Đường Nhu chợt bừng tỉnh, vừa ngồi dậy đã phát hiện bản thân đang ở trên một cái giường xa lạ, ký ức vụn vặt dần dần khôi phục, chỉ một thoáng huyết sắc trên mặt đã rút đi sạch, chỉ còn lại nước mắt rưng rưng.
Tối hôm qua, lời khuyên bảo của mẫu thân vẫn còn văng vẳng bên tai, uống ngụm trà xong thì cả người khô nóng, sau đó bị chính mẫu thân của mình đưa tới nơi này, lột bỏ áo ngoài, nàng như con dê đợi bị làm thịt, vứt bỏ cô lại chỗ này, không hề suy xét đến tôn nghiêm cùng danh dự của cô.
Cô đã là Đường Mục suốt mười mấy năm, một khắc trước còn vì Nam Phong Thành mà cẩn trọng, ngay sau đó đã bị mẫu thân đối đãi tùy tiện như vậy, việc này còn nhục nhã hơn bất kỳ loại tra tấn nào khác.
Đang lúc Đường Nhu quẫn bách, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó tiếng Liễu Chẩm Thanh truyền tới, “Đường huynh, tỉnh chưa? Là ta cùng Hoắc tướng quân.”
Đường Nhu ngẩn ra, cô nhớ rõ tối qua Liễu Chẩm Thanh đã ở đây, cô biết bản thân không bị làm nhục, biết Liễu Chẩm Thanh đã đút thuốc giải cho mình mới có thể khiến cô dễ chịu hơn… Cho nên là… đã bị phát hiện rồi.
Lý trí cùng hoảng hốt giằng co trong đầu cô.
Nhưng hiện tại cô là Đường Mục, không thể không nuốt hết khuất nhục xuống, buộc bản thân phải bình tĩnh ứng đối.
“Xin hãy đợi một lát…” Đường Nhu ép mình bình tĩnh trả lời. Chợt nhìn thấy ở mép giường có một bộ áo ngoài của nam tử sạch sẽ được gấp gọn gàng ngăn nắp, trong lòng như được sưởi ấm vậy, hơi cảm thấy an tâm.
Đường Nhu sửa soạn xong thì hô một tiếng
Lúc này Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt mới tiến vào.
Liễu Chẩm Thanh nhìn qua, phát hiện hai mắt Đường Nhu rõ ràng đã trở nên đờ đẫn vô hồn, nhưng vẫn buộc bản thân cậy mạnh trước mặt họ, không khỏi có chút thương tiếc. Đang định quan tâm hỏi hai câu thì thấy Hoắc Phong Liệt đột nhiên tiến lên một bước, gần như là chặn hết nửa tầm mắt.
“Đường thành chủ, mời ngồi.” Hoắc Phong Liệt lãnh đạm nói, thái độ với Đường Mục vẫn như trước không thay đổi.
Liễu Chẩm Thanh bị Hoắc Phong Liệt kéo ngồi xuống, Đường Nhu lại không ngồi, mà lại hành lễ với hai người: “Xin lỗi, tối hôm qua đã gây thêm phiền toái cho hai vị rồi.”
“Mau đứng lên, chuyện gì cũng từ từ nói.” Liễu Chẩm Thanh vội nói.
Lúc này Đường Nhu mới đứng dậy ngồi xuống, thần sắc vẫn nhợt nhạt như cũ.
Liễu Chẩm Thanh cười gượng hai tiếng trực tiếp nói thẳng, “Ngươi là Đường Nhu?”
Cả người Đường Nhu run lên, tuy rằng biết phải đối mặt với chuyện này, nhưng đến giờ khắc này vẫn khủng hoảng không thôi.
Liễu Chẩm Thanh thấy vậy lại không đành lòng, lập tức nói: “Ngươi… không cần để ý như vậy, người biết chuyện chỉ có ta cùng Phong Liệt mà thôi. Chúng ta cũng sẽ không nói với bên ngoài, chuyện tối hôm qua, ngươi còn nhớ rõ không?”
Đường Nhu nói: “Không nhớ được nhiều lắm.”
Liễu Chẩm Thanh dứt khoát kể lại đại khái chuyện tối qua.
Còn đặc biệt nhấn mạnh, “Ta là nghe được giọng của ngươi nên mới biết chuyện. Sau đó Phong Liệt cũng vậy.”
