Năm ấy Hoắc Phong Liệt mới tám tuổi, tới viện Thái Học thăm bọn họ, bởi vì cũng gần lúc thi khoa cử nên các tiên sinh trong viện đã sắp xếp rất nhiều tiết bổ trợ giúp học sinh củng cố kiến thức, nhưng mà ba người họ lại đang háo hức muốn ra ngoài làm việc.
Dù sao cũng không phải lần đầu Nhị Cẩu giúp họ chép sách với làm bài tập, Nhị Cẩu đã có thể bắt chước nét chữ của mấy người họ rồi, cho nên ngày hôm đó ba người vẫn trốn ra ngoài gây chuyện như mọi khi, để lại một mình Nhị Cẩu đóng giả họ ở lại viện ngoan ngoãn học tập.
Kết quả là khi bọn họ trở về thì đèn đuốc trong viện sáng trưng, các viện sĩ đều có mặt, Thọ An Hầu và Hoắc lão phu nhân cũng ở đấy, Nhị Cẩu đáng thương vô tội đang bị nương phạt quỳ.
Lần này đã chọc giận các viện sĩ rồi, nói họ cậy tài khinh người, dạy mãi không sửa, nếu không phải sau này biết được là họ ra ngoài hỗ trợ phá án thì có lẽ đã mắng họ suốt một ngày một đêm rồi.
Cuối cùng ba người bị phạt, khi Nhị Cẩu sắp bị Hoắc lão phu nhân mang về nhà, các viện sĩ lôi kéo lão phu nhân nói chuyện.
Nguyên văn lời nói là: “Nhị công tử trời sinh thông minh, dù không kế thừa gia nghiệp thì chỉ cần một lòng học tập thôi thì cũng có thể được đề tên lên bảng vàng!”
Những lão nhân đó chưa từng khen một học trò nào nhiều như vậy, gỗ tốt cũng phải mài cho nhẵn, nhưng lúc đó các học sĩ ham mê nhân tài nên sốt ruột, cảm thấy Hoắc gia có một Hoắc Phi Hàn là đủ rồi, con thứ có thể thử học văn, dù sao mới tám tuổi mà có thể viết được áng văn tốt thế này, lúc trước còn giúp mấy đứa nhóc hư hỏng kia lừa họ trót lọt, từ đó có thể thấy được thiên phú của Hoắc Phong Liệt, thật sự muốn Hoắc Phong Liệt chuyên tâm học văn.
Nhưng Hoắc gia có truyền thống của Hoắc gia, không phải cứ muốn là sửa được, cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng vẫn lên chiến trường.
Khi những lời này được nói ra, chỉ có nhóm bọn họ ở đấy, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện khoác lác ra bên ngoài.
Hiện tại “Liễu Tiêu Trúc” lại nói ra không khác gì lời học sĩ nói lúc đó.
Hơn nữa nếu muốn khen ngợi một kẻ vũ phu viết văn giỏi thì cũng không nên so hắn với trạng nguyên đi, quá khoa trương, chỉ là trong bầu không khí lúc đó, mọi người đều bị lời nói của Liễu Chẩm Thanh làm cho hưng phấn, không cảm thấy y nói ngoa.
Hiện tại bị Hoắc Phong Liệt chỉ ra, Hạ Lan cùng Tần Dư mới thấy lạ, nghi hoặc nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Dù họ có nghi ngờ thì cùng lắm là nghi y giả vờ mất trí nhớ hoặc gì đó khác thôi, sẽ không nghĩ đến việc y mượn xác hoàn hồn đâu, tuy câu hỏi của Hoắc Phong Liệt có chút nguy hiểm nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có hơi bất ngờ lúc ban đầu thôi, không đến mức bị bạn nhỏ làm khó. Vì vậy y ra vẻ kinh ngạc đáp: “Chẳng lẽ các học sĩ thật sự đã nói vậy sao? Quả nhiên Hoắc tướng quân văn võ song toàn, lúc ấy ta rối quá nên thuận miệng bịa vậy thôi.”
Quả nhiên Liễu Chẩm Thanh nói xong thì Hoắc Phong Liệt liền thu hồi tầm mắt, tay cũng đặt cạnh chén trà, tựa như người đi câu cá, kéo câu lên không có gì lại thả lại vào nước.
“Thân thể Liễu công tử khôi phục thế nào rồi?” Hoắc Phong Liệt không để tâm đến trò khôi hài vừa rồi, coi như bỏ qua nghi ngờ, cũng không tính toán chuyện bản thân bị dính vào.
“Thuốc phủ tướng quân đưa tới rất tốt, đã khỏi hẳn rồi.” Liễu Chẩm Thanh nói xong thì thấy Hoắc Phong Liệt đứng lên, nghiêm túc tạ lễ với y, Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, vội vã đứng dậy đáp lễ.
“Đa tạ công tử xả thân cứu giúp, phần ân tình này ta sẽ nhớ kỹ.”
“Các vị không ghi hận là được, nếu không phải ta đưa bọn trẻ đi làm xằng làm bậy thì cũng không gặp phải nguy hiểm như vậy, chẳng qua ta chỉ bù đắp cho sai lầm của mình mà thôi.” Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, ngữ khí có chút khó xử.
