Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 108

Khi Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ quay lại, thì thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi trên hành lang dưới cửa sổ của phòng trị liệu, một tay nâng ấm trà, tay kia cầm quạt nhỏ, miệng lải nhải nói gì đó, thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng Hoắc Phong Liệt đau đớn hô lên, tiếng hô kia khiến Đới Đinh Vũ có chút run rẩy, không biết phải đau đến thế nào mới có thể khiến nam nhân hai năm trước không hề phát ra tiếng gì khi lên chiến trường với một thân toàn thương thế chết người giờ đây phải hô thành tiếng.

Nhưng giọng nói mềm nhẹ của Liễu Chẩm Thanh lại như làn gió lạnh giữa ngày hạ thổi vào trong phòng, không dừng lại vì bất cứ lý do nào.

Một lúc sau họ nghe thấy Liễu Chẩm Thanh khàn khàn nói, “Cho nên ấy à, mỹ nhân ngư bé nhỏ liền… Ơ? Sao các ngươi lại tới đây? Tới thăm sao?”

Hai người nghe nội dung Liễu Chẩm Thanh vừa lải nhải mà có chút không hiểu. Chỉ thấy Hàn Diệp đột nhiên mở cửa sổ ló đầu ra nói: “Sao lại không kể tiếp vậy, nàng lựa chọn thế nào?”

Liễu Chẩm Thanh trợn trắng mắt. “Cũng có phải kể cho ngươi nghe đâu.”

“Sư phụ cũng muốn nghe.”

“Hai người có thể chuyên tâm trị liệu không? Nếu Nhị Cẩu có mệnh hệ gì thì ta sẽ phá nát biển hiệu của hai người!” Liễu Chẩm Thanh lườm một cái. “Phần sau mời đợi lần tới.”

“Ơ! Đừng có mà giở cái trò đấy ra đây!”

Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ tò mò nhìn, từ chỗ họ đứng có thể qua khe hở cửa sổ nhìn vào bên trong.

Nhìn thấy dây đỏ như buộc gì đó lên không trung, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi thuốc.

Liễu Chẩm Thanh không cãi nhau Hàn Diệp mà tinh nghịch gọi với vào bên trong: “Nhị Cẩu, ta đi một lát rồi về, đợi ta nha.” Nói xong dẫn Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ đi sang một chỗ xa xa để nói chuyện, y biết hai người này xuất hiện đương nhiên là có vấn đề, sợ sẽ quấy rầy Hoắc Phong Liệt.

Vì thế ba người ra ngoài đình viện ngồi rồi mới bắt đầu nói chuyện.

“Vừa rồi…” Đới Đinh Vũ hiếu kỳ nói.

“Ta tự bịa truyện cổ tích để kể cho Phong Liệt nghe, dời lực chú ý đi. Như vậy sẽ giảm bớt đau đớn.”

Thật ra Đới Đinh Vũ tò mò cái tên Nhị Cẩu vừa rồi có phải là y gọi Hoắc nhị ca hay không hơn.

Liễu Chẩm Thanh nói xong liền ho khẽ.

Có vẻ cổ họng đã bị khàn do làm việc quá độ, cũng không biết y đã kể chuyện được bao lâu rồi.

“Hoắc tướng quân thế nào?”

“Hết thảy đều thuận lợi, chỉ là… đau.” Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lộ vẻ đau lòng.

Thực ra ban đầu Hoắc Phong Liệt cũng không kêu thành tiếng, nếu không phải thỉnh thoảng Hàn Diệp sẽ ra ngoài thuật lại tình huống với Liễu Chẩm Thanh thì Liễu Chẩm Thanh đã phải lo có chuyện gì đó xảy ra rồi.

Mãi đến khi Hàn Diệp nói nguyên nhân thì Liễu Chẩm Thanh mới biết vì sao lại không có chút động tĩnh nào.

Thực ra Hoắc Phong Liệt rất đau, nhưng hắn thà nhịn đau đến nổi gân xanh, cắn răng chảy máu thì cũng không muốn phát ra động tĩnh để Liễu Chẩm Thanh nghe được.

Dù có lừa Hoắc Phong Liệt rằng Liễu Chẩm Thanh không ở bên ngoài thì cũng vô dụng.

Bởi vì cho dù hiện tại rất nhiều giác quan của Hoắc Phong Liệt đã tê liệt, không thể phân biệt được là Liễu Chẩm Thanh có ở bên ngoài hay không thì dường như hắn vẫn biết chắc rằng y đang ở đó.

