Hoắc Phong Liệt bệnh nặng mới khỏi, toàn thân mệt mỏi, Liễu Chẩm Thanh có điên thì cũng biết bây giờ không phải lúc bắt nạt người ta, cho nên chỉ dựa thật sát vào nhau, Liễu Chẩm Thanh chậm rãi viết vào tay Hoắc Phong Liệt để kể cho hắn những chuyện đã phát sinh gần đây.
Mấy ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, vốn cho rằng Hoắc Phong Liệt sẽ cảm thấy khiếp sợ, nhưng khi Liễu Chẩm Thanh viết xong rồi Hoắc Phong Liệt vẫn có vẻ rất bình tĩnh.
Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc dò hỏi, Hoắc Phong Liệt lại đáp: “Đánh Tây Thục không khó, chỉ cần điều năm vạn Hoắc gia quân từ phía tây tới thôi, cái chính là thời gian.” “Là sao?”
“Hai tháng nữa là tới Tết Vạn Thọ.”
Liễu Chẩm Thanh chợt sửng sốt, hai tháng nữa là… sinh nhật của Nguyên Giác.
Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu ý Hoắc Phong Liệt, theo lệ thường, trừ lúc ở trên chiến trường, còn không Hoắc Phong Liệt sẽ phải về kinh thành, cũng không phải về ăn sinh nhật mà là vì vào dịp này sẽ có rất nhiều bá quan văn võ, hoàng thân quốc thích, sứ thần ngoại quốc tề tụ về hoàng cung kinh thành, phần tử gây hại có thể còn nhiều hơn dịp đại điển mùa xuân nữa. Vì sự an toàn của hoàng đế, thân là Trấn quốc Đại tướng quân, không thể không có mặt để túc trực, bảo vệ sự an ổn của kinh thành.
Mà hiện tại đầu xỏ phản tặc vẫn ẩn thân ở kinh thành, bọn họ là bị kẹt ở đây vì chuyện này, còn cả những suy đoán của Liễu Chẩm Thanh về Tây Thục vương, đương nhiên Hoắc Phong Liệt sẽ nghĩ tới Tết Vạn Thọ.
Mà Nguyên Giác lại đóng vai trò gì trong chuyện này chứ? Là thực sự không phát hiện ra chỗ có vấn đề, hay là lạt mềm buộc chặt, tương kế tựu kế chứ?
Liễu Chẩm Thanh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe được giọng nói khàn khàn, “Hộ vệ của… Tây Thục vương.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, vui mừng nói: “Đệ có thể nói rồi sao? Có thể nghe được chưa?”
Hoắc Phong Liệt gật đầu, “Một chút……”
Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng cười hì hì ghé bên tai Hoắc Phong Liệt, “Đệ muốn nói gì?”
“Ngày ấy… người đối đầu với chúng ta, chiêu của hắn rất quen thuộc.”
Khóe miệng đang tươi cười của Liễu Chẩm Thanh chợt cứng đờ. Có vẻ là đang khiếp sợ vì một chuyện y đã nghĩ tới, ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Đệ cảm thấy là…”
“Hắn có nội lực cùng võ học chính thống của hoàng gia, còn có ngoại công của Hoắc gia, hỗn tạp thêm vài chiêu của cao thủ ở kinh thành, mà những cao thủ đó đều từng dạy dỗ ta. Không nhiều người có thể đáp ứng được những điều kiện này.” Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh bằng ánh mắt nặng nề.
Mắt Liễu Chẩm Thanh lập loè, cuối cùng hít một hơi thật sâu. “Đệ cảm thấy là Liễu Kiều, đúng không?”
“Cảm thấy… rất giống.”
Hoắc Phong Liệt biết đối với Liễu Chẩm Thanh mà nói Liễu Kiều vô cùng quan trọng, nếu phải đối đầu thì đó sẽ là tình huống phiền toái nhất.
