Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 122

Trời tờ mờ sáng, Liễu Chẩm Thanh mới chỉ chợp mắt một lúc đã bị đánh thức.

Vừa mở mắt ra đã thấy bản thân vẫn còn nằm ngủ trong lòng Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh vừa cử động, Hoắc Phong Liệt cũng mở bừng mắt, một đôi mắt mang còn mang theo hơi nước mông lung ngơ ngác nhìn y, theo bản năng tăng thêm lực ở cánh tay, muốn ôm người trong lòng chặt hơn một chút, xác nhận sự tồn tại của người trong vòng tay mình.

Liễu Chẩm Thanh nhăn mũi, “Sao đệ lại ôm ta?”

Hôm qua sau khi nói xong chính sự, Liễu Chẩm Thanh vẫn không quên việc dỗi, khi ngủ cũng là y ngủ một mình một phía.

Hoắc Phong Liệt dùng ánh mắt ngây thơ nhìn về chỗ nằm cũ của Liễu Chẩm Thanh.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới phát hiện bản thân là người lăn qua, hơn nữa với thói quen lúc ngủ của y thì…

Liễu Chẩm Thanh không cam lòng đẩy ra Hoắc Phong Liệt ra, vô cớ gây sự: “Ta lăn lại đây, đệ lại muốn ôm ta sao?”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt có chút vô tội, thừa nhận sự giận dỗi vô cớ của Liễu Chẩm Thanh.

Đang làm mình làm mẩy lại nghe được tiếng động gần đó, bên bờ suối, lc đang quấn lấy Liễu Kiều, còn đang khuyên bảo, có vẻ Liễu Kiều đã bị hắn làm phiền muốn chết.

Đêm qua, Liễu Chẩm Thanh yêu cầu Kiều Cận ở lại tiếp tục làm Tây Thục vương, nhưng chắc chắn Liễu Kiều sẽ rời đi cùng Liễu Chẩm Thanh, như vậy hai người sẽ phải tách ra.

Điều này đã vi phạm thỏa hiệp ban đầu với Kiều Cận, đương nhiên là hắn không chịu.

“Không phải chủ nhân đã nói sẽ để ta phụ trách việc truyền tin sao?”

“Vậy ngươi truyền tin, ngươi cứ ở chỗ ta đi, phụ trách báo lại cho phía y không được sao? Sao lại muốn theo y chứ? Hiện tại không phải y đang là một đôi với Hoắc Phong Liệt sao? Hoắc Phong Liệt còn có trăm vạn đại quân, không bảo vệ được y chắc? Hơn nữa sau đó học sẽ phải về kinh thành, ngươi còn định đi về theo, ngươi… ngươi là đang muốn tìm cớ bỏ ta lại đúng không.” Kiều Cận tức muốn hộc máu.

“Sao ngươi cứ như đứa trẻ mãi không lớn thế? Hơn nữa hiện tại ngươi là Tây Thục vương, chủ nhân nói đợi họ tìm được kẻ ở kinh thành đứng sau màn thì ngươi vẫn có thể tiếp tục làm vua, không tốt sao?”

Liễu Kiều không hiểu phản ứng của Kiều Cận, cảm thấy hắn vẫn là đứa nhóc sợ bị bỏ rơi lúc trước, nhưng cũng sắp 18 rồi, hắn không thể cứ mãi đưa Kiều Cận theo được.

Kiều Cận bị cách nói của Liễu Kiều làm cho tức đến choáng váng, “Ai thèm làm Tây Thục vương chứ!”

“Không thèm thì đợi mọi việc xong xuôi thì ngươi không cần làm nữa.”

Kiều Cận nóng nảy, “Ngươi là thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, ta chịu thiệt nghe theo mọi sắp xếp của Liễu Chẩm Thanh để làm gì chứ?”

“Không phải bởi vì không nghe lời sẽ bị chủ nhân giết sao?”

“Còn lâu đi! Ta kệ, nếu Liễu Chẩm Thanh đã cho ngươi tự do rồi thì sao ngươi cứ một hai phải đi theo y chứ?”

“Ta……”

“Ngươi không thể……” Kiều Cận bắt lấy tay Liễu Kiều tay: “Ngươi không thể thuộc về ta sao?”

