mục nói: “Không phải nói……”
Đường Mục bất đắc dĩ cười nói: “Đại khái là do sức hút của Hoắc tướng quân quá lớn, có người vừa gặp đã thương.”
Liễu Chẩm Thanh bất mãn nhìn Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt lại vẫn là vẻ không quá để ý.
Nhưng chỉ chốc lát sau đã có thêm mấy cô gái dũng cảm tiến tới tặng hoa cho Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh híp mắt nhìn trong chốc lát, đột nhiên nói: “Cứ tùy tiện tặng người xa lạ như vậy được sao? Nhỡ người ta đã thành thân rồi thì sao?”
Cũng không phải là y ghen có người khác tặng hoa cho Hoắc Phong Liệt, cũng không phải giận bản thân không được tặng hoa, chỉ là nghi ngờ tính hợp lý của hành động này thôi.
Đường Mục nghe lời nói sặc mùi hậm hực của y thì cười thật giòn, chỉ về phía một nam tử mặc thanh y đang bày hàng gần đó.
Liễu Chẩm Thanh vừa thấy, đột nhiên nhìn ra bên hông nam tử mặc thanh y có buộc một dải lụa đỏ, cực kỳ nổi bật, rồi lại lia mắt qua, thấy trên đường có rất nhiều nam tử buộc lụa đỏ.
“Đó là……”
“Trên eo có lụa đỏ chứng minh đã có thê thất hoặc đã có hôn ước, ý chỉ sẽ không nhận hoa.” Đường Mục cười giải thích.
Liễu Chẩm Thanh nghe thì thấy thú vị, quay đầu cười như không cười quan sát Hoắc Phong Liệt.
Bản năng của Hoắc Phong Liệt khiến hắn thấy sau lưng chợt lạnh, qua nhiên đi theo được một lúc nữa thì gặp được người bán hàng rong chuyên bán lụa đỏ, Liễu Chẩm Thanh đi thẳng tới đó.
Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ đồng loạt quay sang nhìn Hoắc Phong Liệt.
Đới Đinh Vũ nói: “Liễu công tử là muốn mua cho Hoắc nhị ca sao? Chẳng lẽ Hoắc nhị ca đã đính hôn rồi?”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu.
“Vậy……”
“Y cảm thấy thú vị thôi.” Hoắc Phong Liệt mở miệng nhàn nhạt nói.
Chẳng được bao lâu, Liễu Chẩm Thanh đã mua về một dải lụa đỏ, nói với Hoắc Phong Liệt: “Đừng vô duyên vô cớ lãng phí hoa của cô nương nhà người ta, bớt chút phiền toái đi. Nào, giơ tay lên.”
Hoắc Phong Liệt ôm đồ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nâng hai tay lên, Liễu Chẩm Thanh đứng ngay trước mặt hắn buộc lụa đỏ lên cho hắn.
Đới Đinh Vũ đứng một bên nhỏ giọng thì thầm với Đường thành chủ: “Có nên nói cho Liễu công tử biết rằng nếu hôm nay chủ động đeo lụa đỏ lên cho người ta thì là có ý cầu hôn không?”
Đường Mục nhịn cười ho khụ khụ, nói: “Y thông minh như vậy, chưa chắc đã không nghĩ ra ngày hôm nay người thế nào mới có thể buộc lụa đỏ cho người khác đâu.”
Những lời này đương nhiên sẽ không lọt vào tai Liễu Chẩm Thanh, nhưng Hoắc Phong Liệt có nội lực cao thâm lại nghe rõ rành rành.
Cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh đang buộc dải lụa cho mình, mặt Hoắc Phong Liệt không khỏi đỏ lên, tuy biết Thanh ca chỉ là đang chơi đùa mà thôi, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà thầm có chút vui mừng cùng rối rắm.
Nhìn hai người họ, Đới Đinh Vũ trêu ghẹo: “Ngươi buộc cho Hoắc nhị ca hả? Vậy còn bản thân ngươi thì sao?”
Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Cũng có ai tặng cho ta đâu.”
Hoắc Phong Liệt thu ánh mắt lại, khẽ nhấp môi.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Nhưng còn Đường huynh cùng Đới tướng quân ấy, không cần buộc một dải lên để tránh hả?”