Nhưng Hoắc Phong Liệt thật sự có thể khẳng định người nọ chính là Liễu Kiều, dù đã tám chín năm rồi không gặp, dù võ công cả hai người đều cao cường như nhau, thì người nọ cũng từng là người khiến hắn ghen ghét nhất.
Khi Hoắc Phong Liệt còn nhỏ vẫn luôn muốn được làm hộ vệ của Liễu Chẩm Thanh, hơn nữa cũng biết thiên phú võ thuật của mình rất cao, cũng rất nỗ lực luyện võ, cảm thấy không có ai xứng đảm nhận thân phận đó hơn hắn. Kết quả là Liễu Kiều lại được nhặt về. Tuy rằng sau đó không lâu hắn cũng quyết định sẽ lên chiến trường, giúp đỡ Liễu Chẩm Thanh từ một góc độ khác. Nhưng ước mơ được làm hộ vệ kia, hắn vẫn cảm thấy không có ai thích hợp hơn mình.
Nhưng thiên phú võ thuật của Liễu Kiều không hề giống người thường, bắt đầu muộn hơn hắn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành cao thủ, hơn nữa đã có thể đơn độc đánh thắng hắn. Mỗi lần khiêu chiến, mỗi lần bại trận, nhìn Liễu Chẩm Thanh tặng bảo kiếm cho người kia, nhìn Liễu Chẩm Thanh khen hắn, hết thảy đều khắc sâu vào ký ức của Hoắc Phong Liệt. Để thắng được hắn, dù có đang dẫn quân ra ngoài đánh giặc thì Hoắc Phong Liệt cũng chăm chỉ luyện tập võ công, không hề dám chậm trễ chút nào.
Cho nên dù Liễu Kiều đã ngụy trang, nhưng chỉ bằng việc so chiêu, Hoắc Phong Liệt vẫn có thể nhận ra, chỉ là khi đó nội thương của hắn bùng phát, không thể lập tức báo tin cho Liễu Chẩm Thanh.
Hơn nữa hắn cũng có chút cố kỵ, dù sao hiện tại Liễu Kiều cũng đang đi cùng Tây Thục vương.
Quả nhiên Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt một hồi lâu, “Đệ hẳn… sẽ không nhận sai.”
Hoắc Phong Liệt có chút lo lắng nhìn Liễu Chẩm Thanh, lúc này tầm mắt cũng đang dần dần khôi phục.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên khó hiểu hỏi: “Vậy còn Tây Thục vương thì sao, đệ cảm thấy hắn thế nào?”
Hoắc Phong Liệt có chút khó hiểu, nhưng vẫn là mở miệng đáp: “Phong cách võ công của hắn rất giống với hộ vệ kia, nhưng hiện vẫn còn non nớt thô ráp, có cảm giác giống học xổi, tuy cũng không tồi nhưng học nghệ chưa tinh.”
“Ta đâu có hỏi võ công, là diện mạo cơ, cảm thấy diện mạo của hắn thế nào?” Liễu Chẩm Thanh hỏi như thật mà giả.
“Lúc ấy vội ra tay, vẫn chưa cẩn thận quan sát, Thanh ca cảm thấy hắn giống ai sao? Chẳng lẽ là người quen?” Hoắc Phong Liệt nghi hoặc nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh nằm bên cạnh.
Liễu Chẩm Thanh cười gượng nói: “Ta là nói hắn cũng xinh đẹp, còn thuận mắt hơn Kiều An kia nhiều.”
Liễu Chẩm Thanh có nhiều lúc không đàng hoàng, cho nên Hoắc Phong Liệt không nghĩ nhiều, hắn cũng không muốn cùng Thanh ca thảo luận về diện mạo của kẻ đã tặng hoa như một trò đùa kia.
Nhưng sau khi nói xong hắn cảm thấy Liễu Chẩm Thanh cũng không vui, mà hình như còn có chút ưu sầu. Nhưng vì hắn không thể nhìn rõ, không thể phán đoán chính xác xem vẻ mặt lúc này của Thanh ca là gì, nhưng cảm xúc rõ ràng cũng trầm xuống, là bởi vì Liễu Kiều đã đi theo Tây Thục vương sao?