Liễu Kiều sửng sốt, đây là lần thứ hai Kiều Cận nói tới chuyện này, nhìn bàn tay Kiều Cận cầm tay mình run nhè nhẹ cùng đôi mắt phiếm hồng của hắn, cực kỳ giống bộ dáng Kiều Cận nhìn hắn vào 8 năm trước khi hắn trở lại tìm Kiều Cận.

Nhưng Liễu Kiều cũng không mềm lòng, “Còn kẻ trong kinh kia thì chủ nhân vẫn bị nguy hiểm, chủ nhân cần ta.”

Kiều Cận cứng đờ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt lườm Liễu Kiều, nói: “Được, khi y cần ngươi thì ngươi ở bên cạnh y, y không cần ngươi nữa thì ngươi sẽ trở về bên cạnh ta, dù sao trước kia ngươi muốn bỏ đi cùng là vì muốn túc trực bên linh cữu của y, hiện tại lý do này không còn nữa. Sau này ngươi muốn làm gì, ta sẽ làm cùng ngươi, dù sao đã nhiều năm như vậy chúng ta đều trải qua cùng nhau, so với việc quay lại cuộc sống một mình sẽ quen thuộc hơn đúng không.”

Hai mắt Kiều Cận phát sáng, như hóa thành móng vuốt vô hình bắt lấy Liễu Kiều, khiến Liễu Kiều hoảng hốt, còn chưa kịp nghĩ kỹ đã gật đầu.

Kiều Cận lập tức vui vẻ, bỗng nhiên đưa tay ôm chầm lấy Liễu Kiều, lại bị Liễu Kiều mất kiên nhẫn dùng chuôi kiếm đẩy ra.

Kiều Cận cũng không giận, mà lại cúi đầu hôn một cái lên chuôi kiếm, có lẽ là vui quá đến mức choáng váng mới có thể làm ra hành động ấu trĩ như vậy. Ngược lại Liễu Kiều mới là người bị dừng hình bởi hành động này.

Hai người lăn lộn một hồi mới trở về, Kiều Cận thấy bọn họ chuẩn bị xuất phát thì nói với Liễu Chẩm Thanh: “Này, không phải muốn hạ độc với ta sao?”

Lúc trước Liễu Chẩm Thanh đã nói phải dùng độc để khống chế Kiều Cận.

Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Ta đã hạ rồi.”

Kiều Cận sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh đánh mắt sang chỗ Liễu Kiều nói: “Độc này không có thuốc giải, nhưng chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm sẽ không chết được.”

Kiều Cận lại bị chọc cho tức sôi máu.

Có cảm giác chỉ mới một đêm ngắn ngủi mà Kiều Cận đã tích đủ cơn tức cho mười mấy năm rồi.

Giây tiếp theo lại khiến Kiều Cận khẳng định một lần nữa, Liễu Chẩm Thanh chính là kẻ đáng ghét nhất thế giới, không gì sánh nổi.

Bởi vì Liễu Chẩm Thanh đã giơ tay lên vẫy vẫy với Liễu Kiều, hô một tiếng “đi thôi”.

Sau đó Liễu Kiều liền ôm Liễu Chẩm Thanh phi thân bay đi, đến cả Hoắc Phong Liệt cũng kinh ngạc chậm một bước.

Kiều Cận đứng tại chỗ giận dữ hô: “Liễu Chẩm Thanh ngươi con mẹ nó có phải đã ôm nhầm người rồi không!”

Xa xa cũng chỉ nghe được giọng nói đắc ý của Liễu Chẩm Thanh. “Ngoan ngoãn làm việc đi.”

Liễu Chẩm Thanh được Liễu Kiều ôm dùng khinh công xuất phát, Liễu Kiều lại không thấy có chỗ nào không đúng, dù sao trước kia cũng như vậy, nhưng có thể cảm nhận được một tầm mắt khiến hắn không thoải mái từ đằng sau lưng, dù sao cũng là cao thủ nên hắn rất mẫn cảm, có người cứ nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt không có thiện chí cũng không thoải mái.

“Chủ nhân, hình như Hoắc tướng quân vẫn luôn nhìn chúng ta.” Liễu Kiều cúi đầu nói: “Là có chuyện muốn nói sao?”

Liễu Chẩm Thanh khẽ cười một tiếng, “Đừng quan tâm đến hắn, trẻ con phải nên được dạy một chút, nếu không còn gì là nóc nhà nữa.”