Cho nên Liễu Chẩm Thanh liền dứt khoát đi tới cạnh cửa sổ, nói rõ ràng cho Hoắc Phong Liệt nghe, bản thân y đang ở bên ngoài, bản thân sẽ luôn ở đây cùng hắn, bản thân cũng biết rõ hắn có đau đớn thế nào, cho nên không cần chịu đựng nữa, lúc trước đã hứa sẽ kể truyện cổ tích cho hắn nghe mà chưa làm được, vậy nhân dịp này sẽ kể.

Sau đó Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn ngồi bên ngoài cửa sổ kể chuyện, kể mệt thì nghỉ, mệt mỏi thì ngủ, dù sao mùa hè ban đêm cũng không lạnh, có thuốc của sư phụ cho thì muỗi cũng không dám bén mảng tới, cổ họng cũng không dễ bị mỏi, cứ vậy liên tục ba ngày liền. Mà Hoắc Phong Liệt cũng ngoan ngoãn nghe lời, không còn quá nhẫn nhịn nữa.

“Hết thảy đều thuận lợi là tốt rồi.” Đường Mục nói.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi thẳng.

Đới Đinh Vũ lập tức sáng mắt: “Là chuyện ngươi không thể nào tưởng tượng được luôn!”

Liễu Chẩm Thanh bị vẻ mặt Đới Đinh Vũ làm cho tò mò, nhìn về phía Đường Mục.

Đường Mục nói: “Hôm nay có thánh chỉ đến, lệnh ta cùng Hoắc tướng quân tiếp chỉ, chúng ta lấy cớ nói Hoắc tướng quân ra ngoài vi hành, không ở trong thành, cũng không biết nhiều bao giờ mới về, tạm thời thay mặt tiếp chỉ, người đưa thánh chỉ tới cũng không làm khó chúng ta.” Nói xong liền đưa thánh chỉ cho Liễu Chẩm Thanh xem, hiển nhiên đã cực kỳ tin phục y.

Liễu Chẩm Thanh nhận thánh chỉ mở ra đọc, trong mắt dần hiện thần sắc bất ngờ khó tin.

“Tây Thục vương là giả?” Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên.

Thánh chỉ viết, Tây Thục vương đang chưởng quản Tây Thục hiện tại là kẻ gian đã mạo danh khi người thật trở về nhận tổ quy tông, người thừa kế duy nhất chân chính của Tây Thục quốc là Kiều An bị hãm hại nên chạy trốn đi, khó khăn lắm mới tới được kinh thành để xin giúp đỡ.

Bởi vì năm đó sau khi Hoắc Phong Liệt đánh thắng ba nước Tây Nam, ba nước kia xem như đã cúi đầu xưng thần với Đại Chu, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã được coi là nước phụ thuộc. Nói khó nghe thì năm đó nhiều vương tử, ai có thể được Đại Chu chống lưng cho thì có thể ngồi vững trên ngai, nhưng lúc ấy chỉ có một vương tử mà thôi, biểu hiện cũng coi như là cung kính với Đại Chu, cho nên nghiễm nhiên là người kế vị cho ngôi vị Tây Thục vương hiện tại.

Chỉ là hiện tại Tây Thục vương không an phận hơn nữa còn bắt tay với phản tặc, cho nên khiến Nguyên Giác nghi kỵ cùng bất mãn, vừa lúc có người tên Kiều An gọi là vương tử chân chính tới xin sự giúp đỡ của Đại Chu, hơn nữa còn hứa nếu Đại Chu chịu giúp mình giành lại vương vị thì sẽ ký tên lên hiệp định biến Tây Thục thành nước thuộc địa, từ nay về sau sẽ lấy Đại Chu làm chủ, hoàn toàn nguyện ý trung thành với Đại Chu.

Có lẽ Nguyên Giác đã nghiệm chứng nhiều lần với những gì vị vương tử này nói rồi, xác định đúng là huyết mạch của vương thất Tây Thục mới chính thức giương cao lá cờ hộ tống vương thất Tây Thục trở về, muốn gióng trống khua chiêng đưa Kiều An trở về. Mà như vậy thì chắc chắn không thể tránh được một hồi chiến tranh, thánh chỉ cũng giao cho Hoắc Phong Liệt chuẩn bị tốt cho viễn cảnh phải mang binh ra trận.