“Thanh ca, nếu thật sự là Liễu Kiều, huynh có định xác nhận thân phận với Liễu Kiều không?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Tuy rằng hiện tại ở cạnh Tây Thục vương, nhưng Liễu Kiều kia cũng không hiểu nhiều khái niệm ở phương tiện này. Có lẽ là có liên quan đến xuất thân của hắn, hắn cũng không phải trung thần với Đại Chu, hắn chỉ trung thành với một mình Liễu Chẩm Thanh mà thôi. Cho nên hiện tại dù đang đồng hành cùng Tây Thục vương thì cũng không thể nói là hắn phản bội Đại Chu. dựa theo tâm tính của Liễu Kiều, chỉ cần Thanh ca nói một tiếng là hắn sẽ trở về ngay, sẽ không đối địch với bọn họ, đến lúc đó cứ để hắn đổi thân phận thành Liễu Kiều của Đại Chu là được.
Cho nên Hoắc Phong Liệt cảm thấy chỉ cần Liễu Chẩm Thanh xác nhận thân phận của Liễu Kiều thì chắc chắn sẽ…
“Ta… không chắc.”
Hoắc Phong Liệt có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Liễu Chẩm Thanh sẽ cho một đáp án như vậy. “Là sợ thời gian đã lâu, lòng người dễ thay đổi sao?”
Liễu Chẩm Thanh khẽ lắc đầu: “Cái tên đầu gỗ kia sao mà thay đổi được, lúc trước bảo hắn rời đi thật ra là trả tự do cho hắn, ta không chắc hiện tại hắn theo người nọ là vì ý của bản thân, hay là…”
Hay là vẫn vì còn trói buộc với chính y.
“Ta hy vọng hắn sống tốt, nếu nhận thân phận thì chưa chắc đã là chuyện tốt với hắn.”
Hơn nữa nếu là muốn nhận thân phận với Liễu Kiều thì tất sẽ liên lụy đến một người khác, nếu bọn họ vẫn luôn ở bên nhau thì tình nghĩa thực sự rất thâm sâu, y…
Hoắc Phong Liệt đột nhiên bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh, “Thanh ca, đừng lo lắng, nếu không nhận nhau, ta cũng sẽ không khiến hắn khó xử trên chiến trường, ta chắc chắn sẽ không để người huynh để tâm gặp chuyện. Hơn nữa võ công của hắn cao như vậy, người bình thường không thể xử được hắn đâu, không phải sao?”
Liễu Chẩm Thanh có chút động lòng, lại có chút không dám đối diện với Hoắc Phong Liệt.
Đứa nhóc này tin tưởng y như vậy, thích y như vậy, nếu năm đó y thực sự đã làm chuyện không nên làm, thậm chí có thể chính y đã dẫn tới tình huống hiện tại, liệu Nhị Cẩu có thất vọng với Thanh ca này không nhỉ?
Lúc trước có nhiều tội danh như vậy, Liễu Chẩm Thanh cũng không thấy thẹn với lương tâm, cho nên khi đối mặt với sự tín nhiệm của Hoắc Phong Liệt, y cảm thấy bản thân sẽ không chột dạ.
Nhưng mà hiện tại… y chột dạ rồi.
Y không dám nói, thậm chí càng mong những gì họ phân tích được chỉ là trùng hợp mà thôi, người nọ không phải Liễu Kiều, Liễu Kiều đang sống hạnh phúc ở một nơi khác, người hắn đi theo cũng không phải…
Bên phía Tây Thục quốc.
Chuyện Tây Thục vương thật giả đã bị phía Nam Phong Thành truyền tin ra ngoài, hiện tại khắp nơi tại Tây Thục quốc đều biết được tin tức như vậy, nhưng cả nước không không vì vậy mà náo loạn, thứ nhất là bởi vì Kiều Cận đã làm vua nhiều năm, không phải người dễ dàng khiêu khích, thứ hai không thể tùy tiện vì một nước khác đưa một người tới bảo là vương tử của bọn họ, bảo bọn họ nhận vua là bọn họ phải nhận, cho nên phần lớn người dân đều muốn chống cự lại.