“Các ngươi cãi nhau? Lúc trước không phải khá tốt sao?” Liễu Kiều khó hiểu.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi có chút mất mát, đúng vậy, lúc trước bọn họ khá tốt, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu.

Bởi vì đi đường, hai người cũng không nhiều lời, rất nhanh đã tới gần rừng rậm, chốc lát nữa thôi là sẽ tới biên cảnh, sẽ về tới quân doanh.

Mà ngay khi Hoắc Phong Liệt đưa Liễu Chẩm Thanh trở lại quân doanh, phó tướng trong quân doanh đều thở phào một hơi, thấy còn có một người lạ mặt, cao lớn tuấn tú, toàn thân tỏa ra khí thế của cao thủ, cứ đi theo sau lưng Liễu Chẩm Thanh, có vẻ còn thân cận với Liễu Chẩm Thanh hơn Hoắc tướng quân vậy. Mọi người không khỏi ngây người.

Liễu Chẩm Thanh liền giải thích đây là hộ vệ tùy thân của mình, lúc trước có việc, sau lại nghe tin mình bị bắt mất nên mới tới cứu.

Mọi người thấy Hoắc Phong Liệt không có ý kiến, vậy là có thể tin, sau đó liền sôi nổi tiến lên chủ động quan tâm hỏi han Liễu Chẩm Thanh, dù sao phản ứng lúc trước của Hoắc Phong Liệt thật sự rất đáng sợ.

Đơn độc thâm nhập vào đại bản doanh của quân địch, chuyện này có thể khiến mọi người bàn tán hai ngày. Trước kia đều cảm thấy tướng quân của họ không dính khói lửa nhân gian, hiện tại lại thấy quay ngoắt đối lập hoàn toàn. Bọn họ cũng không dám nói tướng quân bị tình cảm che mờ lý trí, dù sao khó khăn lắm tướng quân mới có tam tình lục dục, bọn họ cũng lấy làm mừng.

Có người tiến lên nói: “Tướng quân, hết thảy đều yên ổn, không hề vấn đề gì, hai vị một đường trở về vất vả rồi, mau về doanh trướng nghỉ ngơi đi, sẽ sớm chuẩn bị cơm cùng nước ấm cho hai vị.”

Mọi người xung quanh không thể không cho vị huynh đệ này một ngón tay cái, được nha, đây là suy xét cho sĩ khí của tướng quân nhà bọn họ.

Lại thấy Liễu Chẩm Thanh nói: “Vậy làm phiền chuẩn bị cho ta một doanh trướng riêng, ta cùng hộ vệ của ta muốn nghỉ ngơi cho tốt.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đang nhìn Liễu Chẩm Thanh không chớp mắt, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng rõ ràng tâm trạng đã xấu đi.

Đây… đây là đang cãi nhau sao? Còn tên hộ vệ này là sao? Thật sự là hộ vệ sao?

Không phải chứ, khó khăn lắm mới trở về được, bọn họ sợ lại có thêm biến cố gì nữa lắm.

“Thế này… Không phải lúc trước Liễu công tử…”

Liễu Chẩm Thanh liếc Hoắc Phong Liệt một cái, thấy hắn như bé chó đang rũ tai, cũng không mềm lòng mà nói thẳng: “Hiện tại ta không bằng lòng ở cùng tướng quân của các ngươi không được sao?”

Giận dỗi rõ ràng như vậy, khiến người xung quanh đều ra sức đưa mắt ra hiệu với Hoắc Phong Liệt, ý bảo là dỗ dành đi kìa, nhưng Hoắc Phong Liệt không hề mở miệng, dù sao hắn còn không thể hiểu được tại sao Liễu Chẩm Thanh lại giận mình nữa.

Chỉ có thể ảm đạm nói: “Chuẩn bị cho Liễu công tử.”

Mọi người nhìn về phía người đã mở miệng đầu tiên, loại chuyện khiến gia đình lão đại chia cắt thế này làm gì có ai dám nhận chứ.

Tuy chúng thuộc hạ đùn đẩy nhau nhưng vẫn sắp xếp cho Liễu Chẩm Thanh, chẳng qua là để y chuyển vào doanh trướng ở ngay bên cạnh doanh trướng của tướng quân.

Liễu Chẩm Thanh dẫn theo Liễu Kiều đi về doanh trướng, thấy Hoắc Phong Liệt vẫn còn đi theo liền nói: “Ngươi đi theo làm gì? Làm chính sự đi thôi.”