“Lỗi sai của chúng, Liễu công tử chớ tự trách.” Hoắc Phong Liệt lãnh đạm nói.
“Vậy ta không tự trách nữa, Hoắc tướng quân cũng không cần nhớ ơn.” Liễu Chẩm Thanh thản nhiên đáp.
“Sau khi ngươi mất trí nhớ sao lại như đổi thành một người khác vậy, nếu là trước kia hẳn ngươi phải đòi hắn lấy thân báo đáp mơi đúng. Không phải vừa rồi còn tuyên bố muốn ăn thịt thiên nga sao? Không nắm lấy cơ hội ăn một miếng đi?” Hạ Lan trêu chọc.
Tần Dư ở bên cạnh lặng lẽ liếc Hạ Lan một cái, nhưng ngoài miệng vẫn hùa theo: “Vừa nãy Liễu công tử nói giúp Hoắc tướng quân cũng coi như biểu lộ chân tình, lời hứa của Hoắc tướng quân đáng giá ngàn vàng, Liễu công tử có thể lớn mật thử xem.”
Không ngờ cậu Tần Dư này có vẻ lạnh lùng mà cũng theo Hạ Lan làm trò, dùng giọng xử lý việc công để nói mấy lời gây sự cùng Hạ Lan.
Bầu không khí đang đứng đắn bị biến thành cợt nhả, dù có là Liễu Chẩm Thanh thì cũng thấy bối rối, vừa nãy cái gì cũng nói được nhưng giờ hết nóng máu rồi, thật sự y chẳng muốn ép bản thân làm gì hết. Bị người khác gán ghép bản thân cùng Nhị Cẩu ở ngay trước mặt thế này, nghe kiểu gì cũng có cảm giác loạn luân, cứ phải nói công khai thế sao?
Liễu Chẩm Thanh liếc Hoắc Phong Liệt một cái, hai huynh đệ này của ngươi, ngươi không định quản lý à?
Hoắc Phong Liệt quét mắt một cái, ra hiệu cho họ phải biết một vừa hai phải.
Nhưng là hiển nhiên bọn họ không định buông tha chuyện thú vị này, hai người một nhiệt tình sôi nổi, một nghiêm túc, lúc thì hỏi sau khi khi y mất trí nhớ rồi gặp lại Hoắc Phong Liệt thì cảm thấy thế nào? Lúc sau lại hỏi y nói thế là do giận người khác sao? Không có ý gì khác chứ?
Chốt lại bằng một câu, thịt thiên nga này y còn muốn ăn không?
Đại khái bởi vì đều là nam tử, hoặc là trước kia Liễu Tiêu Trúc ở trước mặt bọn họ quá thẳng thắn cho nên họ có thể nói mấy lời này mà không hề có chút cố kỵ nào.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh đâu có quen họ.
Hai người phối hợp ăn ý, liên tục trêu chọc xem náo nhiệt.
Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: “Vẫn luôn nghe nói quan hệ giữa Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ chỉ tàm tạm thôi, nhưng ta lại thấy hai ngươi huynh đệ tình thâm, cảm tình rất tốt đó chứ.”
Lời này vừa nói ra đã đánh trúng tim đen, hai người kia lập tức im lặng, vẻ mặt nhăn nhó nhìn nhau, giống như giờ mới kịp nhận ra họ đã phối hợp với nhau ăn ý thế nào, vội vã quay đầu đi, thậm chí còn dịch người ngồi cách xa nhau một chút.
Một câu đã có thể khiến hai nam nhân giận dỗi, tốt thật đấy.
Liễu Chẩm Thanh vừa lòng nhìn bầu không khi xấu hổ chuyển từ trên người mình sang hai người khác, rất hài lòng. Liễu Chẩm Thanh sẽ không chịu thua đấu khẩu bao giờ, y đã sớm nhìn ra hình thức ở chung của hai người này rồi, châm ngòi ly gián cũng chỉ là chút chuyện cỏn con mà thôi.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vừa mới xử lý xong thì ánh mắt của Hoắc Phong Liệt ngồi cạnh chợt loé lên đầy kinh ngạc.
Liễu Chẩm Thanh không hiểu, thầm nghĩ hay là Hoắc Phong Liệt cũng nghĩ giống hai người kia, cảm thấy y vẫn có ý xấu?
Đậu má, còn chưa tẩy sạch tình cảm lưu luyến à?
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể nói: “Hiện giờ ta đã mất trí nhớ, chỉ là cảm thấy bản thân lúc trước chưa chắc đã luôn sai nên mới nói ra lập trường như vậy thôi, hơn nữa ta sắp phải rời khỏi kinh thành rồi, các vị không cần tò mò chuyện của ta.”
Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh còn chắp tay xin lỗi Hoắc Phong Liệt vì trước đây đã quấy rầy hắn.
Đúng là Hoắc Phong có chút sửng sốt, ngay sau đó cũng tỏ vẻ không có chuyện gì, thật ra Liễu Tiêu Trúc khi trước cũng chưa đến mức gọi là quấy rầy, chỉ là y chủ động tới thăm, tặng quà chào hỏi, trực tiếp bày tỏ tâm tình mà thôi.