Nhưng là cũng không thiếu những người nghi ngờ.
“Hay là cứ như ý họ muốn đi, cứ ra biên giới thỏa thuận, có vậy bá tánh Tây Thục quốc được an tâm.”
“Đừng làm ta cười chết nữa, bọn chúng nói một câu, chúng ta liền phải để vương của chúng ta chịu sự đối đãi như vậy sao? Đây chính là Đại Chu khinh thường chúng ta, muốn làm nhục chúng ta. Muốn đánh thì đánh, ta không tin bọn chúng thực sự có thể cố chấp nhét một tên vương tử giả cho chúng ta đâu.” Hiện tại võ tướng của Tây Thục quốc tương đối bành tướng, dưới sự chỉ huy của Kiều Cận, bọn họ liên tục thâu tóm đất đai của những vùng lân cận, không ngừng thắng trận, hiện tại có chút tự đắc vênh váo.
“Tướng quân, ngươi đừng quên người mang binh bên kia là ai.” Có người khẽ nói: “Hơn nữa sao ngươi biết người được đưa tới chắc chắn là giả…”
Lời còn chưa dứt đã nghe phụt một tiếng, máu bắn xa ba thước.
Mọi người lập tức câm như hến, gục đầu xuống không dám nhìn người đang cầm kiếm đứng đó.
“Không tin là giả, vậy có thể tự đi nghiệm chứng, nhưng nếu dám vọng ngôn trước mặt bổn vương, đây chính là kết cục.” Kiều Cận vung kiếm, máu như văng lên mặt những người đang có mặt ở đây, khiến tất cả không khỏi khom người sâu hơn.
“Vương, thần thay người đi bắt tên giả mạo kia về!” Có võ tướng tiến lên nói.
“Ồ? Không sợ Hoắc Phong Liệt?” Kiều Cận hỏi.
“Thần chưa từng đánh với hắn, thần không tin hắn thực sự là chiến thần bất khả chiến bại trong thần thoại!” Võ tướng vác cái bụng to, điếc không sợ súng.
Kiều Cận cười nhìn võ tướng, sau đó gật đầu, lệnh cho võ tướng lập tức mang binh đến trước Nam Phong Thành, nói cho Đường thành chủ biết câu trả lời của bọn họ.
Đám người tan đi, Liễu Kiều đáp xuống, “Ngươi phái hắn?”
Kiều Cận cười lạnh nói: “Một cái thùng cơm vô dụng, dùng để khơi mào, khiến địch mất sức, cũng là để thử địch, rất thích hợp.”
Liễu Kiều không hiểu mấy chuyện này, liền nói thẳng: “Ngươi quyết định làm theo ý của người trong kinh sao.”
Kiều Cận nói: “Không có chỗ hại cho ta mà, chỉ cần Hoắc Phong Liệt không đột nhiên phát điên, rồi thực sự san bằng Tây Thục quốc là được.”
Liễu Kiều nhíu mày.
Kiều Cận nhìn hắn nói: “Ta đánh không lại hắn, cho nên trận chiến này chưa kết thúc thì ngươi cũng không thể rời khỏi bên người ta, cho dù là thời hạn đã hết cũng không được, hiểu chưa?”
Liễu Kiều có chút không kiên nhẫn. “Muốn đánh lâu như vậy? Cũng là ý của người trong kinh?”
Nhìn vẻ mặt Liễu Kiều, Kiều Cận lại đột nhiên hùng hổ nói: “Ta không thể hiểu nổi, ngươi cứ gấp gáp muốn rời khỏi ta như vậy, ngươi có thể đi đâu? Có thể làm được gì?”
Liễu Kiều thoáng sửng sốt, có vẻ có chút không biết nên trả lời thế nào. Hắn chỉ là đang từng bước hoàn thành chuyện của mình, những chuyện khác vẫn chưa nghĩ nhiều.