Tối hôm qua y cũng đã lừa Hoắc Phong Liệt như vậy, tuy rằng Hoắc Phong Liệt có chút không tin, nhưng Liễu Chẩm Thanh có rất nhiều biện pháp đối phó khi Nhị Cẩu không chịu nghe lời, dám nghi ngờ thì cứ hôn hắn đến nhũn người, run run, cơn giận tan hết, cuối cùng chỉ có thể tỏ vẻ đã tin, không dám trêu chọc Liễu Chẩm Thanh nữa.
Hai người cũng không làm phiền Đường Nhu đang hôn mê nữa, dù sao cô cũng chỉ mặc mỗi áo trong, đưa cô về có chút không an toàn, lại quá muộn, cả ngày nay Hoắc Phong Liệt đã phải đi đánh một trận chiến, cho nên hai người bèn trở về phòng của Liễu Chẩm Thanh nghỉ ngơi.
Nghe Liễu Chẩm Thanh đặc biệt nhấn mạnh, Hoắc Phong Liệt lặng lẽ liếc Liễu Chẩm Thanh một cái.
Liễu Chẩm Thanh cười chớp chớp mắt với hắn, trong mắt đầy vẻ ái muội, khiến Hoắc Phong Liệt nhớ lại chuyện cũ rồi sợ hãi, nụ hôn của Thanh ca, hắn càng lúc càng không thể chống lại được.
Trên thực tế, Đường Nhu nhớ cô đã nhịn không được mà ôm Liễu Chẩm Thanh, nhưng nhìn Liễu Chẩm Thanh tránh mặt mình như vậy, không biết là vì tôn trọng cô hay là vì sợ người nọ ghen tị, Đường Nhu cũng hiểu ý.
“Hai vị đều là… người tốt! Là ta may mắn, nếu không ta thật sự…” Đường Nhu vừa nói, một bên lấy ngọc bội lá liễu ra.
Đường Nhu làm như vậy là đang tự an ủi bản thân, lại khiến hai người ở đối diện rơi vào cục diện xấu hổ quỷ dị..
Hóa ra người năm đó ái mộ Liễu Chẩm Thanh không phải Đường Mục mà Đường Nhu, nghĩ vậy cũng thấy hợp lý. Liễu Chẩm Thanh mất tự nhiên sờ sờ cằm, cho nên lần đó đúng là y đã đưa ngọc bội cho Đường Nhu?
Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh như vậy, liền biết chắc chắn lúc trước y đã từng vô ý câu mất trái tim của cô nương người ta, ánh mắt không khỏi trở nên tối tăm, mở miệng hỏi thẳng: “Vì sao giả trang?”
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy nhìn Hoắc Phong Liệt, trực tiếp vậy sao?
Đường Nhu cũng không giống nữ tử bình thường, đối mặt với sự chất vấn, cô hít một hơi thật sâu, vẫn dùng giọng của Đường Mục để nói chuyện: “Ban đầu thành chủ vẫn luôn là huynh trưởng, mãi đến khi Liễu tướng gia xảy ra chuyện.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, sao lại liên quan đến y rồi?
Đường Nhu nói: “Năm đó Liễu tướng gia xảy ra chuyện, Đại Chu đều mải thu thập bằng chứng phạm tội của Liễu tướng gia, mà sự tích Nam Phong Thành của chúng ta lại càng được chú ý, nhưng sự thật lại không phải như vậy, thật ra Liễu tướng gia đã… có ân với Đường gia chúng ta.”
“Có… ân?” Hoắc Phong Liệt ghé mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh bên cạnh.
“Hai vị một vị là người đã quen biết Liễu tướng gia nhiều năm, một vị là tộc đệ của Liễu tướng gia, hai vị nguyện ý nghe ta nói sự thật đằng sau những tin đồn đó chứ?”
“Mời nói.”
Liễu Chẩm Thanh có chút thở dài nhìn Đường Nhu, năm đó chính y đã bảo bọn họ đừng nói ra sự thật cho bất cứ kẻ nào hết, đây là cái họ nên có.
Nhưng dù tâm tình Liễu Chẩm Thanh có phức tạp thế nào, thì Đường Nhu ở đối diện dường như đã chờ ngày này rất lâu rồi, đợi đến ngày được kể lại chuyện này cho người khác.
Cùng lúc đó tại quân doanh trọng địa, một người bị trói chặt đưa đến trước mặt Đới Đinh Vũ.
Đới Đinh Vũ khó hiểu nhìn thủ hạ bắt người tới.
“Người này lén từ Tây Thục quốc tới đây, thuộc hạ thấy gã lén lén lút lút, giống như đang giấu giếm gì đó.”