Hoắc Phong Liệt chỉ có thể dừng chân, trơ mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh cùng Liễu Kiều đi vào doanh trướng.

Đằng sau có một đám người đi theo hóng hớt, thấy vậy vội tiến lên an ủi.

“Tướng quân, có phải Liễu công tử bị việc bắt cóc dọa sợ nên mới sinh giận không?”

“Có phải ở Tây Thục quốc đã phải chịu khổ không, cho nên mới không muốn theo ngài chịu nguy hiểm nữa?”

“Tướng quân không sao đâu, đợi chúng ta đánh bại lũ Tây Thục quốc sẽ giúp Liễu công tử nguôi giận thôi!”

“Tướng quân ta nói chứ, với kinh nghiệm tung hoành trên tình trường của ta, những lúc thế này không thể sĩ diện, phải mặt dày mày dạn đến dỗ dành.”

Hoắc Phong Liệt quay đầu lại lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, “Các ngươi rất rảnh?”

Mọi người lập tức tan tác như chim muông.

Không lâu sau Đới Đinh Vũ cùng Đường Nhu nghe được tin cũng chạy tới. Với tới doanh địa, Đới Đinh Vũ đã bị những phó tướng khác lôi kéo tám chuyện điên cuồng, dù sao hiện tại áp suất quanh người Hoắc Phong Liệt có chút thấp, bọn họ không dám tới gần đâu, chỉ có thể trông cậy vào Đới Đinh Vũ mặt dày gan to thôi. Mà Đường Nhu thì đi tìm Liễu Chẩm Thanh luôn.

Kết quả đi vào liền nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi trước bàn viết gì đó, mà bên cạnh y có một người đang đứng cẩn thận mài mực.

Ánh mắt của Đường Nhu vốn nên để ý tới Liễu Chẩm Thanh trước tiên, nhưng lại đảo qua Liễu Kiều, nhịn không được trợn tròn hai mắt, “Ngươi…… Ngươi là……”

Liễu Chẩm Thanh nhớ ra, năm đó Liễu Kiều đã đi theo bên cạnh mình, cho nên có thể Đường Nhu đã từng gặp hắn rồi. Bèn tùy tiện bịa một cái cớ để sau này Liễu Kiều sẽ đi theo y.

Đường Nhu cũng không nghĩ nhiều, vốn định hỏi thăm vài câu về chuyện sau đó của Liễu tướng gia, nhưng lại cảm thấy mạo phạm, cuối cùng vẫn không nhiều lời, chỉ là cảm thấy có chút cảm thán, hiện giờ còn có thể gặp được người từng ở bên cạnh Liễu tướng gia.

Hoắc Phong Liệt vẫn luôn ngồi trong doanh trướng âm trầm xử lý quân vụ, bị Đới Đinh Vũ hỏi không ngừng, rốt cuộc nhịn không được nữa nâng đôi mắt tự mang hàn khí nói: “Y muốn ta đính hôn với Đường Nhu, ta không đồng ý.”

Đới Đinh Vũ vừa nghe vậy thì lập tức nóng nảy, “Vậy không được! Đường thành chủ sẽ không đồng ý đâu, sao mà thế được! Sao công tử lại muốn chuyện… Từ từ đã, hình như ta từng nghe Đường phu nhân đề cập tới rồi, ta còn tưởng là bà ta nói hươu nói vượn chứ!”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt trở nên khó coi hơn, “Y còn muốn trong phần thư báo tin cho hoàng thượng phải đề cập đến việc Kiều An tranh giành tình cảm với y, khiến ta sốt ruột, để hoàng thượng biết được quan hệ thân thiết của bọn ta.”

“Ồ? Cuối cùng là y muốn làm gì?” Đới Đinh Vũ choáng váng.

Hai mắt Hoắc Phong Liệt tối tăm, “Y tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, lúc thế này lúc thế khác, hoàn toàn không thể hiểu y nghĩ gì, một chốc là không muốn, lát sau lại muốn, không màng tới suy nghĩ của ta, người nên tức giận không phải là ta sao?”

Đới Đinh Vũ sửng sốt, choáng váng, lần đầu tiên thấy Hoắc Phong Liệt có thay đổi nhiều cảm xúc như  vậy, vậy mà còn lầm bầm oán giận nữa chứ, khiến Đới Đinh Vũ cảm thấy như mình không quen nhị ca này.