Kiều Cận duỗi tay bắt lấy cổ tay Liễu Kiều nói: “Ngươi không có chốn về, coi chỗ này của ta thành bến đỗ của ngươi khó khăn như vậy sao?”
Liễu Kiều sửng sốt, người trước mắt thoạt nhìn có chút hung ác, nhưng trong ánh mắt vẫn có thể thấy được dáng vẻ yếu đuối lúc nhỏ bám lấy hắn vì sợ bị bỏ lại, nhất thời có chút hoảng hốt.
Đối mặt với câu hỏi phiền toái, từ trước tới giờ Liễu Kiều đều không tự hỏi dư thừa, cứ né tránh là được. “Ngươi không phải nơi ta muốn trở về.” Nói xong, liền lắc mình biến mất.
Kiều Cận tối tối nổi trận lôi đình, mắng to: “Đồ cứng đầu! Đồ cứng đầu!”
Mấy ngày sau, một vạn đại quận của Tây Thục quốc tiếp cận, phái người đứng trước cổng Nam Phong Thành hô hào, đại ý chính là không tin người bên trong thành thực sự là vương tử, cảm thấy Đại Chu là muốn can thiệp vào chuyện triều chính của bọn họ, một khi đã vậy thì bọn họ cũng không sợ, nếu giao tên vương tử giả mạo ra để họ tùy ý xử trí, bọn họ có thể tiếp tục chung sống hòa bình, nhưng nếu làm nhục vương của họ thì chắc chắn sẽ đánh vào thành. Theo lời Tây Thục quốc hô hoán thì bên vô lý đã biến thành Đại Chu.
Nhất thời, khung cảnh phồn hoa hòa bình biến mất, thay thế bằng không khí tràn ngập bất an cùng lo âu.
Tuy rằng Đới Đinh Vũ đã sớm đề phòng, bảo đảm Nam Phong Thành là bất khả xâm phạm, nhưng bá tánh Nam Phong Thành đã nhiều năm không phải đối mặt với chiến tranh đổ máu vẫn sợ hãi như mười năm trước, thiếu chút nữa đã bỏ thành chạy lấy người.
Mãi đến sáng sớm hôm nay, khi tin tức Trấn quốc Đại tướng quân đã trở lại được truyền ra ngoài thì mọi người mới an tâm hơn chút.
Hoắc Phong Liệt đã hoàn toàn hồi phục, mặc một thân giáp bạc xứng cùng võ bào màu đen thêu chỉ đứng phía trên cửa thành, binh lính canh gác xung quanh không khỏi càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực đón tiếp nam nhân chỉ cần đứng đó cũng lộ vẻ uy vũ bất phàm.
Hoắc Phong Liệt tuần tra một vòng, phóng mắt nhìn khói bốc lên phía bên kia cánh rừng, biết quân địch đang đóng quân ở đó.
“Trước mắt để lại 5000 quân trông giữ thành, bọn chúng có 10000 binh mã, tạm thời không nên chủ động xuất kích.” Đới Đinh Vũ phân tích.
Hoắc Phong Liệt mới hạ điều lệnh không lâu, đại quân phải mất một khoảng thời gian mới tới đây được.
Hoắc Phong Liệt nhàn nhạt nói: “Phái người kêu gọi, chỉ cần bọn họ dám bước vào rừng rậm một bước, thì sẽ tính là chủ động công kích, chúng ta sẽ lập tức phản kích.”
Rừng rậm coi như là đất chung, hai bên đều sẽ không đặt chân đến đây gây tranh chấp. Mà Hoắc Phong Liệt vừa mạnh mẽ nói như vậy, coi như cánh rừng kia đã thành địa bàn của mình, nếu bước vào đó thì chính là xâm phạm lãnh thổ.