“Chúng ta là dân bản xứ, cũng không dám lừa dối kiểu đấy.” Đới Đinh Vũ đáp.
Không dám nói dối nên đi thêm hai con phố nữa, Đường Mục đã sắp ngập trong đống hoa rồi, nhìn Đường Mục mệt đến nỗi thở hồng hộc, khuôn mặt ửng đỏ như bị cánh hoa nhuộm màu, trên đầu thỉnh thoảng cũng dính cánh loa, khuôn mặt tuấn tú giấu trong những cánh hoa, thực sự là khiến người ta cảm thấy còn yêu kiều hơn hoa tươi nữa. Chỉ có thể để hạ nhân mang hoa về phủ thành chủ trước.
“Đường huynh đúng là rất được hoan nghênh nha. Nếu vẫn chưa định thành thân thì có lẽ còn phải nhận hoa mỏi tay thêm mấy năm nữa.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.
Đường Mục bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Mấy năm trước ta đã tuyên bố cả đời này cũng không thành thân rồi.”
“Thành chủ cũng không cần hi sinh nhiều như vậy để thủ thành, không phải vẫn còn lão Đới ta đây sao?” Đới Đinh Vũ cười ha ha.
“Ta cảm thấy cũng không cần thiết phải thành thân, có thể bảo vệ thành trì cho tốt là cuộc đời này đã đủ rồi.” Đường Mục nói xong lại không khỏi sờ ngọc bội của mình, hành động này nhắc nhở Liễu Chẩm Thanh, y lập tức cảm thấy bản thân bắt đầu chủ đề này có chút không ổn.
Hoắc Phong Liệt cũng nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh xấu hổ khụ khụ, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, những huynh đệ tỷ muội khác của Đường huynh thì sao? Đều đã thành gia lập nghiệp hết rồi chứ?”
“Tiểu đệ nghiên cứu thư tịch, đã thành thân, nhưng là đều ở nơi khác, tiểu muội cũng đã thành thân, ở ngay trong thành.”
Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó thì thoáng sửng sốt, “Còn người còn lại thì sao?”
Sao y nhớ Đường Mục có hai muội muội cơ mà.
Đường Mục dừng một chút, có chút nghi hoặc nhìn Liễu Chẩm Thanh, nghĩ thầm chắc Liễu Chẩm Thanh đã vô tình nghe được gì đó từ nơi khác. Liền nói: “Nhà ta có bốn người con, còn một người là… muội muội song sinh của ta, Đường Nhu, mấy năm trước đã chết vì bị bệnh rồi.”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc xấu hổ không thôi, “Xin lỗi.”
Y nhớ mang máng, có một cô nương rất giống Đường Mục, đây cũng là nguyên nhân khiến y tin các cặp song sinh về cơ bản thì đều có vẻ ngoài giống nhau.
Bởi vì Đường Mục cùng Đường Nhu là song sinh, vẻ ngoài đều là tuấn nhã anh khí, rất đẹp, hơn nữa trong ấn tượng của y, hành vi cử chỉ của cả hai cũng rất giống nhau. Nhưng khi ở cùng y, Đường Mục vẫn luôn thoải mái hoài phóng, còn Đường Nhu thì vẫn ra dáng là một tiểu cô nương đích thực, vừa thấy y là sẽ ngượng ngùng trốn đi. Trong ký ức của y, chả mấy khi họ giao thiệp với nhau, không ngờ lại hồng nhan bạc mệnh, nếu vẫn còn sống thì hiện tại hẳn đã là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi.
“Không sao.” Đường Mục tùy ý cười cười.
Chỉ chốc lát sau, mấy người đã ngồi trong một tửu quán, lại có người tiến tới tặng hoa cho Đường Mục, thậm chỉ có cả nam lẫn nữ.
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên không thôi nhỏ giọng hỏi Hoắc Phong Liệt: “Đệ nói xem, nếu Tống Tinh Mạc tới đây thì liệu Đường Mục có còn được hoan nghênh như vậy nữa không?”
Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái nói: “Ta không phân biệt được.”
Liễu Chẩm Thanh lại buồn cười nói: “Đúng vậy, chắc chắn trong mắt Nhị Cẩu chỉ có Liễu Chẩm Thanh của quá khứ là đẹp nhất thôi, đúng không?”