Đới Đinh Vũ vui vẻ, trực tiếp bắt đầu nghiêm hình bức cung, đối phương run rẩy nói, có người mua chuộc gã, bảo gã tới nói cho bá tánh Nam Phong Thành biết sự thật đằng sau khủng hoảng của Nam Phong Thành mười mấy năm trước.
“Muốn gài bẫy chúng ta, khiến chúng ta gặp nội loạn sao?” Đới Đinh Vũ trào phúng nói: “Tây Thục vương của các ngươi không làm được gì lợi hại hơn à?”
Người tới đã không dám nói dối, chỉ có thể chứng minh thực sự có người mua chuộc gã tới mạo hiểm một phen, nhưng sự việc gã định lan truyền cũng là thật, bởi vì sự thật năm đó người biết rõ ràng nhất thật ra lại chính là Tây Thục quốc đã từng bị hố một phen.
Ai cũng biết, năm đó Đại Chu loạn trong giặc ngoài, ai cũng muốn dẫm một chân, chia một miếng bánh, cho nên Tây Thục vương liền xâm chiếm Nam Phong Thành, nghe đồn là năm đó Đường thành chủ dẫn theo thủ thành quân đau khổ chống đỡ chờ cứu viện tới, kết quả cứu viện có Liễu tướng gia vừa đến không được bao lâu đã hại chết lão thành chủ của bọn họ, còn dâng đầu lão thành chủ lên để lấy lòng Tây Thục quốc, muốn hòa đàm rồi còn muốn cắt Nam Phong Thành nhường cho chúng, cuối cùng nhờ Đường Mục thành chủ dẫn quân đánh trả, đảo ngược cục diện. Cho nên người Nam Phong Thành đều vô cùng biết ơn Đường gia, oán hận Liễu Chẩm Thanh.
Cấp dưới của Đới Đinh Vũ đa phần là người địa phương ở Nam Phong Thành, đương nhiên đều biết rõ. Đới Đinh Vũ bởi vì thái độ Hoắc Phong Liệt cùng Đường Mục Liễu Chẩm Thanh có chút mơ hồ nên vẫn luôn cho rằng có nội tình, nghe thấy kẻ kia nói vậy, hơn nữa còn là do Tây Thục vương phái tới loan tin thì tức khắc cảm thấy có gì đó đáng ngờ, vì vậy chỉ để lại thân tín của mình rồi tự thân thẩm vấn.
“Xem ngươi kể chuyện thế nào nào!” Đương nhiên cấp dưới của Đới Đinh Vũ vẫn không tin, xì một tiếng rồi chất vấn.
Tù binh run run rẩy rẩy nói: “Thật ra năm đó vua của chúng ta đã sớm mua chuộc được lão thành chủ rồi, lúc trước quân thủ thành của các ngươi ra trận vẫn luôn bại trận là bởi vì lão thành chủ đã liên tục truyền tin cho chúng ta, giúp chúng ta vây công Nam Phong Thành, khi đó mỹ thiếp bên cạnh lão chính là gián điệp Tây Thục vương đã cài vào từ trước, lão thành chủ đã đồng ý bỏ thành rồi trốn về Tây Thục, còn dâng bản đồ phòng thủ toàn thành lên nữa.”
Lời này vừa được nói ra đã bị những người khác tay đấm chân đá một trận, anh hùng trong lòng bọn họ lại bị tên khốn này bôi nhọ, quả thực là nực cười, vũ nhục chỉ số thông minh của họ sao? Sao mà họ có thể chịu đựng được chứ.
Tù binh la oai oái: “Ta nói thật mà, các ngươi ngẫm lại mà xem, khi đó có phải bên cạnh lão thành chủ của các ngươi đột nhiên có thêm một mỹ nhân hay không, hơn nữa còn rất được yêu thích nâng niu, các ngươi có biết lai lịch của mỹ nhân kia không? Hơn nữa để lão thành chủ thể hiện quyết tâm của mình, chúng ta còn bắt lão giết thê tử cùng con của chính mình, chứng minh lão thực sự muốn đi, phủ thành chủ của các ngươi không phải đã từng gặp hỏa hoạn sao? Thiếu chút nữa đã thiêu chết thành chủ phu nhân cùng mấy đứa con rồi, lại còn bôi nhọ là chúng ta phái người tới làm nữa chứ, thực ra là do chính thành chủ của các ngươi muốn tỏ lòng trung thành với vua của bọn ta mà thôi.”