Đây là Hoắc Phong Liệt đã suy nghĩ rất lâu mới kết luận được, nhưng khi hắn đã trút hết tâm sự trong lòng nói ra thành lời lại không khỏi lặng im, tự giễu cười: “Ta không có tư cách gì để nổi giận, vốn dĩ y muốn gì là phải có cho được, không muốn thì sẽ không cần, hiện tại y đã tìm được Liễu Kiều, càng không cần ta nữa.”

“Nhị ca, huynh có nhầm không đấy? Huynh tự nghe lời mình nói đi? Ta không hiểu gì hết.” Đới Đinh Vũ trợn tròn hai mắt, đây vẫn là Hoắc nhị ca của hắn sao? Sao lại cứ hạ thấp bản thân vậy.

Nhưng bình thường đều thấy là Liễu công tử cùng lắm cũng chỉ chọc ghẹo Hoắc nhị ca thôi, tại sao qua lời Hoắc nhị ca Liễu công tử lại như một tên đàn ông cặn bã vậy? 

Nhưng Đới Đinh Vũ chưa kịp khuyên bảo gì thì Hoắc Phong Liệt đã đứng dậy, “Các ngươi đều tới rồi, đúng lúc có chính sự.”

Nói xong liền đi ra ngoài, đi sang doanh trướng cách vách.

Nhìn Hoắc Phong Liệt bước nhanh, Đới Đinh Vũ nghĩ thầm đây còn không phải là coi bọn họ là cái cớ để vội vã đi gặp Liễu Chẩm Thanh sao?

Đợi đến khi Hoắc Phong Liệt đi vào doanh trướng, thấy Liễu Chẩm Thanh cùng Đường Nhu đang trò chuyện vui vẻ, Liễu Kiều cũng đứng cạnh, trong lòng càng thêm hờn dỗi. 

Liễu Chẩm Thanh chỉ liếc Hoắc Phong Liệt một cái, sau đó lại nói: “Vừa lúc, đã viết xong rồi, để trên bàn ấy, ngươi xem thử đi.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt chợt loé, tiến lên nhìn thì thấy là thư mật viết cho Nguyên Giác, Liễu Chẩm Thanh đã chuẩn bị sẵn câu từ giúp hắn rồi. 

Tuy rằng biết là vì chính sự, nhưng trong lòng Hoắc Phong Liệt vẫn có chút được an ủi, nhưng khi thấy trong thư dùng phòng cách viết của hắn để cường điệu việc hắn để ý “Liễu Tiêu Trúc” đến thế nào, trong lòng vẫn có chút nhói đau.

Thanh ca hiểu Nguyên Giác nhất, chẳng lẽ không biết hậu quả của tin tức này sao? Một khi đã vậy sao còn muốn đính hôn với hắn? Có phải… Thanh ca đã đổi ý rồi không?

Hẳn là như vậy, dù sao sau đó Thanh ca đều không nhắc tới chuyện đó nữa.

Hoắc Phong Liệt bình ổn tâm trạng, nói: “Ta biết rồi.”

Sau đó liền quay sang thuật lại chuyện cho Đường Nhu cùng Đới Đinh Vũ, chỉ nói bí mật Kiều An đã khai ra thôi chứ không nói tới chuyện của Kiều Cận cùng Liễu Kiều, dù sao vở kịch này cũng cần Nam Phong Thành phối hợp cùng.

Hai người nghe xong sắc mặt đều thay đổi, nghiêm túc tham thảo một hồi, còn muốn gặp Kiều An.

Hoắc Phong Liệt phải dẫn bọn họ đi gặp, Liễu Chẩm Thanh lại không đi cùng.

“Các ngươi đi đi, dù sao cái gì cần biết cũng đã biết, ta mệt, không muốn đi lại nữa.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày, biết Liễu Chẩm Thanh là đang không muốn đi cùng hắn, Đường Nhu cùng Đới Đinh Vũ trao đổi ánh mắt, đi ra ngoài trước.

Hoắc Phong Liệt xoay người định đi, nhưng rồi vẫn dừng chân, quay đầu nói: “Thanh ca, ta có chuyện muốn nói.” 

Liễu Chẩm Thanh cong khóe miệng nhướng mày, cảm thấy cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, cũng đến lúc phải nói rõ ràng rồi, liền để Liễu Kiều đi ra ngoài.