Hoắc Phong Liệt hoàn toàn không nhìn ra bẫy rập, gật đầu theo bản năng.
Nụ cười Liễu Chẩm Thanh có chút nhạt đi, ngữ khí lập tức trở nên châm chọc, “Đúng vậy, nếu là ta của trước đây tới đây thì tất nhiên vẫn có thể được nhận hoa, không giống bây giờ, chẳng có nổi một cành.”
Hoắc Phong Liệt lập tức bị Liễu Chẩm Thanh khiến cho không biết phải làm sao, “Thanh ca……”
Liễu Chẩm Thanh liếc Hoắc Phong Liệt một cái đầy oán trách, dường như vô cùng ấm ức, “Đệ cũng không muốn tặng cho ta của hiện tại.”
Tim Hoắc Phong Liệt lập tức bị nhéo một cái, bản năng nghĩ phải dỗ y, cũng mặc kệ ý nghĩa của việc tặng hoa vừa được giải thích, lập tức muốn ra ngoài mua hoa về.
Liễu Chẩm Thanh chống cằm cười hì hì nhìn Nhị Cẩu bị bản thân chọc cho xoay mòng mòng.
“Hoắc nhị ca đi đâu vậy?” Đới Đinh Vũ nghi hoặc hỏi.
“Không phải nói tặng hoa có nghĩa là cầu hôn với người ta sao?” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Hắn đi mua hoa tặng ta. Nghĩ lại ta mới nhận ra sao lại phải đi cầu hôn chứ.”
Lời này vừa nói ra, tức khắc khiến Đới Đinh Vũ cùng Đường Mục kinh ngạc không thôi.
Liễu Chẩm Thanh nhìn vẻ mặt của họ mà không nhịn được cười, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đóa hoa đỏ rực.
Tình huống bất ngờ khiến Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, Đới Đinh Vũ cùng Đường Mục cũng nhìn theo nhánh hoa.
Chỉ thấy trước mặt Liễu Chẩm Thanh là một nam tử mặc huyền y vô cùng trẻ trung.
Tuy ngũ quan còn chưa trổ mã hoàn toàn nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ tuấn mỹ sắc bén, dáng người đĩnh bạt, đúng là một thiếu niên phong thần tuấn lãng. Chỉ là trên mặt mày vẫn có thể nhìn ra vẻ khí phách cùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Nhất là ánh mắt nhìn người khác kia, lạnh như băng, mang theo sự khinh thường, lộ vẻ nghiền ngẫm đánh giá, môi mỏng hơi nhếch mép, là dáng vẻ cứng đầu khó thuần.
“Tặng công tử, mời.”
Dựa theo quy củ, Liễu Chẩm Thanh không thể không nhận, tuy nhiên được nhận hoa về lý thì nên vui mừng, nhưng ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lại cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt người nọ, chỉ vì nam tử này… có chút quen mắt.
“Vì sao lại tặng ta hoa.” Liễu Chẩm Thanh cong môi cười hỏi.
“Ta cùng công tử vừa gặp đã thân, không biết nên xưng hô thế nào?”
Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: “Trước khi hỏi người khác không phải nên tự báo gia môn trước sao?”
Trong mắt nam tử nó có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn ôn tồn nói: “Tại hạ Kiều Cận, thuộc thương đội đi qua Nam Phong Thành.”
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe lên, không thể xác định hai chữ này, nhưng theo âm đọc thì là một cái tên lạ, vẫn giữ nguyên nụ cười nói: “Tại hạ Liễu Tiêu Trúc.”
Hiển nhiên Kiều Cận có chút sửng sốt, ngay sau đó nói: “Tên hay.”
Liễu Chẩm Thanh cười: “Nếu ngươi tặng ta hoa, ta bèn mời ngươi uống rượu đi, mời ngồi.”
Kiều Cận cũng hào phóng ngồi xuống, “Liễu công tử là từ đâu tới?”
“Phương bắc.” Liễu Chẩm Thanh trực tiếp lờ hai người còn lại đi, ra vẻ trò chuyện rất vui vẻ với Kiều Cận.