Đới Đinh Vũ biết như vậy là giữ gìn thể diện của Đại Chu, dù sao bên kia cũng cho đại quân đến gần rồi mà bọn họ không có phản ứng gì, bọn chúng sẽ có cơ hội tiến thêm một nước. Nhưng 5000 đánh 10000, còn phải thủ thành, có phải có chút nguy hiểm không, nhưng nghĩ đến đây là mệnh lệnh của Hoắc nhị ca thì không nên nghi ngờ, lập tức phái người đi làm.
Đang nói, thang lầu dẫn lên tường thành có tiếng ầm ĩ truyền tới, hai người nhìn qua liền thấy có mấy người đi tới.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt tự giác dừng lại trên người Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, cười cười.
Mà đứng cạnh Liễu Chẩm Thanh là Kiều An rốt cuộc cũng gặp được Hoắc Phong Liệt, vốn nghe tin Hoắc Phong Liệt đã trở lại nhưng lại chưa hề tới gặp vương tử hắn lần nào, Kiều An rất không vui, biết hắn đang ở đây liền làm ầm ĩ muốn đuổi tới, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.
Chỉ liếc mắt một cái, dáng người cao lớn anh tuấn uy vũ bất phàm kia đã khiến Kiều An đỏ mặt, chân cũng có chút mềm, ba bước chập làm hai đi về phía Hoắc Phong Liệt. Thân thể cũng lảo đảo như muốn ngã.
“Ta là Kiều An, vương tử chân chính của Tây Thục quốc, ngươi chính là Hoắc tướng quân nhỉ, cuối cùng ngươi đã trở lại rồi. Tên Tây Thục vương giả mạo kia thật đáng giận, lại dám sỉ nhục ta như vậy, Hoắc tướng quân nhất định phải xử lý giúp ta nha.”
Từng thấy thái độ lúc trước của Kiều An với Đới Đinh Vũ, bọn họ thấy nhiều nên không ngại, nhưng hình như ngữ khí lần này còn mềm mại hơn lần trước nữa, như thể đang làm nũng vậy.
Lại thấy hình như hôm nay Kiều An đã chăm chút trang diện cho bản thân rất kỹ càng, xinh đẹp quý phái lại vẫn có cảm giác mong manh yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ, khóe mắt cũng hồng hồng như đã đánh phấn, thực sự rất biết cách nắm bắt tâm lý đàn ông. Vương tử này là định chọn cách thuần hóa nhiều người để nắm quyền lực à?
Mắt thấy dưới chân Kiều An sắp không đứng vững, muốn nhào vào lòng Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh buồn cười nhìn xem Hoắc Phong Liệt sẽ phản ứng thế nào.
Kết quả cũng không nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đã né tránh thế nào, chỉ cảm thấy Hoắc Phong Liệt lướt thẳng qua người Kiều An để đi về phía Liễu Chẩm Thanh, mà Kiều An lại phịch một tiếng ngã nhào ra đất.
Mọi người xung quanh nhìn mà choáng, Hoắc Phong Liệt lại ngoảnh mặt làm ngơ đi tới trước mặt Liễu Chẩm Thanh nói: “Trên tường thành vẫn rất nguy hiểm, ban ngày đừng nên lên đây.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu đồng ý.
Mà lúc này Kiều An được nâng dậy tức đỏ cả mắt, “Hoắc tướng quân cũng quá không để bổn vương tử vào mắt rồi.”
Những người khác khi đối mặt với Kiều An có lẽ còn phải giữ lễ ba phần, nhưng địa vị của Hoắc Phong Liệt đặt ở đó, đừng nói hiện tại Kiều An không phải vương, dù có là Tây Thục vương thì luận thân phận địa vị thì đều phải ngoan ngoãn hành lễ với Hoắc Phong Liệt, Kiều An này thực đúng là không hiểu chuyện.
Hoắc Phong Liệt lạnh lùng liếc mắt một cái, vương tử mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc tức khắc như bị bóp chặt cổ, một vương tử bé nhỏ sao có thể chịu nổi ánh mắt sắc bén của Hoắc Phong Liệt chứ, lập tức không thể hó hé được gì.