Hoắc Phong Liệt đi đến trước mặt Liễu Chẩm Thanh, cúi đầu nhìn y, cuối cùng vẫn nâng lên tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Chẩm Thanh nói: “Thanh ca, đừng giận ta nữa, được không?”

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nói: “Vậy đệ biết ta đang giận cái gì không?”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi nói: “Là ta không nghe lời Thanh ca, không làm theo ý Thanh ca, hiện tại… Thanh ca muốn ta làm gì đây?”

Đây không phải lời Liễu Chẩm Thanh muốn nghe, nhưng vẫn tạm chấp nhận, nói: “Thật sự cái gì cũng nghe ta? Vậy ta muốn đệ đính…”

Kết quả lời còn chưa nói xong, lực nắm trên cổ tay khiến Liễu Chẩm Thanh nhíu mi, rên khẽ.

Liễu Chẩm Thanh nhăn mặt nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, lại thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt còn khó coi hơn y.

“Thanh ca, vẫn không đổi ý?”

Liễu Chẩm Thanh tức đến bật cười, “Hẳn phải là ta hỏi đệ mới đúng, đệ vẫn không đổi ý sao? Chỉ nghĩ chơi thôi? Không muốn nghiêm túc?”

Bởi vì Liễu Chẩm Thanh giận nên ngữ khí cũng trầm xuống, khiến Hoắc Phong Liệt cũng nghe nhầm ý. Mặt Hoắc Phong Liệt tái nhợt, đương nhiên là hắn biết, biết Thanh ca chỉ muốn chơi đùa với hắn, chưa bao giờ định nghiêm túc, nhưng cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy chứ, khiến hắn đau lòng đến vậy sao? Là sợ hắn nghiêm túc, cho nên mới muốn hắn đính hôn? Sao Thanh ca lại có thể tàn nhẫn với hắn như vậy chứ?

Hoắc Phong Liệt buông lỏng tay Liễu Chẩm Thanh ra, nói: “Thanh ca, chuyện đính hôn ta thật sự không thể làm được, những chuyện khác cái nào ta cũng có thể đáp ứng.”

Liễu Chẩm Thanh hít một hơi, thấy Hoắc Phong Liệt vẫn giữ thái độ ngoan cố, tức khắc cảm thấy mình bị chơi một vố, thẹn quá hóa giận: “Hoắc Phong Liệt, ta hỏi đệ một câu, đệ có thích ta hay không?”

Hoắc Phong Liệt lập tức trừng mắt, không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh, “Không, Thanh ca, ta không phải thích……”

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh trở nên vô cảm, dù cảm thấy đây là nói dối nhưng vẫn thấy đau lòng. Nhưng giây phút ấy lại cảm thấy không thể truy hỏi nguyên nhân.

“Vậy cút đi!”

Hoắc Phong Liệt cúi đầu cứng đờ trong chốc lát, tiếng hít thở nặng nề vang khắp doanh trướng, cuối cùng hắn vẫn không nói gì, xoay người rời đi.

Vừa ra ngoài, những người khác đều nhìn ra vẻ mặt Hoắc Phong Liệt không đúng, biết việc làm hòa đã thất bại.

Lần này Đới Đinh Vũ cũng không dám nói thêm cái gì, mãi đến khi bọn họ tới gặp Kiều An xong, chuẩn bị ra ngoài.

Hoắc Phong Liệt đột nhiên giữ Đường Nhu lại nói chuyện riêng.

Đường Nhu có chút kỳ quái, nhưng cũng dừng lại, ai ngờ Hoắc Phong Liệt lại mở lời bằng một câu: “Đường thành chủ, đời này ta không định thành thân, cho nên dù Liễu công tử có nói thế nào với ngươi thì mong ngươi cứ cự tuyệt thẳng.”

Đường Nhu choáng váng, thế này là thế nào hả?

“Hoắc tướng quân, đúng là mẫu thân ta có ý này, nhưng ta đã tỏ rõ thái độ, ta sẽ không thành thân cùng bất cứ ai, hơn nữa ta cũng đã nói với Liễu công tử rồi.”

Hoắc Phong Liệt nghe xong cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Liễu Chẩm Thanh đã lừa cả hai phía mà thôi.

“Y tưởng chúng ta đính hôn.”

“Sao có thể!” Đường Nhu trực tiếp phủ định: “Là y muốn đính hôn với ngươi.”