Thật ra Đại Chu thường sẽ không can thiệp vào chuyện của những nước khác, dù có chỗ lợi thì cũng phải cân nhắc lợi hại, lần này chỗ lợi cùng chỗ hại nhiều như nhau, có làm hay không thì phải xem xét tình huống. Nhưng Tây Thục quốc lại bắt tay với phản tặc trước, Nguyên Giác hỏi rõ ngọn nguồn xong thì lại giả bộ hồ đồ, làm hoàng đế của Đại Chu lúc cần thiết không thể khoan dung, đưa vương tử về nhà cũng là một cái cớ để chỉnh đốn bọn chúng, cũng có tác dụng răn đe những nước xung quanh.

Nhưng tất cả những sự trùng hợp này lại khiến trong lòng Liễu Chẩm Thanh bất an.

Liễu Chẩm Thanh không thể rõ chỗ nào không đúng, nhưng cứ cảm thấy là vận mệnh đang cố tình sắp xếp lôi kéo họ.

Trận chiến này có cảm giác như đã được sắp xếp từ trước.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không quá hiểu biết chuyện chiến sự, có lẽ chỉ có thể thực sự rõ ràng.

Dù là ai thì cũng đều không thể thấy dễ chịu khi chiến tranh sắp bắt đầu, đến Đới Đinh Vũ mắng chửi thô tục.

“Thánh chỉ nói để Hoắc tướng quân mang binh hộ tống Kiều An, nhưng mà…” Đường Mục nói.

“Dù chỉ hai ngày nữa là có thể trị bệnh xong, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi, không thể nhanh như vậy được.” Liễu Chẩm Thanh nói.

“Ta cũng đã nói ta có thể đi mà!” Đới Đinh Vũ nói.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ rồi nói: “Trừ phi không thể đi lại được, còn không để ngươi xuất trận thay thì sẽ dính hiềm nghi cãi thánh chỉ, cho nên hiện tại chỉ có thể nghĩ kế kéo dài thời gian.”

Đường Mục gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, vương tử Kiều An kia chúng ta cũng chỉ tạm thời tiếp đãi mà thôi, còn chưa gặp mặt chính thức, ta muốn mời ngươi đi cùng chúng ta một chuyến, tới gặp hắn.”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ thấy cũng đúng, liền đi theo hai người đến khách viện dùng để tiếp đãi vị vương tử kia.

Nhưng vừa mới tới cửa đã nghe được tiếng ném đồ đạc.

“Có phải các ngươi khinh thường ta không, cho ta dùng đồ kém chất lượng như vậy, ta ở hoàng cung Đại Chu đều được dùng đồ thượng phẩm, các ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là Tây Thục vương chân chính, các ngươi coi khinh ta như vậy, ta sẽ nói cho thành chủ các ngươi biết, biến tất các các ngươi thành nô lệ đê tiện nhất.”

Bước chân của hai người khựng lại, sắc mặt Đới Đinh Vũ dần trầm xuống, chỉ chỉ vào trong, hỏi hai người: “Chúng ta thực sự phải giúp tên hề này à, loại này mà về có đoạt được vị thì cũng thành bạo quân mất.”

“Từ góc độ nào đó mà nói, hắn đúng là giống người thuộc vương thất Tây Thục hơn.” Đường Mục cười lạnh.

“Vì vương vị của mình mà bán nước, không khó để nhìn ra hắn là dạng vương tử gì.” Liễu Chẩm Thanh cười.

Hạ nhân trong phủ thành chủ luôn được Đường Mục đối xử bằng thái độ hiền lành, đã bao giờ bị nhục nhã xúc phạm như vậy đâu, bọn họ ở đây để làm việc chứ không phải để làm nô lệ cho người khác nhục mạ đánh chửi, bị mắng như vậy thì tức đỏ cả mắt, cứng còng đứng một bên.

Vậy mà Kiến An càng mắng càng thêm hăng say, đúng lúc này ba người đã đi tới.

Kiều An vừa thấy bọn họ thì liền thay đổi sắc mặt, bày ra dáng vẻ cao quý: “Đường thành chủ, đây là đạo đãi khách mà bệ hạ Đại Chu các ngươi giao phó sao? Đám nô tài này đều là một lũ vô dụng, ta kiến nghị ngươi đánh chết toàn bộ đi.”

Liễu Chẩm Thanh đứng cuối cùng, thăm dò nhìn, tuổi còn nhỏ, dáng vẻ lại là kiểu môi hồng răng trắng không có chút sát thương nào, nhưng khi trở nên hung ác thì ngũ quan lại vặn vẹo như bị lệch khỏi vị trí, đúng là tâm sinh tướng mà. So với Kiều Cận ngày ấy lại thấy Kiều Cận lại có tướng làm vua hơn.