“Nếu vương tử không muốn chết thì cứ an phận đợi ở phủ thành chủ là tốt nhất, sau này chớ đừng tới gần cổng thành.” Hoắc Phong Liệt lạnh như băng nói, so với dáng vẻ khuyên bảo Liễu Chẩm Thanh đừng lên tường thành vừa rồi như hai người khác nhau vậy.
Kiều An lại bị chọc tức khóc ngay tại chỗ, Đới Đinh Vũ lại nhịn không được than thở. “Chúng ta thật sự phải giúp người này trở về sao?”
Đường Mục nhìn bên trong thành tiêu điều, thở dài một hơi. “Nhìn tình huống hiện tại, Tây Thục vương càng là có tật giật mình. Chiến tranh là không thể tránh khỏi.” Vì người như vậy, y cũng thấy không đáng để lên chiến trường.
Kiều An còn đang làm ầm lên, liền có mũi tên xé gió lao đến, nhằm thẳng về phía trên cửa thành.
Tuy rằng công kích như vậy chủ yếu là để de dọa chứ không phải để thực sự giết người, nhưng cũng lập tức khiến mọi người phản ứng theo bản năng.
Hoắc Phong Liệt một tay ôm Liễu Chẩm Thanh vào trong lòng, che chắn gắt gao, Đới Đinh Vũ cũng chắn trước mặt Đường Mục.
Những thủ vệ khác cũng xôn xao cảnh giác, chỉ có Kiều An vừa rồi còn đang ăn vạ nhưng vừa nhìn thấy mũi tên dài xẹt qua trước mặt thì lập tức sợ đến nỗi xụi lơ ngã ngồi xuống sàn, vừa lăn vừa bò đến dưới chân Hoắc Phong Liệt, như thể biết nơi này mới là nơi an toàn nhất, sau đó tiếp tục khóc đến hụt hơi thở hổn hển.
Mà trên mũi tên cắm trên cửa còn buộc theo lời nhục mạ.
Hiển nhiên là lời đáp lại việc bọn họ phái người kêu gọi, đối phương lựa chọn trực tiếp khiêu khích.
Không biết là đối phương quá mức tự tin, muốn khiêu chiến, hay là biết viện binh của Nam Phong Thành còn chưa tới cho nên mới bắt lấy thời cơ.
Sau đó trạm gác bên họ không ngừng truyền tin về, quân của đối phương đã tiến vào rừng. Thật đúng là nôn nóng.
“Nhị ca!” Đới Đinh Vũ lập tức nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt gật đầu nói: “Ngươi thủ thành, chọn cho ta một trăm kỵ binh, là những người nhanh nhất! Lập tức xuất phát.”
Nhận quân lệnh, Đới Đinh Vũ cũng không nghi ngờ, trực tiếp đi làm.
“Một trăm đối một vạn?” Đường Mục kinh ngạc.
Liễu Chẩm Thanh cũng không khỏi nhíu mày, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Hoắc Phong Liệt, chắn chắn tự hắn cũng có cách. Bèn cho Đường Mục một ánh mắt ý bảo tạm thời đừng nóng nảy.
Nhưng bọn họ cũng không có cơ hội xem trận, bời vì Hoắc Phong Liệt không cho phép y gặp nguy hiểm tiềm ẩn nào trên chiến trường, cho nên khi hắn cưỡi Trầm Giang Nguyệt đi cũng bảo Liễu Chẩm Thanh cùng Đường Mục mang theo Kiều An còn đang khóc sướt mướt về phủ thành chủ chờ tin tức.
Khi Hoắc Phong Liệt xuất phát đã là giữa trưa, Liễu Chẩm Thanh thầm tính toán, dù Hoắc Phong Liệt có cách nào thì ít nhất cũng cần một hai ngày mới xong.
Nhưng màn đêm vừa mới buông xuống, Nam Phong Thành đã sục sôi.
Liễu Chẩm Thanh cùng Đường Mục đang nói chuyện phiếm, liền nhìn thấy có tiểu binh hấp tấp chạy vào báo: “Hoắc tướng quân đại thắng trở về!”