Đới Đinh Vũ có chút không vui khều khều Đường Mục, nhưng Đường Mục lại hơi hơi nhíu mày nhìn Kiều Cận, ánh mắt dường như có chút tìm tòi nghiên cứu.
“Hiện tại làm ăn khó khăn lắm nhỉ.” Liễu Chẩm Thanh dò hỏi.
“Còn phải nói, thiếu chút nữa đã bị nhốt trong thành không ra được rồi, bên trên chỉ cần viết một tờ giấy ra mệnh lệnh, bên dưới có khi sẽ phải đói ăn.” Kiều Cận nói.
Liễu Chẩm Thanh cười càng thêm xán lạn, nhưng lúc này ngoài cửa liền xuất hiện một bóng hình, lập tức như che khuất nửa ánh sáng bên ngoài.
Liễu Chẩm Thanh nhìn qua thì thấy Hoắc Phong Liệt đang cầm một cành hoa đứng ở cửa, mặt vô cảm khó mà nhìn ra cảm xúc, cứ nặng nề nhìn họ, nhìn hoa Liễu Chẩm Thanh cầm trong tay.
Không khí xung quanh trầm xuống, như thể lúc này thứ Hoắc Phong Liệt cầm không phải một cành hoa mà là một thanh kiếm.
Kiều Cận cũng quay đầu lại nhìn về phía người tới, đuôi mắt khẽ nhếch lên, dáng vẻ rất giống như đang khiêu khích.
Hoắc Phong Liệt chú ý tới ánh mắt của Kiều Cận, hơi hơi nhíu mày, đi tới.
“Đi đã lâu rồi nha.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.
Môi Hoắc Phong Liệt mím lại hơi trễ xuống, có vẻ như đang giận dỗi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa hoa ra, Liễu Chẩm Thanh cười hì hì đặt hoa Kiều Cận mới tặng lên bàn rồi nhận đóa hoa màu hồng nhạt của Hoắc Phong Liệt cắm vào trong vạt áo, cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt của đóa hoa.
Hành động như vậy quả nhiên khiến tâm tình Hoắc Phong Liệt tốt hơn rất nhiều.
Vậy mà Kiều Cận lại đột nhiên mở miệng nói: “Vị đại ca này làm như vậy không được đâu, bên hông ngươi đang buộc lụa đỏ kìa.”
Lời nói hài hước lập tức khiến người xung quanh nghị luận sôi nổi, tình cảnh này đã khiến người khác hiểu nhầm rồi.
Lại thấy Liễu Chẩm Thanh trực tiếp duỗi tay bắt lấy lụa đỏ bên hông Hoắc Phong Liệt kéo hắn đến trước mặt mình.
“Là ta vừa mới buộc lên đấy, không được sao?”
Ý tứ trong lời này là, vị công tử này vừa mới cầu thân với vị huynh đài kia, huynh đài lại tặng hoa, hỉ sự lâm môn ấy nha, đương nhiên mọi người chuyển từ khinh thường sang chúc phúc.
Kiều Cận lại cười nói: “Liễu công tử biết lời bản thân vừa nói có ý gì không?”
“Đương nhiên là biết.” Liễu Chẩm Thanh cười đáp.
“Nói như vậy, hoa ta đưa dư thừa rồi, hóa ra hai vị lại có quan hệ như vậy.” Kiều Cận nhướng mày nói.
Liễu Chẩm Thanh bày ra vẻ mặt ngoài ý muốn nói: “Ta cho rằng ngươi đã sớm điều tra rõ ràng rồi mới xuất hiện chứ, không phải ngươi tới đây cũng là vì hắn sao?”
Kiều Cận lập tức thay đổi sắc mặt. “Ngươi nói vậy là…”
Không đợi Kiều Cận dứt lời, Liễu Chẩm Thanh lập tức lui ra sau, lạnh lùng hô: “Phong Liệt!”
Gần như là ngay lúc Liễu Chẩm Thanh hô lên Hoắc Phong Liệt đã đánh về phía Kiều Cận, phối hợp ăn ý.
Khoảng cách gần như vậy, Kiều Cận hoàn toàn không thể né tránh đòn tập kích của cao thủ như Hoắc Phong Liệt, dù có thể nhìn ra tên Kiều Cận này có chút võ công thì vẫn bị Hoắc Phong Liệt bóp cổ, bắt sống.