Động tác cả họ khựng lại, khi đó bọn họ còn trẻ, đương nhiên không thể biết rõ ràng được, nhưng bên người thành chủ tự nhiên có thêm một mỹ nhân, dẫn tới sau đó hai vợ chồng suốt ngày cãi nhau, tin đồn này họ đã từng nghe qua rồi, còn vụ hỏa hoạn kia thì cả thành đều đã chứng kiến.
Thiêu chết thê tử cùng con cái của chính mình? Vậy Đường Mục cũng từng… Khó trách Đường Mục chưa từng nhớ về phụ thân trước mặt hắn, thậm chí khi người khác khen phụ thân y, y luôn cười lạnh một tiếng, Đới Đinh Vũ dần dần tin những lời này, sắc mặt trở nên khó coi. “Nói tiếp đi!”
“Nhưng mà… nhưng mà không ngờ khi đó Đường thành chủ Đường Mục lại chạy thoát được, vừa hay gặp được Liễu tướng gia dẫn viện binh tới. Sau khi cứu người Đường gia thoát khỏi đám lửa, phát hiện ra sự kỳ quặc trong đó mới cảm thấy lão đường chủ đã cấu kết với Tây Thục chúng ta, cho nên đã giết lão thành chủ, lại dùng kế hiến đầu để dụ dỗ các đại tướng của Tây Thục quốc, cùng nhau giết ngược trở về. Bấy giờ mới hóa giải được nguy cơ của Nam Phong Thành.”
Tù binh nói tới đây, những người khác đã không nghe nổi nữa, “Ngươi nói hươu nói vượn, Liễu gian tướng sao có thể… Ngươi nói dối cũng không chịu bịa cho hợp lý, hơn nữa người các ngươi mua chuộc bị giết, sao các ngươi có thể mắc mưu mà tới Nam Phong Thành?!”
Nhất định là vẫn đang nói dối, lão thành chủ là chính, Liễu gian tướng mới là tà, lời nói dối này là muốn mê hoặc bọn họ, có người kích động muốn rút đao chém người.
Lại nghe tên tù binh vội vã thét chói tai: “Bởi vì không phải khi đó các ngươi đều tin tin đồn rằng y là gian thần sao? Tây Thục quốc chúng ta cũng tin là thật, đại gian thần rất dễ mua chuộc mà, so với lão thành chủ thì còn hữu dụng hơn, thủ đô Tây Thục cho rằng y muốn thay thế lão thành chủ để giao kèo với chúng ta, vậy đương nhiên là chuyện tốt, lại không ngờ hết thảy đều là giả, là vua của chúng ta bị Liễu tướng gia lừa, thành ba ba trong rọ. Lần đó Tây Thục quốc đã bị tổn thất nghiêm trọng thê thảm, nghe đồn vua của chúng ta cũng phải nói, chỉ cần Liễu tướng gia còn tại vị ngày nào thì cũng đừng hòng chiếm được lợi gì từ Đại Chu, vì thế liền từ bỏ việc tiến công Đại Chu.”
Tù binh nói tới đây, thấy mọi người đều trầm mặt nhìn mình, vội nói tiếp: “Lời ta nói đều là sự thật, không hề lừa các ngươi, nếu không chỉ dựa vào mấy tên nhãi Đường gia sao có thể giết được đại tướng của chúng ta chứ, thật ra đều là do Liễu tướng gia làm.”
Ở đây ngoài Đới Đinh Vũ ra, vẻ mặt những người khác đã biến hóa long trời lở đất, chuyện này bọn họ… sao có thể tin được chứ.
Người bọn họ đã mắng chửi mấy năm nay, người bọn họ đã biết ơn mấy năm nay, sao có thể sai được?
“Không có chứng cứ… Ngươi không có chứng cứ!”
Tuy rằng rất nhiều chỗ có lý nhưng không có chứng cứ thì bọn họ sẽ không tin.
“Chắc chắn là sai rồi, sao có thể thế được chứ, vì sao lão thành chủ lại làm vậy? Ông ấy là người Đại Chu, là thành chủ chúng ta kính yêu mà.” Một người cãi.