Lại nói tiếp, gần như một nửa dân số Tây Thục quốc đều mang họ Kiều này… Kiều… Kiều Cận… Trong lòng Liễu Chẩm Thanh có suy đoán nào đó dần nảy mầm, lại khiến y không thể tin được.

“Nếu hầu hạ không chu toàn thì các ngươi lui xuống trước đi, không cần tới đây hầu hạ nữa.” Đường Mục nói xong liền xua xua tay để bọn họ lui ra.

Nhất thời Kiều An còn có chút vênh váo đắc ý, sau đó lại nghe Đường Mục nói: “Vừa rồi là nhóm hạ nhân tốt trong trong phủ, nếu vương tử điện hạ vẫn không hài lòng, vậy trong thời gian này đành phiền vương tử tự chăm sóc bản thân, cần gì xin cứ nói với chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ đáp ứng.”

Lời này vừa nói ra, Liễu Chẩm Thanh suýt nữa đã cười ra tiếng.

“Ngươi!” Kiều An tức khắc tức tối nhảy dựng lên, tức giận chỉ Đường Mục nói: “Ngươi làm càn!”

Tuy thoạt nhìn Đường Mục có vẻ mềm mỏng, nhưng thật ra cũng không quá câu nệ, “Vương tử điện hạ đúng là khó xử ta quá, ngươi không muốn những người đó, ta đuổi họ đi, nhưng ta cũng không thể biến được hạ nhân nào hợp ý hơn ở Nam Phong Thành này, tìm ai tới ngươi đều tức giận không hài lòng, ta thực sự không biết nên chiêu đãi vương tử thế nào, không bằng vương tử cho một biện pháp đi?”

Kiều An vốn định ra oai phủ đầu với Đường Mục lại bị dội ngược lại một vố.

Thật ra Nam Phong Thành cùng Tây Thục quốc xem như có nợ máu, đặc biệt là với Đường gia, sao có thể khom lưng uốn gối chiêu đãi được.

Kiều An rơi xuống thế hạ phong, trực tiếp bắt đầu tìm sự giúp đỡ, lật mặt như lật bánh tráng, nhìn về phía Đới Đinh Vũ đang đứng cạnh hóng chuyện, bày ra dáng vẻ nhỏ nhắn liễu yếu đào tơ với Đới Đinh Vũ: “Đới tướng quân, thành chủ này bị làm sao vậy, rõ ràng làm đang khiến ta khó xử mà, ngươi phải giải quyết giúp ta đó!”

Lần này cả ba đều bị kinh ngạc, cảm thán vị vương tử này lại diễn loại kịch bản này sao?

Đới Đinh Vũ không thích nam tử, lập tức bị dọa lui về sau ba bước liên tục, hận không thể trốn ra sau lưng Đường Mục để được che chở.

“Vương tử đừng hỏi ta, ta đều nghe thành chủ, thành chủ chính là ông trời của ta, y nói gì thì là thế đó, ta không giải quyết chuyện được cho ai hết.”

Kiều An thấy không ai che chở cho mình thì mặt đỏ lên, hung tợn lườm Đới Đinh Vũ không biết điều.

Lúc này nên có người đứng ra hòa giải.

Liễu Chẩm Thanh tiến lên nói: “Ta nghĩ hẳn thành chủ đã hiểu nhầm rồi, có lẽ phương thức hầu hạ giữa hai nước khác nhau, cho nên vương tử mới có thể nổi trận lôi đình, tuyệt đối không phải là ngang ngược vô lý, dù sao cũng là vương thất mà.”

“Vậy sao?” Đường Mục nhìn Kiều An nói: “Thật sự không phải cố ý khiến ta khó xử sao?”

Kiều An bị nói cho nghẹn họng, cục diện giằng co vừa rồi rất bất lợi với hắn, bên người hắn lại không có ai, giờ có bậc thang đi xuống, không thể không thuận theo: “Đúng, đúng thế, sao ta có thể cố ý gây chuyện chứ.”

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày cười nói: “Cho nên ấy, thành chủ phải cho vương tử thời gian để nhập gia tùy tục chứ đúng không? Đổi một nhóm hạ nhân khác tới đây, vương tử thấy cách hầu hạ được một thời gian thì sẽ hiểu, người Đại Chu chúng ta chính là như vậy, không phải ở Tây Thục quốc mà lại muốn cách hầu hạ của Tây Thục quốc thì đúng là hết cách, ta tin quý nhân như vương tử chắc chắn sẽ hiểu.”