Quay xe như vậy đương nhiên đã khiến người xung quanh hoảng sợ.
Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ cũng đứng lên.
Đường Mục vì an toàn của bá tánh trực tiếp hô: “Giải tán!”
Cấp dưới đi theo cũng nhanh chóng bắt đầu sơ tán người dân rời đi.
“Sao… sao lại thế này!” Đới Đinh Vũ bảo vệ Đường Mục sau lưng theo bản năng, hoài nghi không biết có nguy hiểm gì.
“Hắn là……” Đường Mục nhíu mày hỏi Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh đứng sau lưng Hoắc Phong Liệt nhìn Kiều Cận, nói: “Bạn nhỏ à, có muốn tự báo lại gia môn không?”
Vẻ mặt Kiều Cận lúc này đã trở nên hung ác, ánh mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh như hổ rình mồi, rồi lại nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, cực kỳ không dám tin.
“Hóa ra không phải nam sủng.” Kiều Cận trào phúng.
Kết quả không đợi Liễu Chẩm Thanh phản ứng, Hoắc Phong Liệt đã bóp chặt tay khiến Kiều Cận khó mà hô hấp.
“Ngươi… Tốt lắm, ta nhớ kỹ ngươi rồi!” Kiều Cận hung ác gầm nhẹ như con hổ bị chọc giận.
Liễu Chẩm Thanh lại cười nói: “Nhớ kỹ hắn? Còn chưa biết có mạng để về hay không đấy!”
“Ngươi biết ta là ai không?”
“Ngươi đoán xem ta có biết ngươi là ai không?” Liễu Chẩm Thanh lại hài hước nói. “Là ai thì thân phận của hắn đều dám bắt, không phải sao?”
Sắc mặt Kiều Cận thay đổi mấy lần.
“Cuối cùng là thế nào đây?” Đới Đinh Vũ không hiểu ra sao.
Đường Mục nghiêm túc nói: “Đa số người trong thành đều biết ta, hẳn người của thương đội lại càng phải rõ hơn mới đúng, nhưng vừa rồi lực chú ý của hắn đều đặt hết lên người Liễu huynh, lại coi như không thấy hai người chúng ta, điều này chứng minh hắn vì Liễu huynh mà tới, vô cùng kỳ quái.”
Sắc mặt Kiều Cận không tốt.
“Một là ta không đẹp bằng Đường thành chủ, hai là không có thân phận tướng quân, sao hắn lại muốn nhằm vào ta chứ.” Liễu Chẩm Thanh nói tới đây thì sờ đóa hoa trong lồng ngực, nói: “Thứ duy nhất đáng giá để hắn chú ý tới còn không phải là… thân phận nam sủng sao?”
Hoắc Phong Liệt quay đầu không vui nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái. Hắn không thích loại từ ngữ vũ nhục này dùng trên người Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh không thèm để ý, như thể nghe vậy cũng thấy hay hay, nhướng mày đùa giỡn với Hoắc Phong Liệt, sau đó nói: “Cho nên chỉ có thể là đến vì Hoắc tướng quân mà thôi.”
“Dạng người gì mới cố tình đến vì Hoắc tướng quân chứ.”
Đới Đinh Vũ lập tức nhận ra: “Ngoại tộc! Người ngoại tộc đều thích theo dõi Hoắc nhị ca.”
Lời này nói ra như thể bọn chúng đều ái mộ Hoắc Phong Liệt vậy, Liễu Chẩm Thanh nghe mà co giật khóe miệng.
“Huống chi, vừa rồi còn nhắc tới thương đội thiếu chút nữa là không ra khỏi thành được, yêu cầu của chúng ta đưa ra cho Tây Thục quốc đâu có công bố với người bên ngoài đâu.”
Liễu Chẩm Thanh vừa nói đến đây, Kiều Cận cùng Đường Mục đều thay đổi sắc mặt.
Đường Mục lại nhìn tuổi tác Kiều Cận, lập tức kinh ngạc nói: “Sao có thể? Chẳng lẽ là Tây Thục……”
Lời còn chưa dứt, nóc nhà tửu quán đột nhiên phát ra tiếng vang lớn, lập tức có vô số mảnh ngói rơi xuống.