“Đúng vậy, Đường gia nhiều thế hệ bảo vệ Nam Phong Thành, không chỉ có lão thành chủ, mà còn có đời trước, đời trước trước nữa, đều là những người liêm khiết trong sạch…”
Tù binh chỉ có thể giải thích: “Lúc đó vua của chúng ta đã hứa hẹn với lão thành chủ, chỉ cần lão tới Tây Thục thì sẽ cho lão làm quý tộc, sẽ ban cho rất nhiều đất đai trang viên, còn thêm một ngàn nô lệ, so với việc lão làm thành chủ của một tòa thành lúc nào cũng có thể bị chúng ta đánh chiếm thì tốt hơn nhiều chứ. Thành chủ của các ngươi lại có thể được nhận bao nhiêu bổng lộc chứ.”
Một câu đã khiến mọi người tức nghẹn, mà… mà nhất thời không thể phản bác được. Nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con mà, tuy nhiên đúng là lúc trước thành chủ yêu chiều mỹ thiếp, có lẽ ông thật sự có thể vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ hết thảy.
Bọn họ không dám nghĩ lại. Có người lại nghĩ tới chuyện khác.
“Vẫn không đúng, nếu lão thành chủ thật sự phản bội Nam Phong Thành, vậy chính là tội lớn, Liễu gian… Liễu tướng gia quyền cao chức trọng như vậy, sao lại tùy ý để yên cho những lời đồn bôi nhọ mình như vậy tồn tại, sau đó còn giúp thành chủ hiện tại kế vị…”
Lúc này đây không đợi tù binh nói, Đới Đinh Vũ đã mở miệng nói: “Bởi vì lúc ấy Đại Chu loạn trong giặc ngoài, Nam Phong Thành là pháo đài biên cảnh, không thể loạn quân tâm loạn dân tâm, kích động mọi người oán giận, chỉ cần nói “Đường thành chủ lập công, lão thành chủ hy sinh quang vinh”, như vậy thanh danh của Đường gia sẽ không bị đánh mất, có thể tiếp tục giữ Nam Phong Thành ổn định, không để kẻ địch có cơ hội quấy rầy Đại Chu.”
Chỉ là một tiếng xấu mà thôi, Liễu tướng gia thiếu gì chứ? Có lẽ là không thèm để bụng.
Chỉ cần Liễu tướng gia gánh cái tiếng xấu này, người Nam Phong Thành sẽ đồng lòng nhất trí chống ngoại xâm, dùng tốc độ nhanh nhất để kết hợp thành tường thành kiên cố nhất.
Đây mới là kết quả mà Liễu tướng gia muốn. Cũng là sự nhân từ của y dành cho Đường gia.
Đới Đinh Vũ nghe ra việc lão thành chủ sa lưới hẳn cũng có sự tham dự của Đường Mục vì đại nghĩa mà diệt thân nhân, đối mặt với phụ thân muốn giết bọn họ, còn muốn phản quốc, là Đường gia nhiều thế hệ trung thần, Đường Mục sẽ không nhân từ nương tay, cho nên Liễu tướng gia đã chọn nâng đỡ y lên kế vị.
……
“Huynh trưởng rất thông minh, đã sớm phát hiện ra sự khác thường của phụ thân, không kịp khuyên nhủ đã gặp chuyện chẳng lành, nếu không phải gặp được Liễu tướng gia thì cả nhà chúng ta đã bỏ mạng trong biển lửa rồi. Đám người kia cùng phụ thân chính là kẻ ngoan độc như vậy, lão đã chán ghét việc phải làm một thành chủ, lão muốn dẫn mỹ nhân của mình đến Tây Thục quốc làm chủ nô, sống tiêu dao sung sướng. Ta cũng không biết từ khi nào mà lão biến thành người như vậy, quên mất vinh dự của Đường gia, lời dạy bảo của gia gia. Cuối cùng huynh trưởng đã phải phối hợp với Liễu tướng gia tóm cổ phụ thân, lập mưu bài trừ hậu hoạn Tây Thục quốc bày ra. Để ổn định Nam Phong Thành, Liễu tướng gia không thông cáo cho thiên hạ biết sự thật, không truy cứu tội danh của Đường gia chúng ta, ngược lại còn nâng đỡ huynh trưởng lên vị trí thành chủ, cứ vậy gánh bêu danh rời đi.”
Đường Nhu nói tới đây thì dừng lại thật lâu, tay nắm chặt ngọc bội lá liễu, có vẻ khó khăn lắm mới chịu đựng được nỗi đau khổ khi chân tướng sự việc vẫn luôn bị giấu kín, bản thân lại hút máu người mình vẫn luôn ngưỡng mộ để hưởng thụ vinh dự.