Hoắc Phong Liệt lại lắc đầu, nhưng là Đường Nhu tinh tế nhạy bén, nói thẳng: “Xem ra thực sự đã có hiểu lầm rồi, ta có thể đi trao đổi với Liễu công tử, Liễu công tử thích ngươi như vậy, sao có thể để ngươi đính hôn với ta chứ.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, ngay sau đó nói: “Y không thích ta, y chỉ là thân với ta mà thôi.”

Đường Nhu cười, “Hoắc tướng quân, y có thích ngươi hay không tất cả mọi người đều nhìn ra được, chẳng lẽ ngươi luôn cho rằng y không thích ngươi sao? Vậy ta mạo muội hỏi một câu, ngươi có thích Liễu công tử không?”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ.

Đường Nhu nhìn vào mắt Hoắc Phong Liệt, nói: “Chuyện của hai vị, ta cũng không tiện nói nhiều, nhưng có mấy chuyện ta vẫn có thể cho ngươi đáp án, ta sẽ không đính hôn với ngươi, ta không lừa ngươi, người trong lòng mà ta mến mộ đúng là Liễu tướng gia. Ngài ấy đã qua đời rồi, ta thực sự không thể gả cho người khác.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày nhìn Đường Nhu, Đường Nhu thoải mái cười nói: “Kỳ thật lúc trước huynh trưởng cố ý đề cập đến việc giao ta cho Liễu tướng gia, dù là làm thiếp cũng được, coi như để báo ân, cũng coi như là để gửi gắm, nhưng Liễu tướng gia nói ngài ấy ăn bữa nay lo bữa mai, vẫn nên thôi đi. Ta biết đó là lời từ chối dịu dàng của ngài.”

Đường Nhu nói liền xoa miếng ngọc bên hông, cười nói: “Tuy ngài ấy rất dịu dàng với nữ tử nhưng vẫn có chừng mực, miếng ngọc bội này của ta cũng là năm đó khi ngài ấy uống say đã ban thưởng cho ta. Chứ không phải thật lòng muốn đưa cho ta.”

“Mà ta… lúc trước ta cũng nhát gan, đã không tranh thủ cơ hội cho bản thân, nếu có thể trở lại lúc trước, ít nhất ta cũng muốn tự mình bày tỏ tâm ý với ngài ấy, dù có bị cự tuyệt đi chăng nữa thì đời này cũng không uổng. Nếu không ta sẽ thấy hối hận mãi mãi, sẽ luôn ảo tưởng có lẽ nếu lúc trước ta nói ra thì đã có kết cục khác, cho dù có phải chết cùng ngài ấy cũng không sao. Nhưng chung quy cuộc đời này vẫn có một điều nuối tiếc như vậy.”

Đường Nhu nói tới đây, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Ta đã nghe nói qua ngươi cũng có tình cảm với Liễu tướng gia, nhưng khi đó ngươi chưa thực sự bày tỏ đúng không, hiện tại có thể tìm được ý trung quân là may mắn nhường nào, phải quý trọng, đừng bỏ lỡ lần nữa.”

Tuy Đường Nhu không rõ ràng lắm giữa Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đã xảy ra chuyện gì, nếu Hoắc Phong Liệt không thích việc Liễu Chẩm Thanh làm thì cứ quang minh chính đại nói ra, bày tỏ rõ tình yêu của mình, Đường Nhu tin, như vậy thì dù là chuyện gì thì cũng có thể được giải quyết.

Hoắc Phong Liệt nhìn nữ tử đã từng hối hận vì Thanh ca này, trong lòng không khỏi rung động, ít nhất hắn còn được ở bên cạnh Thanh ca, có lẽ hắn đã đủ may mắn rồi.

Nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Thanh ca, có lẽ hắn nên nói thật, để bản thân không phải tiếc nuối, nhưng mà như vậy Thanh ca sẽ không trở nên xa cách hơn với hắn chứ? Hắn không dám đánh cược. 

Hắn chỉ nghĩ vĩnh viễn ở bên cạnh Thanh ca, cũng sẽ không để Thanh ca phải gánh bất cứ gánh nặng nào, cho dù chỉ là chơi đùa thì cũng không sao, nhưng chỉ là đừng đẩy hắn cho hắn, dù chỉ là trên danh nghĩa thì cũng không được.

Mà bên kia, Liễu Chẩm Thanh đã sắp đập hết những món đồ trong doanh trướng rồi, Liễu Kiều nhìn mà không thể hiểu được.