Hoắc Phong Liệt không có ấn tượng gì về Liễu Tiêu Trúc, dù sao lần nào hắn cũng trở về trong vội vã, nói chẳng được mấy câu hoàn chỉnh, chỉ là một gương mặt có quen mà thôi. Nhưng chính những người xung quanh mới thấy vô cùng khiếp sợ khi có nam tử dám can đảm quang minh chính đại theo đuổi Hoắc Phong Liệt.
Mà Hoắc Phong Liệt lại có ấn tượng sâu sắc với Liêu Chẩm Thanh hiện tại, một loại cảm giác mơ hồ không cách nào hình dung, cho nên khi Liễu Chẩm Thanh chuẩn bị bước vào tửu lầu hắn mới vô ý nhìn thấy y. Cũng vì hành động đặc biệt của y đã khiến Hạ Lan tò mò chạy xuống hóng hớt.
Liễu Chẩm Thanh giải thích, Hạ Lan cùng Tần Dư cũng thôi giằng co, Hạ Lan không nhịn được phải hỏi: “Sao đang êm đẹp lại phải rời khỏi kinh thành?”
“Nơi này không an toàn?” tất nhiên Tần Dư sẽ nghĩ tới chuyện y bị trúng độc và bắt cóc.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “Bởi vì mất trí nhớ cho nên muốn về quê xem có thể khôi phục lại chút nào không, hơn nữa ở quê có chút vấn đề, vừa lúc thay gia gia về một chuyến, tiện thể học tập.”
Dù sao cũng không quá thân quen, Liễu Chẩm Thanh đã nói vậy, hai người cũng không hỏi gì nữa.
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại mở miệng nói: “Công tử có thể chờ thêm một thời gian nữa, đợi đại tẩu của ta trở về khám cho công tử một chút.”
Y đã cứu cặp song sinh, chút chuyện này tất nhiên Lê Tinh Nhược sẽ giúp, nhưng sao Liễu Chẩm Thanh có thể bằng lòng gặp cô chứ, gặp Nhị Cẩu đã thấy áp lực lắm rồi, huống chi là người có mối quan hệ rằng buộc sâu sắc nhất với y.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Đã quyết định rồi, không thay đổi.”
Rời xa bọn họ cũng được, buông bỏ cũng thế, nếu đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Hoắc Phong Liệt nhìn vẻ mặt thoải mái của Liễu Chẩm Thanh, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
“Từ từ, những ngày này ngươi muốn chạy cũng không tiện lắm thì phải.” Hạ Lan chợt nói.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhìn về phía Hạ Lan.
Cẩm Y Vệ vừa mới tiếp nhận quyền lực của thị vệ, giờ họ đang tụ tập ở đây để ăn mừng.
Nhưng Hạ Lan không tiện nói nhiều, chỉ có thể nói: “Giờ muốn ra khỏi thành để đi xa phải xếp hàng đợi xét duyệt yêu cầu rất lâu. Dù sao khoa cử mùa xuân cũng sắp bắt đầu rồi.”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhớ ra, khoa cử năm đó đã xảy ra chuyện, có người viết văn phê phán lão hoàng đế, làm dậy sóng gió, cho từ đó về sau người vào kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt. Muốn đi ra ngoài trong thời gian này đúng là có chút phiền phức nhưng cũng không khó, nhưng nghe ngữ khí của Hạ Lan thì chỉ sợ chuyện không đơn giản như y nghĩ.
Sau đó y lại nghĩ tới sự kiện phản tặc xuất hiện vào đại điển cày bừa mùa xuân lúc trước chưa được giải quyết rõ ràng.
Cảm xúc của Liễu Chẩm Thanh trầm xuống, tình huống phiền toái như vậy, nhất định lão gia sẽ không vui vẻ, mà y muốn dùng thân phận mới của mình ở thân phận thì cũng không được, vậy chỉ đành kéo dài thời gian đợi?
Tâm tình Liễu Chẩm Thanh thật sự rất giống chim nhỏ sắp thoát khỏi lồng giam nhưng lại phải đợi thời gian thi hành án.
Hạ Lan thấy tâm tình Liễu Chẩm Thanh không tốt, bèn nói: “Nếu ngươi sốt ruột thì để chúng ta sắp xếp là được.”
Hạ Lan vừa nói xong thì thấy Liễu Chẩm Thanh tươi cười nhìn qua, “Có thể làm phiền các ngươi sao?”
Hạ Lan hào sảng vung tay, chỉ vào Hoắc Phong Liệt nói: “Với hắn chỉ là một câu nói thôi.”
Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt tựa hồ như đang do dự, chớp mắt một cái, rồi hắn gật đầu nói: “Khi nào xuất phát, ta phái người đưa công tử ra khỏi cổng thành.”
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ta trở về thương lượng cùng gia gia, hẳn là không quá ba ngày.”
Hoắc Phong Liệt đồng ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị Cẩu à, ngươi sẽ hối hận đó.