Liễu Chẩm Thanh thật sự không cảm thấy lúc trước làm vậy có vấn đề gì, dù sao khi đó y cũng là gian thần, hơn nữa còn vui vẻ làm gian thần, đương nhiên cũng lợi dụng triệt để thanh danh của mình, nếu không Tây Thục quốc đã không dễ dàng mắc mưu như vậy, bêu danh có thêm một cái, giữ được người Đường gia trung quân ái quốc, hơn nữa còn có thể khiến họ một mực trung thành, có gì không tốt đâu. Dù sao Liễu Chẩm Thanh cũng không thích loại hình phạt tru di cửu tộc kia gì cho cam.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cảm giác dưới bàn có người nắm tay mình thật chặt, Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, có chút buồn cười, biết là Nhị Cẩu đang dùng phương thức của chính mình để đau lòng cho y. Nếu đã chủ động dâng tới cửa thì đương nhiên phải trêu chọc một phen cho đã, vì vậy dứt khoát mười ngón đan nhau với Nhị Cẩu, lại dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ lên mu bàn tay hắn, quả nhiên chỉ chốc lát sau Nhị Cẩu đã bị trêu chọc muốn rút tay về, nhưng sao Liễu Chẩm Thanh có thể dễ dàng buông tha chứ.
Hoắc Phong Liệt ho khụ khụ, “Vậy sau đó thì sao?”
Đường Nhu lấy lại tinh thần nói tiếp: “Liễu tướng gia trước khi đi có dặn phải biến mọi việc trở nên giống tin đồn, vĩnh viễn không được nói sự thật ra, như vậy một nhà chúng ta mới có thể sống an ổn, chúng ta… cũng tham sống sợ chết, để ý tới thanh danh của Đường gia, cho nên vẫn luôn không dám nói, dù sao cũng là tội khi quân. Nhưng mà ân nhân của chúng ta… đã chết rồi.”
Đường Nhu hít sâu một hơi nói: “Sau khi chết còn bị người trong thiên hạ phỉ nhổ bôi nhọ, chúng ta không biết cái khác nhưng sao chúng ta có thể để mặc ân nhân của chúng ta lưng mang tội danh của Nam Phong Thành chứ, dù… dù có phải công khai tội danh của Đường gia thì chúng ta cũng không tiếc, cho nên huynh trưởng đã thương lượng với ta, để ta giả làm huynh ấy, tạm thay huynh ấy ngồi lên vị trí thành chủ, huynh ấy thì muốn lên kinh thành trả lại thanh danh cho Liễu tướng gia.”
Nghe đến đó, Liễu Chẩm Thanh có chút sửng sốt, cũng không có tâm tư đùa giỡn Hoắc Phong Liệt nữa, có chút bất đắc dĩ nói: “Các ngươi… hà tất phải như vậy.”
Đường Nhu lắc đầu nói: “Nếu không làm, lương tâm chúng ta sao có thể yên ổn. Nhưng chúng ta chẳng thể làm được cái gì hết, sau đó không lâu ta phát hiện thi thể của huynh trưởng trên đường đi qua núi cách Nam Phong Thành không xa, không biết là ngoài ý muốn hay là bị giết.”
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đều hơi thay đổi.
Khi đó phàm là người muốn trả lại thanh danh cho Liễu Chẩm Thanh đều sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Đường Mục trở thành một trong số đó.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh thở dài, một chàng trai không tồi như vậy lại chết vì loại chuyện này, thực sự trong mắt Liễu Chẩm Thanh là không đáng, không phải cách một người thông minh sẽ làm.
Nhưng trong lòng y vẫn thấy biết ơn cùng cảm động.
“Tóm lại huynh trưởng cứ vậy mà chết, khi đó Liễu tướng gia vừa mới qua đời, những nước khác bắt đầu ngo ngoe rục rịch, chúng ta hết cách, bởi vì ít người biết, lại đều là người có thể tín nhiệm, cho nên ta chỉ có thể tiếp tục giả thành huynh trưởng, ổn định nhân tâm, đảm nhận chức thành chủ… Sau đó ổn định lại, ta cũng không muốn lui xuống nữa, một là do cảm thấy đây là việc của huynh trưởng, huynh ấy không ở đây, ta hẳn là nên làm thay huynh ấy, hai là ta vốn cũng không định thành thân gả chồng, có thể phụng hiến cả đời cho Nam Phong Thành cũng được, dù sao cũng là thành trì mà huynh trưởng của Liễu tướng gia đã cùng nhau bảo vệ mà.”