“Chủ nhân, còn muốn đập tiếp không?” Nhìn Liễu Chẩm Thanh thở hồng hộc, Liễu Kiều ngoan ngoãn hỏi.

“Ngươi… ngươi đi đánh cho Nhị Cẩu một trận!” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.

Liễu Kiều tuy rằng có chút sửng sốt, nhưng vẫn xoay người định đi, tất nhiên vẫn bị Liễu Chẩm Thanh gọi lại.

“Mẹ nó, hắn chơi ta như vậy, ta lại vẫn xót hắn.”

Liễu Chẩm Thanh tức muốn hộc máu.

Cuối cùng Liễu Kiều cũng có chút hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhân, hai người làm sao vậy, từ nhỏ Hoắc tướng quân đã ngoan ngoãn nghe lời mỗi khi ở trước mặt ngươi rồi, sao lại chọc ngươi giận như vậy chứ? Hắn thích ngươi đến vậy như mà.”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc như tìm được chỗ để phát tiết, chất vấn hắn: “Các ngươi cứ luôn miệng nói hắn thích ta, hắn đã từng thừa nhận sao? Còn hắn đã chính miệng phủ nhận hai lần rồi. Còn từ chối lời cầu thân của ta những hai lần, ta nghi ta đã bị các ngươi tẩy não hết rồi, có lẽ hắn không hề thích ta, là ta tự mình đa tình.”

Liễu Chẩm Thanh nói xong bản thân cũng tự thấy ủ rũ.

Vậy mà Liễu Kiều lại đột nhiên mở miệng: “Ơ? Hắn không thích chủ nhân? Nhưng mà… rõ ràng hắn đã dùng tro cốt của ngươi để xăm mình mà.” Trong mắt Liễu Kiều, tuy hắn không hiểu tình yêu, nhưng cái này có thể xem như là yêu đến điên dại rồi nhỉ.

Liễu Chẩm Thanh đang rung đùi nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn Liễu Kiều: “Ngươi… ngươi nói xăm mình gì cơ?”

“Chính là hình xăm hình lá liễu trên người hắn, chủ nhân chưa nhìn thấy sao? Đó là dùng tro cốt của chủ nhân trộn cùng mực xăm.” Liễu Kiều nhớ lại chuyện năm đó.

Năm đó, sau khi dưỡng lành vết thương, có thể hành động, việc đầu tiên hắn làm không phải là đi tìm Kiều Cận mà là trở lại kinh thành, bởi vì hắn muốn cướp lại quan tài của chủ nhân, lại nghe được tin đồn về Hoắc Phong Liệt, lúc ấy đã giận dữ vô cùng, Liễu Kiều đã định tới giết Hoắc Phong Liệt rồi. Lại khi đang theo dõi thì lại thấy hắn cùng mấy huynh đệ tới tìm ông lão thợ xăm trong kinh thành.

Khi đó Hoắc Phong Liệt lấy ra một cái cái lọ, nói với ông lão rằng muốn trộn thứ trong lọ vào mực.

lão nhân muốn đem bên trong đồ vật trộn lẫn đi vào.

Lão nhân hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tro cốt.”

“Của ai?”

“Thanh ca.”

“Thanh ca là ai?”

“Người thương trong lòng của ta.”

Lão nhân quái lạ hỏi: “Dù có là người thương thì cũng không sợ gặp ác mộng sao?”

“Nếu có thể mơ thấy, ác mộng cũng tốt.”

Lão nhân khuyên bảo: “Si tình đến vậy, sao cứ phải xăm, cứ mang theo mình thì cũng giống vậy thôi.”

“Trên chiến trường vạn vật khó lường, sợ một ngày chết trận sa trường, xác bọc da ngựa thì sẽ đánh mất. Xăm lên người thì dù có chết cũng không sợ xuống âm phủ không thể tìm được người.”

Ông lão không khuyên bảo nữa.

Mà Liễu Kiều cũng hiểu, lặng lẽ rời đi. Theo như Liễu Kiều đánh giá, Hoắc Phong Liệt thích Liễu Chẩm Thanh, cho nên khi Kiều Cận muốn đối phó Hoắc Phong Liệt thì Liễu Kiều cũng che chở cho hắn phần nào.

Mà Liễu Chẩm Thanh nghe xong đã hoàn toàn choáng váng.
Bình Luận (0)
Comment