Kiều An tức khắc có cảm giác bản thân đã lâm vào tình cảnh cưỡi lên lưng cọp khó mà xuống dưới, nhất thời không biết nên phản bác thế nào cho phải.

Đường Mục nhịn cười gật đầu cáo lỗi với Kiều An.

Sau một loạt chiêu liên hoàn, Kiều An cũng chỉ có thể nín nhịn ngoan ngoãn phối hợp.

Sau khi bình tĩnh lại, Kiều An mới nghi hoặc nhìn Liễu Chẩm Thanh, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Liễu Chẩm Thanh chắp tay hành lễ nói: “Tiểu nhân chính là… quân sư của Hoắc tướng quân.”

“Hoắc tướng quân, là Hoắc Phong Liệt đại tướng quân? Hắn đã trở lại rồi sao?” Kiều An hai mắt sáng ngời, “Vậy sao hắn không tới gặp ta?”

Liễu Chẩm Thanh nói: “Tướng quân nghe nói có thánh chỉ nên đã đến vùng phụ cận Tây Thục quốc để thăm dò rồi.”

“Có gì phải thăm dò cơ chứ, với bản lĩnh của Hoắc tướng quân, cứ trực tiếp hộ tống ta trở về là được! Chém chết tên hàng nhái kia đi, đến lúc đó ai dám phản đối ta thì để Hoắc tướng quân giết kẻ đó!” Kiều An thô bạo nói.

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh không thay đổi, ánh mắt lại nhiễm ý lạnh, coi Nhị Cẩu của y là vũ khí, muốn dùng thế nào thì dùng sao?

“Mau gọi hắn về chỉnh đốn đại quân đi.” Kiều An sốt ruột.

“Nào có dễ dàng như vậy.” Đới Đinh Vũ nhịn không được nói.

“Sao lại không được? Ngươi không được không có nghĩa là Hoắc tướng quân không được!” Kiều An lập tức phản bác.

Đới Đinh Vũ bị thái độ bất ngờ này của Kiều An làm cho tức nghẹn, nói gì cũng mệt, dứt khoát ngậm miệng.

Liễu Chẩm Thanh cùng Đường Mục liếc nhau, Đường Mục liền nói: “Là thế này, dựa theo quy củ, về lý thì trước hết chúng ta cần giải thích với Tây Thục quốc, để hai bên giáp mặt tranh luận, để đối phương trả lại thân phận cho ngươi trong hòa bình.”

“Sao lại thế?!” Kiều An lập tức sốt ruột.

Đường Mục nhấc tay trấn an: “Đây là quy củ, không thể cứ thế đánh được, sau khi đối phương nhận được tin rồi hồi âm, nếu không đồng ý hoặc trực tiếp phản kích thì đến lúc đó chúng ta sẽ xem tình huống cụ thể xem nên đánh thế nào.”

“Chẳng lẽ các ngươi đang qua loa lấy lệ với ta sao!” Hiển nhiên Kiều An không thể kiên nhẫn như vậy.

Liễu Chẩm Thanh liền nói: “Vương tử điện hạ, nếu chúng ta không phải tiên lễ hậu binh, mà trực tiếp đánh thì có lẽ sẽ khiến Tây Thục quốc phái toàn bộ người dân liều mạng với chúng ta, đến lúc đó dù ngươi có đoạt lại được vương vị thì nước đã chẳng còn. Hẳn là ngươi cũng hiểu Hoắc tướng quân có thể san bằng cả Tây Thục quốc, đúng không.”

Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Kiều An cứng đờ, có lẽ trong lòng đã thấy sợ.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Chúng ta nếu đã nhận được thánh chỉ thì chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tạm thời vương tử điện hạ chớ có nóng nảy.”

Kiều An la lối om sòm xong thì cũng hết cách, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.

Thuận thế, Liễu Chẩm Thanh liền dò hỏi chuyện Kiều An đã trải qua.

Lời Kiều An kể không khác thánh chỉ lắm, còn làm trò đỏ mắt trước mặt bọn họ, dáng vẻ rõ ràng là đang kể khổ, không hề có chút phong phạm nào của bậc vương giả, nói: “Lúc ấy suýt chút nữa ta đã bị giết rồi, may mà mạng ta lớn, đã đào tẩu được bằng con sông. Nhưng ta biết dựa vào sức của ta thì sẽ không thể đoạt lại vương vị, chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ mà thôi. Suốt đường đi ta đã gặp biết bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng tìm được đến chỗ hoàng đế Đại Chu của các ngươi, bệ hạ đồng ý giúp ta, ta thực sự vô cùng cảm kích. Chỉ cần đoạt lại được hết thảy mọi thứ thuộc về ta, ta nguyện ý trả mọi giá, ta không thể để cơ nghiệp của tổ tông ta lưu lạc đến tay người ngoài được.”

“Ai đã giúp ngươi gặp hoàng thượng?” Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi.

“Ta gõ cửa sổ phủ nha, sau đó nhìn thấy rất nhiều quan viên, rồi được đưa vào cung.” Kiều An nói: “Bệ hạ thấy ta mang theo bảo vật Đại Chu đã từng ban cho Tây Thục quốc, cùng với dấu hiệu được đặt trên người của vương thất sau khi sinh thì mới tin lời ta nói.”

Kiều An nói đoạn vén cổ tay để lộ hình hoa sen.

Đúng là Liễu Chẩm Thanh đã từng nghe nói chuyện này, chỉ là chưa từng được thấy, có lẽ phía Nguyên Giác đã có cách nghiệm chứng thật giả.

“Tên vua giả kia cũng có vết này sao?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Hắn làm theo ta.” Kiều An phẫn hận nói: “Nhưng cũ mới khác nhau, vì vậy hắn đã cố ý làm cổ tay bị thương, che giấu một nửa hình đi, che giấu sự thật.”

Ba người coi như đã rõ hơn một chút.

Đến khi ba người đã ra ngoài, cuối cùng Đới Đinh Vũ cũng không nhịn được mà than thở, “Tên vương tử này bị sao vậy, nhìn hắn ta mà cứ nổi hết cả da gà da vịt, khó chịu chết mất thôi.”

Đường Mục lúng túng nói: “Có vẻ hắn thích nam tử.”

Đới Đinh Vũ rùng mình.

“Nhưng cũng coi như dễ kiểm soát, không đến mức gây thêm phiền toái cho chúng ta, sau này cứ thuận theo kế hoạch bên ta thôi.” Đường Mục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đới Đinh Vũ ôm quyền, cười nói: “Cũng phải, như vậy chúng ta có thể mượn cớ tiên lễ hậu binh để Hoắc nhị ca dưỡng thương cho khỏe, cũng coi như cho Tây Thục quốc có cơ hội xảy ra nội loạn. Nói không chừng mấy tên có ý xấu bên đó sẽ lật đổ vua giả trước khi chúng ta ra tay ấy chứ. Vậy cũng bớt việc.”

Hai người nói đến là hăng say, lại nhận ra Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn yên lặng.

Đường Mục hiếu kỳ hỏi: “Làm sao vậy? Liễu huynh?”

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, “Kỳ quái nha.”

“Chỗ nào kỳ quái?” Đường Mục nói.

“Vương tử này rất kỳ quái.” Liễu Chẩm Thanh ngước mắt nói: “Các ngươi có chú ý không? Tay hắn, làn da lộ ra bên ngoài, còn cả dáng người, cùng cách đối đãi với người khác…”

Hai người ngoài nhớ lại dáng vẻ xum xoe với đàn ông của Kiều An ra thì không nhìn ra được chỗ nào khác lạ hết.

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh trầm xuống nói: “Một người từ nhỏ đã bị hãm hại mất tích, từ một quốc gia có chế độ nô lệ lưu vong tới chỗ chúng ta, sao da thịt có thể còn non mịn như vậy, không hề có vết thương nào để lại sẹo hết. Nói mình khó khăn lắm mới tới được hoàng cung, mà sao không có vẻ gì là đã gặp khó khăn? Dù có được bồi bổ trong hoàng cung Đại Chu thì cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được. Còn cả thái độ đối đãi với hạ nhân, một số hành vi cử chỉ của hắn nữa, tuy ngang ngược vô lý nhưng lại chính là thói quen có được do được sống trong nhung lụa, đều không phải đang diễu võ dương oai khi đột nhiên đắc thế, hơn nữa có một số thói quen là được bồi dưỡng ra bởi phong tục tập quán của Tây Thục mới phải.”

*Note: Kiều An về lý bị lưu lạc từ nhỏ thì phải sống khổ cực → chắc chắn da thịt không thể lành lặn; lưu lạc sang Đại Chu nhưng thói quen xấu lại giống thói xấu của giới nhà giàu quý tộc Tây Thục → không khớp.
Bình Luận (0